Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 54: Lang Sơ (2)




Nơi cực bắc nghiêm hàn là địa bàn của tuyết lang. Tại đây, tất cả yêu vật đều phải vi tôn tuyết lang, chúng là lĩnh chủ ở đây, là vương giả chân chính của nơi này. Tuyết đọng trong rừng cây còn rơi xuống đôi chút trên lá thu khô vàng, gió lạnh thổi tới, 'Tô Vận Hàm' biến đổi tư thái ở trong gió tuyết như vậy, hoá thành hình người chạy trong băng thiên tuyết địa (nơi ngập tuyết). Mà trong lòng nàng, ôm Hồ Kiều Kiều hiện nguyên hình.

'Tô Vận Hàm' lao nhanh trên địa bàn thuộc về nàng, tất cả tốc độ nhanh nhất xung quanh đều lui về phía sau*. Nàng chạy hết sức, đến nổi tóc dài bên hông tung bay tán loạn trong gió. Phóng qua một lại một cái tảng đá, 'Tô Vận Hàm' đứng trên nham thạch cao nhất nhìn bốn phía một lượt. Một tiếng lang tru, lập tức có lang rú lên liên tiếp phụ hoạ, nàng ôm xích hồ trong lòng vút qua đại thụ tham thiên (chọc trời) phía trước, mãi tới cây thứ một trăm linh một, 'Tô Vận Hàm' không chút dấu hiệu mà ngừng lại. Một tay trực tiếp tiến vào thân cây kia, khi trở ra cầm một khối ngọc bội vô cùng hoàn mỹ trong tay.

[ý bảo không có tốc độ nào sánh được nên bị chậm lại ở phía sau]

"Tao bà nương, lạnh sao?" 'Tô Vận Hàm' thả nàng xuống đất, sau khi đợi nàng trở lại hình người liền giao ngọc bội vào tay nàng, cười nói: "Thân thể ta đã bị phá mấy ngàn năm, khối ngọc bội này liền tịch mịch ở đây mấy ngàn năm. Tao bà nương, lúc về thiên đình nhớ mang nó theo, dùng nhân duyên tuyến giữa ta và nàng lúc trước buộc lên đeo trên cổ, hoặc là... chỉ cần đặt nó ở nơi gần tâm nàng nhất là được."

"Khối ngọc bội này? Vì sao? Ngươi biết rõ nhân duyên tuyến của chúng ta đã sớm đứt đoạn, làm sao ta buộc nó lên cổ được?" Hồ Kiều Kiều không hiểu sao, chỉ là nhiều lần chăm chú nắm lấy ngọc bội trong tay, chỉ cảm thấy ngọc bội kia tựa như sống vậy, khí tức bên trong khiến nàng thật là quen thuộc.

"Trong đó, có một tia hồn phách ta lưu lại năm đó. Mang nó theo, để nó bồi tiếp nàng... Biết đâu lão thiên sẽ có ta một cơ hội, để ta đến thiên đình với nàng cũng khó nói được!" Ngửa đầu nhìn trời, không biết 'Tô Vận Hàm' biến đâu ra một cái hồng thằng (dây đỏ) buộc nó lên cổ Hồ Kiều Kiều. Một khắc đó ngọc bội được đeo trên người, Hồ Kiều Kiều chỉ cảm thấy thân thể được cảm giác quen thuộc vây quanh, liền ngay cả hàn lãnh cũng theobị khí tức đó tăng cường mà chầm chậm biến mất.

"Lang Sơ, tại sao lại không để ý tính mệnh thay ta đỡ một đạo lôi đó chứ?" Ngồi trên đỉnh tuyết sơn, Hồ Kiều Kiều được 'Tô Vận Hàm' ôm vào lòng, hết thảy mọi thứ dưới núi đều trở nên bé nhỏ bất kham. Tại đây, nàng lại có chút ảo giác quân lâm thiên hạ (bá chủ), hoặc là do 'người' bên cạnh nàng mang đến, bá khí thuộc về quân vương.

