Biên dịch: Yên Hy
Chỉnh sửa: 27/10/2023
Sau khi danh sách được xác nhận, hai đội ngũ của Học viện Quân sự Đế quốc dưới tình huống không ảnh hưởng chương trình học, bắt đầu không ngừng đặc huấn phối hợp.
Mỗi ngày huấn luyện thêm sớm cộng lại 5 tiếng đồng hồ, hơn nữa cả ngày cuối tuần, đều là thời gian đặc huấn chuyên dụng của họ, thành viên cùng tổ sẽ cùng nhau huấn luyện, cùng nhau tiến bộ.
Cùng lúc đó, Học viện Quân sự Đế quốc mở ra toàn bộ thiết bị cùng quyền hạn, cung cấp điều kiện huấn luyện tốt nhất.
Huấn luyện viên tổng Tuyên Trác chủ yếu phụ trách chỉ đạo tổng thể và nâng cao tố chất, còn về phần kế hoạch huấn luyện cụ thể, hoàn toàn được do đội trưởng phụ trách toàn quyền.
Suy cho cùng thì bọn họ mới là người kề vai chiến đấu cùng đội viên, cũng là người hiểu rõ đội viên nhất.
Trách nhiệm trên người Thẩm Ngôn cùng Đỗ Nguyên Châu rất nặng.
Bọn họ là trụ cột, là toàn bộ linh hồn của đoàn đội.
Không bàn tới dù đó là xây dựng phương pháp huấn luyện đặc biệt dựa trên điểm yếu của đối thủ, hay là nghiên cứu lối chơi của, tìm ra điểm đột phá, hoặc như xây dựng chiến thuật, huấn luyện phối hợp đội viên, v.v., tất cả đều là điều họ cần nghiêm túc xem xét phải làm.
Nếu đảm đương đội trưởng, thì phải làm cho tròn trách nhiệm.
Ngày đầu tiên huấn luyện sớm.
Dưới yêu cầu của huấn luyện viên tổng, đội viên cả hai bên phải mang theo phụ trọng 20KG.
Phụ trọng này tính chất đặc biệt, mang lên nháy mắt sẽ lấy hình thức hạt siêu vi đem trọng lượng phát tán đều đều, truyền đến các nơi toàn thân, sức chịu đựng càng thêm dễ dàng.
Nhưng ngay cả như vậy, mọi người mang lên vẫn cảm nhận được một loại cảm giác nặng trĩu, thân thể không còn uyển chuyển nhẹ nhàng.
Từ hôm nay trở đi, bọn họ vẫn muốn luôn mang theo phụ trọng, huấn luyện, đi học, ăn cơm, dù lúc ngủ cũng phải mang, thẳng đến trước mới thi đấu có thể tháo xuống.
Sức chịu đựng một tháng sau sẽ tăng đến 30KG, cuối cùng thẳng đến 50KG.
Các sinh viên lớp lớn đeo phụ trọng trong buổi tập hoàn thành huấn luyện sáng 20KM, nên khá dễ thích ứng; về phần ba tân sinh như Thẩm Ngôn, Thiệu Tinh Lan cùng Ứng Bác Thần quả thực là lần đầu tiên đeo chúng, nhưng thể lực và tố chất họ đều không tồi, cùng lớp lớn thuận lợi hoàn thành huấn luyện sớm
Nhưng mà, đây chỉ là bắt đầu.
Lần này huấn luyện sớm tiêu hao thể lực không ít, mọi người sôi nổi bổ sung dịch dinh dưỡng, kế tiếp bọn họ còn phải tiến hành lớp đối chiến cơ giáp, chương trình học bắn súng vân vân......
Nguyên bản thông thường chương trình học thực chiến, dưới tình huống phụ trọng trở nên gian nan rất nhiều.
Phụ trọng không chỉ có thể lực ảnh hưởng, còn ảnh hưởng cực lớn đến tính linh hoạt của thân thể.
Buổi sáng chương trình học các tân sinh là lớp đối chiến cơ giáp.
Khi thao tác cơ giáp, Thẩm Ngôn rõ ràng cảm nhận được cảm giác áp bách nơi bàn và đầu ngón tay phải nhận, điều này đặc biệt rõ ràng khi tốc độ tay tăng lên.
Thanh niên nhíu mày, lần đầu tiên cảm nhận được phụ trọng mang đến ảnh hưởng cho cậu.
