Biên dịch : Yên Hy
Nghe được tiếng Yến Cửu gọi, Tư Việt đang ở trong phòng bếp lầu một bọc sườn lập tức buông xuống, cầm lấy khăn lông sạch cạnh bàn xoa xoa tay, xoay người đi lên lầu.
Bên kia, nghe thấy thanh âm chủ nhân chứa nôn nóng, nguyên bản ở trong phòng chó chơi đồ chơi Hương, Hỏa Sài, Gia Gia, Việt Quất, Lily, Tiểu Kê Mao, Norbert cùng Hayden nháy mắt đều nhảy ra tới, "Cọ cọ cọ" vọt tới phòng ngủ chính, vây quanh Thi Hách Nhân sắc mặt tái nhợt ha xích cái không ngừng, muốn tận lực giúp đỡ chút gì đó.
Đặc biệt là Norbert cùng Hương Hương nhiệt tình, trực tiếp đem nhét đầu chó vào trong khuỷu tay Thi Hách Nhân, muốn y nương lực của bản thân để đứng dậy.
Thi Hách Nhân hoãn qua một lúc, cảm giác không thoải mái đã bớt đi rất nhiều, cũng có tinh lực sờ sờ đầu Norbert cùng Hương Hương.
Y nhận bình giữ ấm Mạt Mạt chạy đến đưa vào người, cười khẽ nói cảm ơn Mạt Mạt, vặn ra uống lên vài ngụm nước ấm.
Thấy bác Thi uống xong nước rồi, lo cái ly sẽ gia tăng gánh nặng cho bác Thi, Mạt Mạt lại vội vàng từ trong tay y nhận lấy cái ly, giọng sữa hỏi: "Bác Thi, bác có ổn hơn chưa ạ~"
Nói xong, bé vươn tay mập, muốn nâng bác Thi dậy tới.
Thi Hách Nhân cũng không dùng sức của bé con, đôi tay cố sức bắt lấy bồn rửa tay đứng dậy, mới nắm lấy tay mập của Mạt Mạt nói: "Bác Thi khá hơn nhiều, Mạt Mạt ngoan, không cần lo lắng cho bác Thi nhé."
Nhìn sắc mặt bác Thi không phải quá tốt, Mạt Mạt lắc lắc đầu: "Mạt Mạt không tin ~"
Gạt người! Bác Thi nhất định cực kỳ khó chịu!
Thi Hách Nhân: "......"
Nhóc con Mạt của y vì cái gì trở nên giống cha già nhà bé, bắt được đến cái gì đều nói "Không tin"?
Ngay từ đầu chút khó chịu chỉ theo từng cơn, cho nên Thi Hách Nhân hiện tại xác thật đã khá hơn vừa rồi nhiều cũng...... Không tính hoàn toàn đang lừa Mạt Mạt.
Yến Cửu đấy ra cửa phòng ngủ đi kêu Tư Việt khập khiễng trở về, tốc độ chậm kinh người.
Cơn sốt của cậu hoàn toàn chưa hạ xuống, đầu cũng choáng váng đến lợi hại, mới vừa rồi có thể lập tức từ trong ổ chăn bò dậy, tất cả đều dựa vào lo lắng cho Thi Hách Nhân, giờ phút này thấy trạng thái đối phương đã tốt hơn, mệt mỏi trong thân thể chỉ một thoáng lại lần nữa tìm đi lên.
Norbert thuộc giống Dobermann vốn xem như là thành viên có chỉ số thông minh cao nhất, độ nhanh nhạy gần như không thua gì Gia Gia được xưng có trí thông minh bằng đứa trẻ sáu bảy tuổi.
Phát hiện chủ nhân nhìn qua hình như bộ dáng không khoẻ, nó lập tức bước chân dài vội vàng chạy tới, dùng đầu đứng vững tay Yến Cửu, để cậu đem chính mình coi như quải trượng, trở lại trên giường nghỉ ngơi.
Yến Cửu thật sự không thoải mái, chỉ có thể nương theo sức Norbert, chậm rì rì đi đến mép giường, nhưng mà chỉ một đoạn đường ngắn như vậy tốc độ, tim đập của cậu đã nhanh hơn rất nhiều, không thể không đỡ lấy đầu giường mới có thể làm chính mình ngồi ổn.
Thời điểm Tư Việt đi vào, Thi Hách Nhân sắc mặt tái nhợt cũng đã được Mạt Mạt đỡ, ngồi thành hàng bên mép giường cùng Yến Cửu.
