Hành lang yên tĩnh, Thu Linh trở về điện hầu hạ, chỉ còn lại một mình Vân Tự.
Tiểu Dung Tử thấy nàng lâu không quay lại, lo lắng tìm đến: "Tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Dung Tử nhìn chiếc hộp gấm trong tay tỷ tỷ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Ai ngờ, vừa dứt lời, người trước mặt bỗng nhiên rơi nước mắt, Tiểu Dung Tử ngây người tại chỗ.
Hắn quen biết tỷ tỷ đã lâu, hơn một năm.
Tiểu Dung Tử chưa từng thấy tỷ tỷ khóc. Điện Trung Tỉnh là nơi tốt, Lưu công công đối xử tốt với tỷ tỷ, thứ gì cũng cho tỷ tỷ trước, nàng quanh năm luôn tươi cười, dường như không có chuyện gì phải lo lắng.
Vân Tự quay đầu đi, nàng hít sâu một hơi rồi lau nước mắt trên mặt. Nàng không nói gì nhưng lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Tiểu Dung Tử hoàn toàn luống cuống: "Tỷ tỷ, tỷ nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hồi lâu sau, Vân Tự mới khó khăn cất tiếng: "Ta hối hận."
Tiểu Dung Tử khó hiểu nhìn nàng. Vân Tự không nhìn hắn, quay đầu nhìn ra sân vắng, nàng lau nước mắt, thanh âm có chút nghẹn ngào nhưng cố gắng nói chậm rãi để người khác không nhận ra cảm xúc của mình:
"Đệ nói đúng, vốn dĩ không có lòng trung thành thì không nên làm nô tài, nàng ta cũng không nên là chủ tử của ta."
Đầu ngón tay nàng trong tay áo bấu chặt vào da thịt, cơn đau truyền đến khiến nàng đè nén được sự ghê tởm đang cuộn trào trong lòng.
Sau khi nghe Thu Linh nói, sự chán ghét của nàng đối với Lư tài nhân đã lên đến đỉnh điểm.
Nàng tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào tình cảnh của ba năm trước!
Đôi mắt hạnh của Vân Tự tràn đầy lạnh lẽo, nếu Lư tài nhân muốn bán nàng để cầu vinh, thì nàng và Lư tài nhân cũng không còn gì để nói.
Lấy lại bình tĩnh, Vân Tự nhận ra mình đang rất lý trí, nàng nhìn Tiểu Dung Tử kể lại ngắn gọn mọi chuyện. Tiểu Dung Tử lập tức sa sầm mặt, hắn cắn răng rít lên: "Sao nàng ta dám!"
Thường Đức Nghĩa là ai chứ?
Những cung nữ bị gã ta để mắt tới, có mấy ai sống sót? Cho dù sống sót cũng không tránh khỏi bị gã ta hành hạ.
Chỉ là mạng của cung nhân không đáng giá, Thường Đức Nghĩa làm việc lại kín đáo, không ai muốn vì mấy cung nữ mà đắc tội với gã ta, nên gã ta mới không bị bại lộ.
Giận thì giận, nhưng trước mắt phải giải quyết chuyện này đã. Tiểu Dung Tử nhíu mày: "Tỷ tỷ, bây giờ phải làm sao?"
Dù thế nào, Lư tài nhân cũng là chủ tử, tỷ tỷ không thể công khai chống đối mệnh lệnh của Lư tài nhân.
Vân Tự rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: "Dương tiệp dư luôn có thù tất báo, Lư tài nhân lúc mang thai đã đắc tội nàng ta, nàng ta không thể nào quên chuyện này."
Hiện tại chưa ra tay "chăm sóc" Lư tài nhân, chẳng qua là vì có Tô quý tần ở phía trước, thu hút hết sự chú ý của Dương tiệp dư mà thôi.
Một lát sau, Vân Tự nói: "Ta nhớ Tiểu Lộ Tử đang hầu hạ ở điện Trường Nhạc."
