Biên dịch : Chu, Yên Hy
Chỉnh sửa : Yên Hy
Nghe thấy anh cả nhà mình trả lời thế, Yến Cửu đột nhiên cảm thấy mất tự tin với ký ức mình mới lấy lại được.
......Hiện tại anh cả rõ ràng như lấy trứng chọi đá, cuộc sống không có mục tiêu, sao còn có thể ương ngạnh kiêu ngạo lên tiếng như vậy?
Chẳng lẽ anh thật sự không thiếu tiền? Không đúng, khẳng định là bởi vì anh cả quá sĩ diện, như cũ không muốn thừa nhận mà thôi.
Vì thế, Yến Cửu kiên trì nói: "Không tin."
Tên nhóc nghịch ngợm này(*).
(*) hùng hài tử (熊孩子): thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu các thứ)
Yến Hằng chậm rãi hít khí, nỗ lực áp chế cơn tức giận sắp lên đến đỉnh điểm của mình, nghiến răng, tận lực phát ra thanh âm ôn hòa: "...... Tên nhóc con, có phải da em lại ngứa ko?"
Câu nghiến răng nghiến lợi gần như cảnh cáo này, đánh thức một bộ phận ký ức sâu bên trong Yến Cửu.
Từ nhỏ đến lớn cậu đều bị anh cả mang theo bên cạnh dạy dỗ, mỗi khi cậu ngốc không chịu nổi, anh cả xuống tay từ trước đến nay đều ko nương tay, cho nên lúc này chọc giận anh cả cũng không phải chuyện gì thú vị.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ một phen, Yến Cửu chỉ có thể dùng "Dù sao tác giả nguyên tác không ở cuộc sống trong sách, mà những người trong sách này đều có linh hồn lẫn ý thức riêng của mình" đến làm lý do, mới có thể miễn cưỡng thuyết phục chính mình, chuyện thật rằng anh cả hiện tại không thiếu tiền.
"Anh cả, em sai rồi, đừng đánh em." Yến Cửu nhận sai siêu nhanh.
Yến Hằng: "???"
Anh khi nào thì chạm trúng một ngón tay của tên nhóc thối này? Quả là vớ vẩn.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, tình huống của bê nhỏ nhà bọn họ hiện tại không thể gặp kích thích, Yến Hằng lười so đo với cậu, đổi đề tài nói: "Đúng rồi, Mạt Mạt sắp ăn sinh nhật rồi, lát nữa anh sẽ chuyển cho cháu chút tiền tiêu vặt vào tài khoản em."
Yến Cửu sao có thể nhẫn tâm nhận tiền mồ hôi nước mắt của anh cả nhà mình, vội nói: "Không cần đâu anh cả, tiền cứ giữ lại ......."
Nhưng cậu chỉ vừa mở miệng, đã bị Yến Hằng đánh gãy: "Anh không biết gần đây Mạt Mạt thích cái gì, nên chỉ có thể nhờ em giúp anh chọn quà cho nó, còn nữa, em gần đây thích đồ vật gì, cũng mua cùng luôn đi."
Tuy rằng Yến Cửu không rõ tình hình tài chính gần đây của anh trai mình ra sao, nhưng mặc kệ thế nào, hôm nay cậu cũng không có khả năng từ chối được một phần thành ý này của anh, chỉ đành phải đáp ứng: "Vậy được rồi anh cả, em thay mặt Mạt Mạt cảm ơn cậu trước."
*
Sau khi Yến Cửu nhận điện thoại ở trong phòng, trên bàn cơm chỉ còn lại Hạ Vân Sanh, Mạt Mạt và Khâu Khâu đang ăn cơm, những đứa trẻ khác đã cùng nhau nô đùa truy đuổi trong phòng khách rộng lớn.
Thấy Yến Cửu trở về, Hạ Vân Sanh lập tức ngồi thẳng người, duỗi tay đón cậu: "Tiểu Yến, cháo của cậu nguội rồi, mau lại đây ăn đi."
【Hu hu Vân Sanh thật quá ôn nhu, quá săn sóc】
【Hà Nghị, nỗi hận đoạt vợ không đội trời chung! 】
Vì đề phòng Miêu Trí Quân lại qua đây lôi kéo làm quen, Yến Cửu chỉ bưng chén đứng bên cạnh bàn từ tốn uống từng ngụm, thuận tiện nói: "Thật ngại quá đạo diễn, tôi bị chậm trễ tiến trình, bây giờ ông có thể tuyên bố nội dungnhiệm vụ kế tiếp được rồi."
【ha ha ha tôi không tin Yến Cửu không tham dự kế hoạch kia, sao cậu ấy rành ghê 】
【 Không phải chứ, ngay cả này mà fan não tàn cũng muốn khen?】
【 Bạn phía trước kia, tôi đã nhớ rõ ID bạn nha, lần trước ngốc nghếch khen Daniel cũng là cậu, tiêu chuẩn kép vừa vừa thôi】
Tổng đạo diễn cầm thẻ nhiệm vụ: "Kế tiếp, mời các bố lấy ra tiền công ngày hôm qua kiếm được, giao cho bảo bối của mình, để các bảo bối đi mua nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa hôm nay."
