Đầu kia điện thoại, giọng nói của người giúp việc vô cùng hốt hoảng, cách một cái điện thoại mà vẫn nghe được sự ồn ào và tiếng nói gấp gáp. Ông cụ Từ là chủ của căn nhà, một khi ông xảy ra chuyện là người làm từ trên xuống dưới đều hoảng theo.
Sau khi chuyện lớn xảy ra, không ai trong số họ dám chịu trách nhiệm chuyện lớn thế này, đầu tiên là phải đưa ông cụ đến bệnh viện, sau đó là tìm người phụ trách.
Quản gia đã đi theo tới bệnh viện, người giúp việc đành phải thông báo cho Từ Nam Chung. Dù cho hôm trước ông cụ đã dặn dò rằng dù ông có xảy ra chuyện gì cũng không được báo cho cậu chủ.
Chỉ trong nửa giây, Từ Nam Chung đã tiếp nhận tin tức, bình tĩnh nói, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Cậu chủ, bệnh của ông chủ càng ngày càng nghiêm trọng, mấy hôm trước vừa tới bệnh viện. Chúng tôi định thông báo cho cậu chủ chuẩn bị tâm lý nhưng ông chủ không cho chúng tôi làm như vậy. Bây giờ thì…”
Lúc nói chuyện, giọng người giúp việc rất chân thành, đặt nhiều tình cảm, mém chút nữa là òa khóc.
Ông cụ đã có tuổi, nếu qua đời mà không được nhìn mặt cháu trai một lần cuối thì chẳng phải là muôn phần nuối tiếc sao?
Sau khi bình tĩnh nghe xong, Từ Nam Chung thay phương hướng.
Thu Đường ngồi trên ghế phụ không bày ra biểu cảm gì cả, vốn là cô muốn về tiệm, bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện, bản thân cũng bị dẫn tới bệnh viện luôn.
Bây giờ tới chỗ rồi, có phải đi lên thăm ông cụ chút không? Đương nhiên là không.
Thu Đường không quen biết gì với ông cụ kia cả, ân oán cả đời cũng không thể gạt bỏ. Cô có rảnh đến cỡ nào thì cũng không đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe một người sắp đi xa đâu.
Đến nơi, Từ Nam Chung đậu xe xong, ánh mắt rơi vào người Thu Đường, “Xin lỗi em.”
Định là chở cô về tiệm, cuối cùng là lại tới bệnh viện. Anh nói xin lỗi, cô cũng không so đo gì nữa. Bây giờ anh có việc gấp, cô nên giúp anh bớt gánh nặng đi.
“Không sao.” Thu Đường thờ ơ trả lời, “Anh lên thăm ông nội anh đi, tôi về.”
Ánh nắt nhìn cô sâu thẳm, “Em đi với anh đi.”
Thu Đường giật mình.
“Từ khi em và con xuất hiện, ông cụ chỉ có hai nguyện vọng. Ông ấy mong được nghe Thu Tự gọi một tiếng ông cố, còn hy vọng được nói xin lỗi với em.”
Ông cụ còn nghe Thu Tự gọi ông bảo vệ gác cổng là ông, làm sao không thể nghe cháu cố thỏ thẻ một câu ngọt ngào “Ông cố” chứ?
Nguyện vọng này khó để thực hiện, Thu Đường sẽ không đồng ý. Còn nguyện vọng thứ hai, có vẻ cô sẽ chấp nhận. Nghe ông cụ nói xin lỗi, không phải yêu cầu gì khó làm lắm.
Trong cuộc điện thoại gấp gáp mà Từ Nam Chung nhận được vào buổi sáng, người giúp việc nói tình hình ông cụ bây giờ không tốt lắm, nếu không thì sẽ không nặng đến mức vào viện thế này, gấp lắm nên mới phá luật gọi cho anh.
Chờ bên ngoài phòng cấp cứu, Từ Nam Chung dựa tường, nhìn bình tĩnh như thường nhưng chỉ có Thu Đường biết thật ra lòng anh không hề yên.
