Muôn Vàn Sủng Ái

Quyển 5 - Chương 99




Edit: Hyukie Lee

Tay Việt Trường Ca đến gần vai Triêu Đăng, năm ngón tay buông lỏng xoa một vòng nơi đầu vai, nhìn qua đối phương không hề sử dụng chút sức nào, lại khiến Triêu Đăng không thể tránh thoát. Y cố gắng đè sự run rẫy trong thanh âm xuống, tầm mắt đối diện đôi duyên sắc trong trẻo như mặt hồ yên ả.

“Đại mỹ nhân, nếu ngài làm thật, giữa chúng ta liền xong.” Triêu Đăng cẩn thận từng li từng tí quan sát vẻ mặt đối phương, thả mềm âm thanh hết sức có thể: “Ngài nghe em giải thích trước, nếu không hợp ý, ngài hãy — a a a a a a a!”

Một tiếng răng rắc, xương nơi bả vai đau như nứt ra, nhưng tầm mắt người đối diện vẫn lẳng lặng không một gợn sóng, Việt Trường Ca tới gần hôn Triêu Đăng, liếm lấy nước mắt chảy đến bên môi: “Ta nói rồi, ta không muốn nghe.”

Bàn tay nắm chặt đôi chân dài xinh đẹp tuyệt trần, một đường trượt đến bắp đùi trắng mịn.

“Nơi này.” Mái tóc màu bạc buông xuống bên người Triêu Đăng, y có thể cảm giác được đôi môi mềm mại của đối phương hôn lên da mình, bên tai xẹt qua âm thanh thở dài của Việt Trường Ca: “Thật xinh đẹp.”

Lại một trận đau đớn mãnh liệt như điện giật từ lòng bàn chân kéo lên tận óc, cả người Triêu Đăng đau đến co lại, tiếng kêu thảm thiết bị nụ hôn mười phần dục vọng mạnh mẽ dập tắt trong cuống họng, xà quấn quanh cơ thể, lớp vảy duyên sắc tùy ý ma sát da thịt Triêu Đăng.

“Đẹp thì giữ nó lại chứ.” Đột nhiên âm thanh vang lên đánh vỡ cảnh tượng kiều diễm kinh dị, nam nhân duy trì động tác một cước đạp bay cửa phòng, tay dài chân dài, dáng người thẳng tắp cực kì xuất sắc, Caesar có chút lưu manh mà nhíu mày: “Mỹ nhân chân dài không tuyệt sao?”

“Ngươi là…”

Việt Trường Ca nhấc mắt, đồng tử bên trong đã dựng đứng.

“Xin chào, nên gọi là gì đây?” Caesar cười cợt vô cùng tự nhiên: “Dối Trá? Mảnh vỡ?… Hay cứ gọi con trai? Ngươi cũng coi là ta sinh ra đi.”

“Thật khó tưởng tượng.” Khuôn mặt ôn nhuận hòa nhã xẹt qua từng tia lệ khí: “Nếu không phải có khí tức trên người, ta chưa bao giờ cân nhắc qua chính mình là thứ này.”

Thứ này…?

Chờ đã, không phải Caesar là hệ thống hả? Rốt cuộc “sinh ra” có mấy nghĩa??

“…Tổng thống?”

“Ừm.” Thấy ánh mắt Triêu Đăng lấp lóe, Caesar nói bổ sung: “Anh không phải.”

“…”

Cút.

Phiền Caesar tiên sinh tự thể nghiệm một chút cảm xúc cho rằng rốt cuộc cũng tìm được đồng bọn nhưng thật ra mình đã bị vứt bỏ, thực sự là quá mẹ nó u buồn.

“Hệ thống trong đầu em là ý thức thú của anh, mà thật ra nói nó là anh cũng đúng, ý thức thú là trên tinh thần, không có thực thể… Sau này sẽ giải thích cho em.”