Một bên Norbert vẫy nhanh cái đuôi ngắn ngủn, một chút lại một chút đánh vào trên tủ đầu giường bạch bạch, nghe đều cảm thấy đau thay nó.
Hương Hương sớm tại chủ nhân ngồi mép giường đã cong đuôi chạy vào phòng để quần áo, dựng lỗ tai chờ Yến Cửu đưa ra mệnh lệnh lấy áo khoác ra ngoài.
"Đi...... Chúng ta mau đưa anh Thi đi bệnh viện......" Yến Cửu vừa nhớ tới viêm dạ dày mang tới đau đớn cỡ nào, lập tức lo lắng anh Thi, ngửa đầu nhìn phía Tư Việt, tốc độ nói cực chậm, "Anh đi...... Giúp em...... Lấy cái áo khoác."
Thi Hách Nhân sao có thể để Yến Cửu vào trạng thái phát sốt đưa mình đi bệnh viện, nghe vậy chậm rãi lắc lắc đầu, tốc độ nói cũng chậm không khác gì Yến Cửu: "Không được...... Tiểu Cửu, em còn đang sốt mà...... Không thể ra cửa, anh không sao, nghỉ ngơi một chút...... Thì tốt rồi."
"Không được, anh Thi ......" Yến Cửu nắm lấy tay Thi Hách Nhân, như dùng sức rất lớn, Thi Hách nhân lại không hề di chuyển, "Em phải tự mình đưa anh đi bệnh viện...... Mới có thể yên tâm."
"Nghe anh, Tiểu Cửu...... Không thành vấn đề," Thi Hách Nhân kiên trì cự tuyệt nói, "Em trong nhà hạ sốt, so cái gì...... Đều quan trọng......"
Tư Việt nhìn hai con lười tại mép giường động tác thong thả lại tự cho thập phần mau lẹ, bất đắc dĩ tiến lên nhận vớ trong tay Cửu Cửu, ngồi xổm trước mặt cậu, nhanh nhẹn giúp cậu mang vào.
Thi Hách Nhân chịu đựng không khoẻ, mím chặt môi đứng dậy, nói với Tư Việt: "Cậu ở trong nhà...... Chăm sóc Tiểu Cửu đi, tôi có thể tự đi bệnh viện."
Y rõ tình hình hiện tại của mình là gì, cho nên nói đi bệnh viện cũng chỉ gạt người mà thôi, trở lại nhà thuê trong thành phố của ý nghỉ ngơi một chút là được.
Huống chi, chuyện này tuyệt đối không thể bị đám Tiểu Cửu biết đến.
Tư Việt giúp Yến Cửu đeo xong vớ, cúi người hôn trán cậu một cái, nhẹ giọng nói: "Cửu Cửu, anh đưa Tiểu Hạc đi bệnh viện, em ở trong nhà nghỉ ngơi nhé."
Nghĩ trạng thái hiện tại của mình, đi ngược lại thêm phiền toái, Yến Cửu gật gật đầu, xin lỗi nhìn về phía Thi Hách Nhân: "Anh Thi, vậy Tư Việt chở anh đi bệnh viện...... Đúng rồi, mấy ngày nay sắp có tuyết rơi, anh đi ra ngoài mặc nhiều hơn."
Thi Hách Nhân đáp được, rồi sau đó được Tư Việt nâng rời đi phòng ngủ.
Yến Cửu mơ mơ màng màng ngủ mất.
Thời điểm nghe được động tĩnh tỉnh lại, đã là buổi tối.
Tư Việt vừa trở về, đang một bên cài cúc áo ngủ, một bên từ phòng để quần áo đi ra.
Thấy Cửu Cửu bị mình đánh thức, Tư Việt thả nhẹ bước chân, muốn cho cậu thừa dịp còn buồn ngủ lại một lần nữa trở lại bên trong cảnh mơ.
Nhưng lòng Yến Cửu nhớ thương anh Thi, tỉnh liền ngủ không được.
Cậu mặc cho Tư Việt duỗi tay tới thử độ ấm giữa trán mình, nghiêm túc hỏi: "......Anh Thi nghiêm trọng không?"
Xem bộ dáng phát tác khi đó, giống như còn muốn nghiêm trọng hơn mình trước đó rất nhiều, thật là khiến người ta lo lắng.
