Biên dịch: Yên Hy
Nhìn Kim Vũ Vương Điệp rơi xuống một màn sáng vàng, Đặng Mậu cũng sợ ngây người, chẳng lẽ Thẩm Ngôn thật sự có được năng lực chữa trị?
Nhưng mà thiên phú chữa trị thật sự quá mức hiếm có, ở dân số mấy tỷ của Đế Quốc, cách vài thập niên thậm chí lên trăm năm mới xuất hiện một vị, như phù dung sớm nở tối tàn, xác suất còn thấp hơn muốn trúng vé số mười lần liên tục.
Nguyên nhân chính là thế, người có được thiên phú hệ chữa trị, mới có thể được gọi là báu vật của Đế Quốc.
Hiếm thấy, khó gặp, độc nhất vô nhị, mang đến hy vọng cho những người bị tổn thương Khu Não hay tinh thần lực bạo động.
Nếu là sự thật, như vậy......
Hô hấp anh ta chợt nặng nề, một khi xuất hiện, vậy nhất định là chuyện lớn lay động toàn bộ đế quốc!
Hơn nữa Thẩm Ngôn là thiên tài cấp 2S được chú ý nhất tân sinh năm nay, tinh thần lực cường hãn rõ như ban ngày, nếu cậu dùng thiên phú cứu người, có thể cứu rất nhiều chiến sĩ bị hôn mê!
Chỉ là nghĩ thôi đã nhiệt huyết sôi trào.
Đây là cứu tinh của đế quốc.
Suy nghĩ chỉ trong chớp mắt, Đặng Mậu nhìn làn đạn điên cuồng spam, trong lòng lộp bộp.
Việc cấp bách phải nhanh chóng chút khống chế dư luận.
Trước khi biết rõ chuyện có phải thật không, thì không được để tình thế mở rộng.
Lỡ như không phải niềm vui, hoặc có người muốn gây bất lợi cho Thẩm Ngôn thì làm thế nào? Vật báu của Đế Quốc không cho phép bất kỳ sai sót nào.
Tuy rằng y theo chiến lực Thẩm Ngôn, khả năng này cực kỳ bé nhỏ.
Các biện pháp ứng phó khẩn cấp được gửi từ phía sau, sau khi nhận được thông báo, Đặng Mậu lập tức đổi màn ảnh, giọng phấn khích: "Chúng tôi thấy Trường Quân Đội An Lai đã đến điểm tụ tập Thú Tinh, họ muốn nhanh chóng kiếm được điểm, thu nhỏ chênh lệch với Trường Quân Đội Lạc Hải——"
Lúc giải thích cũng ra sức điều động cảm xúc, nhưng hàng tỷ người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không muốn tiếp nhận.
【 có bệnh à, ai muốn xem cái này? 】
【 tui muốn xem Ngôn thần, xem tinh thần thể đáng yêu kia! 】
【 Thẩm Ngôn rốt cuộc có thiên phú chữa trị không? 】
【sắc mặt Thiệu Tinh Lan rõ ràng tốt hơn, tám chín phần mười. 】
【 thôi bỏ đi, đó chính là thiên phú chữa trị cực kỳ hiếm thấy, nếu có khẳng định đã sớm phơi ra rồi. 】
【 nói không chừng bảo mật với chúng ta á? 】
【 phía chính phủ không giải thích một chút sao? Giải thích đừng BB, phiền chết. 】
【 chuyển về đi! 】
【chuyển về, tôi muốn xem kế tiếp. 】
【 a, không đổi cũng đúng, dù sao tui cũng đặt mua phát sóng trực tiếp trường quân đội Đế Quốc. 】
【 tui gửi video cho người quen ở quân bộ, rất nhanh sẽ có tin tức! 】
【 đừng ôm hy vọng quá lớn, hết thảy chờ phía chính phủ lên tiếng. 】
Phòng phát sóng trực tiếp hoàn toàn nổ tung.
Trước mắt bao người muốn che giấu là không có khả năng, huống chi bản thân tin tức này đã không giống bình thường, chịu chú y.
Kế hot search [toàn bộ thành viên ba Trường Quân Đội lớn bị loại], [ Thẩm Ngôn giết điên rồi ], về # tinh thần thể Thẩm Ngôn là thiên phú chữa khỏi # nhanh chóng leo lên, như một trận cuồng phong thổi đến, đẩy hướng Tinh Võng về phía cao hơn.
Tất cả mọi người đang thảo luận tính chân thật tin tức này.
Suy có cùng còn có liên quan đến vận mệnh của những vị tướng thiên tài đang 'hôn mê' thậm chí ở một mức độ nào đó còn dính dáng đến tương lai Đế Quốc.
Độ thảo luận Thẩm Ngôn lấy tốc độ hỏa tiễn dâng lên, hai trang hot search gần như tất cả đều bị Trường Quân Đội Đế Quốc và tên Thẩm Ngôn ôm đồm, che trời lấp đất, nhiệt độ bùng nổ.