Nhưng cậu tương tự cũng hiểu ra, nó để ổn định thao tác và tốc độ tay đạt tới cực hạn.
Vì duy trì thao tác tinh chuẩn, Thẩm Ngôn nhanh chóng tăng lên lượng tinh thần lực trên cánh tay, tập trung lực chú ý, không buông tha bất luận động tác tay của kẻ địch, ngón tay thon dài bay nhanh ở đài điều khiển, chỉ còn lại từng tàn ảnh.
Tốc độ cậu lúc này nhìn không có biến hóa như cũ, kỳ thật đã thay đổi.
Gỡ xuống phụ trọng rồi, tốc độ tay Omega sẽ lên tới cực hạn, rốt cuộc không ai vượt qua được.
Một hồi đối chiến cao cấp như vậy xuống, tuy Thẩm Ngôn cũng cảm nhận được mỏi mệt, ngón tay thon dài bên người nhẹ nhàng run rẩy, nửa dựa vào ghế dựa hô hấp dồn dập.
Mồ hôi rào rạt trên trán đổ xuống, thấm ướt mặt mày tinh xảo của Omega, làm cũng làm đồ tác chiến màu trắng ướt nhẹp, lộ ra đường eo mượt mà.
Những người khác cũng không nhường một tấc.
Mấy người lớp lớn tuy rằng bất đồng chương trình học, nhưng buổi sáng đều là lớp thực chiến.
Sau khi chương trình học chấm dứt, mỗi người đều giống móc ra tới từ trong nước, sắc mặt đỏ lên, hô hấp thô nặng, thời gian nghỉ ngơi dài hơn.
Mà loại tình huống này chỉ càng ngày càng nghiêm trọng.
Tựa như khiêng một xô nước bò lên cầu thang, hai tầng trước không cảm thấy điều gì, nhưng thời gian càng dài càng có thể cảm nhận được trọng lượng của nó.
Tới tầng năm rồi, càng cố sức giống như khiêng một tòa núi lớn, mỗi một bước đi đều thở hồng hộc, bước chân cũng càng ngày càng chậm.
Đáng tiếc đây là huấn luyện, không chỉ không cho phép bước chân chậm, cho dù một sai lầm cũng không cho phép.
Tôn nghiêm thực lực bảng xếp hạng TOP10 cũng không cho phép chính mình xuất hiện sai lầm, càng không thể tổn thất hình tượng trước mặt quân giáo sinh.
Một ngày căng chặt sau khi kết thúc, tất cả mọi người cảm nhận được mỏi mệt.
Ngày đầu tiên huấn luyện tối dưới trạng thái thế mà đến.
Thẩm Ngôn cũng không phân công nhiệm vụ cho đội chủ lực, nhưng năm người họ tụ tập lại với nhau thoải mái trò chuyện về trận đấu năm ngoái.
Trừ bỏ cậu cùng Thiệu Tinh Lan, ba người Hạ Lăng đều có kinh nghiệm.
Hạ Lăng và Giang Nặc năm trước đều là thành viên quan trọng nhất đội chủ lực, Bạch Nhạn năm trước còn ở đội trinh sát, vừa vặn có thể từ hai cái đội ngũ hiểu biết quá trình vòng đào thải.
Mấy ngày nay, Thẩm Ngôn cùng Hạ Lăng cùng nhau xem những trận chiến ba năm gần đây, cũng phân tích không ít.
Chẳng qua, hình ảnh phân tích tư liệu là một góc độ, trong đó người dự thi còn là một góc độ khác. Người trước là khách quan, đại chỗ, người sau là chủ quan, chi tiết, thiếu một thứ cũng không được.
Phân tích giao nhau dưới nhiều góc độ, không chỉ có thể hiểu biết toàn diện trận đấu, mà còn có thể thông qua câu từ của đội viên phán đoán tính cách làm việc của họ, một hòn đá trúng mấy con chim.
Bạch Nhạn đêm qua còn trằn trọc, lo lắng mình không thể dung nhập đoàn đội.
Dù sao nơi này có Hạ Lăng – vương bài cũ xa cách lạnh nhạt, 'Ánh sáng Omega' thực lực xếp hạng top1, con có hai Alpha đỉnh cấp chiến lực bùng nổ, mà cô chỉ là một Beta bừa bãi vô danh, xếp hạng thứ tám, chính là hiện tại ——
Nhìn những người khác bộ dáng chật vật mướt mồ hôi giống mình, khẩn trương trong lòng Bạch Nhạn tức khắc biến mất không ít, có một cảm giác bọn họ cũng sẽ như thế.
