Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Muôn Vị Thần

Chương 10: Cổng vào Tháp Thần Linh




Chương 10: Cổng vào Tháp Thần Linh

Ba người chạy một hồi lâu, thật sự đã tiến vào nội thành.

Lúc gần tiến vào bên trong, Lâm Nam có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng kì dị đang bao vây lấy bọn họ. Nhưng không còn cách nào khác, lũ chuột đang ở đằng sau, nếu như không chạy vào đây sẽ bị lũ chuột đè bẹp.

Giang Quý ở trên lưng của Giang Đĩnh, quay đầu nhìn ra đằng sau. Kì lạ là lũ chuột tới gần nội thành thì đột ngột đổi hướng. Giang Quý nhìn thấy rõ vốn đang chạy thành hàng, bọn chúng đổi thành hai hướng và tránh khỏi việc vào sâu trong nội thành.

Như vậy là bọn họ thoát rồi phải không?

Hắn muồố nói cho thầy biết việc này, nhưng mắt thấy Hoài An và Lâm Nam không có dấu hiệu dừng lại, không hiểu sao hắn lại có hơi chần chừ. Nhưng hắn vẫn nói.

“Thầy, phía sau, lũ chuột đang tránh khỏi nơi này.”

“Lũ chuột tránh khỏi nơi này ư…?” Giang Đĩnh nghe vậy thì khựng lại, nhưng sau đó lại chạy tiếp, muốn đuổi kịp hai người phía trước nhưng dù có chạy thế nào cũng không đuổi kịp họ.

Ông muốn dừng lại, nhưng ông và Giang Quý ở nơi này sẽ rất nguy hiểm nếu không có hai người kia. Không chỉ thế, rõ ràng là họ có kinh nghiệm cùng năng lực hơn hẳn ông.

Tốt nhất là hiện tại cứ theo họ cho tới khi họ dừng lại.

Lúc cả nhóm người dừng lại thì họ đã đi vào sâu trong nội thành.

Mặt đất không còn rung động nữa, lũ chuột cũng không thấy đâu nữa.

Nhưng nơi này thực sự rất kì lạ. Nguồn năng lượng kì bí khiến cho con người ta cảm thấy khó chịu.

“Đây rốt cuộc là sao?” Hoài An nhìn xung quanh, rõ ràng là sâu trong thành phố, nhưng một căn nhà cũng không thấy. Xung quanh, bốn bể bị bao trùm bởi một luồng năng lượng đen tối.

Họ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.



Giang Đĩnh đặt Giang Quý xuống đất, mở mặt nạ phòng độc ra, thở hổn hển lấy lại sức.

Lâm Nam cũng thử mở mặt nạ ra, có thể thở bình thường. Anh ta máy đo năng lượng ra, máy đo năng lượng vốn hoạt động rất bình thường. Không hiểu sao hiện tại một chút tín hiệu cũng không có.

Nơi này… quá quỷ dị.

Giang Quý thấy Giang Đĩnh tháo mặt nạ nên hắn cũng tháo theo, cảm thấy không khí trong lành hơn hẳn. Mặt nạ phòng độc này của Lâm Nam chất lượng tốt, nhưng hắn cảm thấy quá ư là bí bách.

Vừa chạy vừa đeo mặt nạ như vậy, thở như thầy cũng là điều dễ hiểu.

Hoài An cũng tháo mặt nạ ra, da của cô ấy khác hẳn với em gái, không hề trắng mà có phần ngăm đen do đi nắng nhiều. Khuôn mặt cũng không xuất sắc như Hoài Thanh.

“Nơi này thật kì quái, luồng năng lượng đen này rốt cuộc là thứ gì?” Hoài An giơ tay quơ xung quanh, nhưng cô không thể chạm được thứ gì cả.

Giang Đĩnh lúc này mới bình ổn lại hơi thở: “Có lẽ nào là cổng vào Tháp Thần Linh?”

“Cổng vào Tháp Thần Linh…” Lâm Nam lẩm bẩm.

Mỗi Tháp Thần Linh đều có một phương thức vào rất khác biệt chẳng hạn như vào Tháp của Zudeus thì bị sét đánh, còn vào Tháp của Cupid thì tất cả mọi người đều b·ị b·ắn tên.

Còn nơi này bị luồng năng lượng đen bao vây, có lẽ cũng là một loại cổng vào. Bởi vì chẳng có cách giải thích nào khác cả.

Không khí lập tức trở nên trầm trọng, Tháp Thần Linh, một nơi nguy hiểm mà nhữn người không có nhu cầu đều không muốn vào.

Một khi đã vào địa phận của cổng vào Tháp, cho dù có muốn cũng không thể thoát ra được.

Có lẽ chỉ ít phút nữa thôi, họ sẽ bị dịch chuyển vào trong Tháp.



Hoài An ngồi xuống, ôm đầu, cô ấy hoàn toàn không nghĩ sự việc sẽ tới mức này.

Giang Quý nhìn b·iểu t·ình của ba người, có thể hiểu rõ sự tình hiện tại nghiêm trọng tới mức nào.

Tháp Thần Linh là nơi có mức độ sống sót chỉ từ 5% hầu hết những người muốn vào đây đều là những người không s·ợ c·hết và có tham vọng cực lớn. Nhứng thỉnh thoảng cũng có một vài người bị kéo vào. Chẳng hạn như hắn và những người đang có mặt tại đây.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lâm Nam hỏi. Hiện tại anh ta cũng đang rất bối rối, vướng phải tình cảnh này anh ta cũng không rõ phải làm sao.