Cũng chỉ vài phút ngắn ngủn, phòng phát sóng trực tiếp xông vào đợt cả tỷ người dũng mãnh, làn đạn lấy mỗi giây mấy ngàn quét qua, rậm rạp phủ kín toàn bộ màn hình, suất mua Trường Quân Đội Đế Quốc lại lên cao.
Đặng Mậu đã giải thích không nổi nữa.
Anh ta và Hàn Thiên Thành liếc nhau, đồng thời lộ ra một nụ cười khổ.
Ba trường quân đội lớn nửa đường đã bị loại toàn bộ thành viên, hiện giờ còn có cái gì xem?
Thẩm Ngôn và trường quân đội Đế Quốc chính là điểm xem lớn nhất!
Còn như vậy đi xuống, bát cơm của anh ta sắp giữ không nổi.
Ban tổ chức, Trung tướng Đổng Thành cau mày nghe cấp dưới báo cáo, ông cũng đang đợi.
Tại chuyện này, cho dù lấy quân và cùng địa vị của ông cũng không thể đưa ra quyết định.
Tin tức Thẩm Ngôn chỉ được truyền giữ ở tầng cao quân bộ, danh sách mỗi lần trị liệu nhân viên bị liệt vào cơ mật cao nhất quân bộ, do nguyên soái Ứng Trạch tự mình quyết định.
Giữa các quân khu lớn nhìn như gió êm sóng lặng, kỳ thật sương mù đen di chuyển, không có nguyên soái chấp thuận, ông không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thời gian một phút một giây trôi qua, chữa trị cho Thiệu Tinh Lan sớm đã kết thúc, Hạ Lăng và Bạch Nhạn cũng đều về chỗ, năm người tìm nơi sạch sẽ chỉnh sửa, mà phía chính phủ lại chậm chạp không có tin tức.
Rất nhiều người từ chờ mong biến thành thất vọng, hướng gió dư luận cũng bắt đầu xoay ngược lại.
【 đến bây giờ cũng chưa có tin tức, tám phần là lạnh. 】
【 ai, không vui mừng được một lúc. 】
【 tui nói là giả, còn có người không tin, dừng đi. 】
【thiên phú chữa trị hiếm thấy cỡ nào, đến cái này đều tin, đầu óc bị lừa đá à? 】
【thế nào lại là Thẩm Ngôn? Fans nào đó thật cũng không cần thêm tất cả ưu điểm lên người cậu ta, cẩn thật ngã ngựa á】
......
Nguyên soái Ứng Trạch mới vừa họp xong, nghe được phó quan báo cáo, ông cười cười, cảm thấy thời điểm để công chúng biết.
Báu vật lộng lẫy nhất Đế quốc, hẳn nên để mỗi công dân của đế quốc nhìn đến.
Vì thế tài khoản quân bộ phía chính phủ, nguyên soái Ứng Trạch tự mình khẳng định Thẩm Ngôn có thiên phú chữa trị, cũng cho đánh giá cực cao.
Một hòn đá làm dậy sóng cả hồ.
Mặc cho ai cũng không nghĩ tới sự kiện này sẽ kinh động nguyên soái Ứng Trạch.
Đối phương chính là trụ cột đế quốc, nhân vật cấp thần tượng trong lòng muôn vàn quân sĩ, người đức cao vọng trọng nhất tam đại nguyên soái trung.
Từ ông tuyên bố, thiên phú chữa trị của Thẩm Ngôn không thể nghi ngờ đã là ván đóng thuyền.
【 trời ơi, là thật!! 】
【 Thẩm Ngôn trong vòng nửa năm, tích lũy chữa trị khỏi cho 300 quan quân cao cấp, thậm chí có không ít tướng lĩnh cấp S... Đây là dạng năng lực chữa trị gì?? 】
【 mạnh hơn so với những chữa trị trước đó.】
【 không chỉ là mạnh, là mạnh hơn mấy chục lần! 】
【 có thể để nguyên soái Ứng Trạch ra mặt, bản thân chính là một loại chứng minh thực lực. 】
【 Ngôn thần, a a a, tui biết Ngôn thần có thể! 】
【 tui chấn kinh rồi, còn có cái gì là Thẩm Ngôn làm không được? Giá trị nhan sắc chạm trần nhà, giá trị vũ lực TOP1, bậc thầy chiến thuật, hiện giờ còn là thiên tài hệ chữa trị độc nhất vô nhị của đế quốc! Quỳ xuống trước lão đại.jpg】
Khi mọi người đắm chìm ở khiếp sợ và hưng phấn, bọn họ không nghĩ tới đây chỉ là một bắt đầu.
Kế nguyên soái Ứng Trạch, thượng tướng Phó Tắc Hiên chỉ có thể chiêm ngưỡng trên sách giáo khoa cũng biểu đạt lòng biết ơn chân thành với Thẩm Ngôn
Cảm ơn Omega chữa khỏi mình, để anh ta thoát khỏi thống khổ dài đến mười sáu năm, trong vô tận tuyệt vọng trung nghênh đón một sợi hy vọng.
