Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi

Chương 127




Biên dịch: Yên Hy

====================

Nhìn đến Yến Cửu đứng bên cạnh xe, Yến Hằng cũng ngây ngẩn cả người.

Anh không nghĩ tới em trai nhà mình lại ở chỗ này.

Hiện tại nên làm gì bây giờ?

Phải ăn ngay nói thật với nó không?

Nhưng Tiểu Hạc sẽ đồng ý không?

Hơn nữa liền tính Tiểu Hạc đồng ý nói, tình huống giữa hai người bọn họ cũng quá mức phức tạp, một chút thời gian nói không rõ.

Huống chi, chỉ bằng đầu óc hiện giờ của em trai mình, nếu anh muốn giải thích chuyện này rõ ràng hơn, cũng tận khả năng để Tiểu Cửu lý giải đủ, khó càng thêm khó.

Nghĩ đến đây, Yến tổng từ trước đến nay sát phạt quyết đoán tài được sinh ra cảm xúc mờ mịt, theo bản năng nhìn thoáng qua Thi Hách Nhân, như đang trưng cầu ý kiến của y.

Nhưng Thi Hách Nhân đến ánh mắt cũng chưa cho anh, cứ cúi đầu cọ cọ viên lông nhỏ trên cổ tay áo hoodie của mình, thong dong bình tĩnh, phảng phất không hề có liên quan bé nhỏ gì đến cục diện xấu hổ trước mặt, bộ dáng thản nhiên hoàn toàn như người đứng ngoài cuộc.

Cuối cùng, vẫn là Yến Cửu rơi vào trong trạng thái mê mang dẫn đầu đánh vỡ cục diện bế tắc, lại lần nữa mở miệng hỏi anh cả: “……Anh cả, anh sao lại đến nơi này?”

Thấy Yến Cửu dường như còn chưa phát hiện manh mối gì, Yến Hằng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Còn hảo, xem ra còn có thể giấu.

Ít nhất sẽ không làm Tiểu Hạc quá mức khó xử.

Yến Hằng hắng hắng giọng, từ trong túi áo khoác móc đồ vật, lắc nhẹ với em trai nhà mình: “Anh tới đưa Tiểu…… đưa điện thoại cho bác sĩ Thi.”

Nghe được anh cả nói, Yến Cửu không khỏi càng kinh ngạc, quay đầu nhìn anh Thi.

Di động?

Anh cả cậu lại đưa thứ này cho anh Thi?

Thứ như di động này, trừ khi là người cực kỳ thân mật mới được đụng vào, sao anh cả có thể tiếp xúc được với di động anh Thi?

Còn có thể như ngựa quen đường cũ tìm tới nhà anh Thi?

Yến Cửu cảm thấy CPU của mình sắp bị cháy.

Chẳng lẽ……

Điện thoại trong túi rung lên, Yến Cửu móc ra vừa thấy, là Tư Việt.

Thời gian này gọi điện thoại lại đây, phải chăng có chuyện gì.

Yến Cửu nhận điện thoại: “Anh về nhà chưa?”

Như có cảm ứng tâm linh, thanh âm Tư Việt mới vừa vang lên ở ống nghe, tại thân xe kín mít, Mạt Mạt vốn dĩ không nghe được nội dung cuộc trò chuyện đã dán mặt tròn lên cửa sổ xe, ép tới bẹp bẹp, dẩu miệng hỏi Thi Hách Nhân: “Bác Thi ơi ~ Cửu Cửu đang nói chuyện với ba ạ~”

Chỉ nhìn ý cười thả lỏng đơn thuần không tự chủ lộ ra trên mặt Yến Cửu, Thi Hách Nhân đã biết đáp án.

Hương vị yêu đương ngọt dính này……Ngoài tên não yêu đương đáng chết Tư Việt kia còn có thể là ai.

Y gật đầu, cười tủm tỉm trả lời Mạt Mạt: “Đúng vậy, ba Mạt Mạt đang gọi điện thoại cho Cửu Cửu.”

