Editor: Vaan
==========
Tả Vi kinh ngạc quay đầu, trong ánh mắt anh thâm sâu, nhìn không ra đâu là thật đâu là giả.
"Trình Lạc, anh nói cái gì?" Cô bực bội nói, "Em sẽ nói cho anh trai em nghe đấy!"
Tuy rằng anh trai không phải là anh ruột của cô mà là con của cha kế, nhưng đối với cô rất tốt.
Trình Lạc cười to lộ ra hàm răng trắng, anh thả tay lái: "Loại chuyện này xảy ra cũng không thiếu, chẳng lẽ anh nói sai sao?"
Tả Vi phẫn nộ: "Em không phải, em cũng không cần!"
Cô nhăn mày
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, một hôm nọ Trình Lạc nói rằng cô đã mang theo một thứ gì đó của anh đi mất, cho nên từ ngày cô đi Bắc Kinh cũng chưa từng một lần chủ động liên lạc với anh, mặc dù trước đây bọn họ chính là những người bạn tốt.
"Anh dừng xe, em tự mình đi qua." Cô cầm lấy ô che mưa.
Trình Lạc nhàn nhạt nói: "Tính tình em thật không tốt chút nào."
Tả Vi cắn môi, chẳng ai thích bị ngươi khác châm chọc cả.
Anh đưa mắt nhìn cô một cái, lông mi cô thật rất dài, trông nhẹ nhàng mà rung động giống như những cánh bướm, trời sinh cô đã có khuôn mặt xinh đẹp, lúc ủy khuất lên càng khiến người đối diện cảm thấy không đành lòng.
Anh nhìn về phía trước: "Mẹ em biết anh muốn tới Bắc Kinh nên đã làm hoa quế đường ngó sen, còn có bánh mật, kêu anh mang đến đây, đồ ăn ở phía sau đấy."
Ánh mắt cô liền sáng lên, vội xoay người lấy.
Vừa mới mở hộp đựng đồ ăn đã ngửi được một mùi hương thơm ngọt.
Cô dùng tay gắp một miếng bỏ vào miệng, ngay tức khắc một hương vị ngọt ngào, mềm mềm tan trong miệng, hưởng thụ hương vị này liền giống như bản thân mình có thể nhìn được bộ dáng lúc mẹ cô làm hoa quế đường ngó sen.
Trình Lạc thở dài: "Xem ra là không có tiền ăn cơm rồi."
"Vốn dĩ cũng không ăn gì cả!"
Thân là diễn viên, tùy thời gian cô phải bảo trì được thân hình thon thả, chính là đường ngó sen này cô nhiều nhất cũng chỉ ăn vài miếng.
Trình Lạc sắc mặt lại trầm xuống: "Cho nên nói, em vì cái gì mà phải tự làm khổ bản thân mình thế này?"
An ổn ở nhà làm đại bảo bối có cái gì không tốt, thế nào lại cứ thích tự rước khổ vào người? Anh vô pháp lý giải, tuy rằng Tả Vi đã từng nói với anh, người ba đã qua đời của cô là một vị diễn viên.
Nhưng, cũng là một vị diễn viên không chút tiếng tăm gì, nhắc tới tên của ông chỉ sợ không nhiều người biết.
Tả Vi mặc anh.
Mắt thấy đã đến cửa công ty, cô liền kêu dừng xe.
Trình Lạc nói: "Vốn dĩ cứ tưởng sẽ cùng em đi, bất quá......"
"Anh vội chuyện của anh, tự em vẫn rất tốt." Tả Vi mới không cần anh đi cùng đâu, sợ lại dính phải phiền phức, một diễn viên mới không thành tích như cô không nên ảnh hưởng đến vị giám đốc như anh.
Nhất là khi từ nhỏ hai người đã cùng lớn lên với nhau, lại cố tình không duy trì thời gian cho cô.
Không chờ Trình Lạc đáp lời, cô mở ô rồi đi không một chút lưu luyến.
Trình Lạc mở cửa sổ xe, ló đầu ra nói: "Em quên lấy đồ này."
Mẹ cô làm đường ngó sen, bánh mật!
Tả Vi lại vội vàng mở cửa xe, đột nhiên cánh tay bị bắt lấy, nhìn mặt anh ngày càng gần, cô thật ra có thể né tránh nhưng lại cố tình tỏ ra khó nhúc nhích, trơ mắt nhìn anh ở trên môi cô chụt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Chóp mũi toát ra một mùi hương nhàn nhạt, Trình Lạc thản nhiên hút một điếu thuốc, vừa rồi dừng xe giữa đường liền mở cửa sổ xe.
