Biên dịch : Yên Hy
Nghe được con trai hiểu thảo của mình khẩu xuất cuồng ngôn Yến Cửu đã trải qua ngắn ngủi kinh giật, trong lòng kỳ thật cũng không có gợn sóng quá lớn.
Đầu tiên, đối với hành động hiếu thảo trấn động thiên địa của Mạt Mạt, cậu sớm đã thành thói quen; tiếp theo, cậu cảm thấy lời Tư Việt nói khoảng thời gian trước là đúng.
Từ sau khi lần quay chương trình trước, Tư Việt từng nói với cậu "vợ của anh giai ngỗng nhà chúng ta có khả năng rơi xuống rồi".
Mới đầu Yến Cửu cũng không hiểu được ý Tư Việt, nhưng đến cậu bưng ly nước đi đến phòng cửa Mạt Mạt, muốn nói bé đi ngủ sớm một chút, lại thấy được Mạt Mạt đang cầm di động của cậu, vui rạo rực gọi video với anh trai Khâu Khâu bên kia màn hình.
"Anh Khâu Khâu, anh vẽ đẹp quá ~ anh là họa sĩ lợi hại nhất Mạt Mạt từng gặp á ~"
"Anh Khâu Khâu, hôm nay ba nấu cơm ăn rất ngon, chờ lần sau anh tới nhà em chơi, em lại nhờ ba nấu cho anh ăn ~"
"Chú Hạ khi nào có thể mang anh tớ nhà em nha? Em rất muốn chơi cùng anh á~"
Giờ khắc này, cái gì Yến Cửu đều hiểu ra.
Thật không hổ là con ruột Tư Việt, tuổi còn nhỏ đã đi đường xưa của ba nó.
Thậm chí làm được trò giỏi hơn thầy, từ 4 tuổi đã bắt đầu mai phục một hạt giống chờ phát động.
Không thể không nói, thật sự...... Trâu bò.
"Thật vậy chăng?! Em Mạt Mạt?"
Suy nghĩ Yến Cửu bị Khâu Khâu mang theo ngữ khí tràn đầy kinh hỉ câu trở về, nhịn không được lại lần nữa đem lực chú ý dịch về tới trên người hai bé con.
Nghe được Mạt Mạt hứa hẹn với mình, cặp mắt Khâu Khâu bởi vì sinh bệnh có chút vô thần lập tức liền sáng lên.
Từ nhỏ đến lớn, tính cách Khâu Khâu vẫn luôn phi thường tự ti, hiện giờ thấy em Mạt Mạt nguyện ý đối xử với mình tốt, còn nguyện ý đưa xe đẹp đẹp của chú Tiểu Cửu cho mình, Khâu Khâu không khỏi cực kỳ vui vẻ.
Chỉ có điều cậu nhóc cũng không phải cảm thấy vui vì lấy được xe đẹp đẹp của chú Tiểu Cửu, mà bởi vì rốt cuộc gặp được người thiệt tình thích mình, so với bố hưluôn thích hung dữ với ba và Khâu Khâu, người đã biến mất thật lâu kia muốn tốt hơn ngàn lần vạn lần.
"Đương nhiên là thật," Yến Cửu thay Mạt Mạt trả lời, "Chỉ cần Khâu Khâu nhanh chóng khỏe lại, xe xinh đẹp của chú Cửu tùy cháu chọn lựa."
Dù sao Tư Việt đã nói qua, không lỗ.
Nếu hướng tốt, trong nhà sẽ nhiều một ngụm người, liền tính sau này không phát triển lý tưởng như theo hướng tưởng tượng, Mạt Mạt cũng có thể có một người bạn thân cùng nhau trưởng thành.
Khâu Khâu dùng tay không có kim tiêm nắm tay mập của em Mạt Mạt, suy yếu nói lời cảm ơn chú Tiểu Cửu ở đuôi giường: "...... Cảm ơn chú Tiểu Cửu, nhưng cháu sẽ nỗ lực mua xe đẹp, mang theo ba và chú Tiểu Cửu đi ra ngoài chơi ~"
Chân thành là vũ khí có thể đả động nhân tâm nhất.