Yến Cửu thật vất vả mới ném xuống tên dính người trong điện thoại, muốn một lần nữa nhặt lên đề tài vừa rồi, lại đột nhiên có chút nghĩ không ra.

…… À đúng rồi, anh cả cậu khi nào lại đi gần anh Thi đến như vậy?

“Khụ.”

Xuất phát từ lễ phép, lúc Yến Hằng đồng thời đi tới, Thi Hách Nhân cũng đi theo cùng nhau xuống xe đúng lúc ho khan một tiếng, muốn đánh vỡ suy nghĩ Yến Cửu, nhưng tiếng ho khan này lại lập tức dẫn tới hai người đều quay đầu nhìn về phía y.

“Cảm lạnh sao?” “Không thoải mái à?”

“Không có, sặc gió lạnh một chút, không đáng ngại……” Thi Hách Nhân kéo khóa lên, lắc lắc đầu, duỗi tay nhận di động Yến Hằng đưa qua, thấp giọng nói cảm ơn, “Làm phiền Yến tổng cố ý đi một chuyến, thật sự ngại quá.”

“Anh cả,” Suy nghĩ Yến Cửu quả nhiên bị nhiễu loạn, cậu nhìn về phía anh cả, trong ánh mắt tràn ngập ý khen ngợi, “Anh quả nhiên là lãnh đạo tốt, giúp người nhà nhân viên đưa di động, cứ như vậy, nhân viên nào sẽ không tận tâm tận lực đem Yến thị trở thành nhà mình chứ?”

“……” Yến Hằng nhất thời không nghe ra em trai nhà mình đến tột cùng đang khen hay là đang trào phúng anh.

Thi Hách Nhân nâng di động, nói với Yến Cửu: “Tiểu Cửu, em nói chuyện với Yến tổng trước, anh lên lầu lấy đồ dùng sinh hoạt linh tinh, rất nhanh sẽ xuống dưới.”

“Tôi giúp em.” Yến Hằng nhấc chân đi theo phía sau y, trực tiếp mặc kệ ném em trai ra phía sau.

Yến Cửu càng xem càng cảm thấy không thích hợp, rồi lại nói không nên lời đến tột cùng không đúng chỗ nào.

Chỉ có điều sắc mặt anh Thi nhìn qua không tốt lắm, lên lầu nghỉ một lát cũng không tồi. Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Anh cả, anh giúp em đỡ anh Thi một chút, chậm một chút,” Yến Cửu không yên tâm giao cho anh cả trước mặt, xoay người ôm bé con mình ra khỏi xe, “Bé ngoan, chúng ta lên lầu cho Trư Quyển uống nước được không nha?”

Bé ngoan bảo vệ Trư Quyển trong ngực, vui rạo rực đáp lời: “Dạ được ~”

Yến Cửu lại lần nữa phế đi nửa cái mạng, gian nan bò lên trên ôm Mạt Mạt vào nhà, vừa lúc thấy anh Thi cúi đầu ngồi trên sô pha nhỏ ở phòng khách, như cũ trầm mặc moi ngón tay, cách thật xa anh cả mình ở một đầu sô pha.

Cảm giác xa cách giữa hai người họ, giống như ăn ý đạt thành hiệp nghị gì đó…… Nhìn qua cực kỳ không thân.

Thất sách.

Không nên để hai người quan hệ còn tính xa lạ cùng nhau lên lầu. Yến Cửu nghĩ thầm.

Nhưng nói trở về, nếu ma ốm khả năng luôn sẵn sàng ngất xỉu nâng anh Thi đang tại trạng thái mang thai, đến chính cậu cũng không tin được mình.

Chi bằng giao cho anh cả.

Yến Cửu nhíu nhíu mày, nhìn anh Thi một cái, rồi sau đó lại nghiêng đầu nhìn anh cả một cái, ngữ khí mang theo điểm oán trách: “Anh cả, có phải lúc lên lầu anh thúc giục anh Thi đi nhanh không? Mặt anh ấy sao lại đỏ như vậy?”