Tiểu Dung Tử gật đầu, ngay sau đó nhíu mày: "Nhưng tỷ tỷ, lúc ở điện Trung Tỉnh, chúng ta không qua lại với Tiểu Lộ Tử."
Liệu Tiểu Lộ Tử có chịu giúp bọn họ không?
Vân Tự lắc đầu: "Không cần hắn giúp chúng ta, đệ chỉ cần tìm vài người quen biết, truyền tin tức Lư tài nhân nghi ngờ Dương tiệp dư sai khiến Lưu ngự nữ hãm hại nàng ta sinh non đến tai Tiểu Lộ Tử là được. Ai cũng muốn thăng tiến, hắn ta ở điện Trường Nhạc lâu như vậy mà không có cơ hội, sẽ không bỏ qua chuyện này đâu."
Tiểu Dung Tử do dự, hắn muốn nói, Dương tiệp dư chưa chắc đã liên quan đến chuyện này.
Nhưng rất nhanh, Tiểu Dung Tử nhận ra, Dương tiệp dư có liên quan đến chuyện Lư tài nhân sinh non hay không không quan trọng, chỉ cần khiến Dương tiệp dư nhớ đến Lư tài nhân, và biết Lư tài nhân oán hận nàng ta là đủ rồi.
Liệu Dương tiệp dư có thể chịu đựng được sự tồn tại của một người như vậy trong cung? Nhìn cách làm việc của Dương tiệp dư là biết rõ câu trả lời.
Ngoài ra, Tiểu Dung Tử chỉ còn một mối băn khoăn: "Liệu có kịp không?"
Lư tài nhân cho tỷ tỷ thời gian đến tối mai.
Vân Tự cũng nghĩ đến điểm này, nàng lạnh lùng nói: "Vậy đệ phải nhanh lên!"
Tiểu Dung Tử gật đầu, không dám chậm trễ, nhân lúc giữa trưa vắng vẻ liền rời khỏi điện Hòa Nghi.
Lúc ăn cơm trưa, Thu Linh ngồi cạnh Vân Tự, nhỏ giọng do dự gọi: "Tỷ tỷ..."
Nàng ta thấy Tiểu Dung Tử ra ngoài, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. Một bên là chủ tử, một bên là Vân Tự, theo lý mà nói, nàng ta nên báo tin cho chủ tử mới đúng.
Nhưng Thu Linh không dám. Ở điện Hòa Nghi hơn nửa năm, nàng ta đã nhìn thấu tình thế. Lư tài nhân có bài tốt trong tay mà còn đánh hỏng, Vân Tự tuy chỉ là nô tài, nhưng xét về các mối quan hệ trong cung, Thu Linh biết rõ, Lư tài nhân căn bản không bằng Vân Tự!
Edit: FB Frenalis
Mà Vân Tự rõ ràng ngay từ đầu đã có tính toán khác, chưa từng lợi dụng những mối quan hệ này để mưu đồ gì cho Lư tài nhân.
Nếu không, chỉ cần dựa vào mối quan hệ giữa Vân Tự và Lưu công công ở điện Trung Tỉnh, thì nửa năm Lư tài nhân bị cấm túc, điện Hòa Nghi cũng sẽ không đến mức khó khăn như vậy.
Đặc biệt là hiện giờ, trong bốn cung nhân của điện, ba người đã ngầm đứng về một phía. Ở trong cung ai cũng sợ bị cô lập, huống chi là nơi này. Bị cô lập đồng nghĩa với điều gì thì không cần nói cũng biết, tóm lại Thu Linh không dám thử.
Nàng ta không đặt cược vào Lư tài nhân, cho dù cuối cùng có bị đưa về điện Trung Tỉnh, thì với một câu nói của Lưu công công, chẳng lẽ nàng ta lại không có chỗ tốt để đi sao?
Chính vì vậy mới có cảnh tượng trước mắt.
Vân Tự không ngẩng đầu lên, chậm rãi ăn xong bát cơm, mới nhìn Thu Linh đang bất an, nàng che giấu vẻ lạnh lùng trong mắt:
"Bất luận ngươi dùng cách gì, ngày mai đừng xuất hiện lúc chủ tử sai ngươi đi, sau chuyện này, ta sẽ tìm cho ngươi chỗ khác."