Xác nhận xong Yến Cửu không còn sốt cao, Tư Việt tắt đi đèn lớn Yến Cửu vì chờ hắn về không tắt đi, ấn mở đèn đầu giường, dịu dàng trả lời: "Không có việc gì, chính là viêm dạ dày bình thường, đưa đến bệnh viện truyền dịch thì tốt rồi."
Nghe xong, Yến Cửu cậy mạnh chống sờ di động, nhìn thoáng qua thời gian hiện tại, hơi hơi nhíu mày, khàn giọng nói khẽ với Tư Việt: "Lần trước em phạm viêm dạ dày, truyền dịch mấy tiếng đồng hồ, sao nhanh như vậy anh đã trở lại? Sao không ở bệnh viện chờ anh Thi kết thúc rồi cùng nhau trở về?"
"Bạn trai y lại chăm rồi." Tư Việt nói.
Yến Cửu tức khắc bay mất cơn buồn ngủ,
buồn ngủ toàn vô, kinh ngạc mở to hai mắt: "Anh gặp bạn trai anh ấy rồi?"
Tư Việt gật đầu, trấn an Yến Cửu: "Gặp được, xác nhận anh ta có thể ở cùng Tiểu Hạc truyền dịch anh mới rời đi."
Yến Cửu hâm mộ nhìn hắn: "Em cũng muốn nhìn một chút bạn trai anh Thi trông như thế nào."
Đều do đầu bếp nhỏ quỷ kế đa đoan này, bằng không cậu cũng không đến mức đưa anh Thi đi bệnh viện đều làm không được.
Câu trả lời của Tư Việt như cũ lần trước Yến Cửu hỏi hắn: "Đẹp trai giống em."
"Chờ thêm mấy ngày em phải đến công ty anh cả nhìn xem bạn trai anh Thi rốt cuộc là thần thánh phương nào," động tác Yến Cửu tự nhiên vươn tay cánh tay, đặt ở trên tay Tư Việt, mặc hắn mát xa xoa bóp cho mình, hưởng thụ nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, "...... Hy vọng thẩm mỹ của anh và anh Thi không có vấn đề."
"Được," Tư Việt cười giúp Yến Cửu dịch góc chăn có chút gió lùa, "Đến tột đẹp trai hay không còn phải chờ Cửu Cửu nhà chúng ta tới phân xét mới được."
Yến Cửu được Tư Việt đỡ dựa trên đầu giường mềm mại eo có gối đỡ, một tay nhấn mở khung thoại cùng anh Thi.
【 Lâm Ấm: Anh Thi, hiện tại thế nào rồi? 】
【 Lâm Ấm: Không thoải mái thì không cần trả lời tin nhắn của em, chờ dạ dày tốt đã rồi hẵng trả lời. 】
【 Lâm Ấm: Anh phải nghỉ ngơi nhiều, nếu ở bên biệt thự này không quen, anh cứ trở lại nhà cũ Tư gia ở một đoạn thời gian đi 】
【 Lâm Ấm: Lúc có tâm tình lại qua đây tìm em và Mạt Mạt chơi 】
Dù sao mẹ con Đường Nhã Vi đã sớm cút khỏi nhà cũ Tư gia, Tư Chính Kiệt lại rất chiều anh Thi, nghĩ đến anh Thi cho dù trở lại nhà cũ, cũng có thể được dì Long chăm sóc tốt cơ thể.
Thật lâu sau, đối diện mới lời ít ý nhiều đáp một câu:
【Anh Thi: Ừ 】
Anh Thi phản ứng nhìn qua có chút lãnh đạm, nhưng Yến Cửu tỏ vẻ lý giải.
Mặc cho ai dạ dày đau đến điểm mấu chốt, nói vậy đều không có biện pháp kiên nhẫn trả lời tin nhắn được.
Vẫn chờ bản thân khôi phục lại, có thể không liên lụy đến người khác, lại mang theo Mạt Mạt đi thăm anh thôi.
*
Bởi vì 《 Xuất Phát Thôi Bảo Bối》 là chương trình thiếu nhi lập chí phải lớn mạnh, tổng đạo diễn muốn làm một kỳ quay cuối mang ý nghĩa kỷ niệm chưa từng có, cho nên thời gian quay cũng không cố định giống những lần trước, thứ nhất để tổ chương trình có đủ thời gian chuẩn bị, thứ hai còn lại muốn cho khán giả có cơn thèm ăn, như vậy mới có thể khiến ratings đạt tới điểm lớn nhất.