“Anh nghĩ em sẽ không lên.” Từ Nam Chung nói, “Dù gì ông nội cũng đã từng làm em tổn thương.”
“Anh cảm thấy tôi đồng ý là để thỏa mãn nguyện vọng sau cùng của ông à?” Thu Đường cười khẽ, “Anh hiểu lầm gì rồi đúng không?”
Hiểu lầm rằng cô vẫn còn hiền lành vô tư như lúc trước. Làm gì có chứ.
Cô lên thăm chỉ để nghe ông ta nói một câu xin lỗi thật lòng, không phải vì nguyện vọng mà là để cho mình một câu trả lời.
Cô muốn nghe xin lỗi chứ không phải cô đồng ý tha thứ.
Cô chỉ muốn nhìn xem một cụ ông đã từng cao cao tại thượng, giẫm đạp cô dưới lòng bàn chân bây giờ đối mặt với cái chết thế nào
Lúc ờ bên ngoài, cô cứ mãi ôm suy nghĩ này, lạnh lùng ích kỷ, vô tình cay nghiệt, cho dù cô biết rõ mình không làm được chuyện gì quá ác độc.
Sau khi cấp cứu, ông cụ bị y tá đẩy tới phòng chăm sóc đặc biệt. Mạng già đã qua khỏi nguy hiểm, nhưng dựa theo tình huống thì, sợ là không sống được mấy ngày.
Mấy ngày này là thời gian đau khổ của ông, không gọi là sống nữa, giống như là khoảng thời gian cuối cùng còn tồn tại trên đời này vậy.
Lúc Từ Nam Chung đi vào, ông cụ Từ nằm trên giường bệnh nhìn thấy anh thì bất ngờ, càng kinh ngạc hơn khi thấy Thu Đường sau lưng anh.
Ở trong mắt Thu Đường, ông cụ là một cụ già khỏe mạnh, tuổi tác cao nhưng nhảy nhót được, đánh golf được chơi bowling cũng được, một ông già có tiền xấu tính. Cô cứ nghĩ là ông sẽ còn sống rất lâu nữa, không ngờ đã sắp cuối đời.
Có một cảm giác rất hả hê, nhưng cô luôn cảm thấy rất trào phúng.
Người nằm trên giường bệnh không có được sự khỏe mạnh như ngày trước nữa, thân thể gầy khô, nét mặt già nua, tràn đầy nếp nhăn giống như một cái cây khô, bàn tay nứt nẻ gầy gò đặt trên đệm, đầu kim còn có máu. Từng giọt nhỏ xuống có tiết tấu, giống như đếm dòng thời gian trôi đi, cũng giống như một cái đồng hồ cát, đếm ngược sự sống.
Từ Nam Chung không vặn hỏi ông cụ tại sao không cho mình biết sự thật, cũng không chất vấn chuyện khác, anh chỉ đi tới bên cạnh giường bệnh, kêu một câu: “Ông nội.”
Mâu thuẫn mấy năm nay giữa hai ông cháu dường như đã biến mất khi tiếng “ông nội” được cất lên.
Ông cụ hừ hừ trả lời, khàn giọng hỏi anh, sao bé con không tới.
Ông cụ thấy anh đã dẫn được Thu Đường tới nghĩa là đã dỗ dành được cô rồi, thế thì Thu Tự cũng nên đi theo, đến để nhìn ông cố một lần cuối.
Giọng ông rất nhỏ nhưng Thu Đường vẫn nghe thấy. Ai cấp cho ông tự tin để ông vẫn còn nói ra những suy nghĩ vớ vẩn này vậy.
Ông đã quên mất những chuyện xấu xa mình từng làm rồi à, lại còn nghĩ rằng trước khi qua đời có thể được con cháu vây quanh kêu ông nội cơ đấy.
Lúc này, Từ Nam Chung không nỡ làm ông cụ đau lòng, thuận miệng giải thích: “Tự Tự đang đi học.”