Cho dù là đóa hoa chi lãnh ngày xưa không dính bụi trần, tóc bạc giờ cũng ướt nhẹp, đồ tác chiến gần như ướt đẫm, mặt mày thanh lãnh dưới ánh đèn chiếu rọi cũng ra một mạt sắc màu ấm.
Đôi mắt xanh thẳm đóng băng kia thời điểm nhìn về phía Thẩm Ngôn, phảng phất cả người đều ấm lại.
Bạch Nhạn đột nhiên cảm thấy được kéo lại khoảng cách với bọn họ, khẩn trương cảm cũng dần dần biến mất.
Bọn họ là một đội, là đồng đội về sau huấn luyện nâng đỡ lẫn nhau.
Đám người Thẩm Ngôn lại lợi hại cũng là người, không phải thần cao cao tại thượng, cho nên không có gì để khẩn trương.
Bạch Nhạn rũ mắt: "... Năm trước địa điểm vòng đào thải là ở hành tinh hoang mạc vô hạn A1148, sân thi đấu chỉnh thể không có vật quá lớn che đậy, khiến cho không gian sinh tồn của chúng ta càng thêm gian nan.
Khi xác định thời điểm, tâm chúng tôi đều lạnh hơn phân nữa.
Đội trưởng nghiên cứu lúc xong đưa ra quyết định, lợi dụng cát lún và đá cuội dọc đường để che thân, chia đội thành ba nhóm, anh ấy và Mục Thư Văn sẽ giúp chúng tôi yểm hộ.
Đây xác thật là biện pháp tốt.
Nhưng chúng tôi thập phần bất hạnh bị thả xuống điểm dày đặc khu chiến đội, chung quanh bao gồm bảy tám chi đội của Học viện Quân sự Cửu Châu...... Tôi là người cuối cùng bị loại trừ, đáng tiếc thời gian tồn tại chỉ có 42 giờ."
*
Cùng thời gian, đội trinh sát.
Đôi tay Mục Thư Văn giao nhau trên mặt bàn: "Làm đội viên đội trinh sát, ngay khi truyền tống đến sân phải lập tức quan sát cảnh vật chung quanh, trước tiên xác nhận cấp bậc nguy hiểm.
Mới bắt đầu thi đấu, tất cả đội ngũ ở cùng thời gian sẽ được thả xuống đến nơi thi đấu, sau khi kết thúc giây tiếp theo sẽ có vô số chùm tia sáng phóng lên cao, mỗi chùm sáng tức vị trí mỗi chiến đội thả xuống.
Năm trước động tác chúng ta đặc biệt nhanh chóng, ba đội viên trốn thoát trước sự truy đuổi của tám chiến đội... Sau khi đội trưởng và tôi loại bỏ hai thành viên Cửu Châu cùng năm đội viên khác, tất nhiên cũng bị loại trừ."
Hai người đổi đi bảy người, từ nhân số tới xem một chút đều không lỗ, nhưng thiếu hụt hai đội viên đội trinh sát, con đường phía sau không thể nghi ngờ càng thêm gian nan.
Đỗ Nguyên Châu: "Các cậu cảm thấy ai là người có tính uy hiếp nhất chính? Tinh Hà?"
Lê Toàn lạnh mặt: "Không sai. Đội trinh sát Tinh Hà Cốc Hạo, tinh thần thể - đại bàng vàng; Hâm Vinh, tinh thần thể - Kền kền đêm.
Tinh thần thể hai người bọn họ một trái một phải tiến hành phạm vi tuần tra lớn, theo đuổi không bỏ, đồng thời còn liên hợp cùng trường quân đội khác tiến hành bắt chẹt chúng ta."
Ngón tay Ứng Bác Thần nắm chặt lại: "Trực tiếp loại trừ hai người này không được sao?"
Mục Thư Văn nhíu mày: "Vì tránh cho toàn quân bị diệt, chúng ta không có khả năng cùng lúc hành động, tình thế tất phải phân chia ra làm hai hoặc ba đội. Thực lực hai người Tinh Hà này không kém, lại có chiến đội khác giúp đỡ, phần thắng chúng ta rất thấp."
