My Devil! Don't Go

Chương 178: Chuyến du lịch cuối cùng (của truyện :)))




Dạo gần đây, cuộc sống của chúng tôi vô cùng thảnh thơi, chỉ là đôi khi Ren phải đưa tôi đến G để kiểm tra, ngoài ra chúng tôi chỉ cần ăn, chơi và ngủ.

Gia tộc nhà Ren cùng Ren cũng đã giải quyết xong hết mâu thuẫn, baRen dạo gần đây rất hay gửi thức ăn tẩm bổ cho chúng tôi, cứ vài ba ngày lại có người mang đến nào yến xào, nào nhân sâm, nào rượu thuốc,… Rencũng chẳng thể hiện sự khinh bỉ chán ghét với ông nữa, thỉnh thoảng còngửi tặng ông những món mà hắn thấy ngon, tất nhiên điều này khiến ba hắn rất vui.

Tổ chức G cũng không còn làm khó làm dễ cho chúng tôi. Tokio thì suốt ngày cứ đển Tiffa làm phiền, hại tôi cứ bị mọi người nhìn chằm chằm với ánh mắt khinh bỉ vì mấy trò trêu chọc của hắn ta. Trong khi Ren thì mặt nặng mày nhẹ vì bị tôi bắt phải ở nhà. Hắn mà đến Tiffa có khi lại gâychuyện với Tokio không chừng.

Ryuu thì thi thoảng có ghé Tiffa mua cà phê. Cậu ta từ khi bước vàocho đến khi đi về, từ đầu đến cuối cứ nhìn chằm chằm tôi một cách côngkhai, cho đến khi rời khỏi, Ryuu mới tập trung nhìn về con đường trướcmặt, thậm chí còn thể hiện sự tiếc nuối khi phải rời đi. Tokio còn phảihỏi Ryuu là ai mà nhìn tôi ghê thế, không khéo là giang hồ đang theo dõi đối tượng chuẩn bị bắt cóc tôi tống tiền Ren. Hắn ta còn vỗ ngực:

– Để anh hai này bảo vệ em.

– Anh tự đi mà bảo vệ mình ấy! Có anh bảo vệ, tôi còn thấy sợ hơn.

Ryuu cũng có hỏi tôi về luồng khí kì lạ trên người tôi. Tôi chỉ đápbừa là dạo gần đây tôi hơi mệt nên mới vậy, cậu ta đưa vẻ mặt nghi ngờrồi thôi. Ánh mắt tím của Ryuu lúc nào cũng thâm trầm khó đoán, tôi thật không thể biết được cậu ta đang nghĩ cái gì.

Ren, hắn suốt ngày ở nhà, giao hết việc ở công ty cho Ajita và Kurai, còn bản thân thì cứ than thở là ở nhà chán quá. Tôi thừa biết hắn nhưvậy là muốn đến Tiffa cùng với tôi. Nhưng lần nào cũng bị tôi cấm tiệt.Chẳng là, mỗi lần tan làm, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chờ tôi ở trước cửa tiệm, trong lòng tôi lại dâng trào một cảm xúc phấn khởi thật đặc biệt, pha chút ngòn ngọt của kẹo, thêm chút vui vui.

Tôi bên ngoài nhăn nhó còn thô lỗ cộc cằn hỏi hắn đến làm gì, dù thừa biết câu trả lời, còn Ren hắn vẫn kiên nhẫn mỉm cười và nói hắn nhớtôi. Cả ngày, dường như hắn chỉ chờ đến buổi chiều để đến Tiffa đưa tôivề.

Ren rảnh rỗi là thế, nhưng trái ngược với hắn, Ajita trong tình trạng làm ngày làm đêm, làm đến nỗi, Chitophải khóc lóc với tôi cô nàng cảm thấy cô đơn đến thế nào, còn bảo tôimắng Ren, chửi bới hắn tại sao hắn lười nhác đùn hết việc cho anh, khiến anh không có thời gian ở bên cạnh nhỏ.

Ở điểm này, tôi hoàn toàn đồng ý với Chito. Ren nhà tôi trẻ con quá rồi.

Chito ngày nào cũng theo Ajita đến công ty làm việc cùng với anh,thậm chí, có người còn bảo cô nàng là phu nhân kiêm thư kí của anh.Ajita chỉ cười dịu dàng ôm cô vào lòng chứ không nói gì.