Ngay sau đó, 62 quan quân quân đoàn số tám liên hợp phát biểu thanh minh, biểu đạt cảm kích với Thẩm Ngôn, tương tự cũng là kinh sợ.
Nếu có bất luận kẻ nào dám động đến ân nhân bọn họ, quân đoàn số tám liều chết cũng muốn truy cứu đến cùng!
Sau đó, trung tướng Cừu Phi quân khu số ba, trung tướng Từ Hàn quân khu số sáu, trung tướng Hoắc Liễu quân số bảy, thiếu tướng Thi Mộng quân khu số chín, thiếu tướng Chu Nham quân khu mười tám......Các quân khu lớn tầng cao, tất cả đều biểu đạt lòng biết ơn sâu sắc với Thẩm Ngôn.
Năng lực chữa trị của thanh niên hơn xa người khác, đến người bệnh sắp rơi vào hôn mê cũng đều có thể cứu, hơn nữa còn chữa khỏi hoàn toàn, thậm chí khôi phục đến trình độ ban đầu.
Tại nửa năm này, cậu đã chữa trị xong một nhóm tướng lĩnh bị nghiêm trọng nhất, công huân tồn tại vĩnh viễn.
Lúc này mọi người đã khiếp sợ đến mất lời.
Từ thiếu tướng, trung tướng, thượng tướng, lại đến nguyên soái, đến các quân khu lớn, quân đoàn, những người này gần như đều đại diện hơn phân nửa tầng cao quân bộ, bọn họ cùng nhau lên tiếng, cùng nhau biểu đạt cảm ơn đến Thẩm Ngôn.
Tình huống này chưa bao giờ xuất hiện trong quá khứ, đây là phần vinh quang độc nhất thuộc về Thẩm Ngôn, đủ để khắc dấu trên bia công huân!
Vật báu của Đế Quốc, quý danh xứng với thật.
*
Rừng mưa Lạc Nhật.
Nghỉ ngơi một buổi trưa, đám người Thẩm Ngôn đuổi trước chạng vạng tới tiếp viện điểm trung tâm phong phú vật tư nhất, bổ sung cho hành trình cuối cùng.
Bởi vì tới thời gian sớm, bọn họ vừa vặn có thể đổi lồng phòng ngự số lượng có hạn.
Mỗi chi chiến đội giới hạn hai cái, hơn nữa phía trước còn chưa sử dụng ba cái, tổng cộng năm cái, vừa lúc đủ năm người sử dụng.
Sau đó lại bổ sung một ít dịch khôi phục tinh thần lực, kiểm tra tổng quát cơ giáp.
Lục Vân Thiên cũng có mặt.
Nhị hoàng tử điện hạ tôn quý vì có thể nhìn thấy Omega ái mộ, báo danh riêng gia nhập đội cứu viện Liên Minh trường quân đội.
Lấy thực lực cấp S và thân phận trợ giảng Trường Quân Đội Đế Quốc, rất dễ dàng thông qua đánh giá.
Trong vòng đào thảo tại rừng mưa Lạc Nhật, yêu cầu cứu trợ phần lớn là tuyển thủ bị loại đã trọng thương, sẽ không ảnh hưởng kết quả thi đấu.
Cho nên trừ bỏ ban tổ chức an bài nhân viên ở ngoài, còn sẽ có giáo viên cùng trợ giảng bốn Trường Quân Đội lớn tham dự, ngừa nhân thủ không đủ.
Lúc này Lục Vân Thiên mặc trang phục phòng hộ màu lam thống nhất, quanh thân không có phụ kiện dư Nhị điện hạ thừa, đối ngày thường lấy lễ phục định chế cao cấp coi đồ bình thường để mặc mà nói, xác thật có chút ngắn gọn.
Nhưng dáng người vai rộng eo thon hoàn mỹ của anh vẫn như cũ sáng mắt, chiều cao gần 190cm càng tô thêm đôi chân dài nghịch thiên kia, hơn nữa một đầu tóc vàng lóa mắt cùng khuôn mặt tuấn tú, trong đám người chỉ cần liếc mắt đã được chú ý đến.
Trên mặt Lục Vân Thiên mang theo một chút mỏi mệt, mấy ngày liền cứu viện làm anh có rất ít thời gian nghỉ ngơi, trên trang phục bảo hộ loang lổ vết máu, cánh tay cũng bị thương, đang dùng máy trị liệu xử lý.
Nhưng mà khi nhìn đến Thẩm Ngôn, anh lập tức kéo ống tay áo xuống cổ tay, bước ra chân dài hướng tới Omega, mắt đào hoa câu nhân đẩy ra một mạt ý cười, giọng nói ôn nhu lưu luyến: "Ngôn Ngôn."
