Sở Nhi ngồi suy nghĩ một hồi. Cô không biết làm sao để đối mặt với Thiên Mạc. Tại sao anh lại làm như vậy với cô chứ ? Tất cả điều không có lời giải đáp cho cô. Vì vậy chắc cô phải tự đi tìm lời giải đáp cho chính mình.
"Nhất định em sẽ không bao giờ chịu thua, tại sao anh lại làm vậy chứ ? Anh biết không kể từ khi anh bước vào cuộc đời của em. Thì tất cả các gông bảo luôn luôn ập đến. Và bây giờ cũng vậy em sẽ xem như là thử thách kế tiếp. Nhất định anh sẽ hiểu ra được rằng em không lừa dối anh..."
Sở Nhi bước lên lầu cô thay một bộ quần áo khác lên người. Cô muốn quay lại nhà của Thiên Mạc để làm sáng tỏ tất cả mọi thứ. Nhưng không ngờ Sở Bạch lúc này lại xuất hiện anh ta luôn tìm mọi cách ngáng đường cô.
"Này em tính đi đâu vậy ?"
Hắn tra hỏi khiến cô bực bội mà nói :
"Tôi đi đâu là quyền của tôi anh có quyền gì mà xen vào ? Anh nghĩ mình là ai ? Anh cũng chỉ là một người qua đường không thân không thích với gia đình tôi thôi..."
Nghe đến đây Sở Bạch cực kỳ tức giận, anh muốn tát cô một cái nhưng lại bất lực không thể làm được gì. Anh ta lại tiếp tục nói với cô :
"Thôi được cô đi đâu là quyền của cô. Tôi không xen vào nữa được chưa ? Nhưng với thân phận Nhược Hy là bác sĩ của cô tôi có quyền đi theo và bảo vệ cho bệnh nhân của mình."
Sở Nhi cười khinh bỉ mà lấy trong túi ra một ít tiền quăng xuống đất : "Vậy à. Đấy nếu anh là bác sĩ thì cầm số tiền này đi. Chắc lúc trước tôi quên trả tiền cho nên bây giờ muốn bám theo để moi tiền chứ gì ? Được rồi bây giờ tôi và anh không ai nợ ai cả. Tôi cũng không thê anh bảo vệ mình đâu. Mau cút hộ..."
Anh rất tức giận mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô mà nói không thành lời : "Cô...Cô thôi được rồi. Cô hãy nhớ kỹ nếu cô trở về căn nhà đó thì...Kết quả nhận lại chỉ có một kết cục thê thảm mà thôi !"
Cô nhìn chằm chằm vào anh ta đang rời đi, còn cô thì im lặng thẫn thờ một lúc lâu sau đó cũng rời đi nhưng không ngừng suy nghĩ những câu vừa nãy hắn đã nói : "Rốt cuộc ý hắn là anh chứ ? Thôi mặc kệ tên điên đó đi mình sẽ không bao giờ tin một tên điên như hắn..."
Cô buồn ra ngoài mà leo lên một chiếc xe sang trọng, chiếc xe đó lúc này trở cô đến nhà của Thiên Mạc. Ngôi nhà cô đã ở gần 1 tháng và nơi đây chính là khởi nguồn của những rắc rối. Cô bước vào trong.
Bước vào bên trong mọi thứ vắng tanh như không còn ai ở nữa. Cô lúc này lên tiếng gọi tên anh Thiên Mạc nhưng đáp lại là sự im lặng. Khiến cô hoan man : "Tất cả mọi người trong nhà. Họ đi đâu hết rồi ?"
Lúc này từ trên lầu một người phụ nữ bước ra, cô ta nhìn chằm chằm vào cô mà bắt đầu lên tiếng : "Nhìn xem ai đây ? Phải nói sao nhỉ không phải là vợ cũ của chồng tôi à ? Sao bị đuổi ra khỏi nhà rồi mà còn mặc dày trở lại đây được vậy ?"
Sở Nhi nghe được những câu này của cô ta liền tức điên, cô không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra tại sao cô ta lại nói như vậy Sở Nhi trả lời : "Cô là ai chứ ? Tại sao lại ở trong nhà tôi. Chồng cũ gì ở đây ? Người phải cút khỏi nhà này là cô mới đúng ?"
Lúc này cô ta lại nói, mà cười khinh bỉ cô : "Vậy sao...Ừm thì tôi thấy tội nghiệp cho cô quá. Đã không còn gì trong căn nhà này mà còn muốn lên mặc. Để tôi nói cho cô biết từ nay tôi chính thức là vợ của Thiên Mạc cũng là người thay cô ở trong căn nhà này.
Còn cái ghế của cô đã sớm bị tôi đá ra ngoài từ lâu rồi. Còn giờ thì hãy mau cút đi..."