"Không phải đã nói rồi sao? Bởi vì ta yêu nàng." 'Tô Vận Hàm' bao lấy hai tay Hồ Kiều Kiều, cúi đầu hôn lên mái tóc nàng, tự lẩm bẩm: "Nếu như nàng chưa từng phi thăng thành tiên, chúng ta liền có thể vĩnh sinh vĩnh thế ngốc cùng một chỗ, chỉ tiếc hiện tại nàng đã vào tiên ban. Ta còn nhớ tới lúc lần đầu thấy nàng hoá hình, một khắc đó nàng mỹ như vậy, mỹ tới nhật nguyệt tinh thần đều ảm thiên thất sắc. Sợ là nàng không biết chứ? Sở dĩ ta tu hành khắc khổ như vậy, đó là vì có thể hợp phối với nàng. Nàng chỉ biết ta thường hay bị nàng khi phụ, cười nhạo, thì sao lại biết được, chúng sinh vạn vật chỉ có nàng có thể kỳ phụ ta, cũng chỉ có nàng có thể cười nhạo ta. Nếu đổi thành kẻ khác, ta đã sớm xé hắn thành hai mảnh."

"Lang Sơ, ngươi trách ta sao? Trách ta trốn không gặp ngươi, trách ta bỏ ngươi độ kiếp phi tiên, trách ta... trách ta lấy nội đan của ngươi..." Hồ Kiều Kiều tất nhiên nghe thấy nàng tự lẩm bẩm, trong lòng tự dưng đau đáu, những cũng chỉ có thể nhìn mặt trời chậm rãi lặn đằng tây, hồi tưởng đến những năm tháng trước đây.

"Trách nàng gì chứ? Đều là ta tự nguyện mà, ai bảo ta yêu nàng chứ, làm hết thảy đều là cam tâm tình nguyện thôi. Tao bà nương, cùng ta ngắm mặt trời lặn mặt trời mọc đi, chúng ta ngắm nó toàn bộ một lần, cũng coi như lưu cái niệm tưởng, để nàng không lại cô đơn nữa." 'Tô Vận Hàm; chỉ về hướng Hồ Kiều Kiều nhìn, chỉ lẳng lặng ôm nàng như vậy, cảm giác linh hồn trong huyết dịch phun trào, yên lặng tự nói với mình, thời gian... gần như sắp tới lúc rồi.

Mặt trời lặn trăng lên, kèm theo bầu trời đầy sao, tựa hồ chỉ cần đưa tay là có thể chạm được ngôi sao nơi chân trời. 'Tô Vận Hàm' ngửa đầu nhìn hoặc là nối sao thẳng một đường hoặc là nối thành các loại hình dạng, tay nắm bàn tay Hồ Kiều Kiều hướng về chúng, di động từng chút một, mang theo nhiệt khí thở ra, nói: "Ký ức tới nay, ta với nàng còn chưa từng làm một chuyện an tĩnh như vậy bao giờ. Tính khí nàng, thật quá hoả bạo mà!"

"Lang Sơ! Lời này ngươi đã nói cả thảy ba ngàn tám trăm bốn mươi sáu lần rồi đó!" Hồ Kiều Kiều không vui nói, nàng ghét nhất người khác nói tính khí nàng hoả bạo, nhất là bị Lang Sơ nói vậy. Rõ ràng, tính khí nàng được nguỵ trang rất tốt.

"Trí nhớ của nàng vẫn tốt thật, cư nhiên ngay cả ta nói vao nhiêu lần đều nhớ rõ như vậy." 'Tô Vận Hàm' câu lên khoé môi, nhìn gò má Hồ Kiều Kiều có chút mơ hồ, cầm lấy mu bàn tay nàng hôn lại hôn, nói: "Ngày mai, cùng ta ngắm mặt trời mọc xong... Nàng và ta nên..."

"Ân..." Thanh âm Hồ Kiều Kiều nghe ra thật nghẹn ngào, nàng hiểu rõ ý tứ của Lang Sơ, sau ngày mai nàng phải về thiên đình làm xích hồ tiên của nàng, mà Lang Sơ, liền phải chân chính dung làm một thể cùng linh hồn Tô Vận Hàm. Sau đó, cũng chỉ có Tô Vận Hàm mà không còn Lang Sơ.

Thời gian trôi qua từng chút một.

'Tô Vận Hàm' cùng Hồ Kiều Kiều cứ dựa vào nhau như vậy ngắm chân trời đầy sao, các nàng ai cũng không hy vọng thời gian trôi quá nhanh, càng không hy vọng bình minh hôm sau đến quá sớm. Chỉ là, không hy vọng cỡ nào đi nữa, nên tới vẫn phải tới. Nhình phương đông nhiễm nhiễm ánh dương bay lên, Hồ Kiều Kiều phảng phất nhìn thấy trường cảnh Lang Sơ liều lĩnh hộ nàng trong ngực tiếp thụ lôi kích. Khi đó, lòng nàng không đau là giả. Nhìn nhau không nói, 'Tô Vận Hàm' đọc hiểu ý tứ trong mắt Hồ Kiều Kiều, nắm cằm nàng nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên trán nàng, đứng dậy kéo nàng lao nhanh trên băng thiên tuyết địa.

