Tiếng chuông điện thoại vang lên 3 người đàn ông đứng ở ba phía, lúc này hắn ta cười nham hiểm mà nói : "Không uổng công ta chờ đợi, con mồi của chúng ta đã đến rồi. Các người mau chủng bị đi..."
Hai người còn lại nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt của họ sáng lên vì biết rằng xong vụ này họ sẽ giàu to, và còn rời khỏi tên điên loạn độc ác này : "Được được chúng tôi sẽ chủng bị..."
Sở Khuyết cùng Thiên Mạc đã chuẩn bị xong tiền đầy đủ, họ đang đi đến địa điểm mà bọn bắt cóc Sở Nhi đã hẹn. Hai người ai nấy cũng điều rất lo lắng mà sắc mặt đã tối sầm :
"Bác yên tâm Sở Nhi không sao đâu nhất định chúng tôi sẽ cứu cô ấy ra khỏi tay chúng..."
Sở Khuyết đưa ánh mắt nhìn chiếc vali mà thở dài : "Cũng mong là như vậy, mong rằng mọi chuyện sẽ êm xuôi..."
Chiếc xe cứ chạy mãi chạy qua một con đường hẻo lánh sau đó chạy đến một rừng thông.
"Bác hãy chủng bị đi chúng ta sắp đến rồi... Chỉ còn 500km nữa sẽ đến căn nhà bỏ hoang kia..."
Sở Nhi lúc này cũng đã tỉnh lại cô đã lấy được ý thức, khi nghe những tên kia bàn tán không để ý đến mình. Cô cố gắng vùng vẫy tìm mọi cách thoát ra nhưng sợi dây trói cô khá chặt khiến tay cô càng thêm đau.
Bọn họ đã bàn tán về mọi chuyện xong, sau đó đưa ánh mắt của mình sang nhìn chằm chằm vào cô. Tên cầm đầu đến nhìn cô một lát lâu trong bộ đồ rách nát. Cô đưa ánh mắt căm hận nhìn hắn mà nói : "Các người là những tên cầm thú hãy mau thả ta ra rốt cuộc các người đang định làm gì tôi ?"
Tên cầm đầu cười kinh bỉ hắn đưa tay lên cằm cô mà trả lời : "Cô em tỉnh lại rồi sao ? Bây giờ cô em đang là con ác chủ bài của bọn anh đấy. Nếu không muốn bị thương thì câm miệng lại..."
Sở Nhi run rẩy khi thấy hắn lấy trong túi ra một khẩu súng mà chĩa vào đầu của mình, còn hắn thì cười vẫn để tay trên còi súng rồi nói :
"Anh cũng không biết nên đối xử với em ra sao ? Nhưng anh thật sự đã thích em rồi đấy. Hay em về làm vợ anh nhé. Anh sẽ chăm lo cho em tất cả !"
Sở Nhi nghe những lời bẩn thỉu đó mà phun nước bọt lên mặc của hắn, khiến hắn tức điên mà đưa tay lên tàn nhẫn tát vào mặt cô mấy cái khiến cô đau đớn mà chảy cả nước mắt. Khuôn mặt cũng dần sưng đỏ lên.
"Mày dám phun nước bọt vào mặt ai hả ? Con đĩ chó, nếu mày không còn giá trị lợi dụng thì tao đã tuyển mày đi từ lâu rồi."
Cô nhìn chằm chằm vào bọn chúng mà mỉm cười với những gì lúc nãy mình làm : "Bọn khốn các người rồi sẽ trả giá, nhất định cha và chồng ta sẽ không tha cho bọn mày..."
Hắn nghe được câu này liền đáp trả : "Vậy sao mọi thứ bây giờ đã kết thúc rồi ! Không biết họ có đủ tiền để chuột cô em ra hay không nhỉ ?
Hay là bán luôn cả công ty để mà cứu em.
Em yên tâm đừng lo nếu họ không cứu được em, thì anh sẽ lo lắng cho em chăm sóc đến khi nào em hết kiêu ngạo mới thôi !"
Nói rồi hắn kêu đàn em của mình đến chỗ của cô, hai bọn chúng nắm chặt tay mà lôi cô đi cô đau đớn nhìn bọn chúng mà nước mắt cứ chảy : "Rốt cuộc các người đang định đưa tôi đi đâu vậy ?"
Một trong hai tên đó lúc này cười rồi trả lời cô : "Cứ đi đi rồi sẽ biết, nhưng trong hôm nay mạng sống của cô sẽ gặp nguy hiểm nếu gia đình cô không triệu đưa ra 10 tỷ..."
Sở Nhi bị sốc đến đơ người cái gì 10 tỷ chứ đây không phải là ăn cướp sao ? Hôm nay xem như cô xong rồi tập đoàn Sở Thị đã bị phá sản lấy đâu ra 10 tỷ mà đưa cho bọn chúng đây lúc này Sở Nhi chỉ có khóc trong câm lặng mà thôi.