Chỉ mấy chữ đơn giản thôi mà ông cụ mất cả một lúc để tiêu hóa, hiểu xong lại tự suy nghĩ, mấy phút sau mới nhỏ giọng lẩm bẩm. Ý ông là, chỉ mất có nửa buổi học thôi mà, các thầy cô giáo không nể mặt ông sao?
Từ Nam Chung không lên tiếng. Đương nhiên là anh biết Thu Tự không tới không phải vì bận đi học rồi.
Nhưng ông cụ lại tin thật, còn tự lẩm bẩm: “Bây giờ trường học thật là… canh chừng tụi nhỏ khắt khe quá… Bài tập lại nhiều như thế… Còn mấy đứa con trai nghịch ngợm nữa… Nam Chung…”
Ông cụ nói tới đây thì kích động, thử kéo tay cháu, “Nam Chung… Cháu đừng để Thu Tự bị… ăn hiếp… Nếu không ông sẽ ngồi dậy dạy dỗ đám con nít ranh kia liền, dám ức hiếp chắt của ông à…”
Ông kích động làm bộc phát cơn ho, cơ thể cử động làm kim bung ra khỏi mu bàn tay, y tá vội vàng đâm lại lần nữa.
Mấy người y tá vừa đến gần thì ông cụ lại dứt khoát đẩy họ ra, “Tôi phải đi ngay.”
Vừa nói, ông vừa định xuống giường, muốn tới trường học dạy dỗ đám nít ranh nghịch ngợm kia.
Người khác không cản được ông, Từ Nam Chung đành tự ấn người ông nằm xuống lại, nói từng chữ, giải thích: “Không có đâu, ông nội yên tâm đi, Tự Tự đang học tập rất chăm chỉ, không ai dám ăn hiếp con bé cả.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Vậy thì tốt.”
Mặc dù không nghe thấy cô công chúa nhà họ Từ kêu một tiếng ông cố, nhưng ông cụ vẫn hài lòng. Chỉ cần cháu ông sống tốt là được, nguyện vọng đã thành hiện thực phân nửa rồi.
Nguyện vọng còn lại cũng không khó lắm. Hai chữ “xin lỗi”, ai cũng nói được.
Chỉ là….
Bắt một người cao ngạo, đã từng làm mưa làm gió ở thành phố A mấy chục năm trước nói xin lỗi một người phụ nữ thì khó như lên trời. Quan trọng nhất là, nếu như ông nói hai chữ xin lỗi nhưng không được đáp lại, thế thì lời xin lỗi này chẳng có chút ý nghĩa nào.
Ông cụ muốn được tha thứ.
Chuyện này áp lên người Thu Đường thì không thể nào. Cô sẽ không tha thứ đâu.
Trước khi tới, cô đã đoán được mấy suy nghĩ vớ vẩn này của ông cụ rồi.
Trong căn phòng yên lặng, giọng của ông cụ vang lên vừa nhỏ vừa tang thương: “An Nghiên.”
Hoàn cảnh thế này khiến cô lại nhớ về chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu.
Ngày đó cô phát hiện mình có thai, muốn dùng đứa bé làm tiền cược, đổi lấy cơ hội được ở cạnh Từ Nam Chung. Cô đứng đợi ngoài cổng sắt rất lâu, rất lâu mà vẫn không thấy ông cụ xuất hiện.
Nếu không đợi được, thế thì đành bỏ đi ý định mà cô đang do dự.
Mà khi đó, ông cụ lại đưa ra một bản kế hoạch, sắp xếp cho Thu Đường một thân phận mới.
Ông cụ không phải người hẹp hòi, nếu đã lên kế hoạch thay đổi thân phận của cô thì nhất định sẽ cho cô một số vốn để sinh sống.
Nhưng Thu Đường không cần tiền, cô muốn gặp Từ Nam Chung.
Ông cụ không đồng ý.
Ông uy hiếp cô, nói nếu như muốn Từ Nam Chung được sống tốt, cô không được xuất hiện nữa, anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Từ, không thể bị cô trói buộc.
