"Xích hồ tiên, đó là chuyện trước khi ngươi phu thăng thành tiên rồi mà. Còn nữa, ta cũng đã giải thích qua với ngươi... Khi đó vì ta mới làm nguyệt lão, mộc bài hồng tuyến trong sân đều cư triền thành một đống, muốn tách chúng ra nguyên vẹn thực rất phiền toái, ta đây mới dùng kéo cắt hết... mà nối loạn lại." Lão giả càng nói càng không có sức (nói nhỏ dần), cúi người liếc trộm sắc mặt Hồ Kiều Kiều, nhỏ giọng nói: "Dù sao nàng cũng đã mất, cho dù ban đầu do ta gắn sai nhân duyên... Ngươi, khi đó ngươi cũng tự nguyện không phải sao?"
"Phải a, dù sao cái xú bà nương kia cũng mất rồi." Lão giả khiến Hồ Kiều Kiều vốn đôi mắt đầy thần thái ảm đạm xuống, ký ức như thuỷ triều dâng lên, dù đã qua mấy ngàn năm, đúng là vẫn còn nhớ tới cái xú bà nương kia, con tuyết lang ngân bạch khuyết một lỗ tai.
Con tuyết lang kia từ lúc mới sinh ra đã chỉ có một tai, da lôngnàng so với bất kỳ ai trong Hồ tộc đều trơn láng bóng bẩy hơn (ý trắng đẹp hơn). Nó bị đám hồ ly Hồ tộc gọi là sửu bát quái (người xấu xí quái dị), mà kẻ mới đầu nói từ này, là nữ nhi của Hồ tộc trưởng lão – Hồ Kiều Kiều. Hồ Kiều Kiều không ưa con tuyết lang kia, từ lúc lần đầu gặp nó liền cực kỳ không ưa. Ỷ nàng là minh châu trên tay Hồ tộc trưởng lão, nàng truyền xưng hô sửu bát quái này đến toàn bộ Hồ tộc. Từ thời khắc đó trở đi, nàng liền kết oán với con lang kia, liên quan tới oán 'sửu bát quái'.
Tuyết lang cũng không phải không có danh tự, nó còn thiếu điều chưa khắc hai chữ 'Lang Sơ' này lên trán để các nàng biết mình không gọi là 'sửu bát quái'. Chỉ là nếu nó làm vậy thật, thì sẽ thật thành sửu bát quái mất rồi. Lang Sơ căm ghét Hồ Kiều Kiều, là loại căm ghét đánh trong tâm kia. Nó chán ghét Hồ Kiều Kiều thường ngày không có chuyện gì liền đi tứ xứ chiêu phong dẫn điệp, chiêu thì chiệu vậy, cần gì mỗi lần đều đem hồ ly đồng tộc tới trước mặt nàng khoe khoang các kiểu, cuối cùng còn phải để lại một câu 'sửu bát quái không ai thèm'. Bởi vì điểm này, nàng bắt đầu xem Hồ Kiều Kiều là cục u kết trong lòng, cần phải loại nàng mới thoải mái được.
Hồ Kiều Kiều là xích hồ, thích nhiệt không ưa lạnh. Mà Lang Sơ là tuyết lang, thích nhất là chạy băng ở tùng lâm phiêu tuyết. Vốn các nàng phân ra cực đoan, theo thời gian chảy trôi tích oán càng sâu. Chỉ là chung quy giữa lang hồ có sự khác biệt, hình thể bản thân xích hồ so ra đã nhỏ hơn cái loại hồ bình thường, so với tuyết lang càng gầy yếu hơn. Thế là ban đầu Hồ Kiều Kiều khi phụ đối phương đã thành bị đối phương khi phụ. Lang Sơ dựa vào thể tích nguyên hình đã truy cắn Hồ Kiều Kiều, truy đến khi nàng thở hồng hộc ngã xuống đất không dậy nổi thì mới mãn ý.
Trong lúc đang tu luyện hoá hình người việc khi phụ lẫn nhau cũng ngầm hiểu phải đình chỉ, mà đoạn thời gian đó, trùng với thời điểm có Tân nguyệt lão cũng chính lão giả nhậm chức. Vốn lão giả là trùng hồ đồ, nhìn thấy mộc bài trên cây cưu triền không ra, cũng không kiên nhẫn tháo từng cái ra, dứt khoát cắt hết đi lại tuỳ ý buộc chặt chúng lại với nhau. Nguyệt lão trông coi nhân duyên tam giới, bởi vậy nhân duyên của Hồ Kiều Kiều và Lang Sơ cũng dưới hàng ngũ cai quản của hắn. Vốn mỗi người các nàng có nhân duyên của các nàng, ai biết Nguyệt lão kia một kéo cắt đứt nhân duyên vốn có, lại hồ đồ buộc loạn lại, vừa vặn đưa các nàng lại một chỗ.
