Mưu Kế Dụ Thỏ Vào Hang Của Phó Duật Nhiên

Chương 16: HÌNH XĂM MŨI TÊN LA BÀN




Nghe những lời cảnh cáo băng lãnh của Mộc lão gia khiến Phó Duật Nhiên rén ngay lập tức, sau đó anh điên cuồng gật đầu đồng ý với ông.

Rồi cầm lấy tay Mộc Uyển Thanh rời đi Mộc Gia, khi về đến căn hộ anh vội ôm ngực thầm thở phào nhẹ nhõm trong người.

Nhìn biểu cảm và hành động của anh khiến cô muốn phì cười, anh có cần sợ ông Mộc đến rén người như vậy không.

Cô đi đến vỗ vỗ nhẹ vào tấm lưng vững chắc của anh rồi khẽ nói :

_ Đã bình tĩnh lại rồi đúng không ? có đói bụng không để em nấu vài món cho anh

Nghe cô hỏi, Phó Duật Nhiên mới vô tình đưa tay xoa xoa bụng giọng yểu xìu.

_ Ừm, anh có chút đói

_ Vậy được, anh tắm rửa trước đi đợi em nấu xong sẽ gọi anh

Phó Duật Nhiên khẽ gật đầu rồi cầm lấy vali của cô định nhấc chân bước đi thì chợt khựng lại, anh nhanh chóng bước gần cô hơn rồi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ vào má của cô rồi mới chịu đi.

Nhìn bóng lưng của anh đang rời đi bất giác Mộc Uyển Thanh đưa tay chạm nhẹ vào nơi anh đã hôn rồi tủm tỉm cười.

Nhún vai một cái rồi cô cũng xoay người đi vào bếp, phải nấu vài món thanh đạm cho anh ăn mới được.

Ngay khi cô vừa nấu ăn xong thì Phó Duật Nhiên cũng tắm xong, thân trên để anh trần để lộ vòm ngực săn chắc màu đồng và cơ bụng cứng ngắc, bây giờ anh chỉ mặc mỗi quần thể thao Jogger ống rộng màu bạc.

Vừa bưng đồ ăn lên bàn, đúng lúc nghe tiếng động của bước chân cô liền ngẩng đầu lên.

_ Tắm xong rồi sao ? đúng lúc em vừa nấu xong anh mau ngồi xuống đi

_ Được

Nhìn vào từng món ăn được cô bày bản trên bàn khiến anh không khỏi ngỡ ngàng, đây chẳng phải là toàn món ruột của anh đây sao. Quả thật chỉ có cô người yêu của anh mới hiểu sở thích của anh.

Sau đó hai người họ bắt đầu vào bàn ăn, ngay sau khi ăn xong việc dọn dẹp và rửa chén đều bị Phó Duật Nhiên tranh dành.



_ Em mau đi tắm đi, tắm khuya sẽ không tốt đâu việc ở đây cứ để anh

Mộc Uyển Thanh nhất thời không yên tâm mà đi tắm, anh đường đường là tổng tài quốc tế đôi bàn tay ấy của anh chỉ có việc ký vài hợp đồng là có thể gặt hái ra tiền tỷ đâu thích hợp với việc rửa chén.

Nhưng tóm tắt việc cô đang lo lắng nhất vẫn là sợ anh sẽ không biết rửa và làm chúng vỡ.

Khi thấy ánh mắt đầy kiên quyết của anh khiến cô nhất thời không muốn phản kháng nữa, cô như vậy mà bất lực lên tiếng.

_ Thôi được rồi, em đi tắm đây anh nhớ phải rửa chén cẩn thận đấy

_ Anh biết rồi mà thưa cô nương

Mộc Uyển Thanh không nói gì nữa khẽ gật đầu với anh rồi mới đi vào phòng tắm, khoảng chừng mười lăm phút sau cô đi ra với váy ngủ cộc tay dáng suông mềm mát màu xám còn kèm theo hoạ tiết hoạt hình.

Xoảng.

Chợt cô nghe thấy tiếng động vỡ chén bát, cô hơi khựng người vài giây nhưng sau đó nhấc chân bước thật nhanh vào bếp xem thử.

Đúng lúc gặp ngay cảnh tượng Phó Duật Nhiên đang bất lực nhìn vào mảnh vỡ của chén bát nằm la liệt dưới sàn, anh vừa nhìn thấy cô chạy đến liền mếu máo đầy ủy khuất.

_ Thanh Thanh, không phải tại anh làm mà là do nó tự rớt rồi vỡ thôi

_ Anh cũng thật là...

Mộc Uyển Thanh một tay chống nạnh còn một tay khẽ đưa vỗ nhẹ lên trán tỏ vẻ bất lực, cái lý do của anh vừa nói ra khiến cô không tài nào chấp nhận được.

Sau đó nhanh chóng bước đến chỗ anh, cô không nói không rằng mà cầm lấy tay anh xem, vẫn may là không có vết trầy gì.

_ Hầy, anh cứ để bọn chén ở đây cho em dọn cho, anh vào phòng ngủ đợi em đi

Phó Duật Nhiên muốn lên tiếng phản kháng thì ngay lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo của cô, anh nhanh chóng rén ngay rồi hậm hực đi vào phòng.

Xong xuôi mọi việc, Mộc Uyển Thanh mới đi đến chỗ công tắc đèn rồi tắt tất cả bóng đèn rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Vừa mở cửa đi vào thì đã thấy anh ngồi thẳng lưng dựa vào thành giường trên đùi anh là cái máy tính, dường như anh đang làm việc.



Cô vì không muốn làm phiền nên bước đi rất nhẹ nhàng, cô không leo lên giường mà thẳng tiến đến chỗ cạnh bàn làm việc gần mép giường rồi kéo ghế ngồi.

Mở hộc tủ ra, cô lấy một xấp tài liệu đặt lên trên bàn thuận tay lấy kẹp tóc càng cua rồi búi gọn tóc lên, cô còn không quên đeo thêm kính cận gọng kim loại.

Hai người cứ thế mà không nói gì với nhau mà mỗi người cứ đâm đầu vào công việc, bởi hôm nay bọn họ đã trốn việc vậy nên tối nay phải bù.

Đồng hồ điểm đến mười một giờ khuya, thì anh và cô mới ngừng hẳn công việc lại sau đó bất giác nhìn nhau cười.

_ Thanh Thanh, lên đây với anh nào

_ Được

Mộc Uyển Thanh nhanh chóng dẹp đống tài liệu sang một bên rồi ngoan ngoãn nghe lời anh leo giường, À mà không hẳn leo lên giường mà cô tinh nghịch leo hẳn lên người anh.

Bốp bốp.

Không ngờ Phó Duật Nhiên sẽ thẳng tay đánh vào cặp mông tròn trịa của cô, còn không quên mắng yêu một câu :

_ Tinh nghịch !

Cảm giác bị người khác đánh vào mông đã khiến cô vừa không quen vừa ái ngại, nhưng người đánh lại là anh người yêu của cô nữa chứ.

Thật là sầu mà !

Úp mặt xuống vòm ngực săn chắc của anh mà khẽ lẩm bẩm.

_ Anh mới là đồ tinh nghịch dám đánh vào mông của em

_ Haha

Tuy là lẩm bẩm nhưng tai anh không hề điếc, anh không nói gì chỉ bật cười.

Mộc Uyển Thanh không hài lòng liền ngồi dậy nhưng vẫn ngồi lên người anh, ngay lúc này cô mới bất chợt nhìn thấy hình xăm mũi tên la bàn ở ngay bên bắp tay phải của Phó Duật Nhiên.