My Devil! Don't Go

Chương 167: Tác chiến




Tôi nhìn mình trong gương… thật là thê thảm… dấu hôn khắp nơi, khuôn mặt đỏ ửng, cả da toàn thân cũng đỏ hết lên.

Liếc nhìn thấy ánh mắt vô tư của Ren trong gương, hắn nằm dài trên giường nhìn tôi đầy thích thú, tôi quay lại lườm Ren một cái.

Tôi tức điên nhìn Ren, hắn lại nhếch mép nhìn tôi… ‘liếc mắt đưa tình’ một hồi, Ren ngoắc ngoắc tôi sang chỗ hắn:

– Sang đây anh giúp em lau tóc.

Tôi suy ngẫm một hồi, nhìn qua nhìn lại, mới rụt rè chui vào vòng tay hắn. Ren nhanh chóng ôm lấy tôi, bàn tay dịu dàng xoa xoa đầu tôi. Qualớp khăn lông dày, tôi vẫn có thể cảm thận được bàn tay xương xẩu củaRen.

– Mau ngồi yên.

Không ngờ tôi ngoan ngoãn nghe theo. Tôi ngồi im re, hai chân hắn kẹp hai chân tôi, bàn tay lau lau đầu tôi đầy dịu dàng.

– Một lát nữa để em giúp anh lau.

– … – hắn im lặng một hồi – Được.

Sau khi tóc tôi tạm ổn, tôi mới đứng dậy, quỳ lên giường phía sauhắn. Ren nhắm hờ mắt để yên cho tôi quậy phá. Mái tóc ngắn của hắn rốitung hết lên, tôi ra sức vò, vò đến mức Ren còn phải lên tiếng:

– Em đừng có lợi dụng.

– Em đâu có làm gì đâu mà. – dù nói thì nói vậy, tôi vẫn không giấu được nụ cười gian.

– Em như vậy ai tin cho được. Đồ ngốc. – hắn nhếch mép, chất giọng dịu dàng như rót mật vào tai tôi.

Được rồi, không đùa nữa. Tôi lau tóc cho Ren…

– Chú ý. – giọng của Kurai truyền qua điện thoại.

– Có chuyện gì sao? – Ren nói.

Tôi buông tay định xuống giường thì Ren giữ cổ tay tôi lại. Tôi ngẩng người nhìn hắn. Ren quay đầu, mắt vẫn nhắm hờ, nhướn mày lên ý bảo tôicứ tiếp tục.

Tôi chép miệng… giờ phút nào rồi mà vẫn còn hưởng thụ thế kia… trên thế giới này chỉ có duy nhất một người làm được như vậy…

– Bọn chúng rời đi không ít, chỉ còn bốn DW thôi. Mấy đứa chuẩn bịtấn công. – thế là Kurai nói, măc kệ Kurai nói, tôi vẫn có nhiệm vụ caocả hơn là lau tóc cho Ren. Hắn vô cùng hưởng thụ.

– Được. Năm phút nữa hẹn nhau trước cửa phòng Ajita. – Ren nói giọng đều đều, không thèm che giấu sự thoải mái.

– Này hai người kia đang làm gì mà giọng Ren nghe… thư thả vậy?! – Chito bên đầu dây kia tinh ý nhận ra, hỏi thẳng luôn.

– Chuyện riêng, đừng có tò mò. – Ren cười khẩy đáp.

Chuyện riêng cái con khỉ!!

Anh cứ nói những thứ mập mờ như thế thì chết em… Chito sẽ đè em ra thẩm vấn mất thôi…

– Xong rồi. – tôi đẩy nhẹ đầu hắn. Ren ngẩng ra một hồi, đến khi tôiđã đứng yên vị trước mặt hắn, Ren mới có chút phản ứng, hơi ngước nhìntôi.

– Thoải mái thật đấy! Sau này ngày nào em cũng phải làm cho anh.

Nói xong, Ren đứng dậy bước ra phòng khách với mái tóc rối như ổ quạ, tôi bất giác cười khẽ.

– Này! Hai người làm cái gì hả? – tiếng Chito lại văng vẳng.

Ấy! Chưa tắt sao?!

Tôi bối rối vội vơ lấy nó tắt đi. Tắt rồi tay vẫn còn run.

