Mưu Tính Trong Hôn Nhân

Chương 11




11.

 

Trần Xuyên đến công ty tăng ca, ở nhà chỉ còn lại mình tôi và Nữu Nữu.

 

Còn về phần Nữu Nữu, từ ngày về thành phố, con bé đã bắt đầu xin lỗi tôi.

 

Nó cẩn thận kéo tay áo tôi: “Mẹ ơi, con nhớ bà ngoại lắm, con không nên nói với bà như vậy.”

 

Tôi hỏi: “Tại sao không nên nói như vậy?”

 

Nước mắt con bé tuôn trào, nức nở trả lời: “Vì bà nội đã nói những lời khó nghe với con, con nghe xong thấy rất buồn, khi con nói với bà ngoại như vậy, chắc chắn bà cũng buồn lắm.”

 

Nữu Nữu rơi nước mắt lã chã: “Mẹ ơi, con không muốn bà ngoại buồn đâu, con chỉ muốn ăn đồ ăn vặt thôi, bà nội nói con chưa bao giờ được ăn đồ ngon như vậy."

 

“Mẹ ơi, con không thèm ăn nữa đâu huhuhu, con muốn bà ngoại huhuhu.”

 

Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi làm mẹ, tôi không biết nói những lý lẽ cao xa, nhưng tôi muốn tạo điều kiện để con tự nhận ra điều đó.

 

Vì vậy, dưới sự nài nỉ của con bé, tôi dẫn nó đến gặp bà ngoại.

 

Mẹ tôi đã về nhà sớm hơn kế hoạch, theo yêu cầu của tôi, bà tạm thời không liên lạc với Nữu Nữu.

 

Ngày tôi đưa Nữu Nữu đến, nhà chị họ tôi cũng tới.

 

Con gái Đoá Đoá của chị họ tôi lớn hơn Nữu Nữu hai tuổi, vì ở gần nên rất thân với mẹ tôi.

 

Khi Nữu Nữu bước vào nhà, mẹ tôi đang nấu ăn trong bếp, còn Đóa Đóa thì đứng trước cửa bếp quấn lấy mẹ tôi nói chuyện.

 

“Bà ngoại, hôm nay bà nấu món dinh dưỡng gì vậy ạ, chưa chín mà đã thơm nức mũi.”

 

Mẹ tôi quay đầu cười, thân mật véo má Đóa Đóa: “Mèo con tham ăn này, mau đi lau nước miếng đi.”

 

“Nếu đói thì cháu ăn chút trái cây trước đi, cơm còn một lát nữa mới xong.”

 

Đoá Đoá làm điệu dùng mu bàn tay lau nước miếng: “Cháu không muốn ăn trái cây đâu, cháu muốn dành bụng để ăn đồ ngon của bà ngoại, cháu thích ăn đồ ăn ngon của bà ngoại nhất.”

 

Mẹ tôi được Đóa Đóa chọc cho vui vẻ, bồng Đóa Đóa lên nghịch một hồi.

 



Nữu Nữu lặng lẽ đứng nép mình ở cửa lén nhìn, đôi mắt dần đỏ hoe.

 

Cho đến khi Đóa Đóa nghe thấy tiếng động ở cửa và kéo con bé vào, Nữu Nữu mới lững thững đi theo.

 

Mẹ tôi liếc nhìn khuôn mặt Nữu Nữu, lập tức không chịu được nữa.

 

Bà quay mặt đi, lén lau nước mắt.

 

Nhưng hành động này trong mắt Nữu Nữu lại có ý nghĩa khác.

 

Con bé nghĩ rằng bà ngoại thích Đóa Đóa hơn mình, vì vậy nó luôn rụt rè, ủ rũ.

 

Chị họ tôi là bác sĩ, lại thẳng tính, khi nhìn thấy dáng vẻ của Nữu Nữu, chị ấy đã trừng to mắt kinh ngạc.

 

“Đây có phải bà nội ruột không? Sao lại nỡ đối xử với cháu gái ruột như vậy?”

 

“Bà ta có biết là dị ứng nghiêm trọng có thể gây hen suyễn, thậm chí có thể gây tử vong không?”

 

“Nữu Nữu nhà em bị dị ứng với chất phụ gia thực phẩm, chắc chắn Trần Xuyên đã nói với mẹ anh ta rồi, đúng thật là kiểu lấy con ra để làm vừa lòng mẹ mình.”

 

Trước đây, tôi không bao giờ để Nữu Nữu nghe những lời này, tôi hy vọng con bé lớn lên trong tình yêu thương, không muốn những mâu thuẫn giữa người lớn ảnh hưởng đến con.

 

Nhưng lần này tôi không ngăn cản chị ấy.

 

Có chút gian khổ là điều tất yếu phải trải qua trong quá trình trưởng thành.

 

Nữu Nữu nghe xong, cả người trở nên chán nản, con bé ôm chặt lấy chân tôi, lén lau nước mắt vào quần tôi.

 

Con bé khẽ xin tôi giúp nó xin lỗi bà ngoại.

 

Tôi lau khô nước mắt cho con bé, lắc đầu.

 

“Lần trước Minh Minh đánh con, mẹ thằng bé đã thay mặt nó xin lỗi con, vậy bây giờ con đã tha thứ cho Minh Minh chưa?”

 

Nữu Nữu chu môi, buồn bã lắc đầu.

 

“Con không tha thứ cho cậu ấy đâu, vì cậu ấy không hề thật lòng xin lỗi.”