Nguyệt lão hồ đồ, nhân duyên tuyến của các nàng cũng theo liền cùng một chỗ. Hoá thành hình người, sau khi Lang Sơ nhìn thấy dạng mạo của nàng thì giật mình không nhỏ, cục u trong lòng cũng chầm chậm lớn thêm, rất lớn có xu hướng chiếm hết tâm lang. Mà Hồ Kiều Kiều nhìn thấy Lang Sơ đứng trước mặt nàng thiếu chút nữa không nhận ra nàng rốt cuộc là ai, ngoài miệng hô câu 'sửu bát quái' nhưng trong lòng lại ca thán 'thật mỹ'.
Sau đó, Hồ tộc thiết yến khánh chúc thời điểm Hồ Kiều Kiều tu thành hình người cũng đồng dạng thỉnh Lang Sơ hoá hình thành công. Trên yến hội, Hồ Kiều Kiều cùng Lang Sơ được thỉnh liều mệnh so tửu như mấy trăm năm không thấy tửu, thẳng thắn không hình tới hồ loại đồng tộc ngồi vây quanh bên cạnh. Uống thật nhiều, dù tâm trí không say cũng sẽ có ba phần mê ly. Dựa vào tửu ý mê ly, Lang Sơ làm càn mang Hồ Kiều Kiều đặt lên giường, cực tận chuyện triền miên. Đến cuối, không ít linh khí trong cơ thể hoà cùng dịch thể cùng nhau cùng vào trong thân thể Hồ Kiều Kiều, trong bụng nàng ủ thành linh thai, cũng chính là nương thân Hồ Linh Tiêu.
Bởi vì Lang Sơ là tuyết lang, Hồ Kiều Kiều là xích hồ, sinh ra linh thai liền trở thành Linh Hồ toàn thân tuyết bạch. Sau khi Linh Hồ xuất thế, Hồ Kiều Kiều vẫn tránh tương ngộ với Lang Sơ, một lần tránh chính là mấy trăm năm. Trong thời gian mấy trăm năm, Linh Hồ đã có thể tu thành hình người, mà Hồ Kiều Kiều thân là mẫu thân cũng phải trải qua lần độ kiếp lớn nhất từ trước đến nay, nếu thành sẽ đứng hàng tiên ban, nếu bại liền tan thành mây khói. Lúc độ kiếp, mắt thấy Hồ Kiều Kiều không chống đỡ nổi, Lang Sơ đột nhiên xuất hiện giúp nàng chặn hơn nửa thiên lôi, cũng bởi vậy mà đoạn đi tính mệnh chỉ để lại một viên nội đan Hồ Kiều Kiều giữ trong tay.
Lang Sơ chết rồi, còn Hồ Kiều Kiều phi thăng thành hồ tiên. Mà đoạn tình không minh không bạch này đến lúc Lang Sơ biến mất cũng không để lại dù là nửa câu, trái lại trong lúc vô tình Hồ Kiều Kiều biết được hành động của Nguyệt lão mới nhậm chức, mới biết hết thảy vì hắn hồ đồ mà thành. Biết rồi thì có thể thế nào? Dù cho nàng muốn muốn đập Nguyệt lão xuống đất, Lang Sơ đã chết, hồng tuyến của các nàng cũng theo đứt rời không cách nào nối được nữa. Thù này, cũng vì vậy là bảo lưu đến nay.
"Xích hồ, ngươi không sao chứ? Nghĩ gì mà nghĩ tới nhập thần vậy?" Lão giả cũng chưa từng thấy Hồ Kiều Kiều trầm mặc lâu như vậy, hắn cầm nhân duyên lục cẩn thận chọc nàng, vẫn cứ chọc Hồ Kiều Kiều từ đoạn hồi ức quá khứ nọ trở về.