Cậu ta thở dài, "Huống chi, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là điều tra, tốt nhất đừng nên chạm mặt bọn họ."
Lê Toàn một quyền đấm trên bàn: "Tốt cái gì mà tốt? Bọn họ lại không hề muốn buông tha chúng ta! Thật muốn làm đám tiểu nhân Tinh Hà này cũng nếm thử tư vị bị loại trừ."
Đỗ Nguyên Châu trầm ngâm: "... Lần này có lẽ sẽ có cơ hội."
Anh ta không dấu vết nhìn quét một vòng, biết rõ không thể tiếp tục bị động như vậy, cần thay đổi chiến thuật.
Không chỉ vì thi đấu, cũng còn lấy lại niềm tin cho đội trinh sát
Đỗ Nguyên Châu có thể cảm nhận được phẫn nộ, thất vọng cùng vô lực trong đáy lòng các thành viên.
thực lực tổng hợp của Học viện Quân sự Đế quốc đứng đầu tứ đại trường quân đội nhưng mỗi khi đội trinh sát đều sẽ bị diệt toàn quân, có đôi khi một ngày đã bị đào thải, hai khó địch bốn.
Đỗ Nguyên Châu: "Lần này đội chủ lực của chúng ta rất mạnh, cho nên Học viện Quân sự Đế quốc giao nhiệm vụ cho đội trinh sát chúng ta, nỗ lực hoàn thành nửa trình bản đồ là được."
Anh ta khẽ cười: "Trừ cái này ra, chúng ta còn có thể làm điểm khác, hay nên nói, làm hai người bên phía Tinh Hà kia bị loại trừ."
Mục Thư Văn đột nhiên nhìn về phía anh ta.
Nếu phía trước cậu chàng khẳng định cho rằng là Thiên Phương dạ đàm(*), bọn họ đến cả một phần ba bản đồ đều không nhất định có thể hoàn thành, một nửa bản đồ ——
(*)天方夜谭: Thiên Phương dạ đàm, Thiên Phương là tên Các tiểu Vương quốc Ả Rập thời xưa, Dạ là buổi tối, Đàm là lời bàn luận, lời nói.
Nghĩa đen: tên bộ truyện cổ tích Nghìn lẻ một đêm
Nghĩa bóng: Từ nghĩa gốc là tên tập hợp truyện cổ tích, thành ngữ "thiên phương dạ đàm" chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.
Nhưng mà, tầm mắt cậu chàng đảo qua đồng đội chung quanh.
Đỗ Nguyên Châu là người được gọi với cái tên 'bậc thầy chiến thuật', vốn nên tiến vào đội chủ lực; Quản Diệu là thành viên đội chủ lực năm trước, thực lực mạnh mẽ; Ứng Bác Thần là đại biểu tân sinh, đấu pháp mạnh mẽ, cả người đều là nhuệ khí; Lê Toàn trong mắt cháy lên ánh lửa, cũng như nội tâm tràn ngập bất khuất lẫn không cam lòng của cô.
Mà cậu ta... Chưa bao giờ cho rằng mình kém!
Mục Thư Văn nhắm mắt, Cậu ta lấy thân phận Beta tiến vào top 10 Học viện Quân sự Đế quốc, đạp vô số Alpha dưới chân, đây là việc cậu ta lấy làm tự hào.
Khi nào... cậu ta trở nên không có tự tin như vậy?
Không nên.
Chẳng qua chỉ là hai lần vòng đào thải mà thôi.
Lần này sẽ xoay chuyển.
Đội ngũ bọn họ đã không còn giống xưa.
*
Huấn luyện sớm ngày hôm sau, thành viên hai đội mang phụ trọng chạy xong 20KM, cảm giác thích ứng một ít so ngày hôm qua.
Huấn luyện tối ngày hôm sau, Thẩm Ngôn cùng bốn đội viên cùng, phân tích kỹ càng biểu hiện của các chiến đội lớn trong vòng đào thải năm trước.
Bọn họ không còn giới thiệu dài dòng thừa thãi dư thừa, cũng không có cố tình phối hợp, tựa hồ bắt đầu từ giờ phút này, năm đã tự động trở thành một đoàn đội.