"Nơi này, là địa phương lần đầu chúng ta gặp nhau. Ta liền đứng ở chỗ này, nhìn nàng rời đi." Buông tay Hồ Kiều Kiều ra, khoé môi 'Tô Vận Hàm' nhếch lên một tia ý cười, nhu tình trong mắt thuỷ chung không giảm, nói: "Đi đi, về thiên đình của nàng. Chỉ là nhớ kỹ, khối ngọc bội này, để nó vẫn ở nơi gần tâm nàng nhất."

"Lang Sơ..." Hồ Kiều Kiều lặng yên bước đi vài bước, sau đó lại quay lại ôm lấy 'Tô Vận Hàm', dùng sức hấp lấy khí tức quen thuộc trên người nàng, ấn một nụ hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng nói: "Nói ngốc tử kia, chiếu cố nha đầu ta cho tốt. Còn có, Lang Sơ... Ta chỉ từng thuộc về nàng." Ta yêu nàng. Hồ Kiều Kiều dùng khẩu hình nói cho 'Tô Vận Hàm' lời nàng muốn nói, nhìn huyết đồng hồng sắc của nàng thật lâu, rốt cuộc hoá thành một đạo hồng quang chói mắt, không muốn mà bay về thiên đình.

"A..." Màu huyết đồng của Tô Vận Hàm dần trở nên nhạt dần đi, nàng nhìn hướng Hồ Kiều Kiều rời khỏi, quỳ một gối xuống trong tuyết. Thân thể bắt đầu run rẩy, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng lang tru, 'Tô Vận Hàm' tự nói: "Tô Vận Hàm... Chăm sóc tốt, chăm sóc tốt nha đầu của tao bà nương. Cầu ngươi, lưu cho ta một nơi... Để ta có tới một ngày, có thể, có thể trở về bên cạnh nàng."

"Lang Sơ, ta đáp ứng ngươi. Cảm tạ nội đan của ngươi, nơi góc hẹp tâm linh của ta còn có một nơi, nếu ngươi có vận may không bị ý thức của ta nuốt chửng hết, thì ở lại chỗ đó đi. Chỉ là đừng vọng tưởng lại chi phối thân thể ta, đừng quên, hiện tại chủ nhân của khoả nội đan này... Là Tô Vận Hàm ta." Lại một thanh âm từ nơi cổ họng 'Tô Vận Hàm' truyền đến, qua một lúc, 'Tô Vận Hàm' chầm chậm rãi nhắm hai mắt lại, lẳng lặng quỳ gối trong tuyết, tuỳ ý hoa tuyết rơi trên người nàng.

Không biết qua bao lâu, lúc Tô Vận Hàm lại mở mắt, huyết đồng vốn có khôi phục trong veo ngày xưa. Nàng đứng dậy phủi đi tuyết rơi trên bả vai, nhìn trời đất rộng lớn phát ra một tiếng lang tru không giống lúc trước. Ý cười tà mị vẫn nơi khoé miệng, Tô Vận Hàm chỉ cảm thấy thân thể thay đổi hoàn toàn, liền ngay cả những tư tưởng trong đầu kia cũng theo phát ra biến hoá thiên phiên địa phúc (xới trời che đất). "Tựa hồ, hôm nay là ngày đại hỉ của ta rồi!" Tô Vận Hàm vuốt ve tóc dài rối tung, sau đó hoá thành một đạo bạch quang thẳng tới Tô phủ.

Gia cụ trong phủ đã được bọn hạ nhân đổi thành mới hết, khắp nơi đều troe đầy thải đăng (đèn màu) dán chữ hỉ, liền ngay cả đôi thạch sư tử trước cửa cũng được buộc bố hoa hồng sắc, cảnh tượng hỉ khí dương dương một dạng. Lắc mình tiến vào tân phòng thuộc về nàng cùng Hồ Linh Tiêu, bên trong loạn thất bát tao (bảy loạn tám nát) tạo thành đối nghịch cường liệt với hết thảy bên ngoài. Khăn voan phượng quan bị vò ném xuống đất, chậu đồng, khăn mặt, đệm chăn đều bị hỗn tạp ở cùng một nơi, liền ngay cả hỉ quả đã bày xong đều bị vung vãi đâu đâu cũng có. Mà làm làm những chuyện này tội khôi hoạ thủ (~ kẻ cầm đầu) Hồ Linh Tiêu, thì lại sững sờ ở đầu giường, ánh sáng trong con ngươi mất hơn nửa.

