Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 27: Hợp tác buôn bán




Sau bữa cơm tối, Tống Tiềm và Tiểu Ngọc theo lệ thường đến ngồi ở thư phòng. Lúc Tiểu Ngọc vào thư phòng, cầm trên tay một chén bột trắng, vừa đi vừa lấy muỗng khuấy liên tục, Tống Tiềm tò mò hỏi: "Hôm nay lại đổi thuốc à?"

"Ừ. Đây là bột bạch chỉ, có tác dụng hoạt huyết bài nùng, sinh cơ giảm đau, quấy thành bột bôi trên mặt, có tác dụng làm trắng tẩy sẹo, vừa hay thích hợp cho ngươi dùng." Buổi chiều Tiểu Ngọc đến Tế Thế đường mua bạch chỉ nhờ Tiểu Hồng mài thành phấn, để nhóc sai vặt mang về cho Hải Đường thoa mặt, sẽ tốt cho nàng. Bây giờ trên mặt Tống Tiềm cũng cần tẩy sẹo, dĩ nhiên của hắn nghiêm trọng hơn Hải Đường nhiều, có lẽ rất lâu sẹo mới từ từ khỏi.

Lúc nàng và Thích Thăng nói đến việc phải dùng bạch chỉ, Thích Thăng suy nghĩ một chút, nói phụ nữ hành kinh không đều có thể dùng bạch chỉ, nhưng bôi trên mặt thì chưa từng thấy. Trong ấn tượng của Tiểu Ngọc có xem một bài báo nói về bạch chỉ, đó còn là vị thuốc đứng đầu trong《 Bản thảo cương mục 》 về vấn đề “Mặt mũi” nha, tại sao Thích Thăng lại chưa từng nghe? Sau khi nghĩ lại, tìm tòi trong trí nhớ, 《 Bản thảo cương mục 》 là ở Minh triều gì gì đó, còn phải qua mấy trăm năm nữa mới ra đời. . . . . .

Thích Thăng rất ngạc nhiên trước những phương thuốc của Tiểu Ngọc, khi y xem qua, phương thuốc củaTiểu Ngọc có chút cảm giác không biết đâu mà lần, không có phối dược liệu cũng không cần đun độ lửa bao nhiêu, thêm chút nước trộn đều là dùng được? Nếu là những lão đại phu nghe, đoán chừng sẽ bị mắng là “giỡn chơi”. Tất nhiên y không biết, đây chính là cách làm mặt nạ DIY ở hiện đại, những người đẹp ở thế kỉ 21 đều mua những bột phấn, hoa cỏ trên mạng từ một trang gọi là Đào Bảo, dựa theo công thức để làm mặt nạ, không biết nhiều công dụng thực sự của thuốc.

Nội dung hợp tác của Tiểu Ngọc với Thích Thăng, chính là khoa da liễu mà y cần.

Tiểu Ngọc đắp mặt nạ cho Tống Tiềm, cầm quạt tròn quạt nhẹ cho hắn, để mặt nạ nhanh khô.

"Thiên Thành, ta và ngươi nói chuyện này, được không?" Tiểu Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này vẫn phải nói với Tống Tiềm, mình cũng không thể tự ý làm chủ được. Mặc dù đây là chuyện riêng của nàng. . . . . . Có điều, Tống Tiềm người nhà duy nhất ở đây của nàng, nàng không thể tiền trảm hậu tấu được (làm trước nói sau).

Đúng vậy, người nhà, trong suy nghĩ của Tiểu Ngọc, nàng xem Tống Tiềm là người nhà chứ không phải người yêu.

"Chuyện gì?"

"Chuyện này, nói rất dài dòng. . . . . . Kể từ chuyện ngươi đi phố Hoa uống rượu với Tú Tâm cô nương kia. . . . . ." Lúc Tiểu Ngọc nói đến chuyện này, trên mặt cười như không cười, nhưng ánh mắt không có chút vui vẻ nào, Tống Tiềm lại lúng túng, sao Tiểu Ngọc biết mình gặp được Tú Tâm? May mà trên mặt hắn bôi mặt nạ rất dày không nhìn rõ được, nhưng vẫn không được tự nhiên ho khan hai tiếng.

Tiểu Ngọc hừ nhẹ, đem chuyện Tú Tâm tới nhà, Hải Đường xin thuốc, Thích Thăng tới chơi nói sơ qua một lần. Tống Tiềm nghe cái được cái không, nhưng biết Thích Chi Vấn đẹp trai phóng khoáng kia tới nhà, trong lòng thật sự không thoải mái. Người này, phải đề phòng chút mới được!