Khoan đã, tại sao mình lại phải tắt chứ? Rõ ràng tôi và Ren đâu có làm gì đen tối đâu… cái này chính là tự mình hại mình rồi!

Chito một lát nữa thể nào cũng hỏi tội tôi… hơn nữa nếu có kể ra hết thì cô nàng cũng sẽ không tin… trời ơi… ngốc ơi là ngốc.

– Yuki, mau ra đây.

– Vâng… – tôi uể oải đáp, xỏ dép vào lết ra phòng khách.

Ren vẫn ngồi thản nhiên trên ghế bành, còn ngả người ra sau vô cùnghưởng thụ. Mái tóc ổ quạ ban nãy đã được chải chuốt gọn gàng. Hắn vỗ vỗchỗ trống bên cạnh:

– Mau ngồi xuống đây, anh chải tóc giúp em.

– Chuyện đó không cần anh phải lo! Em tự làm được. – tôi lèm bèm ngồi xuống, giật phắt cây lược trên tay hắn, tự mình chải tóc.

Ren đơ ra rồi ngồi nhìn tôi chải, hắn còn có đầu óc trêu chọc tôi… cứ như thể năm phút sau tôi và hắn sẽ cùng nhau đi ăn tối vậy.

Ren không chịu ngồi yên mà vòng tay sang thít eo tôi, bị tôi thẳngtay đẩy ra, hắn béo má tôi, cũng bị tôi hất ra. Hắn không biết từ khinào đã tiến sát tôi, hôn khẽ lên tai tôi… tôi bị giật mình hét khẽ mộttiếng mới đẩy hắn ra.

– Hai người kia… đừng thấy tôi đang đọc báo và để yên cho hai ngườithì cứ làm tới nhé. Đừng quên sự hiện diện của tôi chứ! – giọng củaDragon nhạt nhẽo vang lên.

– Xi… Xin lỗi. – tôi xấu hổ đáp… đến giờ mới phát hiện thằng bé đangngồi đối diện chúng tôi cầm một tờ báo thật to có khoét hai cái lỗ. Đápxong, mặt tôi vẫn còn đỏ quay sang lườm Ren – Anh nghĩ mình đang làm cái gì hả? Cứ chờ đó, em nhất định sẽ trả thù!!!



– Được rồi, chúng ta trực tiếp xông thẳng vào trong. Đầu tiên phảibao vây chặn hết lối ra của chúng, không để một tên nào báo cáo lại vớicấp trên. – Kurai nhạt giọng ra lệnh qua điện thoại.

– Được. – Ren gật đầu theo phản xạ rồi nhét nó vào trong túi quần.

Chúng tôi toàn thân đồ đen đứng trước nhà bếp chuẩn bị đột nhập. Xung quanh không có ai, camera chốc chốc lại đảo vòng rồi quay về vị trí cũ… những cái đó chúng tôi không cần lo, vì Kurai đã hack sạch sành sanh.

Ren ra hiệu tay tiến vào trong. Vì ở khu vực này, phép thuật vẫn chưa bị cấm nên chúng tôi vẫn hành động riêng lẻ, vũ khí cũng chưa có đemra. Chia thành nhiều nhánh, chúng tôi bắt đầu tiến vào trong, giáp vòngxung quanh.

Bếp gì mà rộng khiếp! Máy móc, đèn đóm,… đều được bố trí vô cùng cẩnthận và đầy đủ. Tôi nấp trong bóng đen của tủ sắt cao lớn, vô tình đụngđộ một tên. Hắn ta thấy tôi nhất thời chưa kịp phản ứng bị tôi đá chomột cái vào… e hèm… chỗ XX lăn quay ra sùi bọt mép. Tôi lại nhẫn tâm cho hắn bỏng một chút đến khuôn mặt bị biến dạng luôn rồi kéo hắn vào trong bóng tối giấu xác.

Tôi ra hiệu đã thành công xử lí một tên. Bốn người họ gật đầu tiếp tục tiến lên.

Sau đó thì Chito một tên, Ren một tên, Ajita một tên… chúng tôi dễ dàng tiến đến trước thang máy mini để vận chuyển thức ăn.

– Anh nói xem chỗ rò rỉ đó nằm ở đâu? – Ajita nói vào điện thoại.