"Linh Tiêu, sao vậy a?" Tô Vận Hàm vượt qua những tạp vật bị vứt khắp nơi kia, quỳ một chân trên đất nâng mặt nàng lên, ý cười không giảm: "Hôm nay là ngày ta cùng nàng thành thân, không mau sơ trang diện đồ một phen lại làm tân phòng loạn thất bát tao lên. Sao vậy? Chẳng lẽ nàng không muốn gả cho ta sao?"

Nghe thấy tiếng nói chuyện, Hồ Linh Tiêu chậm rãi chuyển tầm mắt lên mặt Tô Vận Hàm, đối diện với ý cười tà mị của nàng, nhìn dung mạo nàng quen thuộc lại không quen thuộc, cẩn thận từng chút hô lên: "Ngươi, ngươi là ngốc tử sao? Là ngươi sao?"

"Ha ha, ta không phải ngốc tử thì còn ai là ngốc tử? Sao vậy? Mới biến mất mấy ngày thôi, nàng đã không nhận thức ta? Hay là nói, ta biến hoá quá lớn, khiến nàng không cảm nhận được đi."

"Ngốc tử! Ngươi hỗn đản!!!" Được nàng vừa nói vậy, lúc này Hồ Linh Tiêu khóc lên, phấn quyền* không ngừng nện lên người Tô Vận Hàm, nói: "Đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Ngươi tên hỗn đản này! Xú ngốc tử! lạn ngốc tử! (xú lạn: thối nát) Sắc ngốc tử! Ngươi có biết ngày đó lúc ngươi kéo tay mỗ mỗ rời đi ta có bao nhiêu khó chịu hay không! Ngươi còn có biết khi ngươi biến mất không dấu tích ta có bao nhiêu đau lòng không! Xú ngốc tử! Hoại ngốc tử! Ngươi thay đổi rồi! Ngươi đã thay đổi rồi! Trở nên xấu xa hơn trước! Xấu lắm!! Chỉ biết khi phụ ta!"

[tay trắng như phấn nắm thành nắm đấm]

"Ta nào có? Ngày đó, ngày đó không phải ta... mà Lang Sơ là chủ nhân lúc đầu của nội đan. Bất quá hiện tại, chủ nhân viên nội đan này là ta. Thôi mà thôi mà, ta nào có khi phụ nàng chứ? Hôm nay là đại hôn của chúng ta, nàng làm nơi này loạn như vậy, không mau thu thập đi, đợi lúc khách nhân tới là không còn kịp đâu!" Tô Vận Hàm đứng dậy, thấy nàng còn đang không vẫn không ngừng đánh mình, dứt khoát áp nàng lên giường, cho nàng một nụ hôn nồng nhiệt cực kỳ kịch liệt, cười xấu xa nói: "Hồ ly tinh, trước đây không phải luôn muốn đêm động phòng hoa chúc sao? Nàng không chuẩn bị cho tốt, sao chúng ta bái đường thành thân được? Thì sao có thể động phòng hoa chúc? Yên tâm, đêm nay... Ta nhất định sẽ uy nàng no!"

"Ngươi! Ngốc tử... Ngươi đột nhiên thay đổi thật lớn! Trở nên... thật xấu xa!" Hồ Linh Tiêu bị lời nói nháo này của nàng mà hồng mặt không thôi, rút đầu vào hõm vai nàng, thật lâu mới rầu rĩ nói: "Bất quá, ngươi như vậy... Ta thật giống như càng yêu đó."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[Mệnh Vũ thật xứng danh chuyên viết np mà, dù truyện hướng tới 1x1 cũng kiếm được chỗ chèn vào. Mình là team của cả 2 cặp nên với 2c này có chút an ủi mà cũng có chút đau lòng.

Mình biết có người mong chờ bà cháu tranh đấu các kiểu, cơ mà lạy mấy mẹ, truyện mà có như vậy là mình bỏ ngay từ lần đầu đọc rồi chứ đừng nói dịch, cam đoan luôn, vậy ngược lắm không hợp với cái chuyện ngọt tận óc này đâu =((]