Muôn Vàn Sủng Ái

Quyển 3 - Chương 62: Danh tiếng vang xa 2




Edit: Hyukie Lee

Tạ Lâm hơi khép đôi ngươi, hàng mi cùng màu mái tóc đóng lại, sống mũi hắn rất cao, lúc chếch quang hạ xuống sẽ để lại một khối bóng nhỏ trên mặt, đôi mắt nhạt màu long lanh hòa vào viền mắt xinh đẹp, Tạ Lâm không trả lời Triêu Đăng, dùng một tay khóa chặt người nọ lại sofa, bên dưới nhô lên tràn ngập tính ám chỉ.

“Tạ Lâm?”

Triêu Đăng cau mày.

Vẫn không nói ư.

Thanh niên đối diện da dẻ thiếu mất sắc máu thoáng buồn bực chặn lại môi y, xâm lược khoang miệng ngọt ngào ấm nóng, đầu lưỡi non mềm bị thanh niên ngậm lấy đối xử thô bạo, Triêu Đăng a a rên rỉ, trong đôi mắt đen huyền chợt lóe tia sáng không dễ phát hiện.

Buồn bực là được.

Dựa theo tính tình khó ở của Tạ Lâm, buồn bực ít nhất cũng nói lên hắn quan tâm nhất cử nhất động của y, phỏng chừng là đạp trúng đuôi mèo, hiện tại đang giận dỗi.

Không phải thích xem ông hát à, nói thật luôn nhá, ông đây cũng rất thích hát.

Ngón tay tái nhợt bắt đầu lôi kéo áo sơ mi mỏng, Triêu Đăng đặt tay lên lưng đối phương, Tạ Lâm theo bản năng liếc mắt qua liền thấy ngón tay Triêu Đăng cong lại như phản xạ có điều kiện, dường như đang sợ hãi.

Khi người nọ ngượng ngùng bàn tay rất đẹp, khớp xương rõ ràng, bên trên là một tầng da thịt thật mỏng, mà quyến rũ nhất phải kể đến mạch máu bé nhỏ mơ hồ có thể nhìn thấy dưới lớp da trắng nõn, thoạt nhìn tay Triêu Đăng vừa xinh đẹp lại vừa yếu ớt, tựa như chỉ cần dùng sức là có thể để lại vết tích. Y dùng một tay khác vén lên vạt áo của mình, vòng eo xinh đẹp dẻo dai bại lộ trong không khí, cổ Triêu Đăng và Tạ Lâm dán vào nhau, y cố thả mềm âm thanh.

“Xin lỗi, em chỉ là… Anh quá tốt với em rồi, em không nên như vậy.” Dường như để lấy lòng y kề sát vào Tạ Lâm, đôi môi no đủ hơi cong lên: “Đừng nóng, anh nhẹ một chút được không?”

Tạ Lâm trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc đáp lại một tiếng, hắn đẩy ngã cơ thể Triêu Đăng lên sofa, cúi đầu đến gần đôi chân dài tú lệ.

Hắn liếm liếm môi, ánh mắt chứa đầy dục vọng.

“Tạ, Tạ Lâm…! Đừng mút… A…!”

Cuộc hoan giao dài dằng dặc đã tiêu hao hết sức lực của Triêu Đăng, chờ đến khi đối phương thỏa mãn y đã nhuyễn người nằm dài trên sofa không nhúc nhích, Tạ Lâm ôm Triêu Đăng đi phòng tắm, bàn tay chạm vào da thịt châu báu khiến động tác thanh niên trong lúc vô tình trở nên chậm chạp, nhận ra hắn muốn làm gì, gương mặt kiều diễm ướt át trở nên tái nhợt.

“Không muốn… Xin anh… Ngày mai em có lịch trình.”

Tạ Lâm hôn y một cái, nhìn như thương tiếc nhưng kì thật lại không chút lưu tình ép Triêu Đăng nửa quỳ lên bồn rửa mặt bày ra tư thế thừa nhận, không biết trôi qua bao lâu, khi Triêu Đăng bị bắt nạ đến mức chỉ có thể phát ra tiếng khóc hu hu, Tạ Lâm mới bắt đầu tắm rửa cơ thể cho người nọ.

“Ngày mai xin nghỉ.”

Thấy Triêu Đăng liếc mình một cái không nói lời nào, bên trong đôi ô mặc sương mù mông lung rung động lòng người, thanh niên vừa mới hưởng thụ bên trong cơ thể ẩm ướt tuyệt diễm lười biếng xoa xoa tóc y.

