Sở Nhi thức giấc. Cô mơ màng tỉnh lại mà cảm thấy rất lo lắng. Cô mới thấy rằng Thiên Mạc trong giấc mơ đã cưới Lý Nhã. Anh đã không còn yêu cô. Lòng cô cảm thấy đau nhói. Và bây giờ mọi thứ đã thật sự diễn ra.
Cô sợ rằng mình sẽ mất anh mãi mãi. Cô sợ anh sẽ không thuộc về mình. Cô sợ người phụ nữ kia sẽ là người ở bên cạnh anh. Sẽ thay cô khiến anh hạnh phúc. Và thay cô trong cuộc sống của anh.
Cô lại nhớ đến những chuyện lúc nãy. Cô nhớ đến lúc anh đưa cô giấy kết hôn. Cô đã ký nó. Coi như là cô đã tự tay giao nộp anh chồng người đàn bà xấu xa kia. Sở Nhi bậc khóc cười thuê lươn. Cô ôm chặt đầu của mình lại. Nước mắt không ngừng chảy dài trên đôi má đỏ ửng.
"Không...Không dù có chuyện gì đi chăng nữa mình nhất định cũng sẽ không bỏ qua. Ả đàn bà khốn kiếp chính vì mày mà gia đình tao phải tan nát. Tao mới thành ra như thế này. Mày sẽ phải trả giá chứ không phải tự do tự tại ở cạnh anh ấy..."
Sở Nhi như biến thành một con người khác. Lúc này ánh mắt của cô rất sắc lạnh. Khuôn mặt tỏ ra giận dữ đến bất thường. Bây giờ cô đã thật sự quay lại. Là một cô vợ kiêu căng hống hách. Không sợ một thứ gì. Cô có thể vì anh mà làm tất cả. Bởi vì con người của cô là một kẻ chẳng sợ ai. Nhưng do anh đã khiến cô trở nên yếu đuối đánh mất bản tính thật của mình như vậy.
"Được rồi. Từ bây giờ mọi thứ sẽ bắt đầu các người hãy chống mắt lên mà xem...Cuộc trả thù của tôi là như thế nào...."
Sở Nhi ngồi nhìn bản thân của mình trong gương một lúc lâu. Lúc này cô gọi điện cho Lam Nhi : "Cô có thể giúp tôi một việc được không ?"
Lam Nhi đầu dây bên kia đồng ý. Sở Nhi đã mỉm cười nụ cười chứa đầy tất cả các ân oán. Cô lúc này mặt trên người một bộ đồ màu đen. Mà bước ra khỏi nhà. Bố của cô thấy vậy liền hỏi : "Con đi đâu vậy ?"
Sở Nhi im lặng không nói một câu nào mà bỏ đi. Kế hoạch của cô chính là khiến gia đình của Thiên Mạc phải sợ hãi. Cô sẽ khiến từng người từng người một phải trả giá đắt vì những gì mà họ đã làm với mình.
Sở Nhi lái xe đến nhà của Thiên Mạc. Cùng lúc đó Lam Nhi cũng đã ở ngoài cửa đợi sẵn. Hai người lúc này lại phá cửa bước vào trong nhà khiến tất cả mọi người bên trong điều ngỡ ngàng.
Gia Hân thấy thế liền nói : "Này không phải cô và em trai tôi đã ly dị rồi sao ? Sao bây giờ cô còn mặc dày trở về đây làm gì ?"
Thấy Gia Hân nói Lý Nhã nói theo : "Đúng đấy cái loại người như cô ta không những không biết điều mà còn mặc dày nữa chứ ! Còn dám làm hư cửa nhà chúng ta mau đền đi không thì bọn tôi đưa cô vào đồn vì tội xông vào nhà của người khác làm thiệt hại tài sản..."
Sở Nhi mỉm cười đưa ánh mắt sắc bén nhìn hai người : "Vậy sao ? Thôi bà chị già câm cái mồm lại giúp em. Còn cô thì coi chừng bị tôi vã mồm giờ đó như lúc nãy tôi cắt tóc cô đừng ở đó mà nhiều lời..."
Thiên Mạc thấy như vậy liền không nhịn được nữa mà lên tiếng : "Bộ cô bị điên rồi à ? Rốt cuộc cô muốn gì ở chúng tôi chứ ? Mau cút khỏi đây hộ cái..."
Thiên Mạc đến nắm chặt tay và hành lý của cô cố gắng mang tống ra hết ngoài cửa. Nhưng không ngờ cô lại lấy đâu ra một lực mạnh tát anh vào mặt một cái bóp khiến mọi người sững sờ.
"Anh ở yên đó đừng qua đây không thì sẽ biết hậu quả nghe chưa ? Và tốt hơn hết anh không nên dùng tôi bàn tay dơ bẩn đó của mình chạm vào người của tôi..."