Chuyện có thể làm Tống Tiềm giật mình vẫn còn ở phía sau, Tiểu Ngọc lại nói cho hắn biết, nàng muốn hợp tác làm ăn với Thích Thăng!

"Làm ăn? Cái này. . . . . ." Tống Tiềm không phải người cổ hủ. Sĩ nông công thương, địa vị thương nhân trước giờ không cao, nhưng Tống gia của hắn trước kia không có tị hiềm gì với Mai gia là phú hộ lớn, vẫn kết thông gia với Mai gia, Tống Tiềm được cha mẹ dạy bảo, đối với thương nhân cũng không kỳ thị, hiểu rằng bọn họ cũng có sở trường riêng. Nhưng hắn đã khắc cốt ghi tâm là một người đọc sách, nghe Tiểu Ngọc muốn đi buôn bán, làm sao không ngạc nhiên? Huống chi, nàng là đàn bà con gái.

"Thiên Thành, ngươi xem chúng ta hôm nay, ăn mặc, mọi thứ đều cần tiền, nhưng hai chúng ta cũng không có thu nhập gì, một ngày nào đó sẽ miệng ăn núi lở. Có câu nói, tăng thu giảm chi, cho dù chúng ta tiết kiệm, giảm tiêu pha, nhưng không kiếm tiền thì cũng không được!"

Làm một cô gái hiện đại, Tiểu Ngọc không thể quen với cuộc sống không có thu nhập, ngày ngày chờ cơm ba bữa, nàng cũng sẽ buồn chết. Con gái người ta xuyên không, dầu gì cũng xuyên đến đại gia đình làm một màn gia đấu, có chút mục tiêu cuộc sống, nàng thì cửa nhỏ nhà nghèo ngay cả con gà cũng không có, đấu kiểu gì a? “Lao động là vinh quang, lang thang là chết đói” (nguyên văn là “sinh mệnh ở chỗ công tác”), đây là nguyên tắc trước giờ của Tiểu Ngọc, nàng làm sâu gạo mấy tháng, chịu đủ lắm rồi!

Tống Tiềm không phải không thừa nhận Tiểu Ngọc nói có lý, lại cảm thấy kiến thức của nàng vượt trội hơn người. Những bà chủ gia đình bình thường, đều là ở nhà chăm lo gia đình, hầu chồng dạy con, cùng lắm cũng chỉ biết tính toán tỉ mỉ tiết kiệm tiền sống qua ngày, có mấy ai thật lòng quan tâm làm thế nào kiếm ra tiền? Không phải đều là trông cậy vào đàn ông? Nhưng Tiểu Ngọc lại không thúc giục hắn ra ngoài kiếm tiền, mà là tự nghĩ cách kiếm tiền. . . . . . Về tư, Tống Tiềm cảm thấy có chút xấu hổ, mình đường đường nam nhi bảy thước, còn không bằng một cô gái yếu đuối như Tiểu Ngọc có chủ kiến, hắn thân là trụ cột gia đình, cũng phải nghĩ cách kiếm tiền nuôi gia đình mới phải, sao có thể để phụ nữ yếu mềm bận lòng chuyện này? Mình phải nhanh chóng đứng lên mới được!

"Tiểu Ngọc, vậy nàng tính hợp tác với y như thế nào?"

Mặc dù Tống Tiềm không có nhiều hảo cảm với Thích Thăng, nhưng hắn không phải loại đàn ông bụng dạ hẹp hòi, hắn quan tâm tới chuyện buôn bán của Tiểu Ngọc nhiều hơn.

Tiểu Ngọc vừa nghe Tống Tiềm nói thế, mặt mày như nở hoa, cũng biết hắn là người thấu tình đạt lý dễ nói chuyện, sẽ không giống như những thầy giáo già thường dạy nàng "Phụ nữ không tài chính là đức".

Tiểu Ngọc từ chuyện Hải Đường xin thuốc cho tới nay, liên tưởng ra, nghĩ đến —— mình có thể làm một quý bà Estee Lauder thời Nam Tống không?