Thu Linh cũng sợ tình cảnh trong điện này, nên liên tục gật đầu.
Vân Tự đứng dậy rời đi. Sau chuyện này, Thu Linh chắc chắn sẽ đoán được nàng đã làm gì. Nắm được nhược điểm của nàng mà còn muốn đi hầu hạ ở cung khác?
Nàng đương nhiên sẽ tìm chỗ khác cho Thu Linh, nàng sẽ nhờ Lưu công công giữ Thu Linh lại điện Trung Tỉnh. Trong cung này, có rất nhiều cách để bịt miệng một người.
Chiều tà dần buông xuống, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả hoàng cung, soi sáng những chiếc đèn lồng rực rỡ.
*****
Ngự tiền, trong điện Dưỡng Tâm.
Hôm nay việc triều chính không nhiều, sau khi phê duyệt xong tấu chương, Đàm Viên Sơ hiếm khi không ở lại Ngự Thư Phòng, mà trở về điện Dưỡng Tâm.
Một lát sau, Hứa Thuận Phúc bước ra khỏi điện, Đàm Viên Sơ chậm rãi nhìn hắn:
"Đi đâu vậy?"
Hứa Thuận Phúc bưng chén trà đặt lên bàn, cười đáp: "Chẳng phải hôm trước Hoàng Thượng đã ân chuẩn cho Sơ Nhi xuất cung trước nửa năm sao? Nô tài vừa đưa nàng ấy đi làm thủ tục, tiện thể mang theo ban thưởng của Hoàng Thượng cho nàng ta."
Đàm Viên Sơ gật đầu, ra hiệu đã hiểu.
Sơ Nhi là cung nữ hầu hạ ở ngự tiền. Cung nữ thường đến 25 tuổi là có thể xuất cung lấy chồng sinh con. Cung nữ hầu hạ ở ngự tiền đều là phải vất vả lắm mới được thăng lên, cũng là nơi có địa vị nhất trong cung, nên có người luyến tiếc rời đi. Chỉ là cung nữ xuất cung từ ngự tiền cũng không nhiều, mỗi người có suy nghĩ khác nhau, có thể xuất cung thì cứ xuất cung, ai cũng muốn tự do, không ai muốn làm nô tài cả đời.
Hoàn cảnh của Sơ Nhi đặc biệt, có thể được Đàm Viên Sơ ân chuẩn, là vì có một cấm quân đến cầu xin Đàm Viên Sơ, bày tỏ tình cảm với Sơ Nhi, cầu xin tứ hôn.
Sơ Nhi hầu hạ ở ngự tiền cũng rất tận tâm, Đàm Viên Sơ ghi nhận công lao này, thấy chuyện này cũng không tệ, nên cuối cùng đã đồng ý với lời thỉnh cầu của cấm quân kia.
Được thánh chỉ tứ hôn, dù chỉ là lời nói suông, nhưng cũng là phúc phận mà người khác cầu cũng không được. Cho dù sau này cấm quân kia có thay lòng đổi dạ, thì địa vị của Sơ Nhi cũng không bị lung lay.
Đàm Viên Sơ đặt bút xuống, khẽ nói: "Nàng ta là người cần mẫn."
Hứa Thuận Phúc cười nói đỡ cho những cung nhân khác: "Hầu hạ Hoàng Thượng là phúc phận lớn lao, không ai dám lười biếng."
Đàm Viên Sơ cười khẩy, không muốn nghe hắn nói dóc. Nhắc đến cung nhân, hắn khẽ nheo mắt, chợt nhớ đến một người đã lâu không gặp, một lúc sau hắn hỏi: "Lệnh cấm túc của Lư tài nhân đã được dỡ bỏ chưa?"
Dù sao cũng là người từng mang thai con của hắn, trí nhớ của Đàm Viên Sơ chưa đến nỗi kém như vậy.
