Mưu Đoạt Hạnh Phúc

Chương 45




Thời gian đã trôi qua, Lý Nhã và Gia Hân cùng với cậu nhà ba mẹ người sống chung với nhau. Nhưng chẳng có một ngày nào Thiên Mạc có được hạnh phúc, cậu luôn cảm thấy bực bội khi bị bọn họ đầy xuống bên dưới cứ như là kẻ hầu của căn nhà.

Nhưng may mắn sao cuối cùng cậu cũng đã vui vẻ lên được. Đó là Lý Nhã đã mang thai trong một lần đi khám bác sĩ khi có các triệu chứng như Sở Nhi lúc trước. Thiên Mạc mặc dù rất vui nhưng cũng luôn tìm mọi cách tránh né lạnh lùng với cô.

Khiến cho Lý Nhã rơi vào tuyệt vọng cô không biết phải làm gì. Bởi vì khoảng cách giữa hai người quá lớn làm sao để kéo lại gần với nhau đây. Thời gian cứ dần trôi qua Gia Hân cũng đã nghĩ ra một cách là để hai người đi du lịch với nhau. Để ngắn bó tình cảm hơn nữa.

Thời gian đi du lịch với Lý Nhã thật sự là Thiên Mạc cảm thấy rất buồn, anh không bao giờ chạm đến hay thân mật với cô ta một lần bởi vì trong lòng cậu chỉ có một mình Sở Nhi mà thôi. Giá như cậu cũng được ở với Sở Nhi ở đây thì tốt biết mấy.

Lúc này cậu thấy bóng dáng quen thuộc của một người phụ nữ rất là giống cô. Hai người đang nắm chặt tay nhau tình tứ dạo trời trên cát và những cơn sóng. Thiên Mạc nhìn thấy như vậy cậu tức đến phát điên mà không thể nói thành lời.

Đang ngồi một mình ở dưới bãi cát, mà chợp đứng dậy đuổi theo hai người mới vừa lướt qua trước mắt của mình. Cậu chạy đến muốn xem thử có phải là mình nhìn nhầm hay không. Nhưng không ngờ lại ngơ ngác trước tình cảnh đó bởi vì trước mắt cậu không ai khác mà là Sở Bạch cùng Sở Nhi.

Cậu nói : "Hai người làm gì ở đây vậy?"

Bọn họ mỉm cười trả lời anh :

"Chúng tôi đang hẹn hò. Bộ anh không thấy à ? Hay là anh tưởng rằng chỉ anh mới được quyền ở đây hẹn hò với tình nhân của mình..."

Thiên Mạc im lặng anh như muốn khóc mà kêu rào lên tại sao cô lại phản bội tôi. Nhưng rồi lại mỉm cười nói : "Vậy sao thì ra hai người là tình nhân của nhau. Chứ không phải là anh em...Các người đúng là diễn xuất giỏi thật đến mức mà tôi không tài nào nhận ra..."

Sở Bạch mỉm cười trả lời : "Đúng rồi hai chúng tôi là tình nhân của nhau. Cái thai trong bụng cũng là con của tôi. Và ngay cả cô ấy nên anh cũng chẳng là gì mà là con rối là thú vui trong cuộc đời của cô ấy anh có biết không ?"



Thiên Mạc im lặng anh hận người đàn bà mà anh từng gọi là vợ trước mặt. Nhưng anh không thể làm gì được cô ta tình yêu của anh dành cho cô ấy đã tan nát thật rồi không còn hy vọng nào để mà cứu chữa.

Thiên Mạc lúc nãy rất đau anh muốn đến xin lỗi và đưa cô về nhà. Nhưng không ngờ tất y mọi thứ chốc lát đã trở thành hận thù một mối thù mà chắc cả đời anh không thể nào quên được.

"Vậy sao nếu cô và anh ta đã thoát khỏi tôi thì. Tôi mong hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau..."

Thiên Mạc thở dài nói tiếp : "Với lại thì tôi cũng có tình yêu cả riêng mình rồi. Tôi sẽ không bao giờ bị cô ấy phản bội. Như một con đàn bà lăng lòn như cô. Sở Bạch cười khinh bỉ trả lời :

"Lăng loàn sao ? Anh không có tư cách để mà đánh giá cô ấy. Nếu có thì hãy đánh giá lại bản thân của mình đi. Bởi vì anh ngu nên mất tất cả là chuyện đương nhiên. Chứ bây giờ còn ở đó trách móc ai..."

Thiên Mạc tay xiết chặt thành nắm đấm. Anh chỉ tiếc là không thể đến đấm vào mặt tên đàn ông xấu xa trước mắt của mình :

"Đánh mất sao ? Cô ta mới chính là ngôi từ bỏ tôi. Vậy thì kết cục của anh cũng sẽ không khá gì hơn tôi đau. Cô vợ ta cũng sẽ ngựa quen đường cũ. Từ bỏ thằng này mà đi tìm thằng khác ngon hơn anh thôi..."

