Muôn Vàn Sủng Ái

Quyển 5 - Chương 96




Edit: Hyukie Lee

Thời hạn ba ngày của săn chiến đã qua hơn một nửa, hai tên tội phạm ở cùng y hầu như không đi săn, từ khi cướp được mã số từ tay đám người lần trước, nam nhân tóc bạch kim càng ngày càng lười nhác, nếu không phải bị người tấn công, hắn rất ít khi biểu hiện ra một mặt có tính công kích, nhưng dù vậy, hắn vẫn khiến người cảm thấy bất an, tràn ngập nguy hiểm.

“Triệu Triệu.” Đã hai ngày hai đêm trôi qua, mây hồng lơ lửng trên bầu trời tĩnh mịch, Triêu Đăng nhìn thanh niên xử lý thỏ rừng cách đó không xa, hỏi ra vấn đề đã gây rối mình lâu nay: “Tại sao cậu ta gọi anh là đại ca?”

“Cậu cũng có thể gọi.”

“…”

“Thói quen thôi, trước khi bỏ tù chúng tôi có quen nhau.”

“Tại sao hai anh…?” Triêu Đăng dừng lại câu hỏi, cười cười bổ sung: “Em có chút hiếu kì, không muốn nói thì đừng nói.”

Nằm ngoài tầm dự liệu, trái lại tội phạm mã số một triệu còn ném ngược vấn đề lại cho Triêu Đăng: “Cậu thấy sao?”

Triêu Đăng suy tư hồi lâu, lắc lắc đầu: “Em không biết.”

“Người trong tháp đều muốn bò lên tầng cao để hưởng thụ vật chất tốt hơn, tháp tồn tại là vì sàng lọc ra nhân loại mạnh mẽ, vì vậy người máy không phản đối nhân loại giết người, ngược lại, chúng nó còn cổ vũ chúng ta tàn sát lẫn nhau.” Nam nhân thành thạo châm thuốc, vì có gió đêm, hắn hút một chút thì dùng ngón tay kẹp thuốc đóng bật lửa lại, ngọn lửa cam đỏ ánh lên khuôn mặt anh tuấn, bên trong đôi ngươi đẹp đẽ là một mảnh yên tĩnh: “Đoán xem, nếu như ngay cả mạng người cũng không đáng giá một đồng, thì hành động gì có thể biến thành tội phạm?”

“…”

Câu này… Câu này không biết.

Cứu mạng với, tự nhiên cảm thấy nếu không đoán được sẽ rất mất mặt.

Nhìn td một mặt xoắn xuýt, bỗng nhiên nam nhân cười khẽ một tiếng.

“Không sao.” Hắn thấy tên còn lại nhấc thỏ rừng đã nướng xong trở về, hời hợt nói: “Sau này sẽ biết.”

Sau khi ăn xong bữa tối, nam nhân đi đến dòng suối gần đó để rửa ráy, Triêu Đăng ném chân thỏ còn chưa gặm xong qua bên, loi choi chạy theo, thanh niên đang gặm chân thỏ nở nụ cười như có như không.

“Bạn số chín à.” Thanh niên mặt đầy thâm ý nhìn về phía Triêu Đăng: “Thích đại ca nhà người ta vậy luôn nha? Có muốn tới đại kho chơi không.”

“Chơi chơi, đại kho chơi vui không?”

“Chơi không vui, nhưng mông cậu sẽ nở hoa.”

Nam nhân đứng một bên nói tiếp.

“…”

Thanh niên sợ cho thế gian không loạn còn quạt gió thổi lửa: “Đại ca, anh sẽ che chở người ta mà phải không.”

“Che chở cũng vậy thôi.” Một hồi không nghe được bước chân Triêu Đăng, nam nhân quay đầu lại nhìn một chút: “Đi.”

Ngài che chở cũng vậy, là ngài cũng giống vậy làm em nở hoa, hay là ngài che chở không nổi, nên em phải nở hoa?

Xem xét hết mọi phương diện, td chọn A.

Dòng nước lạnh lẽo lướt qua gan bàn chân, nước chảy trong đêm đen u tối phát ra tiếng vang róc rách, bốn phía đen mù, ngay cả vầng bạc cũng bị tầng mây che lấp, Triêu Đăng không thấy rõ chung quanh nên không dám bước tiếp, thấy người nọ đứng ở ven suối rửa chân, tội phạm đứng ở giữa suối chậc lưỡi.

“Sao không qua?”

“Không thấy đường.”

“Đi thẳng là được.”