Ô trong tay cô rơi xuống đất, chờ đến lúc anh sắp rời đi, mới chất vấn nói: "Anh vừa làm gì?"
"Chẳng lẽ em không biết?" Anh nhướng mày, "Có muốn anh làm mẫu lại lần nữa không?"
Tả Vi nhanh chóng cầm lấy túi xách, cô tức giận đóng cửa xe, ở bên ngoài kêu lên: "Trình Lạc, một lát em liền nói cho anh trai, anh lưu manh!"
Tính đe dọa thật trẻ con
Trình Lạc buồn cười mở cửa sổ xe nói với cô: "Không phải em đối với người xa lạ rất thân thiết sao, như thế nào đến lượt anh lại không tỏ ra thân thiết giống vậy? Thế nên em cứ tự nhiên nói với anh trai em."
Khuôn mặt Tả Vi lúc đỏ lúc trắng.
Lúc trước diễn vai nữ phụ ác độc, có đoạn vì muốn chia rẽ nam nữ chính, cô đã làm bộ say rượu hôn nam chính trước mặt nữ chính, đây cũng chính là nụ hôn đầu của cô tuy nhiên may mắn rằng nó chỉ dừng ở mức độ miệng chạm miệng.
Tựa như lúc nãy.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến anh chứ?
Tả Vi tức giận dậm chân, nhặt chiếc ô che mưa sau đó chạy nhanh như chớp.
Lúc đến công ty cô vẫn còn đang trong trạng thái mặt đỏ tim đập.
Những người ở trước công ty nhìn cô và hỏi với vẻ quan tâm: "Tả tiểu thư, hôm nay trời gió lớn, cô có phải bị cảm lạnh rồi không?"
Tả Vi sờ sờ mặt, trong lòng tràn đầy khí lực, chính cô còn có thể tưởng tượng được bộ dạng bản thân hiện tại, đại khái chắc chắn là mặt mình đã hồng như tôm luộc chín, người khác nhìn vào liền cho rằng cô phát sốt.
Cô nói một lời cảm ơn rồi lập tức đi vào bên trong.
Chu Ngọc Cần không nghĩ tới cô đến nhanh như vậy, cười nói: "Em có thể đợi đến lúc mưa tạnh rồi hãy tới."
Trong đầu Tả Vi lúc này vẫn còn đang rất rối bời, cảnh tượng lúc nãy lại hiện lên, tuy rằng cô thực sự tức giận nhưng rốt cuộc cô cùng Trình Lạc cũng đã có tình bạn lên tới tám chín năm.
Cũng không phải cô không nghĩ tới chuyện cô và anh sẽ ở bên nhau.
Chỉ là lúc ý nghĩ này mới hiện lên, đã bị anh dội một chậu nước lạnh.
Anh khi đó có thích một cô gái, còn đưa tới nhà bọn họ làm khách, lúc ấy anh 22 tuổi, cô 18 tuổi, vừa mới thi đậu đại học thượng ảnh không bao lâu.
Mà Trình Lạc cũng mới tốt nghiệp từ đại học Phục Đán.
Cô lắc lắc đầu, đem thứ cảm xúc này loại ra khỏi tâm trí, trước mắt cô còn có chuyện quan trọng hơn, Tả Vi cười với Chu Ngọc Cần nói: "Em không nghĩ nhiều như vậy nên liền vội vã tới. Chị Chu, rốt cuộc là bộ điện ảnh nào thế?"
Nói tới chuyện này Chu Ngọc Cần liền trở nên nhiệt tình, thời điểm Chu Ngọc Cần mang cô tới đã cảm giác được, chỉ tiếc minh tinh Thiên Kỷ quá nhiều cạnh tranh lại rất mạnh, là người mới vào thực không dễ dàng.
Chu Ngọc Cần chỉ chỉ chỗ ngồi: "Em ngồi xuống trước đã."
Tả Vi nghe lời ngồi xuống.
"Kỳ thật là một bộ phim về kinh dị" Chu Ngọc Cần hạ giọng sợ dọa đến cô.
So với đàn ông lá gan phụ nữ đều tương đối nhỏ.
Tả Vi đôi mắt hơi hơi trợn to: "Kinh dị...... Chẳng lẽ là Cát đạo diễn muốn quay《 Sau lưng 》?"
Sáng nay cô mới đọc tin tức này trên tuần san giải trí đấy!