Nghe được bé Khâu thành khẩn nói, Yến Cửu nơi nào còn có thể nhịn được, vội thò lại gần sờ sờ đầu Khâu Khâu, cười khanh khách nói: "Vậy chú Cửu cảm ơn bảo bối Khâu trước nhé ~"
Hôm nay vẫn luôn được khích lệ ~
Nghĩ đến đây, Khâu Khâu thẹn thùng cười cười, há miệng cắn ống hút chú Tiểu Cửu đưa tới trước mặt, uống ngụm nước muối nhạt.
"Nào bé Khâu, lại uống một ngụm nhỏ, bổ sung một chút nước," giám sát Khâu Khâu làm theo tất cả xong, Yến Cửu đóng nắp lại, cười khích lệ, "Bé Khâu thật ngoan, bệnh của cháu khẳng định rất nhanh sẽ tốt lên."
Nhìn đến anh Khâu Khâu uống xong nước rồi, Mạt Mạt dỗ dành tiến đến trước mặt cậu nhóc, khẩn trương hỏi: "......Anh Khâu Khâu, về sau anh mua xe đẹp, sẽ mang theo em đi cùng không?"
Vừa rồi anh Khâu Khâu nói muốn mua xe xinh đẹp rồi mang chú Hạ và Cửu Cửu đi ra ngoài chơi, Mạt Mạt không có nghe được tên của mình!
Chẳng lẽ anh Khâu Khâu không nghĩ mang theo Mạt Mạt đi cùng?!
Không thể!
Khâu Khâu đương nhiên sẽ không bỏ xuống em Mạt Mạt, nghe vậy, cậu nhóc lập tức gật gật đầu: "Nhất định sẽ! Em Mạt Mạt sẽ ngồi ở bên cạnh anh ~ tựa như bây giờ á ~"
Mạt Mạt kinh hỉ mở to hai mắt nhìn, nhìn qua vui vẻ như sắp từ trên giường nhảy lên.
...... Chút tiền đồ này, quả thực khắc ra từ một khuôn mẫu với ông cha não yêu đương kia. Yến Cửu nghĩ thầm.
"Tiểu thiếu gia, tôi phải rút kim cho Khâu Khâu." Bác sĩ Yến gia ngồi trong phòng khách bấm đốt ngón tay tính thời gian, ở ngoài cửa nhẹ giọng nói.
Mỗi bạn nhỏ đều sẽ có chút sợ chích, trước đo lúc gắn kim, Khâu Khâu còn mơ hồ, thế cho nên trên tay còn không phản ứng lại, kim cũng đã gắn xong rồi.
Lúc này chính tai nghe được bác bác sĩ phải rút kim cho mình, không khỏi lại khẩn trương lại sợ hãi.
"Anh Khâu Khâu, rút kim một chút đều không đau đâu ~" Đội trưởng Mạt Mạt nắm chặt hết thảy cơ hội an ủi bạn tốt, nghiêm trang nắm chặt bàn tay mình thành quyền cho anh Khâu Khâu xem, "Mạt Mạt cũng từng bị kim ddaam~ rút kim siêu nhanh~ 'vèo' một cái đã nhổ xuống rồi~"
Có em Mạt Mạt bảo đảm, Khâu Khâu phảng phất quên mất đau đớn trước kia mình rút kim chích, không chút do dự liền lựa chọn tin tưởng Mạt Mạt, dũng cảm vươn tay ra, nhắm chặt mắt cho bác bác sĩ xử trí, tay nhỏ lại trước sau đều dùng sức nắm tay mập của em Mạt Mạt không chịu buông ra.
Khâu Khâu mới vừa rút kim xong, Hạ Vân Sanh đã trở lại.
Trên mặt anh còn lớp trang điểm chưa kịp rửa, vừa vào cửa, đã gật đầu khẽ với Yến Cửu ở đuôi giường, tiện đà liền vội vàng đi đến Khâu Khâu nằm ở trên giường: "Bảo bối, bây giờ còn có nơi nào không thoải mái không?"
Thấy thế, từ trước đến nay Mạt Mạt có nhãn lực nhanh chóng tạo đường cho chú Hạ, làm anh có thể ôm anh Khâu Khâu vào trong ngực.
Khâu Khâu thành thật lắc đầu, sờ sờ bụng nhỏ thoải mái rất nhiều của mình, trái lại an ủi ba: "Ba ơi đừng gấp ~ chú Tiểu Cửu mang theo bác bác sĩ tới chữa bệnh cho Khâu Khâu ~ Khâu Khâu đã tốt hơn rất nhiều ~"
Tảng đá lớn trong lòng Hạ Vân Sanh rốt cuộc buông xuống.
