Mưu Đoạt Hôn Nhân: Hạnh Phúc Chẳng Thể Cưỡng Cầu

Chương 11: Về Nhà Chính




"Giang Thừa Du, thật sự em không…"

Lương Ngữ Yên bàng hoàng mở to đôi mắt long lanh như ngôi sao đang tỏa sáng trên bầu trời, bên trong vướng một màu bi thương, ngỡ ngàng dán chặt lên người Giang Thừa Du đang bực bội khoanh tay trước ngực, trên đầu cô mọc ra hàng loạt những dấu hỏi chấm to đùng. Đôi môi đỏ hồng hào hơi mấp máy, dường như cô nàng đang định nói gì đó, tuy nhiên, thời điểm hiện tại, cổ họng Lương Ngữ Yên bất giác nghẹn ứ khó có thể phát ra âm thanh, bàn tay bấu chặt vào da thịt.

Cô gái rưng rưng tha thiết nhìn chằm chằm chồng mình, dẫu vậy, Giang Thừa Du chẳng hề cho cô cơ hội, hắn trực tiếp cắt ngang: "Khỏi cần giải thích, cô chỉ cần mở miệng thôi đã khiến tôi cảm thấy nổi hết cả da gà rồi. Lương Ngữ Yên, tôi thừa biết cô cậy mẹ tôi ở đằng sau chống lưng nên muốn tung hoành ngang dọc, chả chịu yên phận mà tham vọng hơn những gì đặt ra ban đầu, nhưng đối với tôi cô còn lâu mới chạm được vào. Nên bớt diễn trò trước mặt tôi, hoặc cô muốn làm diễn viên thì bảo tôi, tôi tìm đạo diễn ký hợp đồng với cô. Đảm bảo với cái kỹ năng thượng thừa đó thì cô rất cao giành được giải ảnh hậu đấy."

Ngữ khí trong miệng Giang Thừa Du biểu lộ sự khó chịu cùng với những thanh âm mỉa mai, châm chọc. Hắn hừ lạnh một tiếng, thỉnh thoảng ném về phía Lương Ngữ Yên ánh mắt hình viên đạn.

"Em… em…" Thanh âm tàn nhẫn bóp nát con tim nơi lồng ngực Lương Ngữ Yên, cô lắp ba lắp bắp, nghẹn ngào như sắp khóc, đôi mắt đỏ hoe khiến người khác nhìn vào mà xót xa.

Mặc kệ cô đau đớn đến nhường nào, Giang Thừa Du vẫn chỉ hời hợt cười đểu, nhếch môi gằn mạnh từng chữ cảnh cáo: "Cuối tuần này cô theo tôi về nhà chính thăm ba mẹ, vì họ bị kẻ xấu xa dắt mũi nên mới yêu cầu tôi mang theo cô. Tuy nhiên, Lương Ngữ Yên, khi ở đó, cô tốt nhất biết thân biết phận một chút, đừng nghĩ tới việc dở trò ăn nói lung tung. Ngoan ngoãn làm bức bình phong như ban đầu đã bàn bạc đi, để người khác bàn tán thì tôi chưa dám đảm bảo nhà họ Lương sẽ xảy ra vấn đề gì đâu. Hãy nghĩ tới cái cảnh cha mẹ cô suy sụp, nếu đột quỵ phải vào viện thì nguyên nhân chính là cô gây ra." Hắn gầm gừ thành tiếng, nghiến răng nghiến lợi.

"Em hiểu rồi. Anh yên tâm." Lương Ngữ Yên cắn chặt răng, gắng gượng nuốt từng cơn đau xuống mà mấp máy môi trả lời, móng tay sắc bén đâm sâu vào trong da thịt, khoang miệng cô nàng bất giác trở nên đắng ngắt, những tia trào phúng lộ ra trong đôi mắt đen láy kia.

Thật là buồn cười.

Lương Ngữ Yên tự mỉa mai chính bản thân mình, nay Giang Thừa Du thậm chí vì chẳng muốn đích thân thừa nhận cô là vợ hắn mà sẵn sàng mang nhà họ Lương ra đe dọa, chả thể đoán được rốt cuộc người đàn ông đó ghét Lương Ngữ Yên đến mức độ nào. Nhưng ban đầu cô nàng đều rất ngoan ngoãn, chưa từng ở trước mặt cha mẹ chồng nói gì lung tung hay chỉ tội Giang Thừa Du, cô mệt mỏi lắc đầu, thở dài một tiếng.

Rốt cuộc vì lý do gì mà Giang Thừa Du nhất mực khẳng định vì cô mà hắn mới bị cha mẹ la rầy?

Trong lúc người con gái đang thẩn thơ, ngờ vực suy nghĩ trong nỗi khổ sở dày vò bản thân từng ngày thì Giang Thừa Du từ bao giờ đã đi thẳng lên phòng thay quần áo, cả quá trình luôn là sự coi thường, châm chọc đối với vợ mình, hoàn toàn chẳng có lấy câu hỏi han nào về sức khỏe Lương Ngữ Yên dù cô đã ra tay cứu cô gái Giang Thừa Du yêu từ cõi chết trở về.

Đến cuối tuần, hai người về nhà chính thăm cha mẹ.