Sở Nhi lúc này được đưa đến một sân bay bỏ trống ở sâu căn nhà hoang, bọn chúng vẫn luôn dữ cô mà như trông chờ một thứ gì đó. Chờ mãi sau nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cô cũng đã thấy bóng dáng của hai người đàn ông quen thuộc.
Đó chính là cha và chồng cô bọn họ dường như đến đây để cứu cô, Sở Nhi rất vui mừng cô thẫn thờ nhìn bọn họ một lúc lâu. Lúc này tiếng chuông điện thoại của hai người vang lên.
Thiên Mạc bắt mấy, đầu dây bên kia là tên cầm đầu bọn bắt cóc. Hắn nói rằng muốn Sở Khuyết phải mang tiền qua cho chúng khiển tra.
Thiên Mạc không chịu sợ ông sẽ gặp bất chấp gì, nhưng Sở Khuyết lại cương quyết cố gắng phản đối lời cậu mà mang vali tiền đến chỗ của bọn chúng. Lúc này bọn chúng bắt đầu đếm tiền thấy số tiền đã đủ hai tên đó liền thả Sở Nhi ra.
"Được rồi bây giờ chúng tôi sẽ nhận tiền, còn các người đã nhận người được chưa ? Không ai nợ ai bây giờ đã kết thúc. Mời các người về cho..."
Tên cầm đầu nhìn thấy cảnh đó rất tức giận hắn như muốn hộc máu ra vậy, tại sao bọn chúng lại không làm theo mệnh lệnh của hắn chứ ? Nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho bọn chúng dễ dàng như vậy.
Lúc này Sở Khuyết và Thiên Mạc nhìn bọn chúng lo đếm tiền mà mang Sở Nhi đi, với lại bọn họ muốn cô an toàn nên nghe theo lời chứ không phải gọi cảnh sát. Tên cầm đầu bước ra thì đã thấy bọn họ đi mất rồi. Mà đưa mắt nhìn mấy tên thuộc hạ ngu ngốc bị tiền làm mờ mắt.
"Tại sao bọn mày không nghe tao hả ?"
Tên cầm đầu nói với một chất giọng đầy sát khí, ánh mắt đã nổi đầy gân máu. Một tên trong hai bọn họ trả lời : "Hahhaha chúng tôi đã có tiền rồi, thì quan tâm con nhỏ đó làm chi chứ ? Bây giờ chỉ cần mang số tiền này cao chạy xa bay..."
Nghe những lời này của bọn chúng Tên cầm đầu đã quên đi những lời dặn dò của Gia Hân, hắn bậc cười : "Đúng các người nói đúng bây giờ chúng ta đã có tiền rồi, chúng ta sẽ cao chạy xa bay khỏi nơi này. Chúng ta sẽ không cần lo lắng về việc gì cả ?"
Hắn lúc này lấy súng ra nhanh lúc hai tên còn lại không để ý mà dùng súng giết chết chúng. Hắn lúc này như một kẻ điên loạn một phần là sợ Gia Hân nếu biết được Sở Nhi vẫn còn sống sẽ không bỏ qua cho mình một phần là vì hắn sợ mình đã làm nhiều việc xấu như vậy sẽ bị cảnh sát truy nã.
"Không may không cần phải suy nghĩ nhiều mọi chuyện đã kết thúc, bây giờ hãy cùng số tiền này cao chạy xa bay... Hahahhaha tiền của ta..."
Lúc hắn quét tất cả số tiền lại vào vali do bị hai tên kia bươi ra, thì từ đằng xa có một chiếc xe dừng lại. Từ trên xe một tên mặc đồ đen đang tiến dần đến chỗ của hắn. Vì hắn không để ý nên tên áo đen này đã đưa súng lên bắn vào đầu hắn một phát.
Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm tên áo đen, mà tiền rơi khắp nơi. Tên áo đen mỉm cười sau đó vun súng lên giết chết hắn. Tên áo đen hốt hết tiền vào vali mà rời đi trong cái chết tất tưởi của hắn ta giống hệt những gì hắn đã làm với đồng bọn của mình.
"Thưa chị tất cả mọi thứ sẽ đã làm xong..."
Gia Hân bậc cười nói chuyện với người đàn ông bí ẩn kia : "Được lắm, tất cả mọi thứ đã kết thúc em trai của chị thật là giỏi. Cuộc trả thù của ba chúng tôi chỉ mới bắt đầu. Sở Nhi cô sẽ phải trả giá. Hãy từ từ mà đoán nhận địa ngục lạnh lẽo và dối trá ở phía sau lưng đi..."
Rồi tên áo đen leo lên xe rời đi.