Anh cảm kích nhìn Yến Cửu, lại xoay người cũng ôm Mạt Mạt vào trong ngực: "Cảm ơn Mạt Mạt tới giúp chú Hạ chăm sóc anh Khâu Khâu, chú Hạ làm bánh bao hình thỏ con nhân trứng sữa cho Mạt Mạt được không?"
Mạt Mạt cao hứng làm thủ thế xung phong: "Cảm ơn chú Hạ ạ ~"
Xuất phát từ lễ phép, Hạ Vân Sanh không phải chưa kiến nghị Mạt Mạt gọi mình là "bác Hạ", chứ không phải "chú Hạ", chỉ là Mạt Mạt trước nay đều không tiếp thu, khăng khăng gọi anh là "chú Hạ".
Đối với hiện tượng này, Yến Cửu giải thích s Hạ Vân Sanh là, anh thoạt nhìn rất trẻ, siêu cấp trẻ, cho nên làm Mạt Mạt kiên trì không đổi miệng như thế.
Không chờ Hạ Vân Sanh đi phòng tắm, tính toán tắm rửa một cái sẽ đến phòng bếp chuẩn bị bánh bao hình thỏ con nhân trứng sữa các bạn nhỏ, mẹ Hạ đã bưng hai chén nhỏ vẽ hoạt hình tinh xảo đáng yêu đi đến: "Khâu Khâu, Mạt Mạt, bà ngoại nấu mì cà rốt cho hai đứa, ăn một chút nhé?"
Bác sĩ Yến gia đã nói, cà rốt bổ tỳ dạ dày, nếu ép cà rốt thành nước, dùng nước cà rốt cùng mì, lại làm thành sợi mì mềm, đối với Khâu Khâu mang dạ dày yếu hiện tại có nhất định chỗ tốt, có thể tăng cường sức đề kháng của dạ dày
Chỉ là không biết Khâu Khâu có thích ăn hay không ......
"Bà ngoại, cháu không muốn ăn cà rốt......" Giọng nói Khâu Khâu còn có chút khàn, nghe đi lên đáng thương vô cùng, "Cháu một chút đều không thích cà rốt......"
Mẹ Hạ thở dài, ánh mắt nhìn phía Yến Cửu cùng Mạt Mạt tràn ngập ý xin giúp đỡ.
Mạt Mạt nâng chén nhỏ đáng yêu bà ngoại hiền từ bưng cho bé, nghiêm túc nâng ăn, phát hiện một chén mì cà rốt còn lại trong tay bà ngoại vẫn chưa được anh Khâu Khâu nhận, liền kinh ngạc nhìn về phía anh Khâu Khâu: "Anh Khâu Khâu, anh không ăn mì cà rốt sao? Ngọt lắm đó ~"
Mạt Mạt phía trước vẫn luôn gọi "Cà rốt" thành "Củ cải đỏ", nhưng gần nhất trong nhà ăn không ít, được bà Triệu và dì Tiểu Vân mưa dầm thấm đất, bất tri bất giác đổi thành gọi "Cà rốt".
Dường như lập trường Khâu Khâu rất kiên định, giống như không có gì sự tình có thể thay đổi suy nghĩ của cậu nhóc: "Bà ngoại, cháu không thích cà rốt ~ cháu ghét cà rốt ~"
Hạ Vân Sanh cũng đi theo mẹ cùng nhau khuyên: "Ngoan, nghe ba nói, chỉ ăn mấy miếng, được không? Chỉ cần chịu đựng hôm nay, bệnh sẽ tốt hơn thôi."
"...... Không cần, con không muốn ăn ~" Khâu Khâu chấp nhất lắc đầu nói, "Con chính là không muốn ăn cà rốt, chính là không muốn ăn......"
Mẹ Hạ rất muốn dựa theo lời bác sĩ bồi bổ cơ thể cho Khâu Khâu, bà đành mềm giọng nói với cháu: "Bảo bối, cà rốt ép thành nước rồi, hương vị sẽ không rõ ràng."