Nói đến Cát đạo diễn này luôn có những nét rất riêng, phong cách sáng tác như dẫm dây thép trên không trung, một màu đen lạ mắt, từ trước đến nay vẫn không được mấy người xem yêu thích nhưng mà anh ta lại có một nước cờ rất đặc biệt nên cũng có không ít người nâng đỡ.
Thế nên Tả Vi tuy rằng có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không tính là thất vọng.
Dù sao cũng tốt hơn so với cứ ngồi không ở nhà.
"Chị Chu, phim kinh dị cũng khá tốt, chỉ là không biết nhân vật mà em sắp thử vai là ai?" Đây là điều thứ hai cô đang rất để ý.
Chu Ngọc Cần đem kịch bản đưa cho cô: "Nữ hai, vốn dĩ đã định người khác chính là Tiết Nhưng Lam diễn nhưng thật bất hạnh cô ta lại liên quan đến một đống kiện tụng, nghe nói muốn một lần nữa đóng phim cũng phải chờ tới 1 năm."
Nghe được lời này sắc mặt Tả Vi có chút thay đổi.
Tiết Nhưng Lam tuy rằng không phải là diễn viên chính thống nhưng lại là khách quen của dòng phim kinh dị, hơn nữa còn chuyên đóng các vai ác, tạo hình vô cùng đáng sợ và sống động.
Cô ta cũng chính là diễn viên mà Cát Binh dùng nhiều nhất.
Nhưng mà trước nay đều không phải nhân vật làm cho người ta thích.
Tả Vi cúi đầu nhìn kịch bản chỉ có một tờ giấy, vì để tránh cho nội dung lộ ra ngoài thông thường diễn viên đến thử vai, kịch bản đều chỉ có vài đoạn, rất ít.
Chu Ngọc Cần nhìn cô trầm mặc không lên tiếng, trầm giọng nói: "Vi Vi, hiện tại em không cần phải nghĩ đến việc một đêm liền thành danh, làm người đại diện của em, nhân vật này chị hy vọng em có thể nhận nó."
Diễn viên mới muốn nổi tiếng tốt nhất chính là tích lũy nhân khí.
Tả Vi dùng sức gật đầu: "Em biết, Chị Chu, em sẽ không phụ ý tốt của chị."
Chu Ngọc Cần cười rộ lên: "Kỳ thật em có cơ hội được đến thử vai, chị cũng rất kinh ngạc, Cát đạo diễn người này ấy, không phải người dễ thân thiết, hơn nữa trước đây cũng không dùng qua nhiều diễn viên ở Thiên Kỷ chúng ta."
Thực chất không phải cô tranh thủ, Tả Vi kỳ quái hỏi: "Vậy tại sao Cát Binh lại chọn em?"
"Nghe nói là ngẫu nhiên xem được MV của em." Chu Ngọc Cần cũng không quá tin điều đó, Tả Vi là lần đầu tiên quay mv nhưng lại hoá trang thập phần thanh thuần, xinh đẹp chỉ tiếc là lộ diện quá ít, thêm cái ngôi sao âm nhạc cũng không phải thực nổi tiếng, người biết đến cũng không nhiều, Cát Binh hẳn là không phải thật sự bởi vì lí do này mới nhìn trúng Tả Vi.
"Mặc kệ như thế nào, em trở về cân nhắc kịch bản cho tốt, đầu tiên ngày mai 3 giờ chiều sẽ đến đại học đầu ảnh, đừng đến trễ." Chu Ngọc Cần dặn dò.
Tả Vi đáp ứng một tiếng xong liền rời công ty.
Về đến nhà thì trời đã tối, cô mở cửa nhà chỉ thấy Lâm Nhã Đồng vẫn còn nằm ở trên sô pha, không chờ cô nói chuyện, Lâm Nhã Đồng đã kêu lên: "Điện ảnh gì thế?"
"《 Sau Lưng 》!" Tả Vi đem dù đóng lại đặt ở trên ban công.
Lâm Nhã Đồng phụt một tiếng cười.
Tả Vi xoay đầu trừng mắt nhìn cô.
Cô vẫy tay: "Không phải chị vui sướng khi em gặp họa đâu, nhưng sao cứ cố tình lại là bộ này cơ chứ? Vi Vi, em không nên dính dáng đến thể loại phim kinh dị."
Diễn phim kinh dị, giả sử phân đoạn diễn không nhiều lắm thì thật sự đúng là không nổi tiếng được.
Tả Vi thở dài.
"Em diễn ai?"