Những lúc như thế, cô cảm thấy, dù cho anh có tập trung làm việc thếnào, chỉ cần những giây ngắn ngủi như thế, Chito cũng cảm thấy rất mãnnguyện rồi.

Một tối đẹp trời nào đó giữa hè,…

Tôi, Ren và Dragon đang chuẩn bị bữa tối trong bếp thì Ajita đi làmvề, Chito thì hớn hở ra mặt, mắt sáng như đèn xe, cô nàng bước vào trong nhà, cầm vest ngoài giúp anh. Cả hai chào chúng tôi một tiếng, sau đóvề hậu gia.

Một lát sau họ lại đến tiền gia, Chito thì hớn hở còn Ajita thì thoải mái ra mặt, trên người mùi sữa tắm với dầu gội tỏa ra thơm phức. Saumột ngày làm việc vất vả, khi trở về nhà, có thể cùng người phụ nữ màmình yêu thương tận hưởng một bữa tối thơm lừng thì còn gì bằng.

Chúng tôi ngồi vào bàn ăn. Thật tình thì… cái cảnh tượng này thật có chút kì quái a. Giống như thể chúng tôi là một gia đình lớn, có Ajita là bố một thân đi làm nuôi cả gia đình ấy…

Tôi nhất thời liếc sang Ren, hắn đang tách cà rốt ra khỏi phần thức ăn của mình… Thật là có ai trẻ con như vậy không?

– Có chuyện gì mà vui vậy? – tôi hỏi Chito, khi mà cô nàng cứ tấm tatấm tét cười, một bóng đèn tròn hiện lên trên đầu tôi – Không lẽ haingười… – tôi liếc qua liếc lại Ajita với nhỏ, khiến Chito đỏ mặt ngượngngùng.

– Làm gì có! Cậu thật là đen tối! – cô nàng nói với khuôn mặt đỏ ửng… ai mà tin được hai người này không có cái gì hết?

– Ừ. Cậu nói không thì không có, tớ làm sao rõ mọi thứ bằng cậu. – tôi nhếch mép.

– Chẳng qua là tớ muốn giữ bí mật, nhưng cậu đã phát hiện ra thì tớnói luôn… nhé? – đột nhiên Chito quay sang Ajita để “nhé” giống như thểđang hỏi ý anh. Nhận được cái gật đầu, cùng với nụ cười đầy ẩn ý củaAjita, cô nàng mới nói tiếp – Đối tác vừa tặng tụi này một chuyến đi dulịch ở lục địa trung tâm. Đó là một khu nghỉ dưỡng hạng sang, đặt phòngrất khó, mà tiền phòng cũng rất đắt. Thật là may mắn mà. Nên tớ đã ngỏ ý muốn mời thêm bạn. Họ đồng ý ngay. Năm chúng ta cùng đi đi.

– Được! Chỉ cần là đi chơi, thì đi đâu cũng ok hết. – tôi gật đầu đầy phấn khởi, sau đó còn lẩm bẩm như đang ểm bùa người ta – Yay! Đi chơi…đi chơi… đi chơi… đi chơi… (xN lần).

Ren trầm ngâm suy nghĩ, hắn suy tư điều gì đó, không nói sẽ đi hay không, cũng không có hào hứng như tôi.



Ngày đi chơi cuối cùng cũng tới, tôi, Chito và Dragon hào hứng vô cùng, trong khi Ajita chỉ vô cảm còn Ren thì gian manh hết cỡ…

Là tôi tưởng tượng, hay là… Ren thật sự đang có kế hoạch gì đó! Tênnày thật đáng ngờ, hắn dạo này cứ lén lén lút lút, trong khi tôi chuẩnbị quần áo đi du lịch, thì hắn lại giấu tôi làm cái gì đó.

Mãi rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, hắn thì lúc nào chẳng vậy, luônlàm những chuyện khiến người ta không thể hiểu nổi, tôi chẳng thừa hơimà cố tìm hiểu xem hắn đang muốn làm gì.

Chúng tôi phải đi tàu lớn, nói là du thuyền thì đúng hơn, sang lục địa trung tâm, thật vất vả.