Hạ Lăng lạnh nhạt xa cách, Thiệu Tinh Lan âm lãnh cao ngạo ở trước mặt Omega thu liễm sạch sẽ, cùng ngày xưa khác nhau như hai người.
Cũng chỉ có Thẩm Ngôn mới có thể làm hai Alpha đỉnh cấp địa vị cao cả này cam tâm tình nguyện thần phục.
Bạch Nhạn cũng ở trong ánh mắt cổ vũ của thanh niên rộng mở nội tâm, không khí vậy mà cực kỳ hòa hợp.
Huấn luyện viên tổng nhìn đến vui mừng gật đầu, chọn Thẩm Ngôn làm đội trưởng quả nhiên chính xác.
Chẳng sợ đổi thành Hạ Lăng, cũng không nhất định có thể đạt được bầu không khí giống như nay.
Nhớ tới cuộc đối đầu giữa hai Alpha hàng đầu một tuần trước, Tuyên Trác mỉm cười.
Tình địch mà, nhìn nhau không thuận mắt cũng là bình thường.
Vừa lúc có thể khích lệ bọn họ ở trước mặt Omega biểu hiện thêm, đồng thời xúc tiến đội ngũ tiến bộ.
Nghĩ đến đây, ông lại lần nữa cảm thán: Thẩm Ngôn làm đội trưởng, đúng là thật khéo.
Đám người Đỗ Nguyên Châu nắm chặt thời gian tiến hành đặc huấn với Ứng Bác Thần.
Là một tân sinh, dĩ vãng Ứng Bác Thần tiếp thu giáo dục đều là đội hình tiến công chủ lực, thiên phú cậu chàng mang đến là lực bạo phát cực mạnh, gần như có thể sánh ngang với cấp S, tiến vào đội điều tra là việc chưa từng nghĩ đến.
Nhưng hiện tại cậu chàng dị thường hy vọng đội trinh sát có thể thoát khỏi khốn cảnh, hy vọng Học viện Quân sự Đế quốc có thể thắng.
Trong ngực có một đoàn lửa cháy.
Dù việc từ lúc nhập học đến nay tính cách trở nên trầm ổn, trong xương cốt Ứng Bác Thần vẫn như cũ tràn ngập nhiệt huyết, thiếu niên 17-18 tuổi chả nề hà khó khăn.
Đỗ Nguyên Châu: "Thi đấu khi cấm dùng tất cả thiết bị, chỉ có thể mang theo máy liên lạc cùng bản đồ trống ban tổ chức phát, toàn bộ đều phải do chúng ta tự bổ sung, thế nên việc phân rõ khoảng cách địa hình phán đoán dị thường quan trọng."
Anh ta khoanh lại hai điểm trên bản đồ, "Khoảng cách hai điểm này đại khái là bao nhiêu?"
Ứng Bác Thần: "......"
Mục Thư Văn nhìn thoáng qua, vài giây sau trả lời: "Tầm 32-35KM."
Đỗ Nguyên Châu: "Không sai. Trong lúc thi đấu, chúng ta phải lợi dụng cây cối hoặc những đồ vật cao khác để tham chiếu, độ nghiêng cũng bóng, chiết xạ ánh sáng, tốc độ bay của cơ giáp, vân vân, phán đoán ra đại khái khoảng cách cùng vị trí, đây là kỹ năng mà đội trinh thám chúng ta cần phải ràng rẽ.
Trừ cái này ra, trong lúc thi đấu tọa độ xác định có thể lấy bằng hai phương thức: Đầu tiên, máy phát định vị trong tay chúng ta, mỗi người chỉ có thể định vị 10 lần; thứ hai, thông báo địa điểm thú tinh bị giết."
Ứng Bác Thần hơi chau mày: "Tôi đã xem qua thi đấu, loại thứ hai sẽ làm lộ vị trí cả đội, khiến cho các chiến đội lớn bao vây chiến đoạt."
Ngón tay Đỗ Nguyên Châu ở trên bàn gõ nhẹ, "Không sai, nhưng trái lại chúng ta cũng có thể lợi dụng điểm này."
Anh ta nhìn về phía Ứng Bác Thần, trong lòng ẩn ẩn đã có một ít ý tưởng.
Chẳng qua, phải chuẩn bị thật tốt lúc sau mới có thể xác định có thực thi hay không.
*
Sau đó, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ tư...... Ngày thứ ba mươi.
