Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 99: Hoàng hậu triệu kiến




Chẳng những Tiểu Ngọc cảm thấy chuyện hoàng hậu triệu kiến mình là kì quái, mà các cung nữ nội thị tiếp đón nàng cũng rất ngạc nhiên.

Chỉ là phu nhân của một quan lục phẩm thôi, đã có thể khiến một quốc gia chi mẫu mời nàng đến nói chuyện?

Nhưng những người trong cung đã được huấn luyện chỉ nên lo việc của mình, đối với Tiểu Ngọc đương nhiên là tươi cười kính cẩn. Tiểu Ngọc phẩm chất tuy thấp, nhưng so với cung nữ vẫn cao hơn nhiều. Hơn nữa phu quân nhà nàng vừa đậu trạng nguyên, là môn sinh của thiên tử, tiền đồ vô lượng, vẫn nên cung kính thì hơn.

Nếu Tống phu nhân này được hoàng hậu thưởng thức, thường ra vào hậu cung, vậy bọn họ cần phải nịnh bợ nàng cho tốt!

Bởi vậy Tiểu Ngọc một đường vào cung, mặc dù có chút cử chỉ không hợp quy củ, cũng không có người so đo với nàng. Cũng không phải con nhà thế gia, sai sót một chút cũng bình thường thôi. Trên thực tế sau khi Tống thất nam hạ, quy củ lễ nghi của hoàng thất đều giản lược rất nhiều.

Cũng bởi vì Vi thái hậu, nên còn giữ chút lễ tiết, dù sao cũng là người tiền triều. Có điều Vi thái hậu lớn tuổi, lại bị tra tấn nhiều năm ở nước Kim, đã sớm không quản mọi chuyện, ngày ngày ở trong tẩm cung của bà ăn chay niệm phật. Chủ nhân chân chính của hậu cung, vẫn như cũ là đương kim quốc mẫu Ngô hoàng hậu.

Tiểu Ngọc cũng không nhớ rõ mình qua bao nhiêu lần cửa cung, mới đến Đông cung của hoàng hậu. Cung nữ mời nàng ngồi ở nhĩ phòng, để lại hai cung nhân hầu hạ nàng, chờ hoàng hậu triệu kiến. Không biết qua bao lâu, Tiểu Ngọc đã sắp ngủ gục, mới nghe cung nữ đến gọi nàng đi.

Vậy mà lúc nhìn thấy Ngô hoàng hậu, Tiểu Ngọc lại có chút giật mình, sao vị hoàng hậu này nhìn trẻ như vậy? Nàng nhớ rõ Ngô hoàng hậu từ cùng Triệu Cấu ra biển lánh nạn, tuy nói lúc đó là thiếu niên, nhưng ít nhất giờ cũng bốn mươi tuổi rồi? Bảo dưỡng thật tốt!

Ngô hoàng hậu đối với mọi người rất hiền hoà, mỉm cười hỏi nàng: “Ngươi chính là thê tử Mai thị của tân khoa trạng nguyên?”

“Bẩm hoàng hậu, tiện thiếp đúng là Mai thị.” Tiểu Ngọc cẩn thận trả lời một câu.

“Sao vừa rồi ngươi nhìn thấy bổn cung lại có sắc mặt kì lạ?” Trong lời nói của Ngô hoàng hậu như đang chất vấn, có điều Tiểu Ngọc thấy bà hiền lành thân thiện, đánh bạo đáp một câu: “Tiện thiếp -- tiện thiếp không nghĩ tới, nương nương lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.”

Ngô hoàng hậu vừa rồi cũng chỉ thuận miệng hỏi, là muốn nói chuyện phiếm vài câu với Tiểu Ngọc, ai biết Tiểu Ngọc lại nói những lời này.

“A? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, bổn cung là một bà lão sao?”

Những lời này mang đậm ý trách cứ, nhưng cảm giác lo lắng khi gặp nhân vật lớn của Tiểu Ngọc đã dịu đi, phỏng đoán Ngô hoàng hậu hẳn là không chán ghét người ta khen bà đẹp – có người phụ nữ nào sẽ chán ghét đâu?

“Không phải, tiện thiếp nghĩ nương nương thân là quốc mẫu, tất nhiên sẽ hiền lành trang nghiêm như bồ tát trong miếu, ai ngờ hôm nay nhìn thấy nương nương mới phát hiện, nương nương càng giống như là --” Tiểu Ngọc lắp bắp, cố ý để lại sơ sót.

Ngô hoàng hậu quả nhiên mắc câu: “Càng giống như cái gì?”

“Giống như tiên nữ trong bích họa!”

Ngô hoàng hậu nghe thấy lời này, nhịn không được nhẹ giọng cười.

“Ngươi thật là biết ăn nói, ba hoa chích choè !”

Tiểu Ngọc lại lắc lắc đầu: “Tiện thiếp ăn nói vụng về, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”

Ngô hoàng hậu cười càng tươi, đám cung nữ hầu hạ cũng ngạc nhiên. Ngày thường Ngô hoàng hậu tuy nói hòa khí, nhưng vẫn không vui cười, Tống phu nhân này thật có bản lĩnh, chỉ hai ba câu đã làm hoàng hậu cười!

Ngô hoàng hậu đã lâu không nghe người khác khen mình xinh đẹp.