Năm đó Estee Lauder đến phòng thí nghiệm phụ giúp chú bào chế thuốc, từ chỗ của ông chú biết công thức chế dung dịch dưỡng da, bà dựa theo đó bào chế sản phẩm, sau đó bán cho những nữ khách hàng ở thẩm mỹ viện Newyork Manhattan, từ đó xây dựng cho mình vương quốc mỹ phẩm khổng lồ.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ----làm phiền chút xíu---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Estée Lauder (1/7/1908 - 24/4/2004) là người đồng sáng lập những công ty của Estée Lauder (Estée Lauder Companies), một công ty đi tiên phong trong lĩnh vực mỹ phẩm trang điểm. Bà được sinh ra tại Corona, Queens, New York, là con gái của dân nhập cư Do Thái Hungary. Bà là người phụ nữ duy nhất lọt vào danh sách 20 nhà thiên tài kinh doanh có tầm ảnh hưởng nhất thế kỷ 20 của tạp chí Time năm 1998. Bà cũng là người được nhận huân chương Tự do Tổng thống (Presidential Medal of Freedom).

Bà cưới Joseph Lauder năm 1930. Họ có 2 con. Estée li dị Joseph năm 1939, và tái hôn với ông năm 1942. Cặp đôi này sau đó đã duy trì hôn nhân cho đến khi Joseph qua đời năm 1982. Gia đình nhà Lauder đổi họ sang họ "Lauder" vào cuối những năm thập niên 1930. Con lớn của bà Estée, Leonard Lauder, là giám đốc điều hành của Estée Lauder và hiện giờ là chủ tịch của công ty. Con thứ của bà Estée, Ronald Lauder, là một nhà bác ái nổi tiếng, một doanh nhân, thành viên đảng cộng hòa dưới thời của tổng thống Reagan, cùng nhiều những hoạt động khác.

Lauder chết ở tuổi 97 tại nhà riêng ở Manhattan sau một cơn đau tim. (nguồn Wikipedia)

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------mời các bạn đọc tiếp---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Tiểu Ngọc là sinh viên khoa văn, đối với hóa học là học mười biết một —— một chữ cũng không biết, nhưng trong đầu nàng có không ít phương pháp trị mụn, trắng đẹp, dưỡng nhan, hộ lý từ thiên nhiên, DIY, cổ truyền, đoán chừng có lẽ đa số các đại phu đương thời chưa từng nghe nói đến. Không còn cách nào, đây là xã hội nông nghiệp mà, mọi người đều lo cơm ăn áo mặc, các đại phu cũng chỉ xem nội khoa và ngoại khoa, đối với những vấn đề trên mặt tất nhiên sẽ kém đời sau. Theo như tình huống của Hải Đường và tỷ muội của nàng ta thì, thị trường làm đẹp vẫn có tương lai . . . .

Mà Thanh Tâm đường của Thích Thăng, bản thân chính là một y quán, lại bán thêm thuốc thoa mặt, có gì không thể?

Bước đầu Tiểu Ngọc muốn là mình ra phương thuốc, Thích Thăng giúp nàng chế thuốc bán thuốc, có thu nhập thì chia đôi. Tự nhiên, nàng sẽ vì thuốc của mình là tuyên truyền một chút, mở rộng ngoại giao, tăng doanh thu, có rất nhiều cách kéo khách mà! Những mỹ nhân thanh lâu, cô gái chốn khuê phòng, phu nhân nhà giàu. . . . . . Đều là khách hàng tiềm năng, dựa vào thân phận của mình là một phụ nữ đã kết hôn, muốn đi trò chuyện cùng những phụ nữ khác, không phải là chuyện vừa dễ dàng vừa trực tiếp?

Tiểu Ngọc càng nghĩ càng thấy có lý, lập tức bàn bạc với Thích Thăng, y lại nhìn chằm chằm nàng thật lâu.

"Nhìn ta làm gì? Có phải cảm thấy hợp tác với ta rất thua thiệt?" Tiểu Ngọc mặc dù mới gặp Thích Thăng ba lần, nhưng giống như đã quen nói chuyện với y như thế. Nếu nói thẳng thì nàng cũng có chút đuối lý, người ta cũng chẳng quan hệ gì với nàng, nàng lại đối xử người ta không chút khách sao, lại còn muốn hợp tác với người ta —— Tiểu Ngọc nghĩ tới đây, âm thầm tự trách, ừ, không thể tùy hứng như vậy được!

Thích Thăng nói: "Ta thật không hiểu nổi nàng là người như thế nào, ý tưởng như vậy nàng cũng có thể nghĩ ra." Y sớm có cảm giác Tiểu Ngọc không giống người bình thường, nhưng cho đến bây giờ, y mới thật sự hiểu được sự khác nhau giữa Tiểu Ngọc và những phụ nữ khác.