Thiên Mạc ngơ ngác còn Gia Hân và Lý Nhã nói chuyện với nhau : "Con nhỏ này chắc là vì tình mà điên mất rồi. Không chừng nó lại cắn người lung tung đấy em hãy cẩn thận..."
Nghe câu nói này của Gia Hân Sở Nhi lúc này nói tiếp : "Các người mới là những con chó dại thích đi cắn người đấy. Từ nay tôi nói cho chị biết một nửa căn nhà này sẽ là của tôi nên các bạn không có quyền gì mà đuổi tôi ra khỏi nhà..."
Gia Hân đờ người cô không hiểu sao Sở Nhi lại nói như vậy. Lúc này Sở Nhi bảo Lam Nhi lấy ra một xấp giấy mà quăng vào mặt Gia Hân nói :
"Chị xem đi. Khi một người vợ hợp pháp ly hôn. Mà người chồng lại ngoại tình với một người phụ nữ khác. Vã lại tôi còn mang thai con của anh ta. Nên một nửa cái nhà này sẽ thuộc về tôi là đúng rồi..."
Gia Hân và Lý Nhã đứng hình. Ngay cả Thiên Mạc cũng như thế anh không ngờ cô đã đổi thay như thế này. Cô đã phản bội anh phản bội tình yêu của anh và bây giờ mục đích của cô là vì gia sản của anh. Nhưng anh lại không biết rằng cô làm tất cả điều này là chỉ mong anh có thể nhận ra tất cả những gì anh làm với cô điều là sai.
Đầu tiên anh đã ngoại tình sau đó còn ly hôn với cô, để đến bên cạnh cô ta điều này đã khiến các quốc ức của cô bấy lâu qua đã trổ dậy.
Thiên Mạc bậc cười mà nói : "Vậy được thôi. Nếu cô là một người tham lam như thế thì tôi sẽ chia một nửa cái nhà này cho cô. Từ nay nước sông không phạm nước giếng..."
Sở Nhi cố kìm chế nước mắt cô vẫn là mạnh mẽ trả lời : "Được từ nay một nửa căn nhà này là của tôi. Bởi vì tôi có quyền sở hữu nó..."
Vừa dứt lời trái tim của cô như muốn tan nát bởi vì anh đã nắm chặt tay Lam Nhi.
"Tất cả mọi thứ điều đã không còn. Nhưng mà anh vẫn còn em và gia đình của chúng ta. Từ nay hai ta sẽ bên nhau và không một ai có thể chia cách chúng ta..."
Thiên Mạc lúc này hôn lên trán của Lý Nhã mà nói : "Sau nụ hôn này kể từ ngày mai chúng tôi sẽ kết hôn. Hôn lễ này là điều chứng tỏ cho tình yêu của anh dành cho em..."
Lý Nhã nghe được những câu này cô rất là vui. Rốt cuộc những gì cô ao ước bấy lâu qua tưởng nó là xa vờ nhưng không ngờ bây giờ nó đã trở thành sự thật. Cô ôm chặt anh lại mà hôn này trước mặt.
Sở Nhi bị cảnh này làm cho lòng co thắt lại mà nước mắt đã chảy xuống dưới má, nhưng Thiên Mạc vẫn không quan tâm còn Lý Nhã và Gia Hân thì đang cười khinh bỉ cô. Sở Nhi lúc này lâu đi nước mắt cô biết rằng tất y mọi thứ đã kết thúc thật sự với mối quan hệ này.
Nhưng cô cũng không thể lùi bước được bởi vì cô phải đòi lại công bằng cho chính mình.
"Được thôi tôi chúc phúc cho hai người sẽ mãi mãi ở cạnh nhau hạnh phúc. Còn bây giờ thì phiền mấy người cút khỏi ranh giới của nhà tôi..."
Tất cả người nhà của Thiên Mạc điều phải ở trên lầu. Còn Sở Nhi và Lam Nhi thì ở phần dưới lầu. Sở Nhi nhìn bọn họ rời đi mà không thể kìm chế được cảm xúc được nữa cô đã khóc.
Lúc này Thiên Mạc đi uống nước anh dừng lại tại bậc thang mà nhìn cảnh này. Anh cảm thấy hối hận vì những gì mình đã gây ra với cô.
Nhưng anh cũng không ngờ cô lại thay đổi khá nhanh như vậy. Anh không biết phải làm gì đành phải chọn để cô lạc mất anh để xem cô có nhận ra những việc mà mình đang làm điều là sai trái hay không bởi vì anh thật sự vẫn còn yêu cô.
Lúc này Sở Nhi cảm giác như có ai đó nhìn mình. Cô đưa mắt nhìn lên xem thử thì không có ai. Cô lại im lặng nghe Lam Nhi an ủi. Còn Thiên Mạc thì âm thầm quay trở lại phòng của mình. Nơi mà đối với anh như là địa ngục.
Bởi vì người phụ nữ trong đó không phía là người anh hàng ngày nhớ, đêm mong mà chính là Sở Nhi người đang ngồi buồn bã ở dưới lầu...