Tại giờ phút này, Hạ Lăng một bên tản ra khí lạnh, Thiệu Tinh Lan dùng â ánh mắt m lãnh trừng mắt anh, cùng với đám người Giang Nặc tất cả đều bị nh bỏ qua hoàn toàn, trong mắt Alpha chỉ có một mình Thẩm Ngôn, không nhìn tới thứ khác.
Fans CP phòng phát sóng trực tiếp thấy hai người rốt cuộc kìm nén không được tâm tình kích động, bắt đầu điên cuồng spam.
【 hai người rốt cuộc gặp được, hu hu, thật vất vả. 】
【 tiếng ' Ngôn Ngôn ' kia gọi đến lòng tui đều mềm, thanh tuyến trầm thấp lại ôn nhu, lộ ra quá trời tình ý. 】
【xưng hô thân mật ghê, phỏng đoán Hạ thần có ghen không. 】
【 khẳng định sẽ. 】
【 Nhị điện hạ là vì Thẩm Ngôn mới đội cứu viện gia nhập nhỉ, haiz, thiệt cảm động. 】
【 dù là trước đó đến Trường Quân Đội Đế Quốc làm trợ giảng, hay hiện tại gia nhập đội cứu viện, đều vì nhìn thấy người mình thích, Nhị điện hạ thật sự rất thâm tình. 】
Cảm nhận được Lục Vân Thiên ánh mắt chuyên chú thâm tình, Thẩm Ngôn không dấu vết chạm chạm đầu ngón tay Hạ Lăng, ý bảo hắn không cần để ý.
Lạnh lẽo quanh thân Alpha tan đi một ít, môi mỏng mím nhẹ, rũ mắt, ngón tay thon dài nắm ngược lấy tay thanh niên, dọc theo mu bàn tay chậm rãi trượt xuống, dùng lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay trắng như ngọc của đối phương.
Động tác không tính khó hiểu, dùng phương thức này thể hiện dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của mình với Omega.
Ánh mắt Lục Vân Thiên xẹt qua tay hai người nắm, cằm căng chặt, đôi tay nắm thành quyền, cơ cổ kéo theo cơ bắp cánh tay bị thương, từ cổ họng phát ra một tiếng kêu áp lực.
Thẩm Ngôn nhìn sắc mặt đối phương trở nên trắng bệch, đem tầm mắt chuyển dời đến cánh tay cứng còng của anh, "... Anh bị thương?"
"Vết thương nhẹ." Hô hấp Lục Vân Thiên mang theo vài phần dồn dập, tóc vàng trên trán bị mồ hôi lạnh ướt nhẹp, rơi rụng trên hàng mi sắc bén, để lộ khuôn mặt góc cạnh, "Không sao, nhiệm vụ cứu viện của anh đã hoàn thành."
"Vậy là tốt rồi, túi cấp cứu của tôi còn có không ít dược phẩm, cho anh."
Nhìn mắt tím xinh đẹp của thanh niên chứa quan tâm, Lục Vân Thiên nhận dược phẩm, nội tâm tràn ngập nhàn nhạt chua xót cùng thỏa mãn, ngũ vị tạp trần.
Anh bỗng dưng nhớ tới cảnh tượng thân mật trong mộng.
Anh dùng hàm răng phá vỡ tuyến thể Omega đem tin tức tố rót vào máu, làm toàn thân thanh niên đều lây dính hơi thở chính mình, thậm chí ở trong cơ thể đối phương thành kết...... Anh nhắm mắt, đột nhiên có khát vọng muốn ba người dung hợp.
Ý tưởng này chỉ chớp mắt, cũng đủ mãnh liệt.
Bước chân Hạ Lăng và Thiệu Tinh Lan đồng thời dừng lại, hơn nữa có một dự cảm, thời cơ hẳn đã rất gần.
Thẩm Ngôn rũ mắt nhìn về phía bản đồ, đích vòng đào thải ước chừng ở vị trí 350KM hướng Tây Bắc, mà đầm lầy sương mù khe vực sâu muốn từ nơi này vượt qua 600KM hướng đông bắc.
Ở rừng mưa rậm rạp rất khó phân rõ phương hướng, cho dù tốc độ cao nhất lên đường cũng phải mất ít nhất một ngày một đêm.
Không thể đợi tiếp.
*
Mặt trời lặn, rừng mưa còn muốn nguy hiểm hơn ban ngày gấp trăm lần, có thể nghe được tiếng thú tinh gầm rú và tiếng côn trùng độc di chuyển, trong hoàn cảnh âm u càng thêm sợ hãi.
Đại đa số chiến đội đã ở khu vực an toàn dựng xong lều trại, chứa đựng xong nguồn nước sạch, đồng thời ở bốn trại rải lượng lớn dịch đông lạnh.
Mùi hương gay mũi và uy áp thú tinh cấp S có thể tránh thú tinh khác tới gần, ngăn cản nguy hiểm bằng giới hạn lớn nhất tới gần.