– Từ trong thang máy. – anh ta trả lời rất nhanh.

– Vậy bây giờ phải làm sao đây? Không lẽ chui vào thang máy này đi xuống. – tôi hấp tấp nên hỏi một câu cực ngu.

– … – bốn người kia đồng loạt thở dài.

– Sau này cô đừng phát ngôn nữa Yuki à… – Dragon nhếch mép khinh miệt… dù rất xấu hổ nhưng tôi không thể phủ định nó nói đúng.

– Chắc chắn vẫn có cổng ra vào.

– Anh kiểm tra một lượt xung quanh khách sạn xem có nơi nào dẫn xuống lòng đất không? – Ren xoa cằm.

– Không. Đã xem hết rồi. Nếu có thì tôi đã nói từ lâu.

– Vậy chỉ có nước phá cổng đi vào. – Ren buông ra một câu, không đểai kịp phản ứng gì đã đứng lên, xắn tay áo chuẩn bị giáng một đòn xuốngnền nhà.

– Này! Anh bị gì thế?! Làm vậy sẽ kinh động đến mọi người mất, khôngnhững làm cho tổ chức chú ý đề cao cảnh giác, mà còn thu hút sự tậptrung của đại pháp sư ấy. Họ mà kéo đến đây thì kế hoạch đổ vỡ hết! –tôi vội ôm chầm lấy cánh tay Ren.

– Em nghĩ theo nghĩa nào thế hả? Anh đâu có ý nói như thế. Chỉ làkhoét một lỗ nhỏ rồi chui vào thôi. – hắn vừa cười vừa nói, tôi mới yêntâm thả tay Ren ra.

Hắn đưa tay ra trước mặt, lẩm ba lẩm bẩm, một lát sau trên sàn nhà xuất hiện một cái lỗ đen ngòm từ từ mở rộng.

Ren thò tay qua nắm lấy tay tôi:

– Đi thôi.

– Ừ.

Sau khi chân chạm đất, khung cảnh xung quanh khiến tôi bất giác rợn người.

Không khí nơi đây lạnh đến cực điểm, vừa theo nghĩa đen lẫn nghĩabóng. Nhiệt độ thật sự rất thấp, mà cách bày trí càng khiến người ta nổi hết da gà, dường như sở thích của chủ nhân nơi này là hù dọa người khác thì phải.

Ren không biết lôi đâu ra cái áo khoác màu đen, lập tức choàng lên vai tôi, ra lệnh:

– Mặc vào.

Tôi lập tức làm theo, vừa mặc vừa liếc nhìn xung quanh.

Đây nhìn như là một cái sảnh lớn, với tường, nền đất cả trần nhà đềumàu đỏ sẫm của máu, trên tường treo rất nhiều xác thú vật, cả đầu sư tửhay đầu linh dương nữa… tôi nhìn một hồi hoa mắt hết cả lên. Hơn nữa,ánh sáng ở đây rất yếu, mọi thứ cứ mờ mờ, vô cùng huyễn hoặc.

Đặc biệt là cái sảnh này không có một nội thất nào… e hèm… ngoài trừ những thứ kinh dị kia. Ở hai đầu căn phòng có hai cánh cổng bằng gỗ thật lớn đang mở sẵn.

– Chúng ta chia ra, hai người bên kia, ba chúng tôi sẽ đi về bên này. – Ren vừa nói vừa huơ tay. Nhận được cái gật đầu của Chito và Ajitaliền nắm lấy tay tôi kéo đi.

Hắn hành động nhanh, dứt khoát, gọn gàng, khiến tôi vẫn còn đơ đơ.Bởi thế ta nói… tôi mà không đi cùng Ren thì không khéo đã bị bắt từkiếp nào rồi… cái thể loại ngơ ngơ như tôi đúng là ăn hại hết biết.

Tôi bất giác thở dài.

Qua khỏi cánh cửa ấy, chúng tôi đi trên một hành lang… có vẻ ấm hơn.Thay vì màu đỏ máu, thì bây giờ, nền, trần nhà, tường đều có màu vàngkem rất vừa mắt, hơn nữa, đèn đóm rất đầy đủ, khiến cả con đường như rực sáng. Tuy nhiên, cái hành lang này cong cong, đi mãi nó vẫn cong cong…có chút nhức đầu.