Một tháng qua đi, hai đội đã quen mang phụ trọng, năm người đội chủ lực càng đã đem trọng lượng thêm lên tới 30KG.
Tin tưởng chờ đến tới gần thi đấu khi tháo xuống cũng tăng thêm thích ứng, chắc chắn mang đến hiệu quả không tưởng được.
Mọi người Học viện Quân sự Đế quốc cứ như thế trong huấn luyện thay hình đổi dạng.
Trong số đó Ứng Bác Thần là người rõ ràng nhất, hiện giờ cậu chàng đã là một đội viên trinh sát đủ tư cách.
Nhanh chóng ghi nhớ địa hình, chỉ dùng năm giây phán đoán nguy cơ bốn phía, vẽ chuẩn xác bản đồ, vận dụng công cụ định vị, phán đoán khoảng cách, v.v., các kỹ thuật dễ như trở bàn tay.
Huấn luyện mũi nhọn kết thúc, từ hôm nay trở đi, bọn họ muốn sẽ triển khai huấn luyện mô phỏng thực chiến.
Địa điểm thi đấu vòng đào thải trực tiếp được công bố sau, hầu hết công bố lúc gần kề trận đấu.
Nhưng vì rèn luyện quân giáo sinh càng tốt, những địa điểm đó sẽ không lặp lại trong những năm tiếp theo. Năm ngoái là sa mạc, năm trước đó là cao nguyên tuyết, năm trước đó là hang động dưới lòng đất......
Suốt quá trình huấn luyện viên tổng cùng hai đội trưởng cùng nhau phỏng đoán, nơi thi đấu lần này có khả năng nhất chính là một trong sáu loại như đồi núi, rừng mưa nhiệt đới, gió lốc trên biển, đảo sương mù.
Cụ thể loại nào, ai cũng chẳng thể phán đoán.
Cho nên bọn họ ít nhất sẽ bắt chước một trong sáu loại sân có khả năng suất hienẹ này một lần, không chỉ để thích ứng hoàn cảnh, đồng thời cũng là một loại rèn luyện.
Dưới sự cho phép của nguyên soái Hạ Tuyên, vào cuối tuần, bọn họ sẽ đến trung tâm quân khu Thủ Đô Tinh Cầu, sử dụng hệt thống luyện tập thực chiến, đồng thời tiến hành mô phỏng chiến thuật.
Ba trường quân đội khác cũng thế.
Là trường đứng đầu tứ đại trường quân đội, cũng quan hệ chặt chẽ với quân khu đằng sau, xuất thân thế gia quân bộ cũng không phải ít, nhìn từ phương diện tài nguyên, đã vượt qua những trường quân đội khác một mảng lớn.
Đồng thời, cơ giáp ' Linh Vũ ' cấp R của Thẩm Ngôn, trải qua bốn tháng chế tạo, rốt cuộc hoàn thành.
Các hạng mục số liệu cơ bản đạt tới tiêu chuẩn kiếp trước, gần đến đỉnh cao vô cùng, không hổ là sản phẩm thiết kế hoàn mỹ nhất cùng nỗ lực đầy tâm huyết của sư phụ Diêm.
Có thể nói, trình độ cơ giáp này đại biểu cơ giáp tối cao cấp R nhất đế quốc, cho dù ' Ngân Dực ' của Hạ Lăng cũng kém hơn một chút.
Cơ giáp màu trắng đứng lặng trước mặt Thẩm Ngôn, cao 15 mét, cao khiết đẹp đẽ quý giá, mỗi một đường cong đều đẹp đến cực hạn, từng đường nét tuyệt đẹp, vẫn mang lại sắc bén như lợi kiếm, dưới ánh mặt trời sáng từng tia, làm người ta chỉ dùng một cái liếc mắt có thể nhìn ra bất phàm.
Ngón tay thon dài của Thẩm Ngôn vuốt ve vỏ ngoài bóng loáng của ' Linh Vũ ', mắt tím lộ ra kích động cùng hoài niệm rõ ràng.
Cơ giáp của cậu, rốt cuộc đã trở lại!
Từ đây mang theo vinh quang thuộc về nó, đi cùng cậu hướng về phía sân thi đấu.
Học viện Quân sự Đế quốc, chắc chắn nắm được thắng lợi.
***
Biên dịch có lời muốn nói: Chào mừng Linh Vũ lên sànnnnnn