Nhóm Thẩm Ngôn cũng làm xong chuẩn bị.
Nhiệt độ ban đêm giảm mạnh, lửa trại cháy lên tô điểm thêm một tầng sắc ấm lên dung nhan tinh xảo của thanh niên, mắt tím chiếu rọi điểm điểm ánh lửa, có vẻ càng thêm linh động mỹ lệ.
Thú tinh bốn phía đã sớm bị rửa sạch sạch sẽ, đến tiếng rắn di chuyển ở nhánh cây đều nhỏ đi nhiều, trong bóng đêm nhiều vài phần yên tĩnh hiếm có.
Lông mi nhỏ dài nồng đậm của Thẩm Ngôn buông xuống, dưới hốc mắt một mảng âm y, cậu cầm lấy nhánh cây nhẹ nhàng chọt chọt mầm cháy, "Ngày mai, chúng ta vẫn giống phía trước chia làm hai đội.
Giang Nặc, Tinh Lan và Bạch Nhạn ba người một tổ, bằng tốc độ nhanh chóng tiến về điểm đích, tranh thủ là người đầu tiên đến đích, bắt được 3000 điểm."
"Về phần tôi và Hạ Lăng," cậu dừng lại một chút, đầu ngón tay trắng điểm nhẹ ở hướng đông bắc, "...Sáng sớm chúng tôi sẽ xuất phát, ven đường sẽ ghé những điểm tụ nhiều thú tinh, tiếp tục mở rộng chênh lệch điểm."
Giang Nặc trầm ngâm: "Chúng ta trên đường không hợp lại nữa?"
Thẩm Ngôn: "Ừ. Chỉ cần mọi người thuận lợi tới đích, vòng thi đấu thứ nhất sẽ kết thúc."
Hiện giờ đội viên ba Trường Quân Đội lớn đều bị đào thải, cấp S dư lại ít ỏi không có mấy, lấy thực lực ba người Thiệu Tinh Lan cũng đủ đối phó.
Huống hồ, điểm Trường Quân Đội Đế Quốc cùng chiến đội khác đã kéo gấp hai, cho dù một phần vạn khả năng đào thải Giang Nặc, chiến đội sau cũng rất khó đuổi tới.
Một khi đã như vậy, chiến đội này cần gì phải làm đả thương địch tổn thương tổn hại 800?
Mất nhiều hơn được.
Lỡ như Omega giống lúc đối chiến ba Trường Quân Đội lớn ẩn nấp một bên, không thể nghi ngờ lại là kết cục 'diệt cả đoàn'.
Đến tinh anh ba Trường Quân Đội lớn đều bị đào thải, những người như họ tính là gì?
Thẩm Ngôn đều đã suy xét toàn bộ.
Cậu lúc ấy nhất định phải truy kích Bạch Thiệu, loại đối phương, chính là muốn thanh trừ sự tồn tại của toàn bộ tai họa ngầm, dọn sạch chướng ngại để Trường Quân Đội Đế Quốc đoạt quán quân.
Cho dù không có cậu ở đó... Cũng giống nhau.
Giang Nặc gật đầu: "Được. Đội trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ."
Bạch Nhạn cũng nặng nề gật đầu, tỏ vẻ sẽ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ trưởng công giao.
Dường như Thiệu Tinh Lan đã nhận ra cái gì, đôi mắt màu hổ phách yên lặng nhìn thanh niên, khóe môi nhẹ mím, lại chung quy không hỏi ra lời.
Kỳ thật trong lời nói Omega có rất nhiều lỗ hổng.
Trước mắt điểm của bọn họ chênh lệch rất lớn với các chiến đội khác, vì sao một hai phải đi đến điểm tụ thú tinh khoảng cách xa như vậy, trên đường không tụ lại với họ.
Căn bản không cần thiết.
Đồng thời vi phạm quy tắc định ra trước đó, 'hai đội không thể cách nhau quá xa, lúc nào cũng có thể tiếp ứng nguy hiểm', khắp nơi để lộ kỳ lạ.
Nhưng mà, Thẩm Ngôn lấy thực lực siêu cường lẫn chiến thuật tinh tế hướng mọi người, bao gồm đội viên trường quân đội Đế Quốc chứng minh bản thân, dưới tình huống như thế, mọi người theo bản năng vâng theo sắp xếp của cậu.
Đôi tay đặt trên gối của Thiệu Tinh Lan nắm chặt, rũ mắt xuống.
Y biết, một khi đối phương đưa ra quyết định, sẽ không dễ dàng thay đổi.
Nhưng anh trai Thẩm Ngôn muốn ném y lại.
Ánh lửa dần dần tắt, mấy người trở về lều trại.
Thẩm Ngôn kiểm kê vật tư trong tay, thần sắc hơi ngưng.
Cậu không định nghỉ ngơi, mà tính xuất phát vào đêm nay, bóng đêm sẽ là áo choàng bảo vệ tốt nhất, sẽ không làm kinh động đến ai.