Khâu Khâu khổ sở bẹp bẹp miệng, có chút giận dỗi quay đầu đi, đơn giản không chịu lại nhìn bà ngoại cùng ba.
Kỳ mẫn cảm của mấy đứa nhỏ thông thường bắt đầu từ mấy tháng thẳng liên tục đến 6 tuổi, bởi vậy độ tuổi Khâu Khâu hiện giờ vẫn nằm trong khoảng này.
Tính cách cậu nhóc tuy rằng vẫn luôn ôn nhã an tĩnh giống ba Hạ Vân Sanh, nhưng mặc kệ thế nào, cậu nhóc đến cùng cũng chỉ là đứa nhỏ mà thôi, huống chi hiện tại đang bị bệnh, tính tình tệ đi cũng là điều dễ hiểu.
Đang lúc Khâu Khâu còn đang giằng co cùng bà ngoại và ba, cửa vào lại lần nữa bị gõ vang ——
"Thịch thịch thịch ——"
Hạ Vân Sanh hôm nay 3 giờ sáng đã đi phim trường, thẳng đến vừa rồi xin nghỉ cùng đạo diễn mới có thời gian nghỉ một lát.
May mắn đoàn đội mới đều cực kỳ có lực, phối hợp ăn ý, chăm sóc Hạ Vân Sanh tới cũng tương đối cẩn thận, trên đường đưa anh trở về, trợ lý còn thuận tiện giúp ngủ say Hạ Vân Sanh nhận một cuộc điện thoại từ Đinh Tư Dận, hơn nữa anh tỉnh lại cũng báo nội dung trò chuyện.
"Là Tiểu Đinh mang theo Warren tới thăm Khâu Khâu." Hạ Vân Sanh nói cùng Yến Cửu.
Nói xong, anh từ trên ghế đứng dậy, xoay người ra khỏi phòng đi mở cửa.
Yến Cửu cũng nghiêng đầu nhìn về phía cửa, chờ chào Warren.
Bởi vậy hai bọn họ ai cũng không chú ý tới đội trưởng Mạt Mạt nghe sự kiện thế, lỗ tai nhỏ mềm mụp lập tức liền lật lên.
Thừa dịp chú Hạ mở cửa cho chú Tiểu Đinh và em Warren, Mạt Mạt nhanh chóng hỏi Khâu Khâu: "Anh Khâu Khâu, em có phải người bạn tốt đầu tiên tới thăm anh không nha?"
Khâu Khâu vừa truyền nước, trạng thái tốt không ít, nghe thấy câu hỏi của Mạt Mạt, cậu nhóc lập tức gật gật đầu: "Đương nhiên rồi, em Mạt Mạt luôn là bạn tốt đến thăm, chơi với anh đầu tiên ~"
"Anh Khâu Khâu,có phải anh là người tốt nhất thiên hạ với em đúng không?" Mạt Mạt cực kỳ để ý vấn đề này.
"Anh vĩnh viễn là người tốt nhất thiên hạ với Mạt Mạt ~" Khâu Khâu vươn một ngón út, ý bảo em Mạt Mạt, chính mình có thể ngoắc nghéo với cậu nhóc.
Tranh giành tình cảm của mấy đứa nhỏ cũng không kiều ra được dục vọng thắng thua của đứa trẻ lớn Yến Cửu, bởi vậy cậu cũng không chen lời hỏi Khâu Khâu câu hỏi vô nghĩa "Bảo bối Khâu là người tốt nhất thiên hạ với Mạt Mạt, hay là người tốt nhất thiên hạ với chú Tiểu Cửu".
Đáp án nhận được khẳng định sẽ làm cậu ảm đạm.
Rốt cuộc hữu nghị hai đứa nhóc con này hiện giờ thoạt nhìn thập phần vững chắc, có thể nói...... Tường đồng vách sắt?
"Bảo bối Khâu Khâu ~ bảo bối Mạt ~ Yến Tử ~" Giọng lớn của Đinh Tư Dận từ phòng khách truyền đến, dần dần đến gần.
Yến Cửu: "......"
Hơi thở ngu ngốc quen thuộc lại tới nữa.
Đinh Tư Dận lần này lại đây, trừ bỏ mang theo Warren ra, còn mang theo chú chim sáo tên Chậm Chậm kia, muốn nó chọc Khâu Khâu bị bệnh vui vẻ hơn.