Đáng lẽ ra không nên đi theo cô ả Hoài An này vào đây, đáng lẽ ra anh ta nên nghe theo lời của Mai An Yên, tuyệt đối không được vào sâu trong nội thành.

Bởi vì chưa tiến sâu vào nên bọn họ không biết sâu trong nội thành là cổng vào Tháp mà chỉ mặc định là một loại năng lượng kì lạ chưa biết tên. Vốn Liên Bang cũng dự định cử một vài tổ đội để đi điều tra nguồn năng lượng đó. Nhưng có một sự kiễn khiến họ phải trì hoãn việc đó lại.

Liên Bang nhận được tín hiệu từ người ngoài hành tinh, muốn chiếm lấy trái đất.

Vũ trụ học vốn là một bí ẩn của loài người từ trước tới nay. Hiện tại đột nhiên nhận được tín hiệu từ người ngoài hành tinh là một bước tiến mới cho loài người bước ra ngoài vũ trụ. Cho nên họ tạm gác chuyện này sang một bên và tập trung cho tín hiệu mà họ nhận được từ ngoài vũ trụ.

Đó là lí do mà nguồn năng lượng kì bí này không được chú trọng.

Giang Quý không phải không muốn mạnh mẽ hơn. Con người ai mà chả mong muốn bản thân ưu tú? Nhưng điều hắn mong muốn là bản thân tự mình thức tỉnh sức mạnh chứ không phải đi vào nơi nguy hiểm mà điều chắc chắn là c·hết này.

Trở thành bề tôi của thần, được thần linh ban cho một phần sức mạnh. Đáng lẽ là một điều rất đáng mừng. Nhưng con đường để đến được điều đáng mừng đó sẽ tràn đầy chông gai.

Hắn lại gần Giang Đĩnh đang trầm tư, nắm tay ông, hỏi: “Thầy ơi, chúng ta sẽ c·hết sao?”

Lúc này Giang Quý vẫn còn đang đội cái mũ bảo hiểm to hơn so với cái đầu nhỏ của hắn, nhìn rất đáng yêu. Giang Đĩnh nhìn vậy thì không đành lòng nói: “Không đâu, chúng ta sẽ không c·hết. Chúng ta nhất định phải sống sót chứ!”

Nói rồi ông ôm lấy hắn: “Thầy nhất định sẽ bảo vệ con.”



Cái ôm của thầy rất ấm, bình thường hắn sẽ lập tức cảm thấy an toàn trong vòng tay của thầy. Nhưng lần này thật lạ quá, một chút hắn cũng không cảm thấy an toàn. Có lẽ là do hắn biết rõ thầy đang nói dối hắn chăng?

Chuyến đi lần này…lành ít dữ nhiều.

Khi mà đàn chuột tránh khỏi địa vực của Tháp Thần Linh, lại tiếp tục di chuyển về hướng bắc và không có dấu hiệu dừng lại, ở bên ngoài, mọi người cũng bắt đầu rối rắm cả lên.

Nếu lũ chuột tiếp tục tiến về khu vực của thành phố khác thì sẽ rất rắc rối.

Mai An Yên quan sát tình hình, sau đó bắt đầu xin thêm nhân sự để g·iết lũ chuột ăn đá và cứu người từ trong nội thành ra.

Đầu não Liên Bang nghe tin, cũng ngay lập tức mở cuộc họp để xử lí vấn đề này. Dù sao người dân đóng thuế là để được nhà nước bảo vệ về lợi ích tính mạng và sức khoẻ. Hiện tại gặp vấn đề, đương nhiên cũng tới lượt họ xử lí.

Liên Bang cử ra một đội binh lính cấp B trang bị súng và một tiểu đội gồm 1 người thức tỉnh cấp C, 1 bề tôi của thần cấp C, 2 người thức tỉnh cấp B và một bề tôi của thần cấp A để đi cứu những người ở trong nội thành.

Họ không nghĩ tới việc cử cấp S đi, bởi vì việc mở rộng ra vũ trụ vẫn quan trọng hơn, cấp S cần phải họp để đưa ra ý kiến đóng góp trong việc xử lí tín hiệu mà người ngoài hành tinh đưa tới.

Mọi chuyện đã được ấn định như thế.

Đây là một tin tức lớn, cho nên ngay lập tức được đưa lên tivi.

Tại tiểu khu dân cư cấp E, Giang Thành đang ngồi tinh luyện đá, còn Giang Dã thì lại tập trung vào tivi không rời.

Giang Dã ngơ ra nhìn màn hình tivi đưa tin tức, nói với Giang Thành: “Này…địa điểm mà thầy với Quý đi là thành phố H đúng không nhỉ?”

“Đúng vậy.” Giang Thành đầu cũng không ngẩng lên hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì vậy?”

“Hai người họ…gặp nguy hiểm rồi.”

“Hả?” Giang Thành lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Giang Dã, sau đó nhìn tivi. Tới khi hiểu được những gì Giang Dã nói, tâm trạng của anh tụt dốc không phanh.

“Nghe nói nội thành thành phố H rất nguy hiểm, không biết bị bao vây bởi thứ năng lượng gì.” Giang Thành nói: “Chỉ mong, hai người họ không gặp phải Tháp Thần Linh.”

Không hiểu sao Giang Dã cảm thấy rất bất an, nhưng anh cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể ừ một tiếng: "Ừ mong, là hai người họ an toàn trở về."