Còn về Hạ Lăng ——
Thanh niên trong nháy mắt thất thần, cậu không tính gạt đối phương, sẽ nói rõ ràng cùng Alpha, chẳng qua......
Mười phút sau, lều trại bị một bàn tay thon dài kéo mở, Hạ Lăng khom người bước vào, gió lạnh theo bước đi vào trong lều rồi một lần nữa kéo chặt.
Alpha thân hình cao lớn dưới ánh đèn mờ mờ càng thêm mơ hồ, bóng ma cao dài đến gần thanh niên, hai thân ảnh dán sát bên nhau, nhìn từ bên ngoài, như thân mật ôm đối phương vào trong ngực.
Thẩm Ngôn nhanh chóng ngước mắt, nhìn thấy người đến là Hạ Lăng cũng không kinh ngạc, cố tình giảm nhẹ tiếng: "Anh tới rồi, vừa vặn em có việc tìm anh."
Lều đơn không gian không lớn, hiện giờ cất chứa hai đàn ông thành niên chiều cao hơn 180cm, có vẻ càng thêm chật chội.
Thẩm Ngôn tránh vào trong chừa ra một chút vị trí, Hạ Lăng ngồi xuống bên người cậu, thân hình nháy mắt cứng đờ.
Hai người dựa thật sự gần, Thẩm Ngôn có thể ngửi được hương gỗ tùng lạnh nhàn nhạt trên người đối phương, tỏa ra trong không gian nhỏ hẹp, thể xác và tinh thần đều đi theo thả lỏng lại.
Nhưng mà đối phương rõ ràng không nhẹ nhàng như vậy.
Alpha thẳng eo, tóc bạc buông xuống trước ngực, khuôn mặt thanh lãnh như mặt trăng, cơ bắp lại khó khắc chế căng chặt.
Đùi Thẩm Ngôn kề sát hắn, nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt cách quần áo truyền đến, hắn thoáng vừa động đã có thể chạm vào người đối phương, làm người ta rất khó làm lơ.
Còn có đôi chân ngọc trần trụi của đối phương, đường cong duyên dáng mảnh khảnh, mịn màng không tì vết, trên mặt có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh lam nhạt, làn da mỏng manh dưới ánh đèn phát ra ánh lạnh lẽo.
Ngón chân mượt mà nhỏ nhắn như vỏ sò, theo độ ấm giảm xuống nhẹ nhàng rụt rụt, khiến người ta rất muốn bắt lấy thưởng thức.
Hơi thở Hạ Lăng hơi dồn dập, rũ mắt nắm lấy đầu ngón tay xinh đẹp của thanh niên, giọng mát lạnh trở nên trầm hơn rất nhiều: "Là muốn đi khe vực sâu sao? Tôi đi cùng em."
Thanh niên hoảng hốt chớp mắt, "Anh đoán được?"
Cậu cảm thụ được ngón tay khớp xương của rõ ràng Alpha vuốt ve đầu ngón tay mình, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, đến giọng nói cũng không ổn định: "Nhưng nơi đó rất nguy hiểm.
Em lần này chỉ đi tra xét tình huống một chút, sẽ không thâm nhập, nếu có nguy hiểm sẽ kịp thời thông báo mọi người, cho nên ——"
Lời còn chưa dứt, cậu cảm giác tay mình siết thật sự rất chặt.
Hạ Lăng không biết nghĩ tới cái gì, cái trán nháy mắt đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch, khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra một tia thống khổ, lại gắt gao nắm lấy cổ tay cậu không bỏ, như người chết đuối bắt được tấm gỗ cuối cùng.
"Hạ Lăng, anh làm sao vậy?!" Thẩm Ngôn ngồi quỳ lên, đỡ bờ vai hắn.
"Tôi và em... Cùng đi." một tay Alpha ấn trán, đỉnh mày nhíu chặt, trong thanh âm hỗn loạn thở dốc áp lực, thoạt nhìn rất không thoải mái.
"Được." Thẩm Ngôn lúc này bất chấp thứ khác, muốn đi lấy máy trị liệu, lại bị đối phương nắm chặt tay kéo vào trong lồng ngực.
Bờ vai của cậu đánh vào trên cơ ngực cứng rắn của đối phương, hơi đau.
Hạ Lăng khép nửa mắt, cánh tay hữu lực gắt gao ôm lấy vòng eo gầy của Omega, tận lực khắc chế bản thân đừng dùng quá sức, cảm nhận cơ thể ấm áp trong lòng, nội tâm hiện ra thỏa mãn khó miêu tả.
"... Tôi không sao." Alpha đặt cằm lên bờ vai cậu, giọng trầm thấp, hai tròng mắt xanh thẳm hiện lên màu đỏ, rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Vào vừa rồi, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên mấy đoạn ngắn, cũng làm hắn hiểu một ít thứ.