Con tàu lớn chia thành nhiều khu với rất nhiều phòng, trong phòng cóđầy đủ tiện nghi hệt như phòng khách sạn. Chúng tôi chia phòng hai: hai: một. Ai với ai thì ai cũng hiểu rồi… chỉ tội cho Dragon nhỏ bé một mình một cõi.

Ren đặt mấy cái va li xuống rồi nằm ra giường nhìn tôi chằm chằm. Hắn cười khẩy:

– Thử cảm giác ở giường khác không?

– Là sao? – tôi nhíu mày hỏi Ren, nhưng trong tư thế đề phòng.

– … – Ren nhướn mày nhìn tôi đầy hàm ý, khuôn mặt lưu manh của hắn lại hiện ra, đôi mắt lấp lánh chứa những suy nghĩ sâu xa.

– Đồ biến thái. – tôi lí nhí mấy từ trong miệng, không ngờ Ren nghethấy. Hắn không những không ngượng mà còn mặt dầy kéo tôi nằm trong lòng hắn, vô cùng bình tĩnh nói nhỏ vào tai tôi.

– Bình thường ở nhà vì sợ Dragon thình lình vào phòng, nên anh chẳngthể thư giãn được. Em xem, phòng ở đây có khóa, chúng ta có làm đến tốicũng chẳng có sợ ai.

– …

Thình lình vào phòng cái khỉ gì. Mọi khi trước khi chúng tôi làmchuyện đó thì Ren hắn tỉnh bơ chạy sang gắn ổ khóa lên cửa của Dragon,nhốt luôn thằng bé trong phòng, thế nào mà lại là chẳng thể thư giãn?Nhiều lần tôi bảo hắn thích thì đi lắp khóa vào, thì hắn lại đơ mặt nhìn tôi trân trân, sau đó lại nhếch mép: “Thì ra em lại biến thái đến vậy?Em muốn lắm phải không? Vậy anh nghe em.”

Hắn đúng là tên vô sỉ!! Bây giờ còn có thể lấy nó ra làm lí do cho lần này?

– Xùy. Em đi tham quan con thuyền. Anh thích thì ở đó mà thử cảm giác một mình đi.

– Này… em! – hắn gọi với theo, tôi đóng sập cửa, trước khi cánh cửakêu cái rầm, tôi còn nghe tiếng hắn vọng theo – Đồ lạnh lùng! Chờ anh!

Tôi đi luôn một nước… chờ anh? Tôi ngu lắm chắc? Để anh đi theo, anhsẽ khiến chuyến du lịch của tôi thành thảm họa mất, không khéo ngày maichúng tôi lại lên báo luôn không chừng.

Tôi nhìn quanh, rảo bước theo mùi thức ăn.

Con thuyền có bốn khu. Một khu dành cho nhân viên gồm nhà bếp, khohàng, phòng ngủ của nhân viên,… Khu thứ hai là siêu thị, nhà hàng, bar,sảnh lớn, trò chơi, phòng y tế,… Khu thứ ba là khu phòng nghỉ ngơi củachúng tôi. Khu cuối cùng là khu vực hồ bơi.

Tôi liền đi thẳng đến bar.

Ánh đèn lập lòe tỏa ra khắp nơi, tôi gọi một ly cocktail, trong khingồi đợi thì tôi quan sát xung quanh. Du thuyền này rất lớn, cũng chứarất nhiều người. Sàn nhảy khá là đông người, không đến mức nghẹt thở,nhưng vẫn không có chỗ trống. Thì ra ở trên đời này vẫn có nhiều ngườiphung phí như vậy. Một đêm trên con thuyền này bao nhiêu tiền chứ… bụngtôi quặn lại, cảm thấy xót thương giúp cho túi tiền của người khác.

Cầm ly cocktail trên tay, tôi ra hồ bơi nằm dài lên một cái ghế lười, chán ngán nhìn mặt trời trên đầu, khẽ nhắm mắt tận hưởng làn gió biển.

Một chuyến đi sang trọng như thế này… khiến tôi thấy có chút phấnkhích, chút mới mẻ, cũng có chút lo âu… liệu tôi có quen với cuộc sốngthoải mái như thế này mà quên mất quá khứ của mình. Người ta thường nói, tiền có thể làm mờ mắt người khác, vậy liệu, tôi có trở thành một người phung phí như họ?