Ren đột ngột túm lấy đẩy tôi vào tường. Tôi nép kín mình lại, toànthân thu nhỏ hết sức, thiếu điều co rúm lại như sâu róm. Dragon cũng nép bên cạnh tôi, nhưng ra sức nhòm ngó phía trước mặt Ren rốt cuộc là cócái gì.

Tôi nuốt nước bọt áp sát tường. Cũng thật may cho chúng tôi tòa nhàkì lạ này thiết kế ra cái hành lang cong cong, nếu nó thẳng một đườngnhư ruột ngựa thì quả thật chúng tôi chẳng biết phải trốn đi như thế nào nữa.

Tôi tựa người vào tường, vừa đặt tay chống tường thì ấn phải cái gìđó, tôi giật mình vì cả người mình bị nghiêng qua, chới với. Ngay lậptức, bức tường bị đẩy vào trong. Cả ba chúng tôi ngả ngửa. Sau đó, nềnnhà xoay qua một cái, rồi bức tường khép lại.

Chúng tôi bây giờ đang nằm dài trên sàn, trong một căn phòng trang trí bắt mắt.

Tiếng bước chân ngày càng gần. Ren liền lôi tay tôi và nắm cổ áo Dragon kéo vào một góc khuất.

Căn phòng này rất hoàn mĩ a, màu sắc chủ đạo là hai màu trắng đen,nội thất phối hợp với nhau nhìn rất hòa hợp… rất tinh tế, hơn nữa, cănphòng này không có hình chữ nhật hay hình vuông như bình thường, nó hơicong cong, tường bên này cong vào, tường bên kia cong ra, giống như mộtgiọt nước vậy. Hình như đây là phòng tiếp khách, bởi ngoài bộ bàn ghếthật to ở giữa phòng ra thì xung quanh toàn là nội thất trang trí, nàoti vi nào tủ gỗ xưa, nào tượng đồng, nào hòn non bộ,…

Chúng tôi bây giờ là đang nấp phía sau lưng một cái tủ.

Lại một thiết kế kì lạ nữa, chính là đồ vật không được kê sát tường,chúng cách ra một khoảng nhất định… đặc biệt là những khoảng giữa nộithất và bức tường này lại rất tối, ánh sáng hoàn toàn không đến được…rất quái dị, mà cũng thật thú vị.

Bức tường ban nãy bật mở, có hai người bước vào. Mà từ khi có sự xuất hiện của hai người đó, tôi hoàn toàn sửng sốt, không dám hó hé một lời, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Chẳng phải là… boss và ba của Ren!

Tôi liền liếc mắt sang hắn, Ren mặt không cảm xúc, hình như cũngkhông phát hiện ra tôi đang nhìn hắn, mà cũng không phát hiện ra tay hắn đang vô thức nắm chặt, bởi tay tôi đau quá… mà không có dám rên rỉ nửalời, chỉ có thể nhíu chặt hàng chân mày.

Mãi đến khi hai người đó đã yên vị trên ghế, Ren dường như bừng tỉnh, hắn đột ngột nhìn xuống bàn tay của tôi đang sắp biến dạng trong tayhắn, hàng chân mày nhíu lại.

Ren vội dùng cả hai tay đưa tay tôi lên chầm chậm như nâng niu thủytinh, săm soi một hồi hắn mới nhép miệng nói: “Đồ ngốc!” nhưng chân màyđen rậm vẫn không có dấu hiệu giãn ra… dường như đang tự trách móc bảnthân mình.

Tôi cũng nhép miệng: “Không sao đâu, đừng quan tâm đến em. Hai người kia kìa…”

Tôi dứt câu thì Ren mới gật đầu, lại nắm lấy tay tôi hạ xuống áp sátngười hắn, tất nhiên dịu dàng hơn chứ không có nắm đến xương kêu rôm rốp như ban nãy. Ánh mắt sáng ngời của hắn lại dõi về phía xa.

– Từ xưa đến nay, gia tộc nhà anh bao nhiêu thế hệ đã đóng góp khôngít cho G chúng tôi. Đột ngột rút khỏi tổ chức, anh muốn tôi phải làm gìđây? – giọng nói đầy uy lực của boss nhàn nhạt vang lên.

(Còn tiếp)