Phát hiện không khí trong phòng Khâu Khâu phá lệ giương cung bạt kiếm, Đinh Tư Dận tạm thời buộc Chậm Chậm ở phòng khách, chỉ mang theo Warren đến.
Mạt Mạt từ phản ứng người lớn xác nhận cà rốt là thứ tốt, cũng hiểu tâm tình người lớn muốn anh Khâu Khâu ăn mì cà rốt, thấy tình cảnh vậy, tròng mắt cậu vừa chuyển, lập tức liền nghĩ tới một ý kiến hay.
"Anh Warren, anh dám ăn cà rốt sao?" Mạt Mạt nhìn về phía Warren.
Warren thiên chân ngay thẳng tự nhiên không rõ ràng, đây là"Vòng nhỏ bộ" em Mạt Mạt thiết lập để anh Khâu Khâu ăn cà rốt, chỉ biết em Mạt Mạt hỏi nhóc gì, nhóc trả lời cái đó.
"Đương nhiên dám! Anh chính là nam tử hán!" Warren tự tin dựng thẳng ngực nhot.
Cậu nhóc cái gì đều dám!
Ví dụ như, bố mấy ngày hôm trước hỏi nhóc có dám đốt pháo không, cậu nhóc trả lời bố, cậu nhóc thậm chí dám ăn pháo!
Tuy rằng sau này đều bị bố và ba đánh cho một trận, nhưng cậu nhóc vẫn không suy nghĩ ý tưởng dám ăn pháo của mình!
"Em thì sao, em Mạt Mạt? Em dám ăn cà rốt không?" Warren học theo hỏi lại một lần.
"Em cũng dám ăn nha ~" Mạt Mạt được đáp án, làm bộ không rõ ràng tình huống hiện tại, bẻ ngón tay đếm, "Trong phòng này tổng cộng có ba bạn nhỏ, anh Warren dám ăn cà rốt, Mạt Mạt cũng dám ăn cà rốt, kia còn dư lại ai dám ăn cà rốt đâu ~"
Lời kia vừa thốt ra, ánh mắt mọi người trong phòng đều trộm tụ tập ở trên người Khâu Khâu, chỉ hy vọng cậu nhóc có thể gật đầu đồng ý, ăn mấy miếng mì cà rốt tổt cho sức khỏe này.
Chỉ có trên mặt Mạt Mạt lộ ra biểu tình tự tin không phù hợp tuổi tác của bé, phảng phất đã nắm chắc thắng lợi.
Quả nhiên, giây tiếp theo Khâu Khâu chuyển đầu, có chút biệt nữu tiếp nhận chén nhỏ trong tay bà ngoại, nắm chiếc đũa ăn từng miệng nhỏ.
Rốt cuộc chính tai nghe được em Mạt Mạt và em Warren đều dám ăn cà rốt, làm bạn nhỏ cuối cùng không dám ăn cà rốt, Khâu Khâu cảm thấy chính mình cho dù có ghét, cũng phải căng da đầu ăn hết mì.
Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, sôi nổi tặng ánh mắt tán dương cho Mạt Mạt thông minh.
"Anh Khâu Khâu cũng thật dũng cảm nha ~" Mạt Mạt nắm chặt hai tay mập, nâng khuôn mặt nhỏ tròn ủm, mắt đen to tròn lúng liếng tràn đầy ý cười, "Đến cà rốt siêu xấu cũng dám ăn ! Mạt Mạt thật sự sùng bái anh Khâu Khâu quá ~"
Nghe được bé con nhà mình tận hết sức lực khen Khâu Khâu, Yến Cửu tức khắc cảnh giác nheo đôi mắt lại: "???"
Lời này nghe...... Sao lại quen tai thế cơ nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói:
Cửu Cửu: ( khó thể tin ) nếu tôi nhớ không lầm ...... Năm đó chó Tư Việt đã lừa tôi?! Phép khích tướng?!
Em Tư: ( ánh mắt kiên định ) sao có thể, anh tuyệt đối sẽ không làm loại sự tình bỉ ổi này.
Cửu Cửu: o.O??? Không tin ( chỉ có đều vẫn không suy nghĩ cẩn thận vì sao sau này lại chán ghét cà rốt như vậy)
Em Tư: ( trà mặt màu vàng) ( lén rời đi )