Đã tới lúc.
"Hạ Lăng?" Thấy đối phương hồi lâu không có động tĩnh, Thẩm Ngôn có chút lo lắng kêu tên hắn.
Alpha nhắm mắt, dùng hết tự chủ toàn thân mới buông Omega trong lòng ngực, "Chúng ta xuất phát thôi."
*
Trong bóng đêm yên tĩnh, cơ giáp một trắng một bạc như mũi tên rời cung bay về hướng đông bắc, vẫn chưa kinh động bất luận kẻ nào.
Ngoại trừ Thiệu Tinh Lan.
Thiếu niên nhìn bóng dáng hai người rời đi cắn chặt răng, mười mấy giây sau, cơ giáp màu đen cũng lấy tốc độ không rõ đuổi theo phía trước, rất nhanh hòa vào trong bóng tối.
Ban đêm là thời gian thú tinh trên hành tinh hoang A1084 ra ngoài kiếm ăn, thanh âm sột sột soạt soạt và tiếng nhấm nuốt làm người ta sởn tóc gáy không dứt bên tai.
Số người trong phòng phát sóng trực tiếp ít ỏi không có mấy, vài hình ảnh dữ tợn máu me ngẫu nhiên xuất hiện, cũng đủ gây ra ác mộng mấy ngày cho người xem.
Trong trời đêm đen nhánh, có chút tinh thú nhìn đến hai tia sáng xẹt qua trên đầu, cổ họng hưng phấn gào rống, bay nhanh đuổi theo, đáng tiếc chỉ là phí công, chúng nó căn bản không bắt kịp thân ảnh hai người.
Đám thú tinh phát ra gầm rú phẫn nộ, làm vài chiến đội cách đó vài cây số bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, bọn họ kinh hồn táng đảm kiểm tra chung quanh, sợ hãi gặp thú tinh vây công trong đêm.
Nửa phút sau, lại một đạo sáng bay qua từ trên không, một trận chấn động mặt đất, nhóm thú tinh lại lần nữa điên cuồng rống giận, làm chiến đội cách đó mấy chục cây cả đêm đều không ngủ ngon.
7 giờ sáng ngày hôm sau, người giải thích đúng giờ online.
Đặng Mậu: "Hôm nay là ngày thứ sáu đội chủ lực vào sân, cũng là ngày thứ mười một của vòng đào thải tại rừng mưa Lạc Nhật.
Trước mắt, đã có mười chín chiến đội bị loại, gần một nửa đội viên vị đào thải, số người bị loại cao tới 178 người!
Chúng ta nhìn đến, đã có rất nhiều chiến đội đi vào gần điểm tiếp viện trung tâm, bổ sung vật tư xong, 2-3 ngày kế tiếp là thời kỳ mấu chốt nhất, tranh đấu sẽ càng thêm kịch liệt."
Hàn Thiên Thành nói tiếp: "Không sai, khoảng cách các chiến đội lớn với đích càng ngày càng gần, cũng cónghĩa bọn họ phải đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Là ở lại trên sân thi đấu giết thêm nhiều thú tinh kiếm điểm, hay nhanh chóng tới đích, tranh thủ trước vài khen thưởng cùng vinh dự, hoặc áp dụng biên pháp chiến đội nào đối, là chuyện mỗi chiến đội phải suy xét."
Đặng Mậu: "Thời gian đuổi theo điểm còn thừa không có mấy, biện pháp tốt nhất đương nhiên là làm đối phương bị loại."
Hai tay Hàn Thiên Thành giao nhau: "Mà tiền đề làm đối phương bị loại là, đừng để chính mình bị loại."
Đặng Mậu: "Bọn họ lựa chọn thế nào, xếp hạng cuối cùng lại là thế nào? Hết thảy đều là ẩn số, để chúng ta rửa mắt mong chờ!
Hiện tại, chúng ta trước tới xem xếp hạng điểm hiện tại."
Hạng nhất: Trường Quân Đội Đế Quốc 30660 điểm
Hạng nhì: Trường Quân Đội Tinh Hà 18220 điểm
Hạng ba: Trường Quân Đội Cửu Châu 16350 điểm
Hạng tư: Trường Quân Đội Lạc Hải 14510 điểm
Hạng năm: Trường Quân Đội An Lai 124940 điểm
Hạng năm: Trường Quân Đội Coleman 11870 điểm
Đặng Mậu: "Trường Quân Đội Đế Quốc vẫn như cũ ngồi ổn định tại cái ghế hạng nhất, kéo ra chênh lệch ước chừng 12000 điểm với hạng nhì, nhất kỵ tuyệt trần!
