Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi

Chương 27: Ghi âm




Biên dịch: Chu, Yên Hy

Chỉnh sửa: Yên Hy

Thấy người quay phim đã cùng Khâu Khâu và Mạt Mạt rời khỏi sân, Yến Cửu đẩy mắt kính, đứng lên nhìn sân viện xung quanh một chút, phát hiện bọn họ vừa nói vừa cười, liền móc di động ra, mở phần mềm theo dõi vị trí thùng xe.

"Có phải bên cạnh cậu có người hay không?" Người đàn ông bên kia điện thoại có thái độ hung ác, phảng phất như sắp bay từ đầu dây bên kia qua đây, bóp chặt cổ Hạ Vân sanh đánh điên cuồng.

Hạ Vân Sanh rũ mi mắt, máy móc trả lời gã: "Không có."

Hà Nghị cười hừ một tiếng: "Thừa cơ tham gia chương trình, muốn đội nón xanh tôi đúng không?"

Thời điểm Yến Cửu đưa chìa khoá cho mình, Hạ Vân Sanh liền hiểu được ý của cậu.

Trên xe có thiết bị theo dõi, có thể thu được âm thanh Hà Nghị đe doạ Hạ Vân Sanh.

Huống hồ, cho dù anh có không chọc giận Hà Nghị, với cái tính tình của gã, vẫn sẽ vô cớ sinh sự chửi anh một hồi, chi bằng...

Hạ Vân Sanh hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: "Anh có thể đừng nói chuyện khó nghe như vậy được không?"

Sở dĩ anh dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Hà Nghị, là vì vừa nhân lúc người quay phim không để ý, Yến Cửu đã trộm đánh một hàng chữ trên màn hình cho anh xem 'Người nhà của anh đã được bạn tôi bảo vệ rồi, không cần lo lắng', có những lời này, tâm Hạ Vân Sanh mới xem như an lòng.

Quan hệ giữa anh và Hà Nghĩ, quả thật phải làm kết thúc rõ ràng, nói cách khách, Khâu Khâu vẫn luôn dần lớn lên trong hoàn cảnh này, chẳng biết sẽ chịu bao nhiêu tổn thương.

Quả nhiên sau khi nghe thấy thái độ khác thường của Hạ Vân Sanh, Hà Nghị nháy mắt chửi ầm lên: "Mày mẹ nó vừa nói cái gì? Mày dám dùng thái độ đó nói chuyện với tao?!?"

Thoạt đầu nghe thấy Hà Nghị rống giận, Hạ Vân Sanh vẫn theo bản năng hơi rụt cổ, nhưng sau khi bình tĩnh nghĩ lại, anh đã bước ra chân đầu tiên, dù sợ vẫn phải kiên trì.

"Vì cái gì tôi không thể nói như vậy? Dựa vào đâu anh có quyền hô to gọi nhỏ? Còn tôi và Khâu Khâu một tiếng cũng không được kêu? Chỉ cần tôi vừa hé răng, anh sẽ đánh đập tôi?"

Hà Nghị không rõ, Hạ Vân Sanh từ trước đến nay đều ngoan như cừu hôm nay lại biến thành như vậy, dám làm lơ sự phẫn nộ của gã, câu sau càng quá phận hơn câu trước.

"Mày là thứ ông đây dùng tiền cưới về nhà, tao đánh mày thì đã làm sao? Là tên nào dạy mày nói chuyện như vậy với tao? Là tên Yến Cửu kia à?" Hà Nghị hận không thể lôi Yến Cửu có liên quan ra đánh, căm giận nói Còn nữa, đừng để con tao ở gần thằng nhóc hư hỏng kia, mẹ nó có nghe rõ không!!!": "Dáng vẻ nó chẳng khác gì hồ ly tinh, mày ở gần nó quả nhiên không ra gì!

Hạ Vân sanh nắm chặt góc áo, tức giận đến mức đầu ngón tay phát run: "Anh mới là tên khốn kiếp, chỉ biết chỉ trích người khác, sao không tự nhìn lại mình đi."

"Mẹ nó mày chờ đi, xem tao có lột da mày không!". bị Hạ Vân Sanh chỉ ra sai lầm của mình, Hạ Nghị thẹn quá hoá giận, hung tợn cảnh cáo anh: "Hạ Vân Sanh! Mày chán sống rồi!"

Hạ Vân Sanh trào phúng: "Anh còn muốn giết tôi?"

Anh hiểu rõ tính tình của Hà Nghị, gã đã nói ra những lời này thì tuyệt đối sẽ không buông tha anh.

"Mày yên tâm, sớm muộn tao cũng sẽ đánh chết mày." Hà Nghị nói xong, cắt điện thoại.

Trong lòng Hạ Vân Sanh còn sợ hãi nắm chặt di động, thở ra một hơi liền mất sức ngã ngồi xuống, nước mắt rào rào rơi xuống.

Yến Cửu lưu video, trực tiếp gửi nó cho Hồ Bằng.

