"Anh... Có thể thả tôi lên giường không?"
Sau vài giây giằng co rốt cuộc Nạp Lan Dương vẫn quyết định mở miệng nói chuyện. Giọng cậu thật khẽ nhưng vẫn nghe được, thật nhỏ nói ra yêu cầu của mình. Trong lúc đó cậu cũng không có ngẩng đầu lên nhìn mặt người đàn ông một lần nào nữa.
Kết quả là hắn không có lên tiếng đáp lại cậu, càng không có nói có được hay không.
Nạp Lan Dương trong lòng thở dài, ngoài miệng lại không có nói gì nữa, mặc cho số phận mang mình đi đâu thì đi.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn là như ý nguyện được thả lên chiếc giường lớn ở giữa phòng.
"Cảm ơn."
Nhỏ vụn đáp lại một tiếng, Nạp Lan Dương mất chín trâu mười hổ mới đem được bản thân nhét vào trong chăn. Đợi làm xong chuyện này rồi cậu mới kéo cả chăn lếch về phía bên kia giường, nơi dựng đứng một tủ quần áo không phải quá lớn.
Thiết kế kiểu này thật sự rất kỳ quái, thế nhưng nó lại phù hợp với điều kiện của Nạp Lan Dương, để cậu không cần lúc nào cũng phải dựa vào người khác mới có thể tiến hành sinh hoạt thường ngày.
Labrad nhìn cậu ngồi ở trên giường vươn tay kéo một ngăn tủ ngang tầm tay cũng gần mình nhất, từ trong đó lấy ra một cái quần sort ngắn đến đầu gối cùng một chiếc quần nhỏ màu trắng có phần đáng yêu. Sau đó hắn nhìn cậu đem hai món đồ chui vào trong chăn, uốn uốn éo éo gian nan mặt vào. Kết quả của một hồi làm loạn là đầu tóc cậu bù xù, khuôn mặt hơi hồng, hơi thở khẽ gấp nằm vật ra giường không muốn động đậy gì nữa.
Nhìn cậu nhẹ nhỏm thở ra một hơi, lại giống như đã quên mất trong phòng còn có một người, cứ vậy nhắm mắt hưởng thụ thành tựu đối với cậu là lớn lao trong sự bình yên quen thuộc nhưng ở trong mắt hắn lại phản phất nổi cô độc và sự thảm hại không thể che giấu, nắm tay hắn bất giác nắm lại thật chặt.
Hắn không hiểu. Tại sao cậu lại còn cười được? Tại sao còn cảm ơn hắn? Sao không oán hận không nổi giận??
Rầm!
Nạp Lan Dương bị tiếng đóng cửa làm cho giật mình mở choàng mắt ra.
Lúc không nhìn thấy người đàn ông trong phòng đâu thì cậu đã biết chuyện gì xảy ra. Nhưng nhìn cửa phòng đóng chặt cậu lại bất giác cười khổ.
Đi rồi cũng tốt... Bởi vì trong lúc nhất thời cậu không biết nên làm sao để đối mặt với hắn cả.
Cậu chỉ biết ít nhất hành động của người đàn ông lúc này đã phần nào chứng thực được suy nghĩ trong lòng cậu. Mặc kệ nó khiến trái tim cậu đau khó tả. Cho dù cậu làm như không bận tâm, nó vẫn là hơn hẳn nổi đau mà những lần phát bệnh đã mang đến cho cậu.
Nạp Lan Dương thần người ra nhìn trần nhà trắng tinh, ánh mắt lại có chút ảm đạm vô hồn giống như đã chết. Một hồi sau cậu lặng lẽ đem chăn đắp kín bản thân, đến đầu cũng không để lại.
Nhìn từ ngoài vào cứ như trên giường nhiều thêm một nắm mồ nát bươm xập xệ và cô độc. Bên trong lại đang giam giữ một linh hồn đã bị tàn phá cả thân lẫn tâm, trái tim lại đã chết lặng.
...
Bởi vì chưa đến giờ nghỉ mà Labrad đã về nên khó tránh khỏi bị dì Lâm hỏi thăm. Hắn không thể nói họ cãi nhau gì gì đó nên đành phải nói là Nạp Lan Dương thấy không khỏe nên hôm nay họ nghỉ sớm.
Kết quả là dì Lâm vội vàng bỏ dỡ công việc trong tay chạy đi tìm Nạp Lan Dương nhìn xem.
Labrad đôi mắt không rõ cảm xúc lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của bà một cái rồi cũng không có ở lại đợi bà mà đã tự mình rời đi trước.
Không biết tình hình sau đó thế nào, nhưng hiếm khi mới có một lần về đến nhà mà hắn không nghĩ đi ngâm mình trong nước. Ngược lại hắn cứ thế ngồi thần người trên ghế cho đến tận đêm, đầu óc không biết đang nghĩ cái gì.
Cho đến lúc mắt thấy bên ngoài đã tối đen, hắn sầm mặt một chút rồi lại đứng dậy đi ra ngoài.
Đúng vậy, là ra ngoài.
Hắn không chút nghĩ ngợi ngựa quen đường cũ đến phía trước một tòa nhà.
Đã không dưới một lần làm chuyện này, Labrad nhanh nhẹn lại không khiến người ta chú ý nửa đêm nửa hôm leo lên tầng năm của tòa chung cư nổi tiếng bên cạnh đại học A. Rồi lại không một tiếng động ngồi trên vành đai ban công trồng đầy hoa hồng Pháp với đủ các loại màu sắc và kiểu dáng, thông qua cửa kính trong suốt nhìn vào bên trong căn phòng, Labrad vẻ mặt bất biến nhìn cảnh tượng bản thân không phải chỉ mới lần đầu nhìn thấy của người trên giường kia.
Quả y như Nạp Lan Dương đã đoán, đêm đến cậu vẫn là phát bệnh. Toàn thân cậu nóng bừng như đang bị sốt, tận sâu trong mỗi thớ cơ lại giống như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhắm sinh cơ của cậu. Nạp Lan Dương oằn người nằm lọt thỏm giữa giường, đắp chăn kín mít từ đầu đến chân, ở bên trong im lặng chịu đựng sự giày vò giống như đang bị tra tấn. Người từ bên ngoài chỉ nhìn thấy trên giường có một đống đen đen không ngừng rung động, quằn quại không lúc nào yên.
Hắn có thể tưởng tượng được tiếng rên rỉ đau đớn của người trên giường mặc dù bản thân chẳng hề nghe thấy.