Mà sau bốn Trường Quân Đội lớn, Trường Quân Đội An Lai và Trường Quân Đội Coleman đang toàn lực đuổi theo, trước mắt chỉ còn kém Trường Quân Đội Lạc Hải 2000 điểm! Có lẽ ngày mai, thứ tự sẽ viết lại ——"
【 trời đựu, trước nay chưa thấy chênh lệch điểm dữ vậy!】
【 Trường Quân Đội Đế Quốc tất thắng! 】
【điểm hạng hai- hạng tư đều đã dừng, thứ năm chỉ kém họ 18000+ điểm, cha mạ ơi, này thật đúng là chết sống đều đuổi không kịp. 】
【 chúc mừng Trường Quân Đội Đế Quốc trước tiên đoạt giải quán quân! 】
【 a a a, vui vẻ điên rồi ——】
【 chúc mừng. 】
【 chúc mừng! 】
Có được chênh lệch điểm lớn thế, không thể nghi ngờ là quán quân vòng đào thải này.
Không chỉ có như thế, thậm chí quán quân toàn bộ Liên Minh cơ bản bị Trường Quân Đội Đế Quốc định sẵn.
Dù sao sau khi sửa đổi, điểm đối chiến cơ giáp đợt thứ hai cắt giảm trên diện rộng, hơn nữa thực lực Trường Quân Đội Đế Quốc vốn siêu quần, như thế xem ra, quán quân đã không có xê dịch.
Việc này đối với tình hình thi đâu mà nói, là thập phần bất lợi.
Ban tổ chức đã làm tốt chuẩn bị giảm nhiệt độ, nhưng người xem phòng phát sóng trực tiếp lại không cảm thấy nhàm chán.
Bởi vì một đường đi tới, Thẩm Ngôn và Trường Quân Đội Đế Quốc mang cho bọn họ vô số ngạc nhiên vui vẻ, nhiều hơn tất cả những năm trước cộng lại!
Cho dù là là mồi đội trinh sát, bắn mù, cuối cùng cực hạn 2 đổi 9; hay là Thẩm Ngôn công kích tinh thần lực, chiến thuật tinh xảo, loại tất cả đội viên ba Trường Quân Đội lớn, hết thảy hết thảy, đều làm bọn họ cảm thấy chấn động.
Trừ cái này ra, bọn họ còn kiến thức tới tinh thần thể thiên phú chữa trị hiếm thấy, thật sự quá đáng giá!
Thẩm Ngôn chính là một bảo tàng độc nhất vô nhị, mỗi lần đều có thể mang cho bọn họ ngạc nhiên vui vẻ mới.
Không chỉ có là Omega, Trường Quân Đội Đế Quốc mỗi người đều ưu thế, đặc điểm chính mình, làm người không kịp nhìn.
Làm sao sẽ cảm thấy nhàm chán?
Chẳng sợ tiền đặt mua hiện tại đã gấp mười lần, cũng sẽ không có người hối hận.
Tình huống lưu lượng giảm xuống cũng không phát sinh, mọi người ngược lại sôi nổi suy đoán kế hoạch của Trường Quân Đội Đế Quốc.
【 bọn họ hẳn sẽ tăng tốc nhanh nhất xuất phát hướng tới đích. 】
【 tán đồng, điểm Trường Quân Đội Đế Quốc đã vô địch, là người đầu tiên tới mới là quan trọng nhất, đây là vinh quang. 】
【 tôi cảm thấy sẽ không, trực giác ó. 】
【 hả? Đừng nhanh như vậy chứ, tui còn chưa xem đủ đâu ——】
【 không thấy đủ +1, còn muốn nhìn dáng vẻ Ngôn thần đánh chết thú tinh, quá ngầu! 】
【 muốn nhìn tương tác của Hạ thần cùng Thẩm Ngôn. 】
【 Nhị điện hạ còn có suất diễn sao? Hu hu, đau lòng quá. 】
【cho CP tui thêm chút đường đi, muốn gõ điên rồi, cầu không cần kết thúc!! 】
Đặng Mậu mới vừa giảng giải xong một lần kịch liệt vây công, thấy thế lập tức chuyển hình ảnh lại về Trường Quân Đội Đế Quốc, nhanh chóng bắt đầu giải thích: "Chúng ta nhìn đến Thẩm Ngôn vẫn như cũ áp dụng phương thức binh chia làm hai đường, Giang Nặc cùng Bạch Nhạn một đội......."
Anh ta dừng một chút: "Xem ra chia đội viên đã xảy ra biến động, chỉ là không ảnh hưởng kế hoạch, bọn họ đang đi nhanh về hướng đích, dựa theo tốc độ này, ước chừng hai ngày là có thể tới.
Chúng ta lại đến xem mặt đội khác ——"
??!!
Nhìn đến định vị rồi, tuy là Đặng Mậu cũng sợ ngây người, hai mắt không thể tin tưởng mà trợn to, này... tình huống này là thế nào?!
Cũng chỉ thời gian một đêm, ba người Thẩm Ngôn sao lại chạy đến địa phương bên ngoài 200KM rồi?
Mà phương hướng kia là —— vùng đất nguy hiểm được liệt vào cấp S+, đầm lầy sương mù, cùng với khe vực sâu.