"Không có gì." Hồ Kiều Kiều nhàn nhạt liếc mắt lão giả, bỗng nhiên đứng dậy đoạt lấy nhân duyên lục lại đập mấy cái lên đỉnh đầu hắn, mắng: "Ta tự nguyện? Nếu không phải lão hồ đồ ngươi loạn dắt hồng tuyết ta sẽ tự nguyện bị nàng làm cái kia a? Ngươi tự nhìn xem từ lúc nhậm chức tới nay ngươi đều đã làm những chuyện tốt gì! Sao ngươi không tự buộc mình lên cột ở Nam Thiên môn, đời đời kiếp kiếp cũng đừng hạ xuống là tốt nhất!"
"Ai yêu! Ai yêu! Đầu của ta, đầu! Xích hồ, đây là đầu, đây không phải tảng đá yêu!" Lão giả hai tay ôm đầu kêu rên không ngớt, hắn đây là tạo nghiệt gì, vô cớ đi chiêu chọc hãn phụ* như vậy. Nhìn thì phong hoa tuyệt đại, nhưng chân chính nhận thức nàng đều biết nàng hung hãn tàn nhẫn, nếu ai chiêu chọc nàng, tuyệt đối không có kết quả tốt.
[người đàn bà chua ngoa đanh đá]
"Ta coi ngươi chính là tảng đá, hơn nữa còn là tảng đá thực thụ. Đầu óc này của ngươi, ngay cả hồ dán cũng không bằng!" Hồ Kiều Kiều càng nói càng hung, càng hung lại đánh càng tàn nhẫn: "Mau mau đi! Thứ ta muốn ngươi có cho hay không! Nếu ngươi không cho, ta liền tới chỗ Ngọc đế cáo ngươi, nói năm đó ngươi làm loạn uyên ương phổ, hại ta bị một con mẫu lang chà đạp! Đếu lúc đó, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nhất định đập ngươi xuống thế gian làm thổ địa công!"
Có cần ác vậy không a! Lão giả bị nàng đánh không trốn đi đâu được, vội vàng lấy ra một đoàn đoàn hồng tuyến trong tay cống hiến ra, nói: "Cho ngươi cho ngươi, những này đều cho ngươi cả. Xích hồ ngươi tha cho ta đi, này đều cho ngươi đã được chưa? Ngươi muốn quấn bao nhiêu liền quấn bấy nhiêu, ta tuyệt đối không ngăn cản."
"Hừ, này còn tạm được!" Hồ Kiều Kiều tuỳ ý ném thứ vốn là nhân duyên lục xuống đất, lấy đi hết nhân duyên tuyến từ tay lão giả. Đi về hướng những đại thụ đối diện phía trước tìm hai cái mộc bài viết tên Tô Vận Hàm và Hồ Linh Tiêu, quấn chặt chặt chúng lại cùng một chỗ, lại dùng hồng tuyến treo lại trên cây, xoay người nói: "Vậy là được à? Cũng không cần gì nữa?"
"Nào còn cần gì nữa, ngươi khiến chuyện có thể làm hay không thể làm đều làm rồi... Ngươi làm hai cái mộc bài này quấn chặt như vậy, dù cho các nàng tự muốn phân ra cũng phân không được." Lão giả vẻ mặt đưa đám, nối liền với cây nhân duyên không chỉ là nhân duyên, còn có trình độ tương hảo. Hồ Kiều Kiều khiến chúng quấn chặt nhau một chỗ, vậy chẳng phải là muốn các nàng như anh nhi liên thể dính cùng chỗ sao?
[Có thể ý Nguyệt lão là không chỉ là cơ duyên mà chắc chắn sẽ phải tương hảo, quấn quýt yêu thương]
"Ta liền thích, ngươi có thể làm gì ta? Xong, cứ vậy đi... Nếu để ta phát hiện ngươi sau lưng ta cắt đi hồng tuyến, ngươi cứ chờ ta cạo trọc đầu ngươi đi!"
"Không dám, không dám, không có sự cho phép của ngài ta nào dám nha!" Lão giả đứng dậy, vừa gật đầu lại vừa cúi người, nói: "Ngài đi thong thả, đi thong thả... Ta thấy ngài bận rộn như vậy, vẫn là đi thong thả, đi thong thả đi..."
"Ngươi thật nghĩ ta tự nguyện ý ngốc ở chỗ này a." Hồ Kiều Kiều thu hồng tuyến xong, nhặt nhân duyên lục lên lại đập lão giả một cái, lúc này mới hài lòng vỗ vỗ tay, lắc eo rời khỏi 'trang viên' của lão giả.