Sau khi sửa sang lại biểu cảm, Hạ Vân Sanh mới xuống xe, lập tức nghe thấy Mạt Mạt lớn tiếng gọi: "Cửu Cửu ~ thú Hạ ~ mau tới đây xem Mạt Mạt nha ~"

Thấy người quay phim đi theo phía sau Khâu Khâu và Mạt Mạt, Hạ Vân Sanh vội vã lấy tay áo lau mặt, sợ bị người khác nhìn ra dấu vết mình vừa khóc.

May mà đại đa số mọi người đều tập trung nhìn vào Mạt Mạt và chú chó con mà nhóc ôm, cũng không chú ý nhiều đến hai cha ở trong sân.

【 oa oa oa , Mạt Mạt đã thật sự ôm nó về nè 】

【Mẹ của chó đen nhỏ hẳn là ở gần đó nhỉ? Mạt Mạt tuỳ tiện ôm nó trở về sẽ khiến chó mẹ sốt ruột 】

【Gấp cái gì, chó con này hiển nhiên bị người vứt bỏ, nó được ôm về đây mới là may mắn đó 】

"Oa, hai đứa nhặt được chó con sao?" Thời điểm Yến Cửu khen ngợi, vẫn chưa quên dẫn theo Khâu Khâu mặt ngại ngùng.

"Là em Mạt Mạt nhặt được." Khâu Khâu không dám nói dối, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ có thể đứng ở bên cạnh dùng giọng nhỏ như muỗi kêu để nói chuyện.

Hạ Vân Sanh ôm cậu bé lên, dịu dàng an ủi: "Không sao đâu bảo bối nhỏ, con giúp đỡ Mạt Mạt cùng mang chó nhỏ về đã rất dũng cảm rôi."

Khi Khâu Khâu được ba tuổi, cậu bé đã nhiều lần bị chó trong đoàn phim của Hà Nghị rượt, đã trở thành bóng ma tâm lý, cho dù nhìn thấy chú chó to hay nhỏ đều sẽ sợ hãi.

Trong sân viện có nhân viên công tác trao đổi nói chuyện, âm thanh có chút ồn ào, Mạt Mạt nỗ lực vươn tay đem chó nhỏ tới trước mặt Yến Cửu, chỉ sợ Cửu Cửu không cảm thấy nó đáng thương: "Cửu Cửu... Chúng ta có thể mang chó nhỏ này về nhà không?"

【Tui phát hiện quan hệ giữa Mạt Mạt và Cửu Cửu rất giống bạn bè, chuyện gì cũng thương lượng với nhau rất bình đẳng, bầu không khí này thật tốt nha 】

【Nếu Yến Cửu đáp ứng, đã chứng minh được tính cách ích kỷ của cậu ta 】

【Không phải đã sớm chứng thực được rồi sao? Lầu trên còn chờ mong phẩm chất tốt đẹp gì từ cậu ta chứ?? Đừng mơ tưởng nữa.】

"Mạt Mạt, con xem nó còn nhỏ như vậy, chắc chắn là không đi được xa, chủ của nó khẳng định ở gần nơi này." Yến Cửu ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nhỏ của Mạt Mạt, lại khẽ chạm vào móng vuốt bé chó: "Lát nữa sau giờ nghỉ trưa, bố mang con đi hỏi hàng xóm quanh đây được không?"

Mạt Mạt cẩn thận khóa lại áo khoác trên người chó nhỏ, nghe lời gật gật đầu: "Dạ được ạ."

【Người vừa nói Yến Cửu ích kỷ còn không mau xin lỗi?】

【Đúng vậy, đừng tùy tiện vu khống người khác được không?】

【Cười chết tôi, loại người như Yến Cửu mà cũng có fans chạy theo à】

...

Phòng tổng thống.

"Hôm nay cảm giác thế nào? Còn nơi nào không thoải mái hay không?" Thi Hách Nhân vừa ăn dưa hấu vừa cười hì hì hỏi.

Nghe vậy, Tư Việt đang ngồi ở ghế dựa liền dời tầm mắt khỏi màn hình, mặt không biểu cảm nhìn y, không trả lời.

"Lại xem phát sóng trực tiếp à?" Sau khi thấy ánh mắt của tên ôn thần này ngày càng mất kiên nhẫn, Thi Hách Nhân liền hiểu rõ hắn đang làm gì, nhún vai: Mấy ngày nữa anh có thể về nhà rồi, đừng sốt ruột quá."

Về nhà.

Cửu Cửu đã quên mất hắn, hắn còn có nhà sao.

Nghĩ đến đây, đáy lòng Tư Việt không khỏi dâng lên mấy phần buồn bã.

Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của bộ tiểu thuyết mà Thi Hách Nhân đang nghe, cốt truyện quỷ dị được đọc bởi giọng nữ máy móc không chút cảm tình, vậy mà lại tạo nên cảm giác mê muội quỷ dị...

【Người đàn ông từng bước ép sát, đem thân hình hơi gầy của thanh niên đè lên góc tường: "Tôi nói rồi, cậu trốn không thoát đâu, tiểu tử ngốc."