Hứa Thuận Phúc ngạc nhiên, đã lâu không nghe thấy ba chữ Lư tài nhân ở ngự tiền, hắn ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại:
"Lư tài nhân đã được phép đến cung Khôn Ninh thỉnh an từ nửa tháng trước."
Đàm Viên Sơ gật đầu, không nhắc lại chuyện này nữa.
Hứa Thuận Phúc lén nhìn Hoàng Thượng, không đoán được ý tứ của ngài, sao Hoàng Thượng lại đột nhiên nhắc đến Lư tài nhân?
Hứa Thuận Phúc không khỏi suy đoán, chẳng lẽ điện Hòa Nghi sắp được sủng ái trở lại?
*****
Cùng lúc đó, Tiểu Dung Tử đã làm xong việc tỷ tỷ giao phó, nhanh chóng trở về điện Hòa Nghi.
Giống như Vân Tự dự đoán, Tiểu Lộ Tử tuy hầu hạ ở điện Trường Nhạc, nhưng vẫn biết cách duy trì các mối quan hệ cũ, thường xuyên liên lạc với mọi người. Khi biết Lư tài nhân ở điện Hòa Nghi thường xuyên mắng chửi chủ tử, ánh mắt hắn ta lóe lên, sau khi chào hỏi xong, liền trở về điện Trường Nhạc báo cáo chuyện này.
Dương tiệp dư nghi ngờ nhìn hắn ta: "Sao ngươi biết được?"
Tiểu Lộ Tử trong lòng căng thẳng, biết cơ hội đã đến, hắn ta cung kính nói:
"Nô tài từng ở điện Trung Tỉnh một thời gian, quen biết vài người, nghe bọn họ nói chuyện mới biết được. Nô tài thấy Lư tài nhân quá bất kính, trong lòng tức giận nên mới cả gan bẩm báo với chủ tử."
Trọng điểm trong lời hắn ta không phải là Lư tài nhân, mà là: một là hắn ta từng ở điện Trung Tỉnh có quen biết vài người, hai là hắn ta trung thành với Dương tiệp dư, nên mới không chịu được người khác bất kính với nàng ta.
Dương tiệp dư đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của hắn ta, nàng ta cười, cũng vui vẻ cho người hữu dụng một cơ hội: "Ta thấy ngươi cũng lanh lợi, sau này cứ đến bên cạnh ta hầu hạ đi."
Đôi mắt Tiểu Lộ Tử sáng lên, quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn: "Nô tài cảm tạ chủ tử, nô tài nhất định tận tâm tận lực vì chủ tử!"
Dương tiệp dư sắp xếp xong cho Tiểu Lộ Tử, ý cười trên mặt nàng ta nhanh chóng biến mất, nhíu mày khó chịu nói: "Một tài nhân thất sủng mà cũng dám ăn nói lung tung."
Lỡ Hoàng Thượng nghe được, cho dù chỉ tin một phần, thì nàng ta cũng sẽ gặp xui xẻo.
Ghét cũng phải ghét đúng người, sao Lư tài nhân ngu ngốc như vậy mà vẫn sống được?!
Vẫn là tại nàng ta quá nhân từ, mới khiến Lư tài nhân vẫn luôn vênh váo như vậy. Dương tiệp dư bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng.
Đêm đó trôi qua êm đềm, chỉ có sương phòng của điện Hòa Nghi là có chút động tĩnh.
Hiện giờ vẫn chưa đến tháng năm, trời vẫn còn hơi lạnh, đặc biệt là ban đêm càng thêm lạnh lẽo. Thu Linh nhìn chậu nước lạnh trước mặt, do dự một chút rồi bỏ chân vào.
Nàng ta không dám ngâm lâu, chỉ cần có chút bệnh sắc, không cần vào nội điện hầu hạ là được.
Thu Linh bĩu môi, thầm than xui xẻo, Lư tài nhân này sao lại như vậy? Đám nô tài phía dưới đều kết bè kết phái, vậy tài nhân còn có uy nghiêm gì nữa?