Bởi vậy Yến Cửu có càng nhiều thời gian nhàn hạ làm bạn với người nhà, cùng với...... Cùng Tư Việt vô pháp vô thiên, muốn làm gì thì làm.
Mang theo Mạt Mạt về đến nhà thăm ông ngoại thân thể ngày càng khoẻ mạnh, Yến Cửu lại mang theo bé con nhà mình đi thẳng đến phòng thuê trong thành phố của Thi Hách Nhân, định ở chỗ ăn Thi ăn cơm chiều xong, sẽ đưa y về biệt thự.
Từ lúc anh Thi sinh bệnh, hai người bọn họ cũng chưa gặp mặt nhau.
Nhưng cho dù buổi sáng hôm nay anh Thi không có hẹn cậu hắn lại đây ăn cơm, Yến Cửu cũng tính chủ động gọi điện thoại cho y.
Rốt cuộc anh Thi ở biệt thự lâu rồi, bỗng nhiên rời đi làm người cảm thấy là lạ không thói quen.
Phòng thuê của Thi Hách Nhân ở lầu tám, không có thang máy.
Sức khỏe Yến Cửu như cũ vẫn có chút suy yếu chỉ có thể ôm bé con nhà mình bò từng tầng từng tầng lên trên, mệt đến thở hồng hộc, cậu còn không quên lo lắng ngày thường anh Thi rốt cuộc cực cực khổ khổ bò lên bò xuống thế nào.
Cuối cùng, trong tiếng cổ vũ "ây dô ây dô" của đội trưởng Mạt Mạt, Yến Cửu gần như hao phí nửa cái mạng, mới gian nan đứng ở cửa nhà anh Thi.
Yến Cửu hoa mắt ôm Mạt Mạt, thoát lực dựa vào trên tường, giơ tay sờ sờ đầu bé con nhà mình: "...... Hô...... Bé ngoan, gõ cửa đi."
Mạt Mạt nghe lời vươn tay mập, ở trêm cánh cửa dán đầy quảng cáo gõ gõ: "Bác Thi ~ Cửu Cửu cùng Mạt Mạt tới gòi ~"
Hành lang quanh quẩn tiếng trẻ em còn chưa tan, cửa vào đã được Thi Hách Nhân mở ra từ bên trong, cười nhận Mạt Mạt từ trong ngực Yến Cửu: "Hoan nghênh bảo bối tới nhà bác Thi làm khách nga ~"
Mạt Mạt hỗ trợ Cửu Cửu đưa qua quà chuẩn bị cho bác Thi, vui rạo rực nhe răng nhỏ: "Bác Thi phải giữ sức khỏe nha ~"
Phàm là Yến Cửu ra tay, đều là những món quà nhỏ xinh sang quý, cho nên Thi Hách Nhân không quá muốn nhận.
"Bác Thi ~" Mạt Mạt không hiểu tâm tình bác Thi không muốn nhận quà, dẩu miệng hỏi, "Bác Thi không thích sao ~"
Dù thế nào cũng không thể làm đứa nhỏ khổ sở, vẫn nhận trước đã, chốc nữa trả lại cho Tiểu Cửu.
"Cảm ơn Mạt Mạt, bác Thi siêu thích luôn," Thi Hách Nhân ôm Mạt Mạt đi vào phòng khách, quay đầu lại nói với Yến Cửu, "Đôi dép cotton kia rất ấm, em đeo đôi kia đi Tiểu Cửu."
"Anh Thi," Yến Cửu thay giày xong, cởi áo khoác ra, thuận tay treo ở giá áo trên cửa, nhìn sắc mặt Thi Hách Nhân, " Anh nhìn qua chưa hoàn toàn khôi phục, ngày hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?"
Thi Hách Nhân ôm trong lòng Mạt Mạt trên sô pha, trả lời Yến Cửu: "Còn được, ngủ khá tốt, hôm nay thức dậy hơi sớm mà thôi."
Hỏi han ân cần Thi Hách Nhân một hồi, Yến Cửu lúc này mới có tâm tình đánh giá căn phòng này khắp nơi một chút, muốn tìm hiểu hoàn cảnh sinh hoạt của anh Thi.
Vừa thấy thô sơ giản lược, xác thật giống nói phía trước, cả căn nhà không tới 50 mét vuông.
