Mưu Đồ Em Đã Lâu

Chương 4: Hoàn




Những tháng cuối của thai kỳ, cơ thể tôi bắt đầu trở nên vô cùng cồng kềnh.



Bác sĩ kiểm tra nói là thai đôi, cơ thể mẹ sẽ chịu áp lực gấp đôi.



Tạ Tri Hành đau lòng không thôi, phần lớn thời gian đều ở nhà với tôi, hoặc là đưa tôi ra ngoài đi dạo, đề phòng khó sinh.



Có một lần đang đi dạo, tôi chủ động nhắc tới quá khứ của tôi và Tạ Diễn.



“Em từng bị một gã say đi theo trên đường tan học buổi tối, sau đó Tạ Diễn biết được nên bắt đầu đưa đón em đi học mỗi ngày, mặc gió mặc mưa, kiên trì được sáu năm.”



“Có đôi khi em cảm thấy, tình cảm của mình đối với Tạ Diễn có thể là sự vô tri lúc nhỏ tuổi, sinh ra sự sùng bái mù quáng đối với người anh hùng có thể giải cứu mình.”



Sắc mặt anh cứng đờ trong phút chốc, chẳng mấy chốc đã biến mất, lại không phải biểu hiện ghen.



Trái lại anh vặn mở nước uống ra, đợi tôi uống xong mới ấm giọng an ủi:



“Anh mặc kệ quá khứ của hai người như thế nào, sau này, người ở bên cạnh em là anh, anh yêu em, nên anh không thèm để ý đến quá khứ của em.”



Vào lúc pháo hoa sắp tàn, tôi ở trong lòng anh cảm động rơi lệ.



Một giây sau.



Cơn đau râm ran đột nhiên xông tới.



Tôi hơi thay đổi sắc mặt, cố gắng ngăn chặn giọng nghẹn ngào, run rẩy nhìn về phía Tạ Tri Hành.



“Hình như em sắp sinh rồi.”



Người đàn ông luôn bình tĩnh lập tức trở nên luống cuống.



Đến phòng sinh, anh còn khóc lớn tiếng hơn cả tôi.



Bác sĩ mờ mịt, cuối cùng vẫn là tôi không nhịn được nữa, cắn răng đuổi anh ra ngoài.



*



Sau khi hai đứa trẻ đầy tháng, Tạ Tri Hành bù cho tôi một hôn lễ long trọng.



Tô Mạt đến phòng trang điểm nhìn tôi.



Từ sau bữa tiệc lần trước, chúng tôi đã trở thành bạn bè.



Cô ấy nhiều chuyện đến gần: “Anh nhà bà thế nào? Tui nói cho bà biết, Tạ Diễn đó không được đâu.”



“Sao bà biết?”



Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy từ trên xuống dưới.



Tô Mạt xùy một tiếng khinh thường.



“Nghĩ gì vậy, tui nhìn thấy Tạ Diễn ở nước ngoài, hắn cùng một hotgirl mạng đi khách sạn, chỉ năm sáu bảy tám phút là đã đi ra rồi.”



Trên mặt cô ấy tràn đầy vẻ hóng hớt, trọng tâm câu chuyện nhanh chóng chuyển sang Tạ Tri Hành.



Có trời mới biết.



Lần đầu tiên là ngoài ý muốn, sau này bởi vì mang thai mà đến nay chúng tôi cũng chưa từng cùng phòng.





Nghĩ đến đây, tôi hững hờ nói một câu: “Thì vậy đó.”



Tô Mạt mở miệng lầm bầm một câu:



“Đàn ông nhà họ Tạ thế mà đều vô dụng cả.”



Tôi chột dạ cười cười, cúi đầu nhìn điện thoại.



Đúng lúc có tin nhắn gửi tới.



Là số lạ.



“Thẩm Mộng Tinh, tôi nói cho cô biết một bí mật, cô giúp tôi nói chú nhỏ điều tôi về đi.”



Là Tạ Diễn.



Tôi suy nghĩ một lúc, không để ý tới hắn nữa.



Nhưng hắn lại nôn nóng, liên tục gửi tin nhắn đến.



Tôi nhìn sơ qua.



Trong đó có một tin khiến tôi chú ý.



“Lúc trước, khi chú nhỏ biết cô tan học bị người ta đi theo thì đã cố ý dặn dò tôi hộ tống cô đi học, tiền công là mỗi tháng chuyển cho tôi hai trăm ngàn tiền tiêu vặt.”



Tiếng bước chân quen thuộc ngoài phòng dần dần tới gần.



Tôi nén lại suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng, đứng dậy đón lấy tương lai tốt đẹp.







Nhưng tôi sai rồi.



Tô Mạt chính là người miệng rộng.



Hôn lễ còn chưa kết thúc, lời đồn đàn ông nhà họ Tạ không được đã xuất hiện trên điện thoại của mọi người trong giới.



Tốc độ lan truyền đáng kinh ngạc.



Quả thật khiến người ta líu lưỡi nói không nên lời.



Trong phòng cưới, ánh mắt Tạ Tri Hành dịu dàng nhìn tôi.



Chúng tôi mỉm cười nhìn nhau: “Nghe đồn em nói anh không được?”



Nụ cười của tôi cứng đờ trên mặt: “Không phải em đâu.”



Vào thời điểm này, thành thật không phải là tốt.