Nô tài bắt nạt chủ tử.
Dù không đọc nhiều sách, Thu Linh cũng hiểu không thể để đám người phía dưới kết bè kết phái, nếu không thì chủ tử còn ra thể thống gì nữa?
Nàng ta run cầm cập vì lạnh mà lau khô người, rồi chui vào chăn, trong lòng vẫn còn đang nghĩ, ngày mai phải tốn công đến Thái Y Viện lấy thuốc, đúng là mất cả chì lẫn chài, biết vậy đã không làm việc cho Lư tài nhân.
Hôm sau, trời quang mây tạnh.
Vân Tự vào nội điện hầu hạ như thường lệ. Lư tài nhân nhìn nàng, luôn cảm thấy không được tự nhiên, trong đầu cứ hiện lên cảnh tượng nàng ta sinh non.
Càng nghĩ, càng nhớ rõ những lời Vân Tự nói lúc đó.
Vân Tự đã không ngừng gọi nàng ta tỉnh lại, cầu xin Hoàng Thượng làm chủ cho nàng ta. Chỉ là lúc ấy nàng ta quá đau đớn, ý thức mơ hồ, căn bản không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng chắc chắn Vân Tự đã bị dọa sợ, dù vậy, nàng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh lo liệu mọi việc.
Lư tài nhân mím môi, nàng ta nhận ra mình vậy mà lại có chút chột dạ khi đối mặt với Vân Tự, không khỏi nhíu mày.
Nàng ta tự an ủi mình, Vân Tự đã đồng ý giúp nàng ta, đợi nàng ta được sủng ái trở lại, nhất định sẽ không bỏ qua cho Thường Đức Nghĩa, sẽ đưa Vân Tự về, đến lúc đó nàng ta sẽ bù đắp cho Vân Tự.
Nghĩ vậy, Lư tài nhân mới vơi bớt áy náy trong lòng, nhưng nàng ta vẫn không muốn ở cùng Vân Tự, nên né tránh ánh mắt nàng, chỉ nhìn mình trong gương:
"Thu Linh đâu?"
Vân Tự rũ mắt đáp: "Hình như hôm qua Thu Linh bị cảm lạnh, sợ lây bệnh cho chủ tử nên đã cho người đến bẩm báo."
Nghe vậy, Lư tài nhân nhíu mày, lúc nào không bệnh mà lại bệnh lúc này chứ, đúng là không hiểu chuyện!
Lư tài nhân bực bội trong lòng, chỉ đành trút giận lên Thu Linh, một lúc sau nàng ta mới nói: "Thôi được, hôm nay ngươi theo ta đi thỉnh an."
Vân Tự cung kính vâng dạ, tiến lên vẽ lông mày cho Lư tài nhân. Nữ tử trong gương đeo trâm cài vàng, dù đang nhíu mày nhưng nhờ gương mặt xinh đẹp mà trông có vẻ ngây thơ. Vân Tự rũ mắt, yên lặng nhìn chủ nhân mà mình đã hầu hạ hơn nửa năm, động tác tỉ mỉ, sau khi trang điểm xong, nàng mới lui ra.
Hôm qua Hoàng hậu thị tẩm, nên không ai dám tranh giành sự nổi bật với nàng ấy, buổi thỉnh an diễn ra khá bình lặng.
Rời khỏi cung Khôn Ninh, khi đến gần đình nghỉ mát, Vân Tự bỗng nhiên nói: "Hoa trà chỗ kia nở đẹp quá."
Lư tài nhân nhìn theo ánh mắt nàng, quả nhiên thấy những bông hoa trà trắng nở rộ thanh nhã, mang đến chút mát mẻ cho ngày hè. Lư tài nhân đã lâu không dạo Ngự Hoa Viên, hơn nữa nàng ta đang chột dạ nên theo bản năng tiếp lời Vân Tự:
"Đúng là rất đẹp."
Vừa dứt lời, Lư tài nhân bước vào đình nghỉ mát, nàng ta đưa tay hái một bông hoa trà, cánh hoa rung rinh đẹp không sao tả xiết. Đáng tiếc, Lư tài nhân không thích hoa trà.