Anh Thi chính là mang thai đó.

Nghe vậy, Thi Hách Nhân vội giơ tay chạm vào mặt mình, phủ nhận nói: “…… Không có, hẳn là trong phòng quá nóng, em xem, anh còn chưa cởi áo lông vũ đâu.”

“Vậy miệng anh là chuyện thế nào?” Yến Cửu lại chỉ cánh môi ửng hồng của s, “Nên không phải dị ứng chứ? Anh trước đó đã ăn thứ gì à?”

Nhớ tới chuyện anh Thi mang thai, cậu lập tức khẩn trương, tiến lên một bước giữ chặt tay anh Thi: “Anh Thi, em đưa anh đi bệnh viện nhé?”

Nam mang thai bị dị ứng cũng không phải chuyện đùa, lỡ như thật sự xảy ra chuyện liền xong đời.

Thi Hách Nhân xua xua tay, ánh mắt mất tự nhiên nhìn về phía nơi khác: “Không có việc gì Tiểu Cửu, anh vừa mới môi ngứa…… Tay rảnh, xoa hai cái, thật sự không có việc gì.”

Yến Cửu bị anh Thi giơ tay nhấc chân tự tin gọi lý trí trở về, hoảng hốt nhớ tới anh Thi là một bác sĩ, mới khó khăn từ bỏ.

Trạng thái Thi Hách Nhân xác thật không tốt lắm, không đợi lại nói hai câu, đã bị Yến Cửu dùng thái độ cường ngạnh nhét trở lại ổ chăn trên giường ngủ, bị bắt nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nằm trong chốc lát, Thi Hách Nhân dường như vẫn không yên tâm, xách theo đồ dùng sinh hoạt mình đã sắp xếp xong đi ra, như cũ ngồi một góc sô pha xa, vừa muốn hiện tại rời đi theo ý tưởng Yến Cửu vừa rồi, đã bị Yến Cửu nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay, ý bảo y tạm thời không cần sốt ruột.

Nghĩ buổi chiều cũng không có gì làm gì, thật sự nhàn, thêm chi thừa dịp có thể cho anh Thi nghỉ ngơi lúc này, Yến Cửu đơn giản dựa gần sô pha Thi Hách Nhân ngồi trên, tiếp nhận nước bé con đưa cho cậu và anh Thi uống một ngụm, hỏi: “Anh cả, nếu anh tới đưa di động, cũng chứng minh anh biết bạn trai anh Thi là ai đúng không?”

Yến Hằng nhận nước bé ngoan đưa cho anh, cười nói câu “Cảm ơn Mạt Mạt”, trả lời Yến Cửu nói: “…… Biết.”

“Tốt,” Yến Cửu gật gật đầu, bộ dáng muốn làm chuyện, cởi ra áo khoác, kéo tay áo hoodie, trịnh trọng chuyện lạ nói anh cả, “Vậy anh có thể muốn nói chuyện với anh chuyện này.”

Yến Hằng tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

Thấy anh cả đã chuẩn bị xong, Yến Cửu nói chuyện không chút khách khí: “Đầu tiên, em cảm thấy tu dưỡng nhân viên Yến thị còn cần đề cao.”

Đặc biệt một tầng đối đãi với người nhà và người yêu, đặc biệt lạnh nhạt vô tình.

Chỉ xem bạn trai kia chẳng quan tâm gì đến sinh hoạt của anh Thi đã có thể đưa ra kết luận.

“Mà người khởi xướng của hết thảy này, tất cả đều muốn quy kết với người lãnh đạo như anh, không có tác dụng làm gương tốt.” Yến Cửu tiếp tục nói.

Yến Hằng: “???”

Vì cái gì?

“Ví dụ như ngày vừa rồi anh Thi bị viêm dạ dày cấp tính,” Yến Cửu đếm trên đầu ngón tay tính toán ngày, tức giận bất bình nói, “Tên bạn trai khốn nạn của anh ấy còn không cẩn thận chăm sóc, trái lại để anh ấy một mình chịu khổ trong căn phòng này, anh nói một chút, anh làm mai cho anh Thi kiểu gì?”