Dẫu vậy, trên khuôn mặt Giang Thừa Du hiện lên rõ hai chữ ép buộc, hắn chả chút cam tâm khi cứ phải ở gần Lương Ngữ Yên thế này, bàn tay hắn cuộn tròn thành nắm đấm, dường như đang tìm chỗ nào đó để phát tiết. Đôi mắt Giang Thừa Du vằn lên vài tia máu, hắn ôm theo một bụng tức giận trở về nhà.

Hoàn toàn trái ngược với Giang Thừa Du, cha mẹ Giang khi thấy Lương Ngữ Yên đều tỏ ra vô cùng niềm nở, họ cưng chiều cô giống như đứa con gái ruột, cả quá trình đều cẩn thận hỏi han từng li từng tí.

Giang lão gia nhướng mày nhìn con trai, khàn khàn mở miệng: "Dạo gần đây nghe nói con bận việc công ty, nhưng về sau nên hạn chế lại, quan tâm tới vợ mình nhiều hơn. Ở đó có bao nhiêu nhân viên, khỏi cần ôm hết về bản thân. Ngữ Yên mới là quan trọng nhất, con thỉnh thoảng nên ra ngoài với vợ mình, đừng bỏ mặc con bé cô đơn lạc lõng quá." Ông gằn giọng nhắc nhở.

"Con biết rồi." Giang Thừa Du lười nhác trả lời, tầm mắt luôn dán chặt vào điện thoại, chả hứng thú với cuộc trò chuyện giữa ba người bên cạnh.

Mẹ Giang nắm lấy tay Lương Ngữ Yên, dịu dàng quan tâm: "Dạo này con vẫn ổn chứ? Thừa Du nó có chăm sóc con dạo này không hay vẫn cứ ngang ngược cả ngày ở công ty? Nếu bị nó ức hiếp thì con cứ nói, chúng ta nhất định đứng về phía con."

"Dạ. Cảm ơn mẹ. Bọn con vẫn ổn ạ." Lương Ngữ Yên gượng gạo nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt: "Anh ấy đối xử với con tốt lắm, ba mẹ đừng lo."

Thỉnh thoảng, cô liếc mắt về phía người đàn ông đang làm bạn với điện thoại di động kia, bất giác cắn môi với sự sợ sệt thoắt ẩn thoắt hiện qua ánh mắt đau thương. Mùi máu tanh nồng đột nhiên xộc thẳng vào khoang miệng Lương Ngữ Yên.

Ngồi trên bàn ăn, Giang Thừa Du vẫn cứ mặc kệ vợ mình, vừa ăn vừa nghịch điện thoại, khiến Giang phu nhân khó chịu, bà nhăn mặt, nhắc nhở: "Thừa Du, tập trung vào. Để ý vợ mình nữa chứ. Gắp thức ăn cho con bé đi, muốn làm một người chồng tốt thì cần chú ý đến những việc nhỏ nhặt nhất."

"Mẹ à, chắc anh ấy đang bận giải quyết công việc thôi. Con có thể tự làm được mà." Lương Ngữ Yên vội vàng xua xua tay, cô từ chối ý tốt, líu nhíu cất giọng: "Chân tay con đầy đủ, với cả đây chỉ là mấy việc đơn giản, con thích ăn gì sẽ tự làm được."

Giang phu nhân cắt ngang: "Yên Yên, con đừng nói đỡ cho nó." Bà ngay lập tức trừng mắt với Giang Thừa Du: "Mày còn ngồi lì ở đấy hả?"

Người đàn ông bất mãn liếc xéo Lương Ngữ Yên dọa cô lạnh toát sống lưng, bực bội cầm lấy đũa gắp đại thứ gì đó, hung hăng bỏ thằng vào bát cô nàng đang sử dụng. Lương Ngữ Yên nhận ra chồng mình tức giận, tuy nhiên, cô chỉ biết chịu đựng, nhìn chằm chằm thứ Giang Thừa Du vừa lấy cho mình mà phân vân chưa biết lên làm thế nào.

Mẹ Giang lắc đầu chán nản thở dài một tiếng, chuyển chủ đề: "Ông à, thằng Ngạn bây giờ nó đang ở đâu đấy? Kêu nó về nhà vài hôm xem nào, cứ cả ngày chạy lăng xăng bên ngoài còn ra thể thống gì nữa. Cứ cắm mặt vào mấy chiếc xe đua rồi làm bạn với những kẻ chả rõ thân phận tôi hơi lo."

"Tôi cũng chịu." Giang lão gia lắc đầu, nhìn về Giang Thừa Du, mở miệng: "Thừa Du, con quan hệ rộng, hỏi thử tung tích em trai đi. Sau đó gọi nó trở về ngay lập tức."

Người đàn ông gật đầu: "Con biết rồi."

Dùng bữa xong, cha mẹ chồng ngỏ ý muốn Giang Thừa Du và Lương Ngữ Yên ngủ ở đây một hôm, tuy nhiên, cả hai đều cẩn thận từ chối.

Giang phu nhân hơi thất vọng nhưng vẫn cẩn thận dặn dò: "Giang Thừa Du, nhớ đưa vợ mày về an toàn, với cả sau này nhớ chú ý đến con bé nhiều hơn, đừng cứ cả ngày tập trung vào thứ không đáng, gia đình mới là điều quan trọng nhất. Mẹ hy vọng mày sớm tỉnh ngộ."