4
Thẩm Thanh Ngọc tiến cung đến "thăm" ta.
Trước kia ở trong phủ lúc nào nàng ta cũng gây khó dễ cho ta, hiện giờ ta trở thành hoàng hậu, nàng ta như bị mất trí nhớ, bắt đầu tình ý chân thành, hết tiếng này đến tiếng khác thân mật mà gọi ta là “tỷ tỷ”.
Nhưng cũng không còn cách nào.
Nàng ta là muội muội trên danh nghĩa của ta, trước mặt mọi người, ta phải hợp tác diễn xuất với nàng ta.
Thời tiết tốt, ta chiêu đãi nàng ta ở trong vườn.
"Tỷ tỷ. " Nàng ta “túy ông chi ý bất tại tửu”*(3) mà hỏi: "Chừng nào Thái tử điện hạ sẽ tới dùng cơm với chúng ta?"
Kỳ Nguyên đang luyện kiếm, ta thấy hiện tại cũng đến giờ ăn cơm, liền kêu thị nữ dẫn hắn tới đây.
Khi Kỳ Nguyên đi tới, đột nhiên dừng bước, "Thứ trên mặt đất này, là của mẫu hậu sao?"
Ta theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, không biết ai làm rớt một cái túi hương, màu hồng nhạt trên mặt đất, ta chưa thấy bao giờ.
"A, không phải...."
Ta vừa mới mở miệng đã bị Thẩm Thanh Ngọc cắt đứt: "Điện hạ, là của ta."
Nàng ta mỉm cười thuần khiết: "Điện hạ có thể giúp ta nhặt lên không?"
Kỳ Nguyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua, ánh mắt chợt lạnh lẽo, mang theo chút uy nghiêm không giận tự uy, khiến người ta tự dưng sinh ra một loại cảm giác khuất phục:
"Mẫu hậu đang nói chuyện, ngươi dám cắt ngang?"
Sắc mặt Thẩm Thanh Ngọc cứng đờ.
Trước kia ở trong phủ, nàng ta quen kiêu ngạo ương ngạnh với ta rồi, thế nhưng quên mất hiện tại là ở trong cung, thân phận của bọn ta cũng thay đổi.
“Không hiểu quy củ gì cả."
Dứt lời, hắn rút bội kiếm tùy thân ra, mũi kiếm móc vào dây túi hương trên mặt đất kéo nó lên rồi chọc thẳng vào trước mặt nàng ta.
"Lần sau không giữ đồ vật cẩn thận, thì đừng có xài nữa."
Thẩm Thanh Ngọc bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, run rẩy tiếp nhận.
5
Vào buổi tối, ta dạy dỗ hắn:
“Ngươi dọa người ta như vậy làm gì? Khom lưng nhặt không được sao? Nhất định phải rút kiếm à."
"Không được, bẩn."
Được rồi, mặt đất bẩn thỉu, hắn có thói ở sạch, ta biết rồi.
"Haiz, đứa nhỏ này ngươi..."Ta đỡ trán: "Ngươi có biết mục đích tiến cung lần này của nàng ta không?"
"Nhi thần biết."
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Mẫu hậu không thích nàng ta, vậy nên thần cũng không thích nàng ta."
Bình thường hắn chưa từng lộ rõ ra sự yêu ghét như vậy với mọi người.
Ta cảm thấy rất vui.
Thật không hổ là đứa con mà mình nuôi, biết bênh vực người của mình.
"Tuy là nói như thế, nhưng khả năng cao nàng ta sẽ là thái tử phi tương lai của ngươi, việc này mẫu hậu cũng không thể làm gì được."
Sắc mặt hắn không vui: "Vì sao?".
Ta phân tích cho hắn:
"Nàng ta là nữ nhi Thẩm gia, ngươi cưới nàng, sau này sẽ giúp ích cho việc đăng cơ của ngươi."
Hắn đột nhiên nhìn thẳng vào ta.
"Cho nên, mẫu hậu cũng nghĩ vậy?"
Ta lắc đầu rồi lại do dự gật gật đầu.
Được rồi, mặc dù ta ghét phụ thân và muội muội của mình, nhưng Kỳ Nguyên cần một gia đình mẫu thân có nền tảng vững chắc để làm chỗ dựa.
"Được rồi, mẫu hậu."
Hắn đã nhượng bộ:
"Nhi thần nghe theo người, sẽ cưới tiểu thư Thẩm gia làm vợ, nhưng không phải là Thẩm Thanh Ngọc."
"Chuyện này ngươi không thể lựa chọn. " Ta đính chính: "Thẩm gia chỉ có một nữ nhi là nàng ta thôi."
Hắn bình tĩnh nhìn ta, ánh mắt gợn sóng.
"Mẫu hậu cũng là người Thẩm gia, không phải sao?"
Trái tim ta lộp bộp một tiếng.
Ta lo lắng đến mức lắp bắp,
"Ta ta... ngươi, ngươi ngươi ngươi… nghĩ cái quỷ gì vậy? Ta là mẫu hậu của ngươi đó, ngươi cái đồ nghịch tử, ngươi, ta, ta...".
Hắn cười khẽ một tiếng, thu hồi ánh mắt,
"Nhi thần cũng chỉ nói giỡn, sao mẫu hậu đã bị hù đến thế rồi?"
"..."
Ta tức giận đến sắp cắn nát môi: "Kỳ Nguyên, sau này không được nói giỡn như vậy!"
- -----
*(1): Tui không biết cái bánh đó được gọi là gì nên đặt tạm vậy, ai biết nhắc tui sửa lại nha.
*(2): câu này kiểu quan lớn có thể đè ch/ế/t dân
*(3): ý không ở trong lời; có dụng ý khác