Mưu Đoạt Ánh Trăng

Chương 1




1

Ta vừa mới vào cung, hoàng hậu nương nương nuôi nấng Thái tử liền qua đời.

Ta nhặt được hậu vị và một nhi tử tiện nghi.

Mọi người đều ngưỡng mộ ta may mắn, một bước lên trời, còn ta chỉ cảm thấy đau đầu.

Trong cung có lời đồn: "Thái tử là sắt, hoàng hậu là nước chảy."*(1)

Cũng không biết là hoàng đế khắc thê, hay là Thái tử Kỳ Nguyên khắc mẫu.

Ngoài mẹ đẻ Lý hoàng hậu, thằng nhóc này đã có hai đời dưỡng mẫu là Trần hoàng hậu và Triệu hoàng hậu.

Năm thứ tư Trần thị làm hoàng hậu, bởi vì mối họa vu cổ mà bị phế truất.

Triệu hoàng hậu thì khỏi phải nói, vừa mới hạ táng xong.

Ngoài ra còn có tin đồn rằng hắn là một đứa trẻ có tính tình cổ quái, đa trí và quỷ quyệt, thậm chí còn có chút u ám.

Là vị hoàng hậu thứ tư sắp nhậm chức, ta kinh hồn bạt vía, mất ngủ mấy ngày, sợ mình là người kế tiếp bị tiễn đi.

Vắt óc suy nghĩ hai đêm, ta quyết định dốc hết sức mình, trước tiên dỗ ngọt Thái tử, xem hắn như phụ thân, như tổ tông, về phần có thể sống bao lâu, chỉ có thể nghe theo ý trời.

Kỳ Nguyên làm con thừa tự dưới gối ta, dĩ nhiên phải chuyển đến tẩm cung của ta.

Đứa trẻ này có một khuôn mặt đáng yêu, mày rậm mắt to, sống mũi cao ráo, môi mỏng hồng nhuận.

Nếu đặt ở ngoài cung, khăn tay và túi thơm của các nữ hài tử khẳng định sẽ chất thành một ngọn núi nhỏ trước mặt hắn.

"Nhi thần gặp qua mẫu hậu."

Hắn hành lễ một cách cung kính.

Tiếng "Mẫu hậu" này làm ta sợ hãi, vội vàng đỡ hắn lên.

Ngươi có biết không, ta chỉ lớn hơn hắn 3 tuổi.

Liên tục mấy ngày, ngoại trừ có chút không thích nói chuyện ra, hắn đều biểu hiện cực kỳ ngoan ngoãn.

Chuyện này làm cho ta vô cớ sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy không thể tuyệt đối tin vào lời đồn lúc trước, đứa trẻ âm u trong truyền thuyết cũng chỉ có vậy.

Ngay khi ta buông lỏng cảnh giác, hắn đã yêu cầu ta đưa đón hắn đi học mỗi ngày.

Ta không tình nguyện.

Mỗi ngày phải dậy sớm nghe các phi tần dong dài đã phiền rồi, bây giờ còn muốn ta phải dậy sớm đi bộ đưa hắn đến trường nữa?

Cứ theo cái đà này, ta sẽ sống không quá hai năm.

"Không được." Ta khéo léo từ chối.

Ta lười biếng dựa vào chỗ ngồi của mình:

"Ngươi đã không còn là đứa trẻ nữa, hơn nữa, ta cũng chưa từng nghe nói Triệu hoàng hậu đưa ngươi đi mà."

Hắn cười hung ác nham hiểm, giọng điệu lạnh lẽo:

"Bà ta không thích ta, cho nên, mẫu hậu thấy rồi đó —— bà ta đã ch. ết."

??

Cả người ta giật mình, lập tức bật dậy,

“Ngày mai! Ngày mai mẫu hậu sẽ đưa ngươi đi!"