"Chị gái nữ chính." Tả Vi ngồi bên cạnh cô, "Là kiểu cô gái bị thiểu năng."
Lâm Nhã Đồng nhịn không được cười rộ lên.
"Vi Vi, em như thế nào lại thành ra vậy cơ chứ?" Vốn dĩ Lâm Nhã Đồng còn có chút hâm mộ Tả Vi có thể đóng phim điện ảnh, hiện tại ý nghĩ này liền tan thành mây khói, tốt xấu gì cô đóng nữ hai ở phim truyền hình còn nhận được rất nhiều người thích.
Tả Vi không tỏ ý kiến, so với không được đóng phim nhân vật này cũng không tính là quá tệ, hơn nữa vẫn là điện ảnh, đây cũng mới là bước khởi đầu, cô vẫn khá vừa lòng.
"Em chỉ là sợ diễn không tốt." Tả Vi nói, "Chị Nhã Đồng, theo lý thuyết, một nhân vật nữ bị thiểu năng trí tuệ hẳn là phân đoạn diễn cũng không nhiều lắm nhưng vấn đề chị Chu nói đây là nhân vạt nữ hai ấy."
Lâm Nhã Đồng kinh ngạc.
Ngoài ra trong nội bộ cũng có chủ lực.
"Phim kinh dị của Cát đạo diễn rất nổi tiếng, hơn nữa vẫn là nữ hai, ngày mai em nhất định phải tận lực tranh thủ." Lâm Nhã Đồng vỗ vai Tả Vi, cổ vũ cô, "Chị sẽ cùng em đi."
Tả Vi cảm động: "Chị không nghỉ ngơi à? Ngày mai em sẽ đến đại học đầu ảnh."
"Ban ngày nằm quá lâu sẽ cảm thấy mệt vẫn là nên đi nhiều một chút. Lại nói, mấy ngày nay chị diễn rất nhiều." Lâm Nhã Đồng tinh thần phấn chấn, "Nên bỗng cảm thấy đói, hai chúng ta đi ra ngoài ăn cơm?"
"A, thiếu chút nữa quên mất." Tả Vi đem cái túi tới rồi soạn chén đũa ra, "Mẹ em làm đấy, chị nếm thử xem, một mình em ăn không hết."
Lâm Nhã Đồng ăn mấy miếng, đôi mắt đều híp lại: "Ăn thật ngon nha! Ăn xong chị liền nhớ đến tay nghề của mẹ, ưm...... thật muốn gặp mẹ chị."
Tả Vi chua xót: "Em cũng muốn gặp mẹ."
Hai người em một muỗng chị một muỗng, chớp mắt đã ăn hơn nửa, Lâm Nhã Đồng vội vàng bỏ đũa xuống: "Ai nha, không thể ăn nhiều như vậy, ăn nhiều thế chị bỗng muốn chạy vài vòng để tiêu hóa!"
"Cái này để trong tủ lạnh." Cô lấy đũa Tả Vi, để chén xuống rồi đi đến tủ lạnh.
"Tới đây, trước tiên cho chị diễn thử một đoạn." Sau khi ăn xong điểm tâm ngọt, Lâm Nhã Đồng liền yêu cầu.
Tả Vi:......
Hai người náo loạn một lát, mẹ Tả Vi bất ngờ gọi điện thoại sau đó 2 người tám chuyện đến 10 giờ mới lên giường ngủ.
Buổi chiều ngày hôm sau, Lâm Nhã Đồng lái xe đưa Tả Vi đến đại học đầu ảnh tìm được phòng của Cát Binh, Tả Vi đứng ở bên ngoài bỗng nhiên nghĩ đến hôm qua Trình Lạc nói cô nên tự nhìn lại trong lòng bản thân mình.
Cô biết biểu hiện của mình trong MV cũng không xuất sắc lắm, bởi vì không có nhiều phân đoạn để phát huy, có thật Cát Binh là bởi vì cái này nhìn trúng bản thân cô?
Giả sử không phải......
Cô đột nhiên lắc đầu, không thể nghi thần nghi quỷ như vậy được, nếu thực sự sẽ có tình huống xấu sảy ra cô sẽ tự nghĩ cách ứng phó, cô nắm chặt tay đi vào.
Bên trong có ba người đang đứng, ngoại trừ Cát Binh còn lại đều trông rất lạ.
Cả ba người cô đều lịch sự xưng lão sư.
Cát Binh đưa mắt đánh giá cô, ấn tượng thứ nhất chính là cô gái này rất hợp với nhân vật, quả thật rất xinh đẹp.