Triêu Đăng do dự một chút, từng bước từng bước đi ra, cất bước trong hoàn cảnh đêm đen kìn kịt như vậy, kì thật phải vô cùng tín nhiệm với người dẫn đường, ngay khi sắp đến gần nam nhân, Triêu Đăng giẫm hụt bên phải một chút —

“Chú ý chân phải… Uầy.”

Hắn nói hơi trễ.

Đập mặt xuống dòng suối khiến bọt nước văng lên tung tóe, trong hỗn loạn, Triêu Đăng ôm lấy eo người bên cạnh theo bản năng, y sặc nước, tiếng ho khan trong buổi tối yên tĩnh vô cùng rõ ràng.

“Không phải đã nói đừng cọ à.”

“Em, em không biết bơi!”

Thật ra Triêu Đăng biết, nhưng trắng đen ai biết mà được, có tiện nghi không chiếm là bích.

“Dừng lại.” Nam nhân có chút bất đắc dĩ: “Đừng cọ, cậu muốn mông nở hoa phải không?”

“…”

Nha, muốn.

Tầng mây du đãng trên đỉnh đầu, nương vào ánh trăng từ từ sáng rọi, Triêu Đăng mới có thể thấy rõ mặt đá nổi lên mà y và hắn đang đứng, ngoại trừ chỗ này, chung quanh đều là lòng suối sâu không thấy đáy, khi y đi đến đá ven đường tự động tách ra, từ khi ý thức thú thành hình, ngũ giác Triêu Đăng nhạy cảm hơn lúc trước rất nhiều, trong bụi cỏ cao bằng nửa người truyền đến động tĩnh nhỏ bé, Triêu Đăng vừa định xem xem, liền nhìn thấy tội phạm đứng bên mình giật giật môi.

Triêu Đăng không còn nghe được những tiếng vang kì quái kia, mãi đến tận lúc rời đi, y định đi vòng lại bụi cỏ nhìn một lần, loáng thoáng thấy được cánh tay khô héo chuyển thành màu đen, càng khó mà tin nổi chính là, dù thi thể bị cháy khét thành dáng dấp kia, nhưng cỏ cây chung quanh vẫn như cũ sinh cơ bừng bừng.

“Anh không lấy mã số?”

“Không cần.” Tội phạm tóc bạch kim lắc lắc cho nước rớt khỏi cánh tay: “Đi lên quá nhanh, đám robot sẽ nghi ngờ.”

“Ồ…”

“Chân không trật?”

“Không… A, trật.” Triêu Đăng cười cười hì hì: “Anh cõng em được không?”

“… Tự đi đi.”

“Vâng vâng vâng ~ tuân lệnh.”

Vì tránh hiềm nghi, một giờ trước khi săn chiến kết thúc bọn họ liền tách ra, Triêu Đăng cố ý tìm chút cát bụi và máu bôi trét lên người, chờ khi phần lớn dị năng giả đi ra đường nối, y mới đi theo ra ngoài. Trở lại tầng một của tháp, Triêu Đăng tắm rửa sạch sẽ, một bên lau tóc một bên thử thả ý thức thú của mình ra.

“Chị có tên không?”

Y cố hết sức thả mềm âm thanh.

Ý thức thú trước mặt không chút phản ứng, nếu nhớ không lầm, phần lớn ý thức thú đều không có suy nghĩ, xem ra con này cũng là như thế. Triêu Đăng lấy dụng cụ kiểm tra từ tủ đầu giường ra, ra hiệu cô gái đưa tay lên, y liếc mắt cười cười.

“Gọi Ngọc Lâm có được không?”

“…”

“Woa, chị là ý thức thú 3,5 sao luôn.” Triêu Đăng nhìn kết quả trên dụng cụ kiểm tra: “3,5 sao có thể sẽ lên 4 sao, thật là lợi hại.”

“…”

“Em là Triêu Đăng, mặc dù nói chắc chị cũng không nhớ được… Nhưng Caesar siêu cấp không đáng tin luôn, hiện tại cũng không biết ở nơi nào, sau này phải dựa vào chị rồi.”

Triêu Đăng nắm lấy năm ngón tay xương trắng tinh tế, ý thức thú cúi đầu, con ngươi lẫn mái tóc của cô gái đều đen mượt, tựa như gỗ mun, da dẻ đẹp đẽ trắng sứ, giống hệt Triêu Đăng như đúc.

Hồi lâu sau, trong phòng vang lên âm thanh thống khổ.