Đưa ly cocktail lên, nhấm môi, một mùi hương nhẹ dịu xộc vào mũi, kết hợp với dòng nước mát lạnh kích thích cả vị giác lẫn khứu giác. Thật là rượu ngon. Tôi lại nhắm mắt, ngẩng mặt lên trời. Làn gió vuốt ve gươngmặt tôi thật dễ chịu.

Gió giống như thứ gì đó vô hình, không có thực thể, tự do tự tại, đikhắp nơi, chạm vào mọi thứ, rồi lại có thể tự mình bay lượn. Không giống với con người, hay thậm chí là một pháp sư, lúc nào cũng bị gánh nặngvề gia đình và cuộc sống, rất gò bó và chèn ép.

Một thứ thực hư hỗn loạn chạm lên môi tôi… đây rõ ràng không phải là gió! Một cảm giác thật mơ hồ…

Tôi liền mở mắt, đồng thời bật người dậy, ly cocktail sóng sánh, suýt rơi vỡ, nếu không có bàn tay to lớn ấm áp của ai kia cầm lấy tay tôigiữ lại. Bàn tay đó bao bọc bàn tay tôi thật dễ chịu… một hơi ấm lantỏa… cái người đó còn có thể là ai ngoài Ren chứ!!

Khuôn mặt phóng to của hắn không những không xấu đi mà còn đẹp bộiphần. Làn da càng căng mịn, hàng chân mày rậm đẩy thông minh, chiếc mũicao quyến rũ. Tôi thật không biết mình đã làm gì mà có thể có được maymắn này?

Hắn rời khỏi môi tôi… chậm rãi như tiếc nuối, rồi nửa quỳ nửa đứngbên cạnh tôi, tay vẫn không buông tay tôi ra. Bây giờ tôi mới để ý, tấtcả mọi người xung quanh đều đang mắt tròn mắt dẹt nhìn chúng tôi đầykinh ngạc. Mấy đứa con nít ngây thơ không hiểu mô tê gì thậm chí cònquay qua hỏi gia đình, khiến tôi rất muốn… lột cái mặt mình ra vứt xuống biển.

Mọi người ai cũng nhìn chúng tôi… ánh nhìn soi mói có, thản thốt có,ngưỡng mộ có, nhưng phần lớn là khinh bỉ… vì ở đây rất nhiều ngườitrưởng thành. Suy nghĩ của họ đa phần rất cổ hủ và thực tế, tất nhiênxem việc làm những chuyện như thế ở nơi công cộng rất là đáng khinh.

Ren cười nhạt:

– Không mắng anh à?

– Anh muốn bị mắng lắm sao? – tôi ngượng ngùng kéo vành nón xuống che bớt khuôn mặt, rồi ngồi dậy luôn – Đi chỗ khác thôi… Mau lên.

Tôi kéo hắn đi, trong khi toàn thể mọi người ở đó vẫn còn chưa hoàn hồn sau màn trình diễn gây sốc ban nãy.



Kéo hắn vào nhà hàng, tôi xoa bụng:

– Đói rồi, đi ăn thôi.

– Ừ. Dù sao cũng đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đi. – hắn nói rồi khoác vai tôi kéo đến bàn ăn.

Ren lịch thiệp kéo ghế cho tôi ngồi, trải khăn, chỉnh chén đĩa đâu đó xong xuôi mới về ghế đối diện ghế tôi.

Ren đưa menu cho tôi bảo tôi chọn món, nhưng mà… cái lười nó chọn ngay lúc này mà phát huy, tôi quẳng menu sang cho Ren:

– Anh chọn đi.

Ren gật đầu rồi gọi món, cơ mà toàn mấy món tôi thích. Cảm giác ngọtnhư kẹo lại dâng lên, khiến tôi không thể kiềm chế nở một nụ cười.

– Tại sao ban nãy hôn em? – tôi nhếch mép, chống tay lên bàn hỏi tội hắn, sau khi người bồi bàn đi mất.

– Vì lúc đó em rất dễ thương. Anh ngồi cạnh ngắm em cả nửa tiếng mà em không hay biết gì cả.

– …

(Còn tiếp)