Sở Nhi như muốn khóc nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh cô tiếp tục nói : "Tôi không tin các người đang lừa tôi. Anh ấy vẫn còn yêu tôi với lại tôi cũng đã mang thai con của anh ấy. Còn cô chỉ là một con bù nhìn thế chỗ tôi thôi..."
Lúc này từ bên trong bước ra là Gia Hân cùng Thiên Mạc hai người cũng nhìn chằm chằm vào cô, Sở Nhi nhìn thấy Thiên Mạc liền cười tươi cô tưởng rằng anh sẽ nói giúp mình nhưng không anh lại khiến lòng cô phải đau như cắt :
"Cô mau cút khỏi đây đi đồ phản bội. Căn nhà này không còn chỗ để chứa một kẻ hèn hạ dơ bẩn như cô. Tôi và cô từ nay không còn quan hệ gì nữa. Hãy đi tìm cha đứa bé mà kêu hắn ta chăm sóc cho mẹ con cô đi..."
Nghe đến đây Sở Nhi đã hoàn toàn sụp đổ, không những vậy anh còn nắm tay thân mật với cô ta Sở Nhi hét lớn : "Không...Không đây chỉ là hiểu lầm mà thôi. Và tất cả điều không phải sự thật anh hãy mau nói cho em biết đi !""
Lúc này Gia Hân lại lên tiếng : "Nhìn kìa trông cô thật tội nghiệp, nhưng thôi kệ bởi vì tôi biết phải làm sao đây. Bởi vì bây giờ chồng cô đã không còn yêu cô nữa rồi. Thôi biết điều thì cút hộ..."
Sở Nhi đã khóc cô thật sự không thể chống đỡ với những gì đang xảy ra ở trước mắt, khi bị tất cả bọn họ quay lại tấn công bằng những lời lẽ cay nghiệt. Bọn họ thì nhìn cô mà cười đắc ý. Bọn họ muốn thấy cô trở nên như vậy. Bởi vì mục tiêu của họ là muốn cô đau. Còn Thiên Mạc thì ngoài mặt thì luôn cứng rắn như anh đã mềm lòng bên trong bây giờ chỉ muốn bảo vệ cô nhưng không thể nào làm được.
"Mình làm sao thế này cô ấy...
Mày không được làm vậy . Đây là kết quả của những việc cô ta đã làm với mày. Nhất định mày sẽ không được mềm lòng vì cô ta.
Đúng vậy tất cả là do cô ta tự làm tự chịu mình không liên quan..."
Lúc này Gia Hân và Lý nhã đưa mắt nhìn chăm chăm vào nhau. Họ như hiểu ý nhau mà nhớ lại những chuyện mà hai người đã giao ước.
Đêm hôm đó, sau khi đưa Thiên Mạc về, Lý nhã đã điện thoại cho Gia Hân, Gia Hân bắt mấy mà thấy kẻ thù của mình đang gọi cô tức giận quát : "Cái gì vậy ? Ban đêm ban hôm mà không để cho tao ngủ. Mai mày chính thức bị đuổi việc..."
Lúc này Lý Nhã nói với Gia Hân : "Chị khoan hãy tắt máy. Tôi có một việc rất quan trọng cần trao đổi với chị..."
Lý Nhã kể tất cả mọi chuyện ra khiến cho Gia Hân bậc cười, mặc dù hai người là không hợp với luôn đối đầu với nhau. Nhưng Gia Hân nghĩ rằng nếu Lý Nhã có thể thay thế chỗ Sở Nhi thì mọi thứ sẽ đảo lộn cô ta sẽ đau đớn vì mất đi anh lúc đó cô ta sẽ bị dày vò cho đến chết.
Thế là hai người đã hợp tác với nhau. Gia Hân thì muốn Sở Nhi biến mất khỏi cuộc sống của mình. Còn Lý nhã thì lại muốn có được Thiên Mạc thế thì trọn vẹn cả đôi đường. Thế nên hai người mới buông bỏ tất cả ân oán mà trở thành bạn của nhau để thực hiện một kế hoạch nham hiểm khác.
Quay lại chỗ Sở Nhi thì cô rất đã ngã ngục xuống dưới đất, lúc này Thiên Mạc không còn là chính mình nữa anh vội vàng chạy xuống phía dưới mà không ngừng gọi tên của cô :
"Sở Nhi...Sở Nhi..."
Nhưng chưa kịp đến chỗ của cô thì anh đã thấy một người đàn ông khác xuất hiện.
Đó chính là Sở Bạch trên tay anh ta đang bế cô mà nhìn chằm chằm vào ba người. Khiến hai người kia điều bị sốt trước cảnh trước mắt của mình. Gia Hân và Lý nhã bối rối không biết người đàn ông này là ai.