“Không phải em không thoải mái à, để anh nói với Hứa Huyên Xu.”

“Tạ Lâm.”

“Hả?”

“Tạ Lâm Lâm Lâm Lâm Lâm —-“

“Sao vậy?”

“Anh…” Triêu Đăng muốn nói lại thôi, chợt vùi mặt vào lòng bàn tay hắn, hô hấp để lại độ ấm trên tay, y rầu rĩ nói: “Không có gì, kêu chơi thôi.”

“Đừng nghĩ nhiều.” Dường như nhận ra tâm tình của Triêu Đăng, bất tri bất giác Tạ Lâm thả nhẹ âm sắc: “Chỉ là một ngày, không sao cả.”

Video biểu diễn “Gasoline” một tuần sau được đăng lên mạng, trong video Triêu Đăng ngồi lên ghế gỗ chân cao, dáng vẻ gảy đàn như chàng sinh viên không rành thế sự, mấy giây cuối cùng đàn xong y hơi ngượng ngùng cười cười với ống kính, phảng phất như dương quang của toàn thế giới đều rơi lên người người nọ, dường như Triêu Đăng đang nhìn gì đó, khuôn mặt như thủy mặc một mảnh dịu dàng.

“Cậu ấy thật đẹp.”

Jasper nhìn hình ảnh cuối cùng của video, chân tâm thật lòng cảm khái với thanh niên bên cạnh, Tạ Lâm đeo tai nghe, Jasper thấy thế cười nhạo nói: “Chú bỏ lỡ âm thanh thiên sứ ca hát rồi.” Siêu mẫu nam bị gã nhìn chằm chằm thần sắc bất biến, Jasper cười xấu xa bổ sung: “Bất quá mỗi ngày chú đều nghe âm thanh thiên sứ gọi giường còn gì, chú cho cậu ấy uống thuốc à?”

Tạ Lâm không trả lời, vị anh trai đã sớm biết tỏng tính khó ở của hắn nói móc than thở một tiếng, rồi phát lại video kia một lần nữa, tựa hồ chú ý đến thần sắc của Triêu Đăng ở mấy giây cuối, gã nhẹ giọng dò hỏi.

“Cậu ấy đang nhìn chú hả?”

“Ừ.”

“Cậu ấy càng ngày càng tuyệt, sẽ có nhiều người càng yêu thích cậu ấy.” Đôi mắt xanh nhạt lấp lóe: “Có thực lực lại biết nỗ lực, hơn nữa còn thông minh, chú có để ý lời bài hát cậu ấy chọn không? ‘Che giấu’, ‘Cần sa’, ‘Hưng cảm’, tất cả đều biết đây là có ý gì, cậu ấy đang đáp lại công kích của truyền thông.”

Tạ Lâm ra hiệu gã tiếp tục.

“Không phải anh nói như vậy là có vấn đề, chỉ là… Chú coi cậu ta là cái gì? Nếu chú yêu cậu ấy, đương nhiên chú nên giúp cậu ấy xoay mình, còn nếu chú chỉ mê luyến cơ thể cậu ấy, chú muốn triệt để nắm giữ mỹ nhân, chú không nên cho cậu ấy quá nhiều tự do.” Jasper êm tai nói: “Chim nhỏ có cánh luôn bay đến chỗ càng cao càng xa, thoạt nhìn cậu ấy cũng không phải người thích an tĩnh, một là chú đừng cho cậu ấy nhìn thấy bầu trời, hai là cho cậu ấy tự do chân chính, nhưng nếu chú chọn vế sau, muốn bắt người lại thì phải tốn một ít công phu.”

“…”

“Này, Lâm, dục vọng chiếm hữu hoàn toàn khác với tình yêu.” Jasper cười rộ lên: “Nếu là anh, anh càng muốn đơn giản đem người lăn qua lộn lại mà làm, đâm đến mức run chân, anh tình nguyện cho cậu ta tiền tài và những thứ căn bản người khác không dám mơ tới, mà anh vĩnh viễn sẽ không cho tên nhóc xinh đẹp đó hai chữ ‘tự do’.”

Một lần nữa Tạ Lâm đeo tai nghe lên, đôi mắt nhạt màu tựa như u đầm: “Quá nhiều lời, anh trai.”