Mười bốn tuổi bà đã được tuyển vào Khang vương phủ, bởi vì thiên sinh lệ chất nên được Khang vương Triệu Cấu để ý, trở thành trắc phi của Triệu Cấu. Khi đó tuổi bà còn nhỏ, thân phận cũng không tính là cao, nhưng đám người hầu vẫn thường khen bà xinh đẹp. Đến khi bà trở thành hoàng hậu, ngược lại mọi người chỉ ca ngợi đức hạnh của bà, chứ không một ai nói nửa câu về dung mạo.

Kỳ thật có người phụ nữ nào không muốn mình đẹp đâu?

Bây giờ nghe thấy Tiểu Ngọc nói như vậy, Ngô hoàng hậu mặt ngoài oán trách, kì thực vô cùng vui mừng.

Tiểu Ngọc cũng rất vui mừng, nàng nhìn được trong ánh mắt của Ngô hoàng hậu, không hổ là một nữ nhân xinh đẹp giỏi giao tiếp.

Ngô hoàng hậu ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Mai thị, ngươi có biết hôm nay vì sao bổn cung triệu kiến ngươi không?”

Tiểu Ngọc cúi đầu trả lời: “Tiện thiếp không biết.” Nàng quả thật không biết.

Ngô hoàng hậu nói: “Nghe nói lúc hoang xuân, mỗi ngày ngươi đều cùng người nhà nấu cháo, đến ngoài thành bố thí cho dân đói?”

“Bẩm hoàng hậu, đúng vậy.” Tiểu Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là vì chuyện này!

Ngô hoàng hậu nói: “Tuổi ngươi không lớn, thật hiếm có được tấm lòng này!”

Tiểu Ngọc khiêm tốn nói: “Tiện thiếp cũng chỉ ra chút sức mọn vì dân đói, nghĩ có thể giúp được chút nào hay chút đó thôi.”

Ngô hoàng hậu nghe nàng nói như vậy, tán thưởng gật gật đầu.

“Mai thị, ngươi có biết từ đâu bản cung nghe được việc này không?”

Tiểu Ngọc đương nhiên vẫn chuẩn bị đáp án an toàn nhất: “Tiện thiếp không biết.” Người không biết không có tội, tổ tiên đã dạy chúng ta bao đời nay.

“Kỳ thật – cháo củ từ ngươi cứu tế dân đói, bản cung đã dùng qua. Ngươi chẳng những có thiện tâm, càng khó là biết suy nghĩ cho người khác, ta nghe Y phu nhân nói, cháo này có thể no bụng, lại bổ khí, già trẻ đều thích hợp. Xem ra ngươi thật tình làm việc thiện, không phải vì muốn chút hư danh!”

Tiểu Ngọc cuống quít đáp: “Nương nương quá khen, tiện thiếp cũng chỉ muốn mọi người ăn cháo được no lâu một chút. Cảm giác đói bụng, thật sự là không dễ chịu chút nào.”

Tiểu Ngọc rốt cục nhớ ra, nàng từng đem cháo củ từ cho Y Từ Tâm nếm thử, bởi vì Từ Tâm nói nếu Tiểu Ngọc có nghiên cứu được món gì mới, đều phải đưa nàng nếm thử. Có lẽ là Từ Tâm đem cháo đưa cho mẫu thân nàng là Y phu nhân dùng thử, Y phu nhân theo thực đơn làm cho người trong cung ăn, hoàng hậu mới có thể biết đến.

Còn có một khả năng khác, chính là Triệu Cấu đã nói chuyện mình phát cháo cho hoàng hậu biết. Có điều khả năng này không lớn, Triệu Cấu là hoàng đế, ngày bận trăm công nghìn việc, làm sao có thời gian nói với hoàng hậu về một nhân vật nhỏ như mình.

Đói bụng chịu khổ sở, câu này so với những lời khen ngợi khi nãy còn làm Ngô hoàng hậu động lòng hơn.

Người khác đều chỉ nhìn thấy bà quyền khuynh hậu cung, nhưng mấy ai biết bà và hoàng đế phiêu bạc bên ngoài mười mấy năm, trải qua những khổ sở gì? Đừng nhìn hôm nay bà phú quý, năm đó cũng từng chịu đói, ngủ nơi hoang dã.

“Tốt, tốt. Ngươi có hiểu biết về hàng hóa?”

Tiểu Ngọc nói: “Nào có, tiện thiếp chỉ biết làm mấy món canh dưa rau dại, không tiện để nơi thanh nhã.”

Ngô hoàng hậu tâm tình rất tốt, nở nụ cười: “Ngươi cũng đừng quá khiêm tốn. Ta cũng hiểu nữ tắc, nấu nướng ẩm thực, tất nhiên là bổn phận, ngươi làm không sai. Lúc bản cung còn là khuê nữ, cũng thích xuống bếp nấu cơm.”

Ngô hoàng hậu nói với Tiểu Ngọc thêm hai câu, liền muốn cho Tiểu Ngọc lui ra. Tiểu Ngọc bỗng nhiên nói: “Tiện thiếp có một yêu cầu nhỏ, xin hoàng hậu nương nương thành toàn!”

“A?” Ngô hoàng hậu hỏi: “Ngươi có yêu cầu gì, cứ nói với bản cung xem.”

Tiểu Ngọc sờ tay vào ngực, lấy ra một món đồ.

Mọi người thấy đó là một bình sứ nhỏ, nhất thời không khỏi tò mò: “Đây là vật gì?”