Mưu Tính Trong Hôn Nhân

Chương 6




“Từ hôm nay, con sẽ theo bà nội về quê, bà nội giỏi nuôi con nhất mà, theo bà nội thì con sẽ có rất nhiều đồ ăn vặt ngon, con có vui không?”

 

6.

 

Tôi vừa dứt lời, ba người đối diện đều ngây ra.

 

Đến cả nằm mơ bọn họ cũng không bao giờ ngờ rằng tôi, người luôn lo lắng cho con, lại đồng ý với đề nghị của mẹ chồng.

 

Mẹ chồng luống cuống liếc nhìn sắc mặt của tôi, không phân biệt được thật giả lại nhìn sang Trần Xuyên.

 

“Chắc chắn Tiểu Xuyên sẽ không nỡ đâu, phải không?”

 

Nhưng trước đây, Trần Xuyên vì nắm thóp tôi mà từng nói rằng chỉ cần tôi đồng ý để con về quê, anh ta sẽ không phản đối.

 

Lúc này, Trần Xuyên nhìn Nữu Nữu với vẻ mặt đau lòng, nhất thời không biết phải nói gì.

 

Bị kẹt vào thế khó rồi phải không, vậy thì phải xuống nước với tôi thôi.

 

Tôi cong môi, lắc lắc điện thoại trước mặt họ.

 

“Vé đã đặt rồi, hiệu suất của em thế nào?”

 

Nữu Nữu sụp đổ, khóc nức nở đòi bà nội ở lại thành phố cùng nó.

 

Những chuyện tiếp theo là mâu thuẫn của gia đình họ.

 

Tôi xách túi, bước những bước chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng bệnh đang hỗn loạn kia. 

 

7.

 

Cuối cùng, Nữu Nữu bị bà nội đưa về quê.

 

Nghe nói ngày hôm đó con bé ôm chặt lấy chân bố mình mà khóc nức nở, nhất định không chịu rời khỏi nhà.

 

Trần Xuyên đau lòng đến nỗi mắt đỏ hoe, một người đàn ông trưởng thành mà lại khóc trong phòng bệnh.

 

Còn bà nội thì nhân cơ hội đó khuyên bảo Trần Xuyên và Nữu Nữu gọi điện cho mẹ tôi, nhưng Trần Xuyên không muốn, anh ta tuyệt đối sẽ không vượt qua tôi để tự mình đi cầu xin mẹ tôi.

 

Còn Nữu Nữu đã bị bà ta nhồi nhét những quan niệm xấu về bà ngoại, nên nhất quyết không chịu gọi.



 

Trong tình thế giằng co, ba người họ oán trách lẫn nhau, cuối cùng mẹ chồng tức giận mang theo Nữu Nữu đang khóc lóc ầm ĩ đi.

 

Trần Xuyên không yên tâm, thế là theo đề nghị của tôi, anh ta đã lắp camera ở nhà mẹ chồng.

 

Khi tôi kết thúc một tuần làm việc về nhà, anh ta đang ngồi xem camera.

 

Thấy tôi về, anh ta lặng lẽ lau mặt rồi tắt điện thoại.

 

Tôi lật điện thoại của anh ta lên, mở khóa và đặt nó xuống, Nữu Nữu xuất hiện trên màn hình.

 

Con bé mặc một chiếc áo ba lỗ bẩn thỉu rộng thùng thình, khóc lóc đi theo sau bà nội, có vẻ như đang than đói.

 

Mẹ chồng đang cùng với dì hàng xóm quay video, bọn họ thay đổi góc máy liên tục nhưng không vừa ý, đến lần quay lại lần nữa thì thẳng tay đẩy Nữu Nữu sang một bên.

 

Nữu Nữu đứng ở góc phòng lau nước mắt một lúc rồi tự mình bê một cái ghế nhỏ, lấy bánh bao lạnh trong tủ lạnh ra.

 

Bên trong phòng không bật đèn, tôi và Trần Xuyên trầm mặc, không ai nói gì.

 

Cảnh Nữu Nữu ngấu nghiến ăn bánh bao lạnh cứ thế trôi qua trên màn hình, cuối cùng Trần Xuyên không kìm nén được nữa, vùi mặt vào lòng bàn tay.

 

Vai anh ta run lên, một lúc lâu sau ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt cầu xin.

 

“An Ninh, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”

 

Tôi nuốt xuống nỗi đắng chát trong cổ họng, đưa cho anh ta một tờ khăn giấy.

 

“Em biết anh muốn nói điều gì.”

 

Trần Xuyên cảm kích nắm lấy tay tôi, tôi liền đổi giọng:

 

“Anh sợ em xem camera rồi đau xót cho Nữu Nữu đúng không?”

 

“Anh yên tâm, đau thì đau nhưng anh cũng đã nói nuôi dạy con tự lập thì con sẽ khỏe mạnh hơn, em sẵn lòng tin anh một lần.”

 

Tôi nắm lại tay anh ta, ánh mắt chân thành.

 

“Hơn nữa, lần trước mẹ anh đến, Nữu Nữu không thân với bà ấy, chẳng phải bà ấy còn trách chúng ta không nỡ cho bà ấy đưa cháu đi nữa mà? Con bé khóc rất thương tâm, trong lòng anh cũng không thoải mái chứ gì.”