Mưu Đoạt Hạnh Phúc

Chương 54




Sở Nhi sau một hồi bị bọn họ ép buộc, cuối cùng đã trang điểm xong, bây giờ trông cô rất xinh đẹp. Nhưng cô lại khóc không thành tiếng.

Cô được hai người đó đưa ra khỏi phòng của mình. Mà xuống dưới chỗ làm hôn lễ. Tất cả mọi thứ điều đã chủng bị xong

Hai người đàn ông cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào cô, nhưng rồi cũng im lặng khi không thể làm gì bởi vì tất cả bọn họ điều bị người của cô chĩa súng khống chế.

Gia Hân cười nhìn hai cặp đôi mà mình sắp đặt đã được ở bên cạnh nhau, cô vui vẻ nói : "Mọi chuyện điều xong xuôi hết rồi. Bây giờ chỉ cần hôn lễ này diễn ra nữa là xong..."

Tất cả mọi người trong buổi tiệc ai cũng vui vẻ nhìn hai cặp trong đám cưới, bươn lên Khán đài để cha xứ làm lễ cầu phúc.

Lý Nhã lúc này nắm chặt tay Thiên Mạc, cô mỉm cười đầy thỏa mãn. Còn Sở Nhi thì nắm tay Sở Khuyết ánh mắt chất chứa đầy nước mắt. Mang theo nỗi oán hận không biết phải làm gì.

Gia Hân nói thầm : "Tất y mọi chuyện đã diễn biến tốt chỉ còn, nghi lễ này kết thúc là xông..."

Gia Hân đưa mắt nhìn chằm chằm vào 4 người đang im lặng cùng nhau làm lễ. Sau một hồi đọc thần chúa vị Linh Mục nói :

"Ta đã cầu xin cho cuộc hôn nhân này của các con thành công rồi. Bây giờ là đến lời hứa hẹn của tất cả các con..."

Bọn họ sững sờ không biết phải làm gì, nhưng Lý Nhã bậc cười bởi mong muốn mà cô mơ ước bấy lâu nay đã thành sự thật khi kết hôn với anh cô nói : "Em thề từ nay em sẽ là người mãi đi bên cạnh anh, cho dù con đường phía trước có đầy giông bão đến đâu. Thì em xin nguyện mãi mãi sẽ là vợ của anh cả cuộc đời..."

Lúc này đến lượt Thiên Mạc nói, nhưng anh lại im lặng không nói một lời nào. Vị Cha Sứ thấy giờ lành đang dần trôi qua liên nói :



"Nếu chú rể bên đây không đọc thì...Chú rể bên kia có thể nối tiếp thay cho chú rể bên này..."

Sở Bạch lúc này đọc thoại của mình : "Anh biết tình yêu giữa hai ta chỉ mới bắt đầu, nên còn rất nhiều rắc rối và khó khăn. Nhưng anh hứa anh sẽ ở bên cạnh em...Mãi mãi sẽ luôn chăm sóc bảo vệ. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăm nữa thì kể từ hôm nay em sẽ là của anh..."

Gia Hân thở dài bởi vì nghi lễ hẹn ước cuối cùng cũng đã qua, bây giờ tiếp đến là nghi lễ trao nhẫn. Sau khi xong nghi thức này thì mọi rắc rối có thể kết thúc được rồi...

Sở Khuyết qua bao lâu cũng không rõ, ông đã bị bọn người của Gia Hân bắt dữ, bọn chúng giam ông vào một nơi tối tăm. Sau đó còn cài bom nếu đám cưới này không thành công bọn họ sẽ giết chết ông. Ông nhớ lại cảnh đó...

"Nhớ là đừng để lão già đó tỉnh lại. Và nhất là phải khóa chặt cách cửa này lại...

Sau khi đám cưới này thành công thì sinh mạng của ông ta cũng chẳng là gì và nhất là nếu đám cưới thất bại thì ông ta sẽ là quân cờ cuối cùng của chúng ta..."

Lúc đó Gia Hân mỉm cười nhìn Sở Khuyết, sau đó ông đã mất diy ý thức đầu óc mơ hồ là ngất đi. Quay lại hiện tại ông nhìn mình ở trong căn phòng tăm tối bị giam giữ này mà thở dài.

"Cuối cùng mình cũng đã tỉnh lại, không ngờ bọn họ lại nham hiểm đến như vậy. Mình nhất định phải tìm cách để thoát khổ đây mới được.

Mình không thể để những âm mưu của chúng thành công. Và thời gian quả bom cũng không còn nhiều..."

Sở Khuyết lúc này dùng sức để đẩy cửa. Ông đẩy mãi nhưng cách cửa vẫn không hề lung lay. Ông lúc này thật sự hết cách rồi chẳng lẽ đàng phải ở đây chờ chết sao ? Suy nghĩ một lúc lâu ông mới nhớ ra chiếc điện thoại đang nằm trong túi của mình.



Sở Bạch lấy nó ra mà gọi điện cho một người làm nội gián mà mình đã cải vào đây sau khi biết được đám cưới này xảy ra. Ông nói người đàn ông đó hãy đến đây mau lập tức và tình cách cứu ông ra khỏi căn phòng tăm tối này.

Nhưng đàn ông đó sau một hồi vượt qua tất cả những rắc rối bởi vì cải trang làm một trong số chúng nên đã đến được chỗ của Sở Khuyết. Lúc này cậu ta đã mở được cách cửa mà không một ai nghi ngờ gì cả.

Cuối cùng hai người cũng đã thành công thoát khỏi được mớ nguy hiểm này : "Tôi cảm ơn cậu vì đã giúp tôi trong rắc rối này..."

Người đàn ông kia mỉm cười trả lời : "Không có gì đâu. Đây là điều tôi nên làm mà bây giờ hãy đến chỗ đám cưới đi bởi vì mọi thứ trong đám cưới đã diễn ra rồi đấy..."

Sở Khuyết im lặng không nói gì ông với nét mặt lo lắng, mà một mạch chạy đến chỗ đám cưới của Sở Nhi và Sở Khuyết. Nhưng ông chợp im lặng khi thấy cả bốn người đang ở cùng với nhau trên một lễ đài. Mặc dù có rất nhiều thắc mắc nhưng Sở Khuyết đã xông vào đám cưới trong nghi thức trao nhẫn mà hất tất cả xuống đất...

"Mau dừng lại cuộc hôn nhân này không thể diễn ra được..."

Sở Nhi lúc này chạy đến ôm chặt ông lại cuối cùng cô cũng đã thoát được hôn lễ này với hắn.

"Ba..." Sở Nhi gọi ông rồi bậc khóc trong nghẹn ngào không thể nói được lời nào.

Ông an ủi con mình : "Không sao đâu bây giờ đã có bố ở đây sẽ không một ai làm hại được con..."

Nhìn khuôn mặt Gia Hân và Lý Nhã rất tức giận, nhưng họ không biết tại sao ông lại thoát ra được khỏi đó : "Ông già sao ông lại phá hỏng tất cả kế hoạch mà tôi dày công tạo nên chứ ?

Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho gia đình của ông, nhất là Sở Nhi…"