Ba chữ người thừa kế cứ như đang ám chỉ với Thu Đường rằng, sau này vợ của anh phải là người môn đăng hộ đối, hai người sẽ sinh ra một đứa bé trai được cả người ngoài và gia đình công nhận, sau này đứa trẻ cũng là người thừa kế.
Thu Đường không biết con mình là trai hay gái, nhưng cô sợ nếu đứa nhỏ là con gái, con bé sẽ bị ông cụ khinh thường cả đời.
Sau khi cân nhắc, cô cho ra kết quả tốt nhất, đó là rời đi.
Lúc Thu Tự ra đời, cô vui mừng vì mình đã lựa chọn bỏ đi. Nếu không, khi dùng đứa trẻ để đổi lấy cơ hội làm dâu nhà họ Từ, đến khi con gái ra đời, cô và con bé sẽ bị ông cụ ghẻ lạnh, cô thì không sao nhưng cô không thể để con gái bị tủi thân.
An Nghiên có yếu ớt đến đâu cũng sẽ không để con mình bị ức hiếp.
Nhìn ông lão gầy sọm nằm trên giường bệnh, Thu Đường đi tới, thái độ cung kính lễ phép, giọng nói kiên định: “Chào ông Từ. Tôi tên là Thu Đường.”
Ông cụ hé đôi mắt đục ngầu, thị lực giảm dần khiến ông không thể nhìn ra bóng dáng cô gái tên An Nghiên trên người Thu Đường, chỉ có thể dựa vào ý thức, chậm chạp nói: “An Nghiên, tôi xin lỗi cháu.”
Thu Đường nở nụ cười mỉm, “Thế à?”
“Tôi biết tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, những sai lầm tuổi trẻ cũng đủ để tôi phải gánh chịu ở kiếp sau. Tôi không ngờ rằng khi về già lại gặp phải chuyện như vậy, sợ là phải xuống mười tám tầng địa ngục.”
Không biết làm sao khi nói chuyện với Thu Đường, suy nghĩ và tốc độ nói chuyện của ông nhanh và rành mạch hơn nhiều. Có lẽ đây là những lời ông muốn nói từ rất lâu rồi.
Lúc đầu, ông còn có thể lừa gạt Từ Nam Chung rằng An Nghiên đi có chút việc, sau đó không thể nào lừa được nữa.
Vì để cắt đứt suy nghĩ này, ông nói rằng An Nghiên đã chết.
Người chết rồi làm sao có thể tìm được nữa?
Ông cụ đã đánh giá thấp cháu trai mình, dù ông nói người còn sống hay chết, anh vẫn mãi tìm kiếm, không buông bỏ.
Khi quan hệ giữa hai ông cháu rạn nứt đến mức không thể hàn gắn, ông cụ mới hối hận.
Khi đó, ông chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ tìm An Nghiên trở lại, mà cô cũng đã sửa tên thành Thu Đường rồi rời khỏi thành phố A. Ông chỉ hối hận vì mình sử dụng phương pháp quá phức tạp, làm mối quan hệ giữa hai ông cháu thành ra thế này, sắp đến bước cắt đứt máu mủ chỉ vì một người phụ nữ.
Bây giờ biết một mình Thu Đường sinh và nuôi con, ông cụ mới hối hận và tự trách.
Lời xin lỗi của ông trị giá ngàn vàng, còn đối với cô, nó không đáng giá một đồng.
Cô thờ ơ cười, lúc này nào có vẻ gì là yếu đuối, mỏng manh như trước kia nữa. Cô mạnh mẽ đến mức tự coi mình là ánh sáng, tự thưởng thức mình, không cần bất kỳ ai khẳng định, cũng không phụ thuộc vào người nào.
Nhìn cô cười, ông cụ giật mình, “Cháu, cháu không tha thứ cho tôi sao?”