Nàng ta thích những loài hoa có màu sắc sặc sỡ, vậy mà hoa trà lại chỉ có màu trắng.
Lư tài nhân xoay tay, cài bông hoa trà lên tóc Vân Tự. Nữ tử ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nàng có làn da trắng như tuyết, chiếc cằm nhỏ nhắn hơi nâng lên, gương mặt điểm chút phấn hồng nhạt, đôi mắt hạnh long lanh thoáng vẻ ngạc nhiên, bông hoa trà khẽ rung càng tôn thêm vẻ đẹp mong manh động lòng người của nàng.
Lư tài nhân không ngờ lại thấy cảnh tượng này, người đẹp cài hoa càng khiến hoa thêm rực rỡ, nàng ta có chút ngẩn ngơ.
Nhưng cảnh tượng này không chỉ lọt vào mắt mình nàng ta.
Trên con đường nhỏ cạnh núi giả cách đó không xa, Hứa Thuận Phúc hoàn hồn sau khi nhìn thấy cảnh đẹp, không dám nhìn thêm nữa. Không ngờ lại gặp hai người này, hắn liếc nhìn Hoàng Thượng mà thầm kêu khổ trong lòng.
Đàm Viên Sơ nhìn lên, ánh mắt dừng trên gương mặt nữ tử.
Hứa Thuận Phúc chợt nhớ ra, Hoàng Thượng vì Lư tài nhân mà tức giận, nửa năm nay chưa từng bước vào điện Hòa Nghi, cũng nửa năm không gặp Vân Tự cô nương.
Giờ đây, những cảm xúc lúc đó còn sót lại bao nhiêu?
Tuy không còn nhiều, nhưng vẫn còn chút không cam lòng, hơn nữa....
Hứa Thuận Phúc không nhịn được mà nhìn Vân Tự cô nương thêm lần nữa. Sắc đẹp động lòng người như vậy, nếu không gặp lại thì thôi, giờ đã gặp lại, e rằng sự không cam lòng kia sẽ bùng phát, Hoàng Thượng sao có thể bỏ qua?
Chưa kịp để Đàm Viên Sơ lộ diện, một chiếc kiệu đã dừng lại trước đình nghỉ mát.
Nghe thấy động tĩnh, Lư tài nhân bỗng nhiên hoàn hồn, nhưng lại không lập tức quay đầu nhìn ra ngoài.
Trong nháy mắt này, Lư tài nhân chỉ có một suy nghĩ.
May mà nàng ta đã đưa ra quyết định đó.
Nếu không có Vân Tự ở đây, chỉ sợ Hoàng Thượng đến điện Hòa Nghi, thì có thể nhìn thấy nàng?
Nhưng dù Vân Tự có tâm tư gì đi chăng nữa, thì sau hôm nay, nàng và Hoàng Thượng cũng không còn khả năng. Vân Tự chỉ có thể ngoan ngoãn làm nô tài cho nàng ta, dù sao Hoàng Thượng cũng không thể chạm vào người mà người khác đã chạm qua.
Lư tài nhân siết chặt tay, rồi hoàn hồn. Vân Tự nghe thấy tiếng động cũng vội vàng cúi đầu. Lư tài nhân cuối cùng cũng chịu nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy, nàng ta liền nhíu mày.
Dương tiệp dư được người dìu xuống kiệu, nàng ta bước lên đình nghỉ mát, cười khẽ: "Lư tài nhân cũng biết thưởng hoa sao?"
Lư tài nhân quay mặt đi, nàng ta không muốn gặp Dương tiệp dư. Nàng ta và Dương tiệp dư vốn không ưa nhau, đương nhiên không muốn thấy Dương tiệp dư vênh váo trước mặt mình, nên lạnh nhạt đáp: "Trong nhà đã dạy qua."