Tạ Tri Hành hững hờ ồ một tiếng: “Là lỗi của anh.”



Tôi mờ mịt nhìn qua, một giây sau, cả người rơi vào trong vòng tay anh.



Giữa chừng, tôi không dễ gì mới giãy ra được, khóc cầu xin anh: “Em sai rồi, em không dám nói lung tung nữa đâu.”




Tạ Tri Hành cúi đầu, hơi thở dịu dàng phả vào bên tai tôi.



“Đồ lừa đảo này, quả nhiên là do em nói.”



Tôi khóc không ra nước mắt!







Sau khi xong việc, tôi mệt mỏi lắm, nằm trong lòng anh, lại bỗng nhiên nhớ ra một việc.



“Có phải nhà họ Tạ cũng có sản nghiệp ở Châu Phi không?”



Tạ Tri Hành gật đầu: “Đúng, có điều điều kiện ở đó khắc nghiệt, quy mô không lớn.”



Tôi ngồi dậy, trong mắt chứa đựng sự chờ mong.



“Hay là đưa Tạ Diễn tới đó đi, hắn nên rèn luyện cho tốt.”



Tạ Diễn đang ngồi xổm ở ven đường hít khói xe cuối cùng cũng nhận được hồi âm.



Nhưng lại là tài liệu thuyên chuyển hắn đến Châu Phi.



Ký tên: Tạ Tri Hành.



Tạ Diễn: “Không phải chứ, hai người bị dở hơi đúng không.”



*



Năm hai đứa nhỏ hai tuổi, cả nhà chúng tôi lên am ni cô trên núi cầu phúc.



Sư thái nhìn thấy tôi thì nở nụ cười chân thành: “Vợ chồng trẻ các con cũng xem như là làm lành rồi.”



“Làm lành gì ạ?”



Tôi nghi ngờ liếc nhìn người đàn ông đang dẫn hai đứa nhỏ ném tiền cầu nguyện ở cách đó không xa, ánh nắng chiếu nghiêng xuống, tạo thành một cái bóng trên mặt anh.



Anh càng chín chắn chững chạc, tôi cũng càng thêm động lòng.




Sư thái niệm Phật, giải thích cho tôi:



“Lần trước con tới đây bốn tháng, bạn trai con chờ ở bên ngoài bốn tháng, cô từng hỏi cậu ấy vì sao không vào, cậu ấy nói cậu ấy không tin Phật, nhưng vì con đang ở đây nên cậu ấy mới ngày ngày đến đây cầu Phật.”



Tôi sững sờ tại chỗ.



Mãi đến khi sư thái đi xa, mấy đứa nhỏ gọi mẹ, tôi mới lấy lại tinh thần.



Thì ra là sớm như vậy à.



Lần này quay lại, tôi mang đồ ni cô mà tôi từng mặc về nhà.



Trên đường đi, Tạ Tri Hành không hỏi nguyên nhân.



Mãi đến khi về nhà, tôi chất vấn: “Nếu đã sớm biết em ở trên núi, vì sao anh chưa từng đến tìm em?”



Tạ Tri Hành liếc nhìn trang phục ni cô ở trên giường.




“Sư thái, anh sai rồi.”



Bị trêu như vậy, tôi đã dời tầm mắt đi, cũng không muốn so đo nữa.



Cho dù nói thế nào, chúng tôi cuối cùng cũng đã đến bên nhau, hạnh phúc mỹ mãn là đủ rồi.



Thế là tôi chống nạnh, làm bộ vô cùng hung dữ chỉ huy anh.



“Vậy anh nói sư thái xin tha mạng đi.”



Người đàn ông đặt một nụ hôn thành kính bê môi tôi, đến gần bên tai khẽ nói:



“Xin sư thái thương tiếc!”



*



Lúc hai đứa nhỏ ba tuổi, ông nội và ông cụ Tạ đã vì chuyện ai chăm cháu mà không chịu nhượng bộ.



Tôi không dễ gì mới khuyên nhủ được.



Ông nội ở bên cạnh cảm thán:



“Cái thằng nhóc Tạ Tri Hành này, chính là hồ ly trời sinh, năm đó nếu không phải nó dùng điều kiện chăm cháu cố để cầu xin ông, ông mới không hợp tác với nó lừa Tinh Tinh nhà ông quay về từ chùa đâu.”



Quả thật như sấm sét giữa trời quang!



Tôi không thể tin được mà nhìn ông nội đang chột dạ.



Tạ Tri Hành đứng ngoài cửa nhìn thấy tình hình bất thường, chuẩn bị chạy trốn.



Bịch!



Anh vững vàng quỳ xuống, miệng không đứng đắn mà hô hào: “Sư thái xin tha mạng mà sư thái ơi.”



Hai đứa trẻ thấy thế cũng quỳ xuống theo.



Nói năng không rõ lời mà hô hào:



“Xư xái tha cho bố đi.”



Ánh mắt ông nội và ông cụ Tạ nhìn tôi thay đổi.



Trong lúc giằng co, Tô Mạt đi qua từ đầu cầu thang.



“Tinh Tinh ới, tui tới thăm bà nè.”



Một giây sau, cô ấy đờ ra tại chỗ, vẻ mặt phấn khích vì hóng được chuyện lớn.



Tôi lấy tay đỡ trán.



Tốt lắm!



Không giữ được thanh danh nữa rồi.



— HẾT —