“Ông Từ, ông nên làm chuyện gì đó thiết thực thì hơn.” Cho dù không tha thứ, Thu Đường vẫn tôn trọng ông cụ, giữ nụ cười hòa nhã, “Ví dụ như là giữ sức khỏe, dưỡng bệnh. Tôi tin tưởng với thân thể này, ông sẽ mau khỏi thôi.”
Câu nói chân thành nhưng không thật lòng. Nói cho qua chuyện.
Cô không có rộng lượng đến nỗi chịu tha thứ cho ông cụ.
Thay vì hy vọng cô tha thứ, chi bằng ông nên cầu cho mình mau khỏe thì hơn.
Nhìn tình huống bây giờ, có thể thấy rõ rằng ông cụ sắp không gắng gượng được bao lâu nữa, cũng sẽ không xảy ra kỳ tích. Thu Đường nói như vậy để thể hiện sự châm chọc, và cũng cho thấy thái độ của mình.
Cô sẽ không tha thứ.
Đâu nhất thiết phải bỏ qua tất cả bởi vì câu xin lỗi của một người sắp chết đâu.
Vậy nàng cùng con gái những năm gần đây chịu khổ coi là cái gì.
Vậy thì nỗi cực khổ cô và con gái phải chịu mấy năm nay là cái gì?
“Ông cũng biết…” ông cụ liên tiếp ho khan, hơi thở càng yếu ớt hơn, ngón tay khô ráp đặt trên đệm không ngừng run rẩy, “Cũng biết là như vậy… nhưng cuối cùng, ông vẫn hy vọng An Nghiên cháu…”
Hy vọng cô cứ đổ hết oán hận lên một mình ông, để ông gánh vác tất cả sai lầm là được rồi
Nếu bởi ông mà đứa cháu ruột này cứ sống như một cái xác chết biết đi cả nửa đời sau, ông sẽ không còn mặt mũi gặp cụ bà khi xuống suối vàng nữa.
Thu Đường không lên tiếng.
Cô sẽ không làm như ý ông muốn, nhưng cô đã tới đây thì cũng không nên làm mất không khí, giữ yên lặng đã sự tôn trọng lớn nhất mà cô có thể làm rồi.
“Được rồi ông nội.” Từ Nam Chung nói bằng giọng bình bình, “Ông nghỉ ngơi giữa sức khỏe đi, cháu sẽ giải quyết tốt chuyện của cháu và cô ấy.”
“Nhưng mà…”
“Cháu sẽ thực hiện nguyện vọng của ông.”
Như ông cụ hy vọng, một nhà ba người sống êm đềm bên nhau. Từ Nam Chung sẽ xích lại gần hai mẹ con, ba người hòa thuận sống chung với nhau như những gia đình bình thường khác.
Ông cụ nhìn cháu bằng ánh mắt ôn hòa, hít thở sâu, có vẻ như là yên lòng, được như ông mong muốn là tốt. Cụ già ngăn cản bọn họ khi trước đã qua đời, hẳn là An Nghiên sẽ hả giận rất nhiều, thế thì lại quay về với Nam Chung lần nữa.
Nghĩ tới đây, bàn tay của ông cụ không động đậy mạnh nữa, hô hấp cũng ổn định hơn rất nhiều.
Ông vẫn còn vài chuyện muốn giao cho Từ Nam Chung.
Chuyện công ty ông không hề bận tâm, chuyện cần nhắc tới chính là tài sản riêng của ông. Ông cụ chỉ định trao tài sản cho Từ Nam Chung chỉ khi anh mau chóng nhận lại Thu Tự, như vậy, con bé cũng có thể thừa kế tài sản của ông.
Nghe đến đây, Thu Đường cau mày. Cô thấy ông không có vẻ gì là đang đùa, nói rất nghiêm túc cẩn thận, thế nên không đành nhẫn tâm ngắt lời.
Ông cụ có không ít tài sàn, bởi vì đôi khi thấy một làng du lịch nào đó khá ổn thì sẽ mua lại, rồi sau đó bởi vì nhiều năm trôi qua, trí nhớ không tốt nên quên mất. Sau mấy chục năm, của cải ở mỗi địa phương mỗi thành phố lại tăng lên.