Jasper cười ha ha: “Well, thân ái, chú đúng là ngạo mạn.”

Sau khi cười xong, hiếm khi gã sửa lại gương mặt nghiêm túc.

“Ít nhất chú nên thử trước một lần, nhìn khi cánh cậu ta đã cứng cáp rồi, trái tim thiên sứ có còn vị trí của chú nữa hay không.”

Đúng như Jasper nói, lyric “Gasoline” gợi nên sự chú ý của không ít fan âm nhạc, Hứa Huyên Xu trượt con lăn chuột, một lần lại một lần F5 trang bình luận.

[Đăng đang chứng minh bản thân mình đây mà, bị ủy khuất phải dùng đến cách này để biểu đạt, thật sự rất yêu anh ấy yêu a ~ <3]

[Hút cần sa là giả, say rượu đua xe thì còn chờ, hình xăm đã xóa, bài hát cho thấy anh ấy bị bắt nạt, comeback lần này chắc chắn là bùng nổ rồi.]

[Anh chồng hát càng ngày càng hay, nụ cười lúc cuối như chàng gay bị bắt nạt vậy?? Nhưng mà càng ngày càng xinh, đúng là thanh giả tự thanh.]

[Những người luôn ủng hộ anh khi hiểu lầm được sáng tỏ rất hạnh phúc, nhưng những chuyện bí mật nội bộ thế này vẫn hoàn toàn chưa đưa ra sáng hết đâu, Đăng của em làm gì cũng sai ? ? ]





[Ha ha, nhìn một đám thiếu nữ thích màu hồng kìa, đừng kiêu ngạo quá nha, anh ấy nói gì mấy em cũng tin.]

[Tuyển thần tượng mười tám tuổi đồ, anh hút thuốc anh uống rượu anh đua xe but I’m ~ a ~ good ~ boy.]

[Não tàn tỏa sáng khắp muôn nơi, nữ thần muốn tẩy trắng cũng không trắng nổi.]

“Phản hồi không tồi.” Hứa Huyên Xu thu tay về: “Có thể ầm ĩ nói rõ nhiệt đã đủ, chờ khi quảng cáo Marlowe Med tung ra liền bắt đầu tuyên truyền album, tham gia show hoặc live trên đài, gần đây cứ thả lỏng một chút, bắt đầu từ tuần sau chuẩn bị MV.”

“Vâng.” Triêu Đăng nhếch môi: “Cảm ơn chị Huyên Xu, làm phiền rồi.”

“Muốn cảm ơn thì làm việc cho giỏi nha.”

Hứa Huyên Xu ôm người vào lồng ngực vò vò đầu, Triêu Đăng mặt đỏ ửng đứng lên từ trong vòng ngực khủng bố, trong lòng nữ quản lý hét lên một tiếng.

Thiệt ———- đáng ———- yêu!

Hứa Huyên Xu vỗ vỗ mặt Triêu Đăng, thấy mặt y càng đỏ hơn, không nhịn được khẽ mỉm cười: “Lớn lên yêu diễm như vầy, sao tính tình lại một trời một vực thế?”

Nha, 36D.

Nha, đại mỹ nữ ngực bự.

“Có điều.” Sắc mặt Hứa Huyên Xu hơi nghiêm túc, tròng mắt đảo qua xung quanh, sau khi xác định không có ai mới hạ thấp giọng: “Gần đây em với Lâm có tốt không? Anh ta có làm gì với em không?”

“Hả?” Triêu Đăng sững sờ chốc lát: “Tạ Lâm rất tốt.”

Chym bự đẹp trai chân dài eo mạnh mẽ, đôi khi hay giận dỗi, manh manh moe moe.

“Vậy thì tốt.” Hứa Huyên Xu thở phào nhẹ nhõm, chú ý đến ánh mắt nghi ngờ của Triêu Đăng, cô mỉm cười nói: “Nếu vẫn luôn như vậy, A Đăng sẽ trở thành ca sĩ tuyệt nhất.”

Đầu tháng bảy, cái se lạnh của mùa xuân đã mất tăm biệt tích, mặt trời nóng rực cao cao lơ lửng giữa trời, nhựa đường cũng muốn chảy ra vì cái nóng của thời tiết, mùa quảng cáo mới của Marlowe Med bắt đầu chiến dịch tuyên truyền toàn cầu.