【A, tui thích kiểu này, hồi trước thấy mấy chương trình khác khách quý luôn yêu cầu nhận nguyên liệu nấu ăn từ người khác, nhìn thấy thật sự không thoải mái 】
【Nhưng tổ tiết mục khẳng định sẽ bồi thường cho người ta nha 】
【đúng là như vậy, đã có thể biết tổ tiết mục chắc chắn trả thù lao cho khách quý, nhưng lại rất ảnh hưởng đến diễn viên trong lòng khán giả 】
Yến Cửu móc tiền từ trong túi ra, nhìn thấy chút tiền giấy vụn vặn, tiếc nuối thở dài: "Haizz, phải hai tờ hồng nhạt mới đúng"
Thấy Cửu Cửu dường như đang không vui, Mạt Mạt nhanh chóng ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to nghiêm túc hỏi: "Cửu Cửu thích tờ màu hồng nhạt sao?"
Yến Cửu gật đầu thật mạnh: "Bảo bảo ngoan, trên thế giới này không có người không thích tờ hồng nhạt, chờ con trưởng thành, con cũng sẽ thích."
"Thật sao?" Mạt Mạt mờ mịt mở to hai mắt, yên lặng đem in đậm hình dạng tờ màu hồng nhạt kia trong lòng.
Cửu Cửu thích, Mạt Mạt muốn kiếm cho Cửu Cửu thật nhiều!
"Đương nhiên rồi bảo bảo." Nói xong, Yến Cửu trịnh trọng đưa tiền cho Mạt Mạt: "Tới, nhận tiền nào."
"Dạ ~". Mạt Mạt vội vươn bàn tay nhỏ, thành kính nhận lấy đồ vật được cho gọi là thứ cả thế giới thích kia.
【 ha ha ha hai người này sao mà biết giỡn ghê chèn 】
【 hu hu Mạt Mạt thật là quá đáng yêu, biểu tình sao có thể nghiêm túc như vậy chứ】
"Được, kế tiếp, các bảo bối có thể đi theo các chú quay phim xuất phát, chúc các bảo bối mọi thuận lợi nha."
Nghe thấy chú đạo diễn nói vậy, Mạt Mạt lập tức dắt tay Yến Cửu: "Cửu Cửu, chúng ta đi thôi ~"
"Là Mạt Mạt một mình đi cùng với chú quay phim làm nhiệm vụ nha, không phải là đi cùng với bố." Nhân viên công tác nhắc nhở nói.
Mạt Mạt kích động nắm lấy ngón tay Yến Cửu, nước mắt lập tức rớt xuống: Cửu Cửu... Hu hu... Mạt Mạt muốn Cửu Cửu..."
【Phục, phiền nhất là trẻ con khóc 】
【 nó mới ba tuổi, sợ hãi khi rời khỏi bố rất bình thường được không 】
【 Daniel kia cũng đâu có khóc, còn không phải là con của Yến Cửu quá yếu ớt sao 】
【Còn lầu trên thì sao, chắc lúc ba tuổi cũng không biết khóc đâu ha 】
Yến Cửu không nhìn thấy cuộc tranh luận trong phòng phát sóng, nhưng cậu rõ ràng Mạt Mạt không yếu ớt, mà sợ cậu sẽ hôn mê như lúc gặp tai nạn, thời điểm gặp lại nhắm mắt không để ý đến bé.
"Mạt Mạt, nghe bố nói này, bố cam đoan với con, nhất định sẽ ở đây chờ con về." Yến Cửu ngồi xổm xuống, vươn ngón út: "Chúng ta ngoéo tay được không?"
Mạt Mạt tủi thân lau đôi mắt, nức nở vươn ngón tay nhỏ: "Mạt Mạt tin Cửu Cửu, hu hu... Không được lừa Mạt Mạt nha..."
"Đương nhiên rồi, đập tay cùng bố nào, Mạt Mạt dũng cảm xuất phát được không?"
Bé con lau khô nước mắt dùng sức gật đầu: "Dạ."
【Bé con trong mộng! 】
【 ai nói Mạt Mạt yếu ớt mau xin lỗi đi 】
【 hu hu hu bảo bối thật là dễ dỗ quá 】
Vừa nhìn các bạn nhỏ lần lượt rời khỏi sân, di động trong túi Yến Cửu liên tục rung lên.
Cậu vừa lấy ra, phát hiện đều là tin nhắn từ ngân hàng.
Đoán là anh cả chuyển tiền tiêu vặt cho Mạt Mạt.
Yến Cửu bị một chuỗi số 0 làm hoảng hốt, tập trung nhìn vào —
Một, mười, một trăm, một nghìn, mười nghìn, một trăm nghìn, một triệu. . . . . . . hàng chục triệu.
Bảy số không... Này mẹ nó là tiền tiêu vặt à?