“Xin lỗi…”

Ngục giam đại kho một mảnh sôi trào, các tội phạm tham gia săn chiến từng người từng người tràn đầy kiêu hãnh bước vào, cứ như anh hùng chiến thắng trở về, ai là người tanh máu nhiều nhất, ai là người tước đoạt nhiều sinh mệnh nhất, chính là anh hùng bên trong anh hùng.

Kẻ bước vào ngục giam đầu tiên là tên đàn ông cao lớn xăm hình đầy người, cả người cao hơn hai mét, bắp thịt khổng lồ khiến gã cứ như tượng Chiến Thần được điêu khắc, tên đàn ông bước vào làm tội phạm đứng hai bên hoan hô reo hò, cảnh tượng này khiến người máy nữ quản giáo dẫn đường phất phất roi điện.

“Im lặng.”

Cô ta cao giọng.

Sau một trận trầm mặc ngắn ngủi, tội phạm ở đây đều cười phá lên.

“Mẹ nó thằng nào muốn im lặng? Bình tĩnh nào quý cô.”

“Đập nát đầu con mụ này đi —-“

“Hủy nó! Điện giật nát nó!”

Dựa theo thông lệ, trong vòng một ngày khi săn chiến kết thúc người máy không được trừng phạt bất kì tội phạm nào, hiện tại là thời gian cuồng hoan, phạm nhân thân hình cao lớn cười ha ha, gã quăng cho nữ robot nóng bóng một cái hôn, người thứ nhất thông qua kiểm an, đại kho tiếp tục thả người. Nam nhân tóc bạch kim đi trong giữa đám tội phạm, mặt hắn không cảm xúc, thân hình cao gầy vô cùng xuất chúng, khuôn mặt tuấn mỹ như thần, hoàn toàn không hợp với ngục giam âm u dơ bẩn, khi hắn đi ngang qua một gian phòng, đột nhiên có người lớn tiếng ồn ào.

“Caesar! Con mẹ nó sao mày còn chưa chết?! Rác rưởi, bại hoại —“

Đó là một người trung niên tóc tai bẩn thỉu, trên người gã chất chồng vết thương mới lẫn cũ, có thể thấy tinh thần đã có chút hoảng hốt, không Nhân loại nào được quyền có tên, nữ robot quay người lại, tên trung niên đã bị tên tù kế bên ném vào bên trong.

Là một người châu Á, gã đối diện nam nhân tóc bạch kim, giơ ngón cái lên.

“Chỗ này của lão có chút hỏng.” Người châu Á chỉ chỉ vào đầu của mình: “Muốn tôi giết chết lão giúp anh không?”

Caesar đưa cho gã một điếu thuốc.

“Cảm ơn, anh em.”

Vị thuốc lá bay lên, tiếng người trung niên kêu thảm thiết lẫn vào bên trong âm thanh hò hét cổ vũ của đám tội phạm. Hắn về lại ngục giam tắm rửa sạch sẽ, nhận được thông báo của phòng y tế cũng không thèm lau tóc, khi Caesar bước vào căn phòng bốn vách thuần trắng, không ngoài dự liệu thấy được mỹ nữ bác sĩ tóc xoăn màu vàng.

“Căn cứ điều tra, tóc vàng mắt xanh có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ.” Âm thanh cô có chút khàn, nhưng không mất nét mềm mại đặc trưng của nữ tính, trộn lại có vẻ vô cùng gợi cảm: “Hay là anh có thành kiến với màu vàng? Vừa bước vào đã trưng ra bộ mặt khó ở.”

“Tôi chỉ khó ở với cô.”

“Ờ…” Cô nhún vai một cái, cổ áo blouse hơi mở ra, đường nét mê người như ẩn như hiện, âm cười dịu dàng của phụ nữ vấn vương trong phòng: “Rất xin lỗi vì lấy việc công làm việc tư quấy rầy anh, nhưng tôi muốn xác nhận một chút thủ lĩnh của chúng tôi bình yên vô sự.”

“Tôi không sao.” Hắn ngồi xuống: “Có thể đi chưa?”

“Lẻn vào đại kho giả làm nữ robot mất không ít công sức đó nha, tôi muốn anh bồi thường…”

Cô ta cười cười đầy ám muội, đôi giày cao gót đỏ chót đến gần chân nhỏ nam nhân.

“…”

Thấy hắn không phản ứng, cô gái chán nản dừng động tác lại.

“Anh đi gặp đứa nhỏ kia, trò chơi gì thế này? Tiểu Caesar.”

“Aura.” Âm thanh hắn nhàn nhạt: “Đây không phải trò chơi, đây là chiến tranh.”