Thân là nhãn hiệu xa xỉ nhất giới thời trang, quảng cáo quý mới cũng đồng nghĩa với người phát ngôn và sản phẩm đều mới, rất nhanh đã có người trong nghề và fan lâu năm của Marlowe Med nhận xét đối với quảng cáo mùa này. Trì Tây Diêu là siêu mẫu Trung Quốc hot nhất những năm gần đây, vì thân phận người phát ngôn cao quý của Marlowe Med mà lọt vào top 10 bảng xếp hạng HOT.50 siêu mẫu toàn cầu, khi cô share quảng cáo với Triêu Đăng, đương nhiên được một lượng lớn người để mắt.

[Trì Tây Diêu CICI: @Triêu Đăng, bài hát mới quá tuyệt, nhớ lại lúc anh biểu diễn ở hậu trường, quả thực là xáo động con tim thiếu nữ năm ba ~, yêu anh yêu anh.]

Trong vòng một ngày, số lượt share blog của Trì Tây Diêu ngay lập tức đạt đến con số khủng bố, không ít fan trực tiếp chuyển đuôi.mp4 thành.mp3 rồi share rộng rãi trên SNS, Tạ Lâm out khỏi diễn đàn xã hội, thấy Triêu Đăng và Hứa Huyên Xu đang gọi điện, Triêu Đăng quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, chỉ chốc lát sau liền kết thúc cuộc gọi.

“Lâm Lâm ~” Triêu Đăng vọt vào lồng ngực Tạ Lâm: “Có một producer rất lợi hại liên hệ với chị Huyên Xu, anh ta muốn chuyển “Lost Day” thành remix ver.”

Remix, trộn âm, từ bản gốc thêm vào tiếng người hoặc âm điệu khác, dùng cách đặc thù để xử lý, một bài trữ tình sau khi được remix cũng có thể thành nhạc dance, thấy Triêu Đăng vui vẻ như vậy, Tạ Lâm cũng không kìm lòng được cười cười.

“Bài hát đó là em viết? Rất êm tai.” Đôi môi mỏng hôn lên trán Triêu Đăng: “Khen thưởng em.”

“Woa, Tạ thiếu khen em, muốn bùng cháy.” Triêu Đăng cợt nhả: “Nói lại lần nữa đi, em muốn ghi âm.”

[Giá trị yêu thương: 2,5 sao.]

[Ư!] Triêu Đăng nhíu mày: [Đã lâu không nhắc nhở, tui cũng muốn quên anh luôn rồi, Thống của tui.]

[Đa số thiếu phụ đều tương đối hay quên, Đăng của tui.]

[…]

Đùa một chút giỡn một chút, bỗng nhiên Tạ Lâm nói: “Tuần sau anh phải về Mỹ, cỡ nửa tháng.”

“Ôi chao? Lâu vậy.”

“Ừ.” Tạ Lâm đến gần Triêu Đăng, ngậm lấy đôi môi mềm mại của mỹ nhân, thời điểm tách ra, hắn hỏi một câu mà cả hai đều biết câu trả lời: “Có muốn đi cùng không?”

“Không.” Triêu Đăng không chút suy nghĩ từ chối hắn: “Tuần sau đã phải quay MV, không đi được.”

Tạ Lâm nhìn chằm chằm y một lúc lâu, màu mắt dần dần trở nên ám trầm, hắn thử thăm dò mở miệng nói: “Anh muốn đi cùng em, New York rất phồn hoa, bên kia cũng có văn phòng, có người anh quen, em cũng có thể làm ở bên Mỹ.”

“Bên này em đã hợp tác mấy lần, tương đối quen thuộc quy trình.” Triêu Đăng cười cười, ngữ khí tùy ý: “Hơn nữa em cũng không thể ỷ lại anh mãi nha ~”

Y chỉ cho rằng Tạ Lâm thuận miệng hỏi, thấy hắn không phản ứng, liền đi lấy đàn, chớp mắt đầu ngón tay chạm vào dây đàn, từ phía sau Tạ Lâm ôm lấy eo Triêu Đăng.

“Không làm nghệ sĩ, anh nuôi em, ha?”

“Đừng đùa.” Triêu Đăng mất tập trung muốn tránh khỏi lồng ngực hắn, cánh tay kia lại càng ôm càng chặt, rốt cuộc nhận ra điều gì không đúng, Triêu Đăng hơi nghiêng đầu: “… Tạ Lâm?”