Thanh niên muốn lui cũng không thể, bị khí thế cường đại của người đàn ông làm cho kinh sợ đến không thể động đậy, chỉ có thể thấp giọng cầu xin: "Cầu xin ngài... Buông tha cho tôi, tôi nhất định sẽ mau chóng trả tiền cho ngài."

"Làm chim hoàng yến của tôi thì có gì không hài lòng sao?" Người đàn ông kìm chặt cổ tay của cậu, thanh âm trầm thấp: "Hử?"

Nước mắt thanh niên rớt xuống bên gò má, tiếng khóc vô lực bất kham như một con thú nhỏ: "Van cầu ngài... Đừng.."

Người đàn ông cười tà mị: "Đừng cái gì? Ha Ha, xem vẻ mặt cậu như đang rất mong chờ đấy." 】

"..." Tư Việt bị phiền đến thở dài: "Cậu có thể dùng mắt xem thôi được không? đừng phát ra âm thanh."

"Đọc tiểu thuyết còn phải dùng tay chuyển trang, phiền." Thi Hách Nhân không những không nghe theo, còn kiêu ngạo chỉnh thanh âm lên lớn hơn: "Tôi là bác sĩ, không tốt nếu bị bong gân do lật trang tiểu thuyết."

Tư Việt cầm di động: ".......Để tôi phái người đưa cậu tới Nam Phi đào quặng."

Âm thanh của cuốn tiểu thuyết đột ngột dừng lại, thay vào đó là bác sĩ Thi đang ngồi thẳng lưng phân tích tình trạng: "Chuyện gì cũng phải từ từ."

Y đặt quả dưa hấu xuống, ăn thêm một quả dâu tây nữa rồi nói: "Lúc đầu tôi còn tưởng những thứ cậu Yến thích khá bất thường... Nhưng sau khi nghe vài cuốn tiểu thuyết, tôi phát hiện ra tôi cũng rất yêu thích thứ này."

Nghe được tên Yến Cửu, Tư Việt cuối cùng cũng chịu nể tình liếc nhìn Thi Hách Nhân.

Người như Tư Việt, lúc không mở miệng, thật giống như pho tượng phật lãnh đạm hờ hững không bị tầm thường thế gian ảnh hưởng, bễ nghễ nhìn chúng sinh, trong mắt lộ ra vẻ từ bi, lại luôn mang dáng vẻ cự người ngàn dặm.

Nhưng chỉ có bug duy nhất chính là Yến Cửu.

Chỉ cần có người nhắc tới chủ đề Yến Cửu, đặc tính não yêu đương của hắn sẽ lộ ra ngay lập tức.

Trong màn hình, Hạ Vân Sinh đã gọi điện thoại xong, theo Yến Cửu xuống xe.

Nhìn thấy cảnh này, Thi Hách Nhân lập tức động viên: "Anh cũng nên gọi cho cậu Yến, hai người là chồng chồng hợp pháp, hỏi tình hình nhau là chuyện bình thường."

Hầu kết Tư Việt lăn lộn, suy tư một chút rồi do dự nói: "Tôi nhắn Wechat cho em ấy, dù sao hiện tại em ấy cũng không sẵn lòng nói chuyện với tôi."

Thi Hách Nhân không dám nói hắn không có tiền, chỉ có thể gật đầu đồng ý: ". . . . . . . đi đi "

Lúc đó Yến Cửu đang ngơ ngác nằm trên giường, lúc điện thoại di động rung lên, giọng nói của Nini vừa đúng lúc từ bên ngoài truyền đến.

"Chú Tiểu Cửu, cháu chơi với cùng với anh Mạt Mạt được không?"

Vừa tỉnh dậy, Nini đã nghe thấy Daniel nói rằng Mạt Mạt đã nhặt được một con chó đen nhỏ, đáng yêu muốn xỉu, thế nên ngay cả kẹp tóc cũng không kịp cài lên, vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Yến Cửu quay lại nhìn Mạt Mạt đang ôm con chó con kể chuyện, vui vẻ nói: "Đương nhiên là đến, chú sẽ bế con lên."

"Cảm ơn chú Tiểu Cửu ~"

Thấy Nini, Mạt Mạt và Khâu Khâu vui vẻ, Yến Cửu lúc này mới lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.

【Tư Việt : Ngày mai sau khi quay phim xong, em và Mạt Mạt về nhà gọi điện thoại cho anh được không? 】

"Chú Tiểu Cửu ~ Con gấu nhỏ của con bị ngã rồi ~" Nini buồn bã khóc.

"À, chú ở đây."

Yến Cửu vội vàng giúp Nini nhặt con gấu rơi trên mặt đất lên, cậu không kịp điều chỉnh 26 phím, trực tiếp viết trên giao diện bàn phím, dùng đầu ngón tay vuốt nhanh hai lần trên màn hình rồi gửi đi.

Trong khách sạn, Tư Nguyệt nhìn câu "Mẹ kiếp" trong hộp thoại, lại im lặng rơi vào tan nát cõi lòng.