“Tình yêu chiến tranh?” Aura mỉm cười, đôi môi đỏ được ánh sáng rọi lên vô cùng xinh đẹp: “Sao anh không nói cho cậu ấy? Đứa nhỏ đó rất thích anh, ít nhất thì cực kì có hảo cảm.”

“Như vậy không công bằng.”

“Cũng không phải là không công bằng, chỉ là anh quá tham lam.” Nụ cười cô gái không đổi: “Anh không muốn cậu ấy yêu anh vì quá khứ ràng buộc, anh muốn bắt đầu lại từ đầu, vì anh muốn có được tất cả, có đúng hay không?”

Caesar có chút đau đầu: “Xem phim truyền hình ít lại.”

“Chúng ta sử dụng siêu máy tính, từ tất cả thiên hà tìm được người có số liệu thích hợp nhất với anh, anh có nghĩ tới, đây chuyện khó tin đến cỡ nào không? 99,99% độ phù hợp, vì con số này mà anh tìm tới cậu ấy, thậm chí sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn mang cậu ấy đến nơi này, vậy vì sao bây giờ lại sợ hãi?”

“Aura.” Đôi ngươi lam xám của Caesar như mặt hồ sâu thẳm: “Thời cơ chưa đến.”

“Anh đúng là lý trí đến mức khiến người hoảng sợ, anh thử rồi? Thử xem giữa hai người ngoại trừ số liệu thì có phù hợp thật không…” Đại mỹ nữ tóc vàng mắt xanh khép lại đôi chân dài miên man, nhẹ liếm môi: “Cậu ấy rất tuyệt đúng không?”

Caesar liếc cô một cái: “Có tuyệt cũng là của tôi, đừng hòng mơ tưởng.”

“…”

Một hồi trầm mặc, Aura vì lòng hiếu kì mà tiếp tục mở miệng bất chấp chết chóc.

“Nếu anh không nhịn được, hoặc cậu ấy thích người khác thì làm sao bây giờ?”

Làm sao bây giờ?

Khi thấy được hình thái ý thức thú của y, hắn dùng ngôn linh để Triêu Đăng mơ thấy mảnh vỡ cảm xúc mà mình thích nhất, thật ra ý thức thú của hắn không phải ngôn linh, ngôn linh là năng lực hắn có từ khi sinh ra, thông qua đó Caesar tạo ra mộng cảnh có “Vệ Tiễu”, cũng nhờ đó mà có được đáp án mình muốn, tương tự, hiện tại hắn cũng có thể ám chỉ tất cả cho đối phương trong mộng.

“Nhắc nhở y.”

Ví như, mảnh vỡ Triêu Đăng khó quên nhất…

“Cái gì?”

Aura ngồi nửa ngày không tìm được manh mối.

Người trẻ tuổi tóc đen nằm trên giường hơi nhíu mày, Triêu Đăng ngủ có chút bất an, lông mi đèn dày tạo nên một mảng tối nhỏ trên mặt, ý thức thú ngồi bên cửa sổ, cô gái xương trắng đan xen máu thịt yên lặng nhìn bầu trời mênh mông ngoài tháp, tóc dài màu đen tán loạn trong gió.

Trong mộng có cửu nguyệt dương quang giao nhau trùng điệp lẫn tầng tầng mưa thu, cơn gió Italy mang theo hương thơm hoa dại vùng ngoại ô, rượu anh đào tan vào ly thủy tinh, chóp đỉnh giáo đình ngân nga ca xướng của thiên sứ.

“Nhị thiếu gia?”

Âm thanh mãi mãi mang theo ấm áp buộc y mở mắt ra, Triêu Đăng bị trói trên gường, dị dạng trong cơ thể khiến y suýt nữa kêu lên sợ hãi, Triêu Đăng vừa thoải mái lại vừa đau đớn, y thoáng động chân, liền bị người nọ tóm lấy mắt cá.

“Rốt cuộc ngài đã tỉnh rồi.” Trong đôi ngươi hổ phách chứa đầy ý cười dịu dàng, Tang hôn lên tay phải không ngừng run rẩy của Triêu Đăng, đầu lưỡi đảo qua đầu ngón tay, lại như chờ đợi không biết bao nhiêu năm: “Tại sao lại trốn chạy?”

“Em — a!”

Y vừa mở miệng, đột nhiên luồng điện bé nhỏ chạy khắp người khiến Triêu Đăng lăn lộn, y cố sức cuộn người đứng dậy, từ đôi môi thoáng sưng đỏ, Triêu Đăng phát ra âm thanh yếu ớt.

“Tang…”