Người này sẽ càng lúc càng chói mắt, sẽ có không ít người ngày đêm nỉ non tên y, tựa hồ từ nhỏ người nọ đã được cả thể giới sủng ái, bất kể là chính mình hay là Trì Tây Diêu đã quen mấy năm, Hứa Huyên Xu, thậm chí là Jasper và đám bạn chơi cùng, tất cả, không ai ngoại lệ, đều đặt tầm mắt lên người Triêu Đăng.

[Anh tình nguyện yêu em, nhưng anh sẽ không cho em tự do.]

Âm thanh trong đầu không ngừng vang vọng, Tạ Lâm nhắm mắt lại.

[Mày nên thử xem, trong lòng cậu ấy có vị trí của mày hay không.]

Không có, hắn đã thử.

[Dục vọng chiếm hữu hoàn toàn khác với tình yêu.]

Hắn không biết đó là cái gì, nhưng hắn cảm thấy sợ hãi khi người nọ càng ngày càng chói mắt.

[Chim nhỏ có cánh luôn bay đến chỗ càng cao càng xa..]

Vậy thì… Bẻ gãy cánh đi.

Để đôi mắt người nọ chỉ có thể thấy được bầu trời mà hắn tạo ra, để Triêu Đăng vĩnh viễn như đêm ấy, chỉ có thể ngoan ngoãn cầu xin hắn che chở, là tự y đi vào nhà hắn, là tự y cầu cứu hắn bên trong căn phòng ấy, là Triêu Đăng quấn lấy hắn hết lần này đến lần khác, cũng là y nói ra lời nói dối gần như sứt sẹo ấy.

“Ăn kẹo không?”

Siêu mẫu da trắng xanh lấy bình nhỏ qua, hương bạc hà sảng khoái lẫn vào vị ngọt ngào quái dị, dường như nhận ra điều gì, Triêu Đăng biến sắc.

“Tạ Lâm… Tạ Lâm!!” Y bắt đầu giãy dụa, đôi ô mặc nhiễm phải kinh hoảng: “Không được! Em sai chỗ nào? Anh tha cho em có được không? Em sẽ thay đổi… Anh đừng như vậy…!”

“Em không sai, là vấn đề của anh.” Siêu mẫu da dẻ tái nhợt nhìn đồng tử co rút của y, giọng nói hờ hững: “Anh không nhìn em rời đi được.”

“Cái gì…?” Âm thanh Triêu Đăng run run: “Em sẽ không đi… A…”

Trong miệng bị bàn tay nhét vào, cổ tay trắng nõn được dây trói chặt lên đỉnh đầu, Tạ Lâm khuấy đảo trong cổ họng y, khi bàn tay đã dính đầy chất lỏng ẩm ướt, hắn chú ý đến đôi ngươi khép hờ, cơ thể vặn vẹo không tự nhiên, hiển nhiên là đã bắt đầu có phản ứng.

Cho dù hành động như vậy cũng có thể khiến người này động tình, bảo bối nhạy cảm đa tình như thế…

Hắn vừa hôn môi vừa cởi quần áo trên người đối phương ra, Triêu Đăng gắt gao lắc đầu với hắn, Tạ Lâm không lên tiếng, chỉ ôn nhu xoa xoa cái mông nhỏ, chốc lát sau, Triêu Đăng nhịn không được mở rộng cơ thể với đối phương.

“Tiểu Đăng.” Lần đầu tiên hắn gọi y như thế, vốn nên là xưng hô thân mật, từ miệng Tạ Lâm phát ra lại khiến người lạnh cả sống lưng: “Ngoan một chút được không?”

Tại sao sau khi giá trị yêu thương tăng lên lại xảy ra chuyện như vậy nha.

Tiểu ca ca xinh đẹp không đi đường bình thường, thuốc này rốt cuộc có nên ăn hay không, hảo sầu.

Thuốc bị nhét vào miệng liên tiếp bị y phun ra ngoài, liên tiếp ba lần, bỗng nhiên ngón tay Tạ Lâm liền hướng về nơi mẫn cảm nhất.

“Nếu phía trên em không chịu ăn, thì dùng phía dưới ăn đi.”

Trong tầm mắt hoảng loạn cực điểm của mỹ nhân, Tạ Lâm ngăn lại đôi môi mềm mại, từng chút một nuốt hết âm thanh người nọ.

[Cầu cứu người nhà, tổng thống tất cả thống, có uống không?]

[…]