Yến Hằng: “……”

Yến Cửu nhìn ra được anh Thi cũng không muốn cho ai khác ngoài mình biết y đang mang thai, cho nên tương đối tôn trọng y, mặc dù đối mặt anh cả đều tuyệt đối không đề cập tới chuyện mang thai, chỉ dùng viêm dạ dày để che giấu chân tướng.

Nhưng chuyện mang thai này, càng cố ý không đề cập tới, Yến Cửu càng tức giận, tâm tình mượn đề tài cũng càng thêm bành trướng, thế cho nên trực tiếp chửi ầm lên ——

“Anh Thi của em, người trong long phượng, cho dù diện mạo, dáng người, chỉ số thông minh cũng chưa đến nói, nhưng lại bị con heo trong sướng không biết trong công ty ủn đi, anh ta không cảm thấy hổ thẹn sao? Lương tâm anh ta không đau sao?”

Yến Hằng: “……”

“Anh Thi mấy ngày nay trạng thái không tốt như vậy, anh ta đều không tới nhìn xem, anh ta còn tính là đàn ông không? Chỉnh là thứ khốn nạn, cặn bã, tạp nham, vương bát……”

Yến Hằng giơ tay đánh gãy em trai nhà mình: “…… Đừng mắng.”

Thật sự nghe không nổi nữa.

Chữ “đản” của Yến Cửu nghẹn ở trong miệng không mắng ra, thật sự rất khó chịu, chẳng qua so sánh dưới, cậu càng cảm thấy hứng thú anh cả có biện pháp gì với người này.

“…… Tiểu Cửu, anh nói thật cho em biết.”

Yến Hằng như hạ quyết tâm rất lớn, không màng ở đây vẫn còn người không muốn hé răng, trực tiếp buột miệng thốt ra: “Anh làm mai cho chính mình.”

Vừa dứt lời, biểu tình tò mò cùng lòng hiếu học trên mặt Yến Cửu tức khắc cứng đờ, phảng phất bị một đạo tiếng sấm đột nhiên bổ trúng đỉnh đầu, không thể động đậy.

Thi Hách Nhân vèo một cái cuộn chặt ngón tay không dám ngẩng đầu.

Thật lâu sau, Yến Cửu dùng hết sức lực khống chế được tâm trạng mình chạm vào nổ mạnh, da đầu tê dại động động môi: “……Anh, anh cả, anh nói cái gì?”

Cậu không nghe nhầm chứ?

Anh cả nói anh làm mai cho chính mình?

Cho nên…… Này cũng có ý nghĩa, hai bảo bối trong bụng anh Thi là…… Cháu trai cháu gái ruột của cậu?!

Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!

Anh cả cậu có tài đức gì a?!!

Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần nói ra câu khiến người ta khiếp sợ kia, mặt sau đều trở nên đơn giản.

Cái định luật này, tuy là tổng giám đốc tập đoàn Yến thị cũng trốn không được. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Thấy trên mặt em trai mình không xuất hiện biểu cảm chấn động rõ ràng như tưởng tưởng, Yến Hằng nghĩ lầm cậu còn bình tĩnh, năng lực tiếp thu cũng không bình thường, vì thế nói tiếp: “Từ nay về sau, hai người có quan điểm khác nhau, em quản em ấy gọi…”

Yến Cửu giơ tay chặn anh cả, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía anh Thi: “…… Có thuốc hạ huyết áp không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Cửu Cửu: Tôi nứt ra rồi (* ̄︶ ̄)

Em Tư: ( nỗ lực một lần nữa lắp ráp Cửu Cửu lại)

Mạt Mạt: ( nhặt lên quần nhỏ hình trâu của Cửu Cửu cho ba)

Anh Thi: ( cạn lời.JPG)

Yến tổng: (mặt nghiêm túc) kỳ thật tôi cảm thấy não yêu đương như Tư Việtkhông có gì không tốt