Trọn bộ phòng ở chỉ có ba cánh cửa sổ, trên kệ TV không có TV, lộ vách tường trống rỗng, cửa phòng ngủ cho người ta một loại cảm giác lung lay sắp đổ, thậm chí ván cửa phòng bếp trực tiếp đã không thấy tăm hơi.
Nếu không phải bởi vì Thi Hách Nhân luôn cần mẫn, thường xuyên tỉ mỉ dọn dẹp nhà ở, căn hộ này tuyệt đối sẽ không cho người ta ấn tượng "sạch sẽ nhưng đơn sơ".
Yến Cửu đối với hoàn cảnh cư trú trước mắt này cảm thấy có chút kinh ngạc.
Cậu nhìn quanh phòng khách nhỏ đến mức bước chưa đến chân thứ mười đã có thể đi hết, tầm mắt dừng ở chỗ giao nhau giữa trần nhà cùng vách tường, có phần da tường ẩm ướt bị thả lỏng, khẽ nhíu mày: "Anh Thi, lát nữa anh về cùng em nha?"
Chỉ cần ở lại biệt thự Tư gia vài ngày, đã có thể dọn vào căn hộ tại trung tâm thành phố cậu chọn cho anh Thi, trước mắt còn thiếu vài thứ gia cụ định chế chưa giao về kịp.
"Nói sau nhé Tiểu Cửu, anh ở chỗ này rất thoải mái," Thi Hách Nhân cười cười, xoay người đi đến phòng bếp, đưa lưng về phía Yến Cửu nói, "Em cứ ngồi trên sô pha nghỉ ngơi chút đi, cơm sẽ xong nhanh thôi."
Xem trạng thái anh Thi giống như không kém như trong tưởng tượng của mình, Yến Cửu thoáng buông xuống tâm.
Quả nhiên cơ thể của mình mới là thứ không dọn lên sân được nhất.
Suy sụp thở dài, Yến Cửu đi đến ngồi xuống sô pha, cầm lấy nước sôi để nguội trên bàn trà, trước rót cho Mạt Mạt một ly: "Bé ngoan, uống chút nước nào."
Mạt Mạt ngoan ngoãn nâng ly nước uống lên một miệng nhỏ, sau đó đưa đến bên môi Cửu Cửu: "Cửu Cửu uống ~ không nóng đâu~"
Tối hôm qua cũng là hoang đường hỗn loạn điên cuồng, thế cho nên eo Yến Cửu đến bây giờ đều còn hơi tê, cậu uống xong nước, thuận thế nằm ở trên sô pha.
Nhưng mà, đang lúc cậu muốn gọi bé con nhà mình lại mát xa bả vai và mát xa cánh tay cho cậu, liền cảm giác được sau thắt lưng bị chất giất không quá êm cộm trúng.
Yến Cửu trở tay từ sô pha phùng túm ra cuốn giấy cộm đến mình, rũ mắt nhìn lại ——
"Ai? Anh Thi, đây là kết quả siêu âm của ai?"
Yến Cửu rốt cuộc từng mang thai Mạt Mạt, cực kỳ quen thuộc hình ảnh đơn trên kết quả, lúc này thấy kết quả siêu âm, cậu theo bản năng nhìn thoáng qua góc trái vị trí tên.
Nhưng địa phương vốn nên viết tên họ lại trống không.
"Sao lại không có tên......" Yến Cửu một bên nói thầm, một bên từ trên sô pha đứng dậy, cầm tờ kết quả siêu âm kia đi đến cửa phòng bếp, quơ quơ với Thi Hách Nhân, "Ai đây? Người bệnh của anh à?"
Chẳng qua không giống, anh Thi không có thói quen đặt đồ lung tung.
Thi Hách Nhân dường như có chút mất tập trung, khiến Yến Cửu vừa hỏi, y đã thuận miệng đem sự thật nói ra: "Anh."
Yến Cửu hoảng sợ vạn phần mở to hai mắt nhìn, tầm mắt dừng trước bụng Thi Hách Nhân bồi hồi một vòng nhi, khó thể tin hỏi: "Anh?"
"Ừ." Thi Hách Nhân gật đầu.
Trước sau gì cũng giấu không được, Tiểu Cửu sớm hay muộn phải biết, còn không bằng tiện lúc hiện tại nói cho em ấy, chuyện mình mang thai.
Cũng may năng lực tiếp thu của Yến Cửu còn được có thể, ngắn ngủi kinh ngạc giật mình qua đi, thực mau hồi thần.