Dương tiệp dư che miệng như đang cười, nhưng giọng nói lại đột nhiên lạnh lùng:
"Xem ra trong nhà Lư tài nhân chỉ dạy ngươi thưởng hoa, mà quên mất dạy ngươi quy củ."
Sắc mặt Lư tài nhân thay đổi, có lẽ nàng ta đã thay đổi đôi chút, nhưng lại rất coi trọng người nhà, nghe Dương tiệp dư nói bóng gió gia giáo nhà mình không tốt, suýt chút nữa tức đến ngất xỉu.
Vân Tự kịp thời giữ chặt nàng ta.
Lư tài nhân cắn môi, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh: "Dương tiệp dư đừng quá đáng."
Vừa dứt lời, Nhã Linh bên cạnh Dương tiệp dư bỗng nhiên bước ra, giơ tay tát mạnh vào mặt Lư tài nhân một cái. Tiếng tát vang dội khắp đình nghỉ mát.
Lư tài nhân choáng váng ngã xuống đất, đưa tay ôm lấy gương mặt nóng rát.
Dương tiệp dư không hề động đậy, nàng ta thản nhiên ngồi trên ghế đá. Vân Tự đỡ Lư tài nhân dậy, trên mặt đầy vẻ lo lắng: "Chủ tử!"
Dương tiệp dư không nói gì, Nhã Linh lạnh lùng nói: "Lư tài nhân bị cấm túc lâu quá, nên quên mất quy củ trong cung rồi sao? Gặp chủ tử chúng ta phải hành lễ!"
Nàng ta bước lên một bước, ngồi xuống hành lễ, cố ý làm mẫu cho Lư tài nhân xem.
Mắt Lư tài nhân đỏ hoe, Vân Tự vẫn luôn kéo nàng ta. Nàng ta cố gắng giữ bình tĩnh, biết bây giờ đã khác xưa, nàng ta không có tư cách để đối đầu với Dương tiệp dư.
Lư tài nhân chống tay đứng dậy, nhục nhã ngồi xuống hành lễ với Dương tiệp dư.
Dương tiệp dư vẫn không hài lòng: "Cách hành lễ của Lư tài nhân chưa đúng."
Lư tài nhân cắn răng, chỉ đành cúi người hành lễ hết lần này đến lần khác. Cách đó không xa, Đàm Viên Sơ nhìn thấy tất cả, nhưng vẫn thờ ơ không nói một lời.
Hứa Thuận Phúc lén lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm kêu khổ trong lòng, sao lại để ngài ấy gặp phải chuyện này chứ?
Trong đình nghỉ mát, Dương tiệp dư được đà lấn tới. Vân Tự nhìn thấy sự nhẫn nhịn của Lư tài nhân sắp đến giới hạn.
Nàng cũng cùng Lư tài nhân hành lễ. Lư tài nhân chưa từng chịu nhục nhã như vậy, nên nhanh chóng kiệt sức, thân thể lảo đảo. Khi nàng ta mất thăng bằng, Vân Tự vì đỡ nàng ta nên cũng bị ảnh hưởng, hai người suýt chút nữa ngã vào Dương tiệp dư.
Nếu thật sự ngã vào người Dương tiệp dư thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Sắc mặt Dương tiệp dư thay đổi.
Vân Tự luống cuống tay chân đỡ Lư tài nhân dậy, hoảng hốt gọi:
"Chủ tử!"
Nhã Linh bị biến cố này dọa sợ, trong lúc cấp bách, nàng ta hoảng hốt đẩy Lư tài nhân và Vân Tự một cái. Lư tài nhân vốn đã không đứng vững, bị đẩy bất ngờ, chỉ cảm thấy eo tê dại, rồi nửa người ngã ra ngoài lan can. Ngay sau đó, Vân Tự cũng ngã theo....
Lư tài nhân hét lên một tiếng thảm thiết.
Tiếng rơi xuống nước vang lên liên tiếp, khiến mọi người sợ ngây người.
Dương tiệp dư cũng không ngờ tới chuyện này, nàng ta ngẩn ra một lúc mới hoàn hồn, trong lòng lo lắng không yên. Tuy Lư tài nhân đã thất sủng, nhưng nếu xảy ra chuyện trong tình huống này thì nàng ta cũng không thể thoát tội!