Nếu như ai đó được thừa kế thì khối lượng tài sản sẽ không ít hơn Từ Nam Chung là bao nhiêu.
“Ông đã bàn giao di chúc lại cho luật sư rồi, cháu không được mon men đụng vào cái phần đó đâu nha, đó là phần của ông dành cho cháu cố đấy.” Cuối cùng ông cụ nói bằng giọng yếu ớt.
Thấy ông thế này, nếu Thu Đường cố phủi sạch quan hệ của bọn họ, thế thì phũ phàng quá. Dù cho năm đó ông cụ đã dứt khoát, không màng tình nghĩa.
Cô không phải người rộng lượng, chỉ vì đó là chuyện liên quan đến con gái.
Sự thật là Thu Tự đã chịu không ít cực khổ khi đi theo mình, cô biết sau này chưa chắc mình có thể cho con cuộc sống tốt hơn, dù có mong cô bé cắt đứt mọi liên hệ với nhà họ Từ thì cũng không thể không cho con quyền lựa chọn.
“Ông nội.” Nghe được hai chữ di chúc, chân mày Từ Nam Chung càng nhíu chặt hơn, “Ông đừng nói như vậy.”
Hai ông cháu không có quá nhiều tình cảm với nhau, lúc này, không ai thể hiện rõ ràng nhưng từng chữ từng âm đều bộc lộ tình cảm, đối phương có thể hiểu được.
Ông cụ còn khó khăn nở một nụ cười cứng đờ, không được tự nhiên, “Người mà ông nội thấy có lỗi nhất chính là cháu… Cũng may mà mấy năm nay cháu không tới thăm ông, nếu không ông thấy cháu thi nỗi áy náy sẽ dâng cao mấy phần.”
Ánh mắt ông cụ nhìn vào mu bàn tay anh, cười càng khổ sở, “Mỗi lần thấy cháu, ông sẽ nhớ tới cảnh tượng ngày đó, sẽ nghĩ rằng cháu bị ông hại chết…”
Mấy năm nay Từ Nam Chung lầm ầm ĩ lên với ông cụ, thế là đã tốt cho cả hai.
Ông cụ biết mình mắc sai lầm nhưng kiên quyết không chịu thừa nhận, vừa bởi vì Từ Nam Chung không chịu thăm ông làm ông cụ giận nóng ruột nóng gan, lại vui mừng vì như thế sẽ không thấy một đứa cháu mất hồn mất vía, nếu không chắc ông cụ không thể ngủ ngon giấc.
Trí nhớ của ông không tốt nhưng ông lại có thể nhớ rõ ràng những vết máu trong phòng và những lỗ thủng trên tường khi mở căn gác nơi ông nhốt Từ Nam Chung ngày hôm đó.
Ai mà ngờ một người bình thường sẽ dùng bàn tay của mình đấm vào tường bởi vì không được tự do. Là một người điên.
Không hề quan tâm cơ thể mệt mỏi, cũng không lo tay mình bị bê tông mài ra máu, y như một người điên không biết đau là gì.
Khuôn mặt lạnh lùng của Từ Nam Chung không hề thay đổi khi nghe ông nội mình nhắc lại chuyện cũ. Từ khi bước vào phòng bệnh này, anh không thể hiện quá nhiều sự biến đổi trên khuôn mặt, Thu Đường cũng vậy, chưa nhắc tới có tha thứ hay không, chỉ là trách nhiệm đạo đức của anh nặng hơn cô một chút, đây là ông nội ruột của anh.
Cứ nói thẳng chữ tha thứ để làm ông vui vẻ là quá dối trá.
Từ Nam Chung cũng không hứa hẹn chuyện có tha thứ cho ông hay không, chỉ bảo ông cụ nghỉ ngơi dưỡng bệnh, chỉ khi còn sống mới thực hiện được nguyện vọng còn dang dở.