Triêu Đăng miễn cưỡng duy trì lý trí trong đau đớn, mơ mơ màng màng nghe được tiếng cười khẽ từ Việt Trường Ca.

“Nói nhiều như vậy, Tiểu Đăng biết ngươi là ai không? Đại khái chính là không biết.”

“…”

Nam nhân hơi nhíu mày, thấy hắn không nói, nụ cười bên môi xà càng ngày càng sâu: “Nói cho hắn biết, em được gì từ hắn.” Ngón tay Việt Trường Ca xoa xoa lệ chí nhạt sắc trên mí mắt Triêu Đăng, thấy y nhắm mắt lại như phản xạ có điều kiện, rù rì đầy tâm tình: “Cảm giác bị bỏ rơi rất khó chịu, nếu em ở lại đây với ta, ta sẽ nói tất cả mọi chuyện cho em, nguyên nhân em gặp được chúng ta, nguyên nhân em phải rời khỏi… Chỉ cần bây giờ em gật đầu, ta sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ, theo ta về Dạ Huyền, ta nuôi em cả đời, có được không?”

“Triêu Đăng, đừng nghe hắn nói.” Âm thanh Caesar hiếm thấy có chút lo lắng: “Nơi này là ảo cảnh, tất cả mọi thứ đều là giả, hắn xâm lấn biển ý thức của em, hắn đang nói dối.”

“Em nguyện tin hắn, hay là tin ta?” Tóc bạc và đen quấn quýt, xà ôn nhu vén sợi tóc ngổn ngang trên trán Triêu Đăng: “Lúc nãy là ta không đúng, ta quá sốt sắng, em bỏ đi nhiều năm như vậy, bỗng nhiên gặp được em, ta không khỏi kích động có chút quá đáng.” Hắn vừa nói, tay vừa bấm linh quyết chữa trị xương vai vỡ vụn của Triêu Đăng: “Em biết mà, bất luận thế nào, ta thật sự tâm duyệt em, em không biết hắn, từ đầu tới cuối hắn chỉ lợi dụng em, ngoan ngoãn, ở lại giúp ta…”

“Mẹ.”

Caesar thấp giọng chửi bới.

Khi hắn chạy đến căn phòng, mảnh vỡ cảm xúc đã hoàn toàn xâm lấn biển ý thức Triêu Đăng, nếu trong lúc vô tình y đồng ý yêu cầu của mảnh vỡ, chờ khi mảnh vỡ và biển ý thức Triêu Đăng hòa làm một thể, không cần nghĩ cũng biết những mảnh vỡ bị người nọ mê hoặc đến thần hồn điên đảo sẽ làm ra hành động điên cuồng nào, chúng nó sẽ dựng nên một thế giới hoàn toàn mới trong đó, đem chủ nhân biển ý thức nhốt lại mãi mãi trong ảo cảnh hư cấu, vĩnh viễn không thể trốn thoát.

Hắn không cách nào cưỡng chế thu lại Dối Trá vào lúc này, ngay cả nói chuyện cũng phải thận trọng cân nhắc, hắn sợ chính mình sẽ kích thích Triêu Đăng, sẽ khiến biển ý thức của đối phương bị thương tổn. Tuy Caesar cũng giống Việt Trường Ca đi vào trong thức hải, nhưng vì kẻ trước người sau, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Dối Trá từng bước từng bước xâm chiếm thế giới tinh thần người nọ.

“A…”

Bên trong tầm nhìn chỉ còn lại đôi ngươi duyên sắc, bên tai thấp thoáng truyền đến lời nỉ non nhu tình mật ý, vẻ mặt Triêu Đăng bắt đầu biến hóa, con ngươi duyên sắc toát ra sung sướng, xà nhìn Caesar cách đó không xa không biết làm sao, không khỏi cười lên.