Trên đời này, phụ nữ thường giống như chum gửi sống bám trên người đàn ông, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, lý tưởng lớn nhất của các cô gái là phải gả cho một lang quân như ý, sinh một đám con cháu có tiền đồ, không có ai nghĩ tới mình nên làm cái gì —— xã hội cũng không có cho các nàng cơ hội xuất đầu lộ diện. Nhưng Tiểu Ngọc khác với bọn họ, nàng là một phụ nhân có nơi nương tựa, lại còn muốn ra ngoài làm ăn buôn bán, mà không phải ngồi trong nhà chờ người đến hầu hạ.

Thích Thăng có tính tùy hứng khó kiềm chế, nếu không cũng sẽ không bỏ qua khoa cử mà làm đại phu, chỉ vì y không muốn bị những quy củ khuông sáo kia trói buộc. Cử chỉ của Tiểu Ngọc người khác xem là khác người, y lại xem là xuất chúng. Thích thăng thầm tính toán tính khả thi kế hoạch của nàng, gật đầu nói: "Tạm thời tổ phụ và phụ thân ta không có hỏi sự vụ của Thanh Tâm đường, chuyện này, ta có thể làm chủ. Cứ thử một chút đi!"

Tiểu Ngọc được Thích Thăng đồng ý, vô cùng mừng rỡ, trời vừa tối liền lôi kéo Tống Tiềm bàn bạc.

Tống Tiềm nghe xong dự định của Tiểu Ngọc, khiếp sợ trong lòng không thua kém Thích Thăng.

Nhưng hắn mở miệng hỏi thăm , cũng là: "Tiểu Ngọc, những phương thuốc này của nàng, từ đâu mà có?"

Tiểu Ngọc cả kinh, Tống Tiềm quả nhiên không phải chỉ có vẻ bề ngoài, lập tức đã hỏi được điểm then chốt của vấn đề, đây cũng là vấn đề khó che giấu nhất. Đúng nha, một nha đầu không bước ra khỏi của, chữ cũng không biết, từ đâu lại biết nhiều phương thuốc bí truyền vậy? Chuyện này không nói rõ ràng chắc chắc sẽ gặp rắc rối.

Thật may tâm tư Tiểu Ngọc cũng coi như kín đáo, từ sớm đã soạn sẵn một kịch bản giải thích: "Thiên Thành, cha mẹ của ta, đều là người trong phòng bếp của Mai gia, một là người đi mua nguyên liệu, một là trù nương (nữ đầu bếp), thường ra ngoài chợ trao đổi mua hàng. Cha ta tuy rằng ít học, nhưng cũng rất thích tìm hiểu những bài thuốc dân gian, thỉnh thoảng lại nói chuyện với ta về những phương thuốc này, ta và mẹ nghe thấy thú vị, cũng thường dùng thử, vốn là làm cho vui, bây giờ nhìn lại, nếu có thể trị khỏi cho ngươi, vậy hẳn là cũng có chút hiệu quả." Tiểu Ngọc ở hai ngày từ lúc xuyên qua đến lúc xuất giá cũng hỏi Hinh Nhi rất nhiều chuyện, bây giờ nói chuyện, cũng nói có đầu đuôi ngọn ngành, dù sao người đã mất, Tống Tiềm cũng không còn cách tìm hiểu sự thật, đây gọi là chết không đối chứng.

Tống Tiềm lần đầu tiên nghe Tiểu Ngọc nói đến cha mẹ của mình, lại nghĩ đến bản thân phụ mẫu cũng qua đời, không khỏi có cảm giác đồng bệnh tương liên, nhất thời im lặng. Tiểu Ngọc cũng không biết nội tâm buồn thương của hắn, còn tưởng hắn nhìn ra sơ hở gì của mình, hỏi tới: "Thiên Thành, ngươi có thể cho ta chút ý kiến, có nên hợp tác với Thích đại phu kia không?"

Tống Tiềm tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ, chậm rãi gật đầu: "Tiểu Ngọc, nàng nghĩ chuyện gì phải thì làm, ta tự nhiên luôn ủng hộ nàng. Nếu có gì nghi ngờ, có thể nói với ta, chúng ta cùng giải quyết, chớ gánh vác một mình, được không?" Hắn hiểu rõ tính Tiểu Ngọc cố chấp, lại cậy mạnh, vì vậy mới nói thêm một câu.

Tiểu Ngọc được Tống Tiềm cho phép, khỏi nói cũng biết vui vẻ cỡ nào. Tuy nói nàng có quan niệm độc lập ở thế kỉ 21, cho rằng chuyện của mình, mình quyết định là được rồi, nhưng nếu Tống Tiềm không đồng ý, nàng nhất định sẽ rất khổ sở —— ừ, bởi vì hắn là người nhà quan trọng nhất của nàng! Tiểu Ngọc tự nhũ như vậy.