Mỹ Nhân Báo

Chương 13: Phượng Minh tế trời




Trấn Phượng Minh là bộ lạc dị tộc, định rõ ranh giới với Đại Thừa, Lý Mạt thân là Lĩnh Nam Vương thế tử, tuyệt đối không thể tùy tiện vi phạm.

Nhưng hắn vẫn đi. Không mang theo binh khí, lúc đối phương khởi binh hỏi tội còn có thể giải thích được.

Hắn lẻn vào chỗ tế đàn sâu trong trấn Phượng Minh, càng đến gần càng nghe âm thanh mãnh thú gào rống, vừa mạnh mẽ vừa bất lực.

Một con hoàng kim báo tứ chi bị trói quăng lên đàn thờ tế trời, nó yếu ớt nằm trên tảng đá lạnh lẽo, chiếc bụng phập phồng liên tục, thỉnh thoảng sẽ giãy dụa bò dậy, cẩn thận liếm láp bụng mình, cổ họng rên ư ử mấy tiếng.

Nó nhớ chủ nhân mình, bèn chạy ra bên ngoài cánh đồng hoang xem chủ nhân có quay lại đón mình về không, chủ nhân thì không thấy nhưng lại đụng phải một đám thợ săn.

Chủ nhân đã dặn là không được cắn người lung tung, nó vốn định chạy trốn, nhưng đám thợ săn nói con báo này sạch sẽ như vậy, hơn nữa không hung dữ với con người, không chừng là được quý nhân nhà nào đó phóng sinh.

Tiểu báo tử gật gật, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống, định hỏi bọn họ rằng chủ nhân có nhớ mình không.

Nhưng lại bị đám thợ săn bao vây đè xuống đất.

Lúc tỉnh lại đã bị trói trên bàn thờ tế trời.

Lễ tế chưa bắt đầu, bên cạnh tiểu báo tử chỉ có mấy thủ vệ dị tộc trông giữ, Lý Mạt lẳng lặng chờ thời cơ.

Tiểu báo tử có hơi yếu ớt, ở vương phủ sống ung dung nhàn nhã khiến nó không thể ăn thịt bẩn đầy ruồi bọ của dã thú được nữa, ăn là nôn ra, khiến nó càng lúc càng gầy đi.

Nó nhớ chủ nhân.

Trước khi chết nếu được chủ nhân ôm một cái cũng tốt.

Không bao giờ ghét chủ nhân nữa, không nên nhất thời bực bội mà cắn tay chủ nhân, làm tổn thương trái tim của chủ nhân.

Lý Mạt ngơ ngác nhìn tiểu báo tử nằm trên bàn thờ tế trời, hắn thấy rất rõ tiểu báo tử của mình đang chảy nước mắt.

Hai thủ vệ đi tiểu trong bụi cỏ, bị Lý Mạt che miệng bẻ cổ, mấy thủ vệ bên kia nghe tiếng động nên xông tới, Lý Mạt nện một quyền lên áo giáp của gã, tròng mắt gã lập tức lồi lên, nội tạng chấn thương, phun ra một búng máu rồi ngã oạch xuống đất.

Tay Lý Mạt cũng máu thịt bấy nhấy, gần như có thể thấy được xương trắng bên dưới.

Lý Mạt đánh tất cả thủ vệ rồi bò lên đàn tế, quần áo rách bươm, da thịt trên người bị trường thương đâm thủng rất nhiều chỗ.

Hắn ôm chặt tiểu báo tử, cởi dây thừng ra, muốn bế tiểu báo tử lên rời khỏi đây.

Một con hoàng kim báo nặng mấy trăm cân làm gì dễ bế như vậy.

Lý Mạt dốc hết sức vừa ôm vừa lôi tiểu báo tử xuống đàn tế, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của nó, nghẹn ngào cầu xin: “Bảo Bối tỉnh dậy đi, mau đứng lên, mau đứng lên đi theo ta…”

Tiểu báo tử yếu ớt mở đôi mắt xanh thẳm, cố gắng muốn nhìn người trước mặt cho rõ.

“Chủ nhân… em muốn về nhà…”

Lý Mạt kinh ngạc nhìn tiểu báo tử, nó vậy mà đang nói chuyện, nói ngôn ngữ mà hắn hiểu được, hắn đau khổ cười, cho rằng ảo giác của mình càng lúc càng nghiêm trọng.

Song hắn vẫn ôm chặt lấy nó: “Nhưng ta không biết nhà em ở đâu hết, em yên tâm, ta đưa em về cánh đồng hoang nhé.”

Tiểu báo tử vùng vẫy dùng đàu lưỡi liếm mặt Lý Mạt: “Về nhà chủ nhân… Chủ nhân đưa em về nhà…”

Đầu ngón tay Lý Mạt cứng đờ, dù cho bây giờ là ảo giác hắn cũng cảm thấy mừng như điên.

Hắn dốc sức cõng tiểu báo tử lên, kéo nó ra bên ngoài trấn Phượng Minh.

Chỉ cần ra khỏi trấn Phượng Minh sẽ không tính là gây rắc rối bên ngoài đất nước, đến lúc đó muốn đại khai sát giới như thế nào cũng được.

Lý Mạt bị thương nặng, hắn vừa kéo tiểu báo tử ra khỏi trấn Phượng Minh liền ngã oạch xuống đất, miệng vết thương nứt toạt đẫm máu, khiến Lý Mạt đi đứng khó khăn.

Thủ vệ dị tộc của Phượng Minh ùa ra, nhất quyết phải đuổi tận giết tuyệt mới thôi.

Tiểu báo tử chậm rãi bò dậy, che chắn trước người Lý Mạt.

Lý Mạt thở hổn hển mấy cái, sau đó bò dậy nhảy lên ngựa, cầm cung Lộc Giác lên, sáu mũi huyền thiết tiễn cài lên dây cung, năm đó lục tiễn đồ Phật kinh diễm tam quân, mang về vinh quang người người hâm mộ, giờ đây chỉ vì bảo vệ người mình yêu thương nhất.

Mắt phượng của Lý Mạt khẽ híp lại, đường cong cơ bắp rắn rỏi trên cánh tay phô diễn, những mũi tên nặng trịch và cánh cung mạnh mẽ như vào chỗ không người, đường tên xé không như một tia chớp rền vang cả bầu trời.

Hoàng kim báo nhảy bổ vào đám người gầm lên rồi cắn xé liên tục, chỉ cần vũ khí ai dính máu Lý Mạt thì người đó nhất định bị hoàng kim báo xé nát tan tành rồi nuốt chửng vào bụng.

Lý Mạt ghìm ngựa ngoái đầu lại, nhanh chóng chạy như bay: “Bảo Bối, mau đi với ta!”

Tiểu báo tử quay người đuổi theo nhanh như gió, sóng vai cùng Lý Mạt rời khỏi biên giới.