"Bố đứa nhỏ biết không?" Đây là vấn đề Yến Cửu để ý nhất.
Cậu cũng không thể để anh Thi thành bố đơn thân.
Nếu người kia biết chuyện mà không nhận, cậu sẽ làm con heo ủn anh Thi của cậu hối hận từ từ trong bụng mẹ sinh ra.
Thi Hách Nhân nhanh chóng nhìn Yến Cửu một cái, rồi sau đó buông xuống tầm mắt, lắc lắc đầu: "Anh ấy...... Còn chưa biết."
"Cái gì? 'còn' chưa biết?" Yến Cửu cố ý nhấn nặng vào chữ "Còn" tự, nghiêm túc nói, "Vậy anh chuẩn bị khi nào cho anh ta biết?"
Mạt Mạt nghe hiểu lời Cửu Cửu và bác Thi nói, dịch chân ngắn nhỏ chạy qua bác Thi, sau đó nâng lên tay mập, thật cẩn thận sờ sờ bụng y, ngửa đầu cười tủm tỉm hỏi: "Bác Thi, Mạt Mạt phải làm anh trai sao?"
Thi Hách Nhân tương đối cảm tạ Mạt Mạt giúp y dời đi đề tài, khẽ cười nói: "Đúng vậy, Mạt Mạt phải làm anh trai rồi."
Nghe được trả lời khẳng định, Mạt Mạt vội vàng nắm lấy tay Cửu Cửu, hưng phấn nói: "Cửu Cửu ~ Mạt Mạt phải làm anh trai rồi ~ Cửu Cửu cũng có thể làm anh trai á ~"
Yến Cửu: "......"
Xác định anh Thi thật sự mang thai, Yến Cửu đột nhiên nhớ tới trước đó anh Thi bị Việt Quất đánh ngã ở trên thảm, không khỏi vừa kinh vừa sợ.
"Anh Thi, lần trước anh bị Việt Quất xô ngã , có không thoải mái gì không? Đi bệnh viện kiểm tra chưa?"
Thi Hách Nhân chỉ chỉ kết quả siêu âm trong tay cậu, nhẹ giọng nói: "Đây là buổi sáng hôm nay anh làm trong bệnh viện , không có phát hiện dị thường."
Tuy rằng y chịu chút kinh hách, nhưng tóm lại phải làm chuyện này rõ ràng một ít.
Dù cho không hoàn toàn hiểu tờ siêu âm trong tay, cũng tận lực đi tìm hiểu một chút.
Suy cho cùng người thân của anh Thi không còn, cậu và Tư Việt phải khiêng trên người trách nhiệm người thân mới được.
"Hình dáng rõ ràng, bao màng bóng loáng...... Hoàn chỉnh, có thể khám bên trong......" Yến Cửu nhíu mày nhìn tờ kết quả siêu âm, tốc độ nói dần dần thả chậm, "Tăng sinh hai túi thai lớn......"
Rõ ràng toàn bộ chữa đều nhận ra, nhưng đặt ở cùng nhau, đột nhiên làm người rất khó lý giải ý tờ kết quả này.
"Tăng sinh hai túi thai lớn có nghĩa gì? Là tăng sinh sao? Vì cái gì là hai cái?" Yến Cửu hỏi.
Nghe vậy, Thi Hách Nhân như có chút thẹn thùng, không quá muốn nói, nhưng lại không có biện pháp lảng tránh câu hỏi Yến Cửu, chỉ có thể căng da đầu, thấp giọng nói thầm một câu, xem như trả lời.
Vừa dứt lời, trong phòng cho thuê chật chội lập tức rơi vào yên tĩnh như chết.
Yến Cửu không hé răng, yên lặng nhìn y.
Thi Hách Nhân cay chát nuốt nước miếng, vẫn chưa chủ động đánh vỡ cục diện làm người hít thở không thông này.
Thật lâu sau, Yến Cửu giật mình kinh hoảng hít sâu một hơi, như mới vừa nghe hiểu ý câu nói vừa rồi, điên cuồng lặp lại lời Thi Hách Nhân nói ——
"Thai song sinh?!"
Tác giả có lời muốn nói:
Cửu Cửu: Tôi tuyệt đối không cho phép chuyện một thai tám bé xảy ra!
Anh Thi: ( thở dài ) kia có thể làm sao bây giờ, một câu thành sấm
Yến tổng:!!!