“Cảm giác này rất tốt, em không thể rời đi.” Ngón tay hắn nhào nặn vành tai nhẵn nhụi, cảm nhận khối thịt trắng nõn mềm mại vốn đang lạnh lẽo trở nên ấm áp: “Ở lại nơi này với ta, em sẽ hạnh phúc hơn nhiều, không có thống khổ lẫn buồn đau, thể xác lẫn tinh thần đều cùng sung sướng…”

Cảnh tượng trước mắt đã biến thành tẩm cung Dạ Huyền ám sắc xa mỹ, cự xà duyên ngân chiếm giữ bên cạnh Triêu Đăng, đầu rắn ghé vào nơi hõm vai, Triêu Đăng muốn nhấc cánh tay lên, lại cảm giác cơ thể như nặng ngàn cân, có gì đó ma sát dưới lòng bàn chân, lạnh lẽo, trắng mịn, Triêu Đăng miễn cưỡng hạ thấp tầm mắt, rốt cuộc thấy được một đoạn đuôi rắn mềm mại.

Còn tiếp tục như vậy thì sẽ xong luôn.

Thế nhưng… Không biết tại sao, nghe đại mỹ nhân nói rất có lý a! Một câu cũng không phản bác nổi!… Nhất định phải làm gì đó cứu vãn mới được!

“Triệu Triệu.” Bỗng nhiên Triêu Đăng kêu lên nick name lúc săn chiến đặt cho đối phương, âm thanh hơi khàn, nhưng y biết Caesar có thể thấy mình: “Tại sao là em?”

[Tại sao là tôi?]

[Vì cậu là người thích hợp nhất.]

Đã từng dò hỏi hệ thống, đáp án hệ thống đưa ra luôn là khuôn mẫu cái nào cũng được, nhưng cũng chính vì nguyên nhân không chút thuyết phục này mà y nhảy một loạt thời không, vào lúc Triêu Đăng tưởng rằng mình sắp chạm đến chân tướng, thì hiện thực và tưởng tượng cho y một cú một trời một vực, Triêu Đăng không chỉ biết được mục đích mình xuyên qua, mà suýt nữa còn bị thế giới khó mà tin nổi này làm cho lác mắt viễn thị.

Đúng như dự đoán, Triêu Đăng nghe được âm thanh trong trẻo trầm thấp của đối phương.

“Trên bảng số liệu nói độ phù hợp của chúng ta là 99,99%, em là người có khả năng giúp anh hoàn thành nhiệm vụ nhất.”

“Ngoại trừ cái này?”

“… Còn có một chuyện.” Caesar dừng lại chốc lát: “Khi em nói về chuyện của chị em, đôi mắt rất bi thương, trong nháy mắt đó, đột nhiên anh cảm thấy độ phù hợp rất đúng.”

“Đại mỹ nhân.” Sau một hồi trầm mặc, Triêu Đăng tùy ý để đầu rắn dán lên gò má mình, nhỏ giọng nói: “Ngài tha em đi.”

“…”

“Tha em đi.”

Cảnh tượng chung quanh sụp đổ không một tiếng động, cự xà ôm lấy Triêu Đăng từng chút tan biến, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được chầm chậm hóa thành từng điểm sáng nhỏ, cảm giác được áp lực trên người mình từ từ biến mất, đột nhiên Triêu Đăng mở mắt ra.

Y phát hiện mình đứng bên giường, Ngọc Lâm và y cách nhau vài bước xa, tất cả không hề khác gì lúc mới vào phòng.

“…?”

Triêu Đăng thử giật giật cánh tay, không giống với kí ức vừa nãy, gân tay lẫn gân chân vẫn chưa bị bóp nát, những chuyện xảy ra lúc nãy hoàn toàn không còn vết tích.

“Đã nói, đó là ảo cảnh.” Nam nhân con ngươi lam xám tựa trên cạnh cửa, đôi chân thật dài lười biếng đạp lên lan can: “Xà xâm lấn biển ý thức của em, giúp em tạo nên một thế giới hư cấu, mấy ngày này những mảnh vỡ cảm xúc em gặp lúc trước có thể sẽ liên tiếp xuất hiện, bất luận chúng nó tạo ra ảo cảnh thế nào, lại như con rắn vừa nãy, đều không phải sự thật, không cần sợ hãi.”