Sở Nhi nghe được những câu này cô như muốn phát điên mà nhào đến tát cho anh một tát. Cứ tưởng rằng khi anh nhìn thấy cảnh này anh sẽ xin lỗi và muốn níu kéo cô. Bởi vì anh đã nhận ra lỗi sai của mình. Nhưng không anh ta làm cô thất vọng anh không tin tưởng cô. Vậy tình yêu mà anh dành cho cô cũng như là một trò chơi mà thôi.

Bây giờ giữa hai người đã xem như thật sự chấm dứt hết tất cả. Bởi vì cô đã đặt cược tình cảm của mình vào trò chơi này. Nếu cô thua trong hôm nay. Thì trong hai ngày nữa cô sẽ phải cưới hắn, người mà cô không thích không quen biết dù chỉ một lần.

Sở Nhi cũng như muốn khóc, cô lúc này lấy trong túi ra một tấm thiệp cưới mà đưa lên tay của anh : "Anh cầm lấy đi. Đây là thiệp cưới của hai tôi. Tôi mong ngày đó anh sẽ đến dự..."

Nói rồi hai người vui vẻ rời đi trước mặt của anh, nhưng anh không biết rằng cô đang cố kìm nén nước mắt. Và anh cũng vậy chỉ biết lạnh lùng im lặng mà thôi. Anh nhất thời vẫn không thể bình tĩnh được mà chỉ nhìn hai người rời đi.

Khi anh kịp nhận ra thì mọi thứ đã muộn bởi vì cô đã rời đi với anh ta rồi. Thiên Mạc lúc này nắm chặt tấm thiệp cưới trên tay anh xé rách nó. Ánh mắt đầy phẫn nộ mà giọng nói run run :



"Cô được lắm Sở Nhi. Tôi chính là một thằng ngu nên mới bị cô lừa dễ dàng như vậy. Nhưng không sao để rồi xem cô và tôi ai sẽ có được hạnh phúc của đời mình..."

Anh lúc này hét lớn : "Sở Nhi tôi hận cô..." Mà chạy khắp nơi trên mặt biển để giải tỏa cơn tức giận của mình. Sở Nhi bước đi cùng Sở Bạch cô nghe trong gió có người loáng thoáng gọi tên cô dường như cô cảm nhận được đó là anh.

Mà đứng im cô quay đầu lại nhìn nhưng phía sau chẳng có gì. Cô bậc khóc cảm thấy lòng đau như cắt. Cô cảm thấy hụt hẫng dường như mình đã đánh mất một thứ gì đó quan trọng ở nơi đây. Nhưng cô biết phải làm sao đây dù có quay lại thì chắc cô cũng sẽ không tìm được nó.

Sở Bạch cũng đứng nhìn theo cô một lúc lâu trước ánh nắng chói chang của mặt trời. Hòa nguyện theo dòng sóng biển ập vào mang theo những cơn gió anh nói : "Em sao thế ? Nhìn gì vậy ở đó chẳng có gì cả. Chúng ta mau đi thôi..."

Sở Nhi nhìn anh nước mắt đã tuôn dài trên đôi má cô nói : "Anh cứ đi trước đi. Hãy để tôi yên tĩnh một lát..."

Sở Bạch thở dài anh hiểu được những gì cô đang trải qua mà ôm chặt cô lại an ủi.

"Tất cả mọi chuyện rồi sẽ qua. Đã kết thúc thật rồi sẽ không một ai làm em đau nửa. Bởi vì bây giờ đã có anh ở bên cạnh em. Anh sẽ không làm em đau như hắn..."

Sở Bạch hôn lên trán của cô nhưng không ngờ đã bị Lý Nhã thấy cảnh này. Cô ta lấy điện thoại ra chụp những cảnh này lại :

"Ồ không ngờ ôm nay tôi may mắn thật. Vô tình lại bắt được cặp tình nhân như hai người đang tình tứ ở đây..."

Sau một lúc bọn họ rời đi. Lý Nhã cũng đã trở về nơi cô và Thiên Mạc đã thuê ở. Cô đã đưa những tấm ảnh này cho anh xem. Anh lúc này như muốn phát điên đạp nát chiếc điện thoại của cô.

Lý Nhã nhìn anh đang khóc trong cơn tức giận. Cô ôm chặt anh lại an ủi. Sự an ủi của cô cuối cùng cũng đã bỏ được rào cản của anh dành cho cô. Thế là anh không nói một lời nào. n ái đưa cô lên giường. Anh bắt đầu hành hạ cô mà không ngừng gọi tên Sở Nhi để xua tan đi cơn giận dữ của mình. Cũng như những áp lực luôn bám theo anh suốt bao nhiêu năm qua. Nó đã dày vò cuộc sống của anh như một địa ngục đầy những hình phạt tiếp diễn mãi không bao giờ kết thúc được...