Bàn giao xong công chuyện, ông cụ lại gọi thư ký vào, bảo cậu ta cầm ra một cái túi, trong đó có chứa một cái hộp thật tinh xảo.
Chỉ nhìn sơ qua, Từ Nam Chung còn tưởng rằng đó là quà cho Thu Tự. Nhưng khi mở cái hộp ra, anh mới phát hiện đồ vật bên trong nhìn hơi quen.
Đây là thẻ hoạt hình heo Peppa mà hôm trước Thu Tự đưa cho anh đây mà? Không ngờ ông cụ cũng may mắn được nhận một tấm.
Bàn tay gầy gò của ông cụ siết lấy tấm thẻ, coi nó như bảo bối, không có sức nhưng vẫn cố nắm chặt như sợ nó rơi xuống đất.
Không ai ngờ rằng thứ mà ông cụ trân quý nhất bây giờ lại là một tấm thẻ đồ chơi rẻ bèo bán bên đường. Đôi mắt ông cụ nửa mở nửa khép, nhìn lên trần nhà, không nói gì nữa.
Đàn ông nhà họ Từ luôn có một kiểu thái độ kiêu ngạo lạ kỳ, không giỏi bộc lộ tình cảm. Lúc bà cụ Từ qua đời, ông không khóc không thể hiện gì, ngày hôm sau vẫn đi ra ngoài chơi cờ tướng với mấy cụ ông khác. Nhưng trải qua một khoảng thời gian dài, tức cảnh sinh tình, ông cụ từ từ hiểu ra, bà vợ hay càu nhàu bên cạnh mình đã không còn nữa, bà bỏ ông ở lại một mình trên đời này, lúc này, ông mới dần cảm thấy bi thương.
Tâm điện đồ không lâu sau biến thành đường thẳng.
Bác sĩ và y tá đứng đầy trong phòng, lại bắt đầu công việc cấp cứu, những người còn lại lui về sau, không ai nói nhưng mọi người đều biết, ông cụ đã đi rồi.
Đi rất yên lặng.
Trước khi qua đời, ông còn siết chặt tấm thẻ của cháu gái trong tay.
Đến cuối cùng, ông không thể nghe cháu gái kêu một tiếng ông cố.
……
Trong một khoảng thời gian rất dài, tiệm cà phê mèo không còn nhộn nhịp như trước.
Trần Uyển Ước, người thường tới tiệm đi loanh quanh đã đi tham dự cuộc thi quốc tế. Thứ hai, Lâm Nhiên và Từ Nam Chung, hai vị khách quen có thể nói là mỗi ngày đều tới tiệm, cũng lâu rồi không xuất hiện.
Một tuần sau khi ông cụ Từ qua đời, thành phố A mới hay tin về ông.
Khoảng thời gian này, Từ Nam Chung phải xử lý chuyện hậu sự, túc trực cạnh bên.
Một mình Thu Đường trông coi cửa tiệm, tự do tự tại, cũng nghe theo Từ Nam Chung, thuê thêm mấy người làm công để giảm bớt áp lực.
Đối với cô, tiệm có thêm mấy người, ít đi mấy người cũng không có khác biệt gì lắm, cuộc sống vẫn lặng như mặt hồ, không có bất kỳ gợn sóng nào.
Một sáng cuối tuần yên bình.
Trong đài truyền ra bản tin buổi sáng, dự báo thời tiết và hướng gió xong lại nói tiếp mấy chuyện xảy ra ở thành phố A, vụn vặt thì là giá thịt heo tăng mạnh, còn lớn hơn nữa là có công trình ở đâu đó được khởi công.
Thu Đường vẫn ngồi trước quầy tính tiền như thường lệ, bên tai truyền tới tiếng nói chuyện của hai nam nữ chủ trì.
“Trước khi chủ tịch của tập đoàn nhà họ Từ qua đời, ông đã phân chia xong di chúc, để luật sư công bố người thừa kế đời sau. Nhưng ngày hôm qua khi đi viếng thăm ông, nhóm phóng viên mới biết được người thừa kế tương lai vẫn chưa lộ mặt, điều này dẫn đến sự hiếu kỳ và nghi ngờ.”