“…”

Có, có thật không.

“Nếu sợ thật.” Caesar nhẹ giọng nói: “Thì cố gắng kiên trì một lát, anh sẽ đến ngay, anh đến em sẽ an toàn, bảo đảm thời gian không quá lâu.”

“Cái này nghe có chút giống thông báo.”

Triêu Đăng đùa giỡn lại như thuận miệng nói.

“Không có loại thông báo nào đem tính mạng ra đặt cược.” Caesar lắc đầu một cái: “Không bảo vệ được em, xin lỗi.”

“Cho nên… Là nguyên nhân này?”

“…?”

“Không phải vì lợi dụng em, mà là vì bảo vệ em.” Đôi mắt như ô mặc xuất hiện hơi nước mỏng manh, Triêu Đăng như hỏi dò lại như chờ mong, rồi lại vì nụ cười bên môi như có như không mà phảng phất bóng ma đầu độc lòng người: “Cho nên mới không nói gì với em?”

Caesar giật giật môi, vầng trán hơi căng thẳng, tựa hồ hắn muốn nói gì, nhưng trước khi nghe được câu trả lời, hình ảnh trước mắt Triêu Đăng đột nhiên thay đổi.

Hoa anh đào rực rỡ nở rộ, tiếng chuông lớp học vừa vặn ngưng bặt, mấy cô gái trong làn váy đồng phục làm bật lên đôi chân xinh đẹp, Triêu Đăng ngồi trên bàn học, sách vở ngồn ngang trong tay tràn ngập con chữ viết ngoáy, tờ lịch đếm ngược những ngày cuối cùng năm 12 được dán trên vách tường, gió nam ấm áp mang theo mùi xuân kéo đến bên ô cửa sổ.

“Đăng Đăng Đăng!” Bạn ngồi cùng bàn dùng cánh tay huých y một cái: “Tự nhiên ngồi đờ ra chi vậy, bài tập Lý cho mình mượn nha? Tiết sau của chủ nhiệm —“

“A?” Triêu Đăng ngẩn người: “Tôi cũng không làm?”

Trong kí ức, lúc bạn cùng bàn không làm bài tập thì hầu như Triêu Đăng cũng không làm, trước khi quen Sở Trì Dự, y và cùng bàn là một cặp anh em khốn khổ chuyên gia đi mượn bài chép.

Tiếng kẽo kẹt mở cửa vang lên, từ nơi cửa mở có một thiếu niên vóc người cao gầy đi vào, tựa hồ đối phương vừa mới chơi bóng xong, cánh tay thon dài rắn chắc mang theo một tầng mồ hôi mỏng, không giống với mùi mồ hôi mà con trai thường có mỗi khi vận động xong, trên người Sở Trì Dự lúc nào cũng mang theo mùi hương sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

Ngồi cùng bàn kích động đá Triêu Đăng một cái: “Mau mau mau! Cứu tinh đến rồi, đi mượn đại thiếu gia nhanh lên!”

“Ây… A?”

Chờ chút, hiện tại quan hệ giữa mình và Sở Trì Dự là sao?

Đang theo đuổi? Hay đuổi theo được rồi? Oa oa, chuyện này rất quan trọng đó, lỡ như làm lố thì tính sao bây giờ.

“A cái gì mà a, đừng bán manh với tôi.” Ngồi cùng bàn chậc lưỡi: “Ban hoa ơi làm ơn đi mà, ban cỏ sẽ sủng cậu, hai người mỗi ngày đều ngọt ngào.”

Nha, sủng luôn, vậy thì…

Mẹ, theo đuổi còn chưa xong, nhưng chắc Dự Dự sẽ sủng mà nhỉ?