Hơn nữa, Lư gia cũng không phải dễ đối phó, không ưa nhau là một chuyện, mất mạng lại là chuyện khác. Dương tiệp dư không muốn rước họa vào thân cho Dương gia.
Dương tiệp dư lạnh giọng quát:
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?! Mau cứu người!"
Biến cố này cũng khiến Hứa Thuận Phúc sợ ngây người, hắn vội vàng quay đầu nhìn Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng?"
Đàm Viên Sơ không còn vẻ bình tĩnh lập tức dẫn người chạy về phía hồ. Thấy người của Ngự tiền, Dương tiệp dư giật mình, mặt mày tái mét.
Mọi người chỉ thấy Lư tài nhân và cung nữ kia vùng vẫy vài cái, rồi nhanh chóng biến mất dưới mặt nước, chỉ còn lại những gợn sóng lan tỏa.
Nhưng dưới nước, mọi chuyện lại không như mọi người tưởng tượng.
Lư tài nhân không ngừng vùng vẫy muốn nổi lên mặt nước, bỗng nhiên có lực kéo nàng ta xuống, càng lúc càng xa mặt nước. Lư tài nhân hoảng sợ cúi đầu nhìn xuống.
Nàng ta chạm phải ánh mắt của Vân Tự.
Vân Tự nín thở, ánh mắt bình tĩnh lạ thường, nàng nắm chặt vạt áo Lư tài nhân. Nàng không chạm vào chân Lư tài nhân, vì có thể để lại dấu vết. Lư tài nhân không dám tin mà trừng mắt nhìn, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, nàng ta kinh hãi nhìn Vân Tự, muốn mắng chửi nhưng lại không dám mở miệng, chỉ có thể không ngừng đạp chân vùng vẫy.
Nhưng Lư tài nhân không biết bơi, nên càng vùng vẫy càng đuối sức. Ánh mắt Vân Tự không hề thay đổi, nàng kéo Lư tài nhân chìm xuống.
Nàng từ nhỏ sống với cha nên không hề yếu đuối, biết bơi từ khi còn nhỏ.
Ban đầu Vân Tự chỉ muốn mượn tay Dương tiệp dư để kéo dài thời gian, nhưng khi thấy Nhã Linh hoảng hốt đưa tay ra, Vân Tự bỗng thay đổi chủ ý.
.....nàng muốn giải quyết dứt điểm.
Con đường này nàng đi chưa bao giờ thuận lợi, nàng có thể chấp nhận kế hoạch thay đổi, cũng có thể chấp nhận công sức bấy lâu nay đổ sông đổ biển, nhưng tuyệt đối không chấp nhận chuyện của ba năm trước lặp lại!
Lư tài nhân càng lúc càng đuối sức, sắc mặt nàng ta đỏ bừng rồi dần dần tím tái. Nàng ta muốn nói gì đó nhưng càng hoảng loạn càng dễ làm chuyện ngu ngốc, nàng ta theo bản năng há miệng, nước tràn vào mũi, nàng ta trừng mắt nhìn Vân Tự.
Vân Tự nhẫn tâm kéo Lư tài nhân xuống đáy hồ. Hồ nước không sâu, nhưng cũng đã cướp đi sinh mạng của không ít người. Nàng quấn rong rêu vào chân Lư tài nhân.
Vân Tự vẫn luôn mở mắt, nước hồ khiến mắt nàng đau nhức, nàng chỉ bình tĩnh làm xong mọi việc, ánh mắt lướt qua Lư tài nhân rồi dừng lại trên bóng người ngày càng rõ ràng trên mặt hồ, nghe thấy tiếng ồn ào vọng đến.
Nàng nhắm mắt lại, buông tay khỏi Lư tài nhân, chậm rãi thở ra, mặc cho nước hồ nhấn chìm mình. Cảm giác ngạt thở ập đến, sắc mặt nàng dần tái nhợt.