“Nghe nói người thừa kế là cháu cố có quan hệ huyết thống, còn nhỏ nhưng được hưởng khối tài sản lên đến hàng trăm triệu tệ, hiện cư dân mạng đang nhao nhao bày tỏ sự hâm mộ.”
Hai người dẫn chương trình thay nhau kẻ xướng người họa, bắt đầu đọc lại bình luận của mọi người, trong đó có cả những comment chế nhạo, hiếu kỳ không biết người thừa kế có phải là con riêng của cậu chủ nhà họ Từ hay không.
Nghe hai chữ con riêng, Thu Đường không do dự, lập tức tắt bản tin.
Kênh radio nhàm chán, ngay cả tin chó hoang đẻ bảy đứa con mà cũng bàn tán nhiệt tình.
Dựa vào mấy tin tức, sự qua đời của ông cụ quả thật khiến không ít người thổn thức.
Hàng loạt những tài khoản tẩy não bằng câu “có tiền cũng vô dụng, tận hưởng cuộc sống mới là chân lý”, nổi bần bật
Dù cho sự việc có hot đến thế nào thì nguồn cơn ngọn lửa cũng không lan tới tiệm cà phê. Thu Đường cảm thấy vui vì điều này.
Ít ra Từ Nam Chung vẫn còn là một người đàn ông, biết không nên quấy rầy đến cuộc sống của hai mẹ con cô.
Nghĩ tới đây, Thu Đường lại nghĩ đến chuyện đã nhiều ngày rồi mà anh chưa đến tìm cô. Lúc trước theo sát cô không rời mà, bây giờ đổi ý rồi à.
Đang suy nghĩ, đột nhiên có người vào tiệm.
Thu Đường ngẩng đầu nhìn lên, không hiểu tại sao mà bóng dáng Từ Nam Chung lại hiện lên, ngay sau đó, lại nhìn thấy bên cạnh anh có một người phụ nữ. Lấy lại bình tĩnh, cô mới biết mình nhìn nhầm rồi.
Đó không phải là Từ Nam Chung. Là Lâm Nhiên mới đúng. Còn cô gái bên cạnh, chắc là bạn gái mới?
Lâm Nhiên đi tới chỗ cô, Thu Đường vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, lúc hai người kia bước đến thì nở nụ cười khách sáo, “Hai người muốn uống gì không?”
“Như cũ đi ạ.” Lâm Nhiên dẫn cô gái lại, trả lời trước rồi sau đó nhỏ giọng hỏi người kia, “Em thì sao?”
Cô gái có mái tóc dài, mặc bộ váy tung bay như tiên nữ, lúc cười, hai lúm đồng tiền hiện ra, lúc này cô ấy đang kéo tay Lâm Nhiên, dịu dàng nói: “Giống anh đi ạ.”
Đây mới là dáng vẻ sinh viên nên có.
Thật may khi Lâm Nhiên không cần phải ru rú ở đây làm việc nữa, lúc đó cậu không chơi bóng rổ, không chơi game, tội gì phải bỏ lỡ thanh xuân ở đây giúp cô chăm con nít.
Thu Đường nói với khu bếp pha trà cho hai người, sau đó lại bảo nhân viên dẫn khách vào bàn.
Lâm Nhiên không đi ngay, cũng không định giả vờ không quen biết cô, cậu nở nụ cười nghiêm túc: “Chị, chị quên em là ai rồi à?”
“Biết chứ.” Thu Đường không ngẩng đầu, “Sao thế, muốn chị không tính tiền nước đúng không? Cũng được thôi.”
“Không không.” Dĩ nhiên là ý của Lâm Nhiên không phải vậy.
Lâm Nhiên không biết mình đang làm gì nữa, chỉ là cậu muốn cho Thu Đường biết rằng mình đang sống rất ổn thôi.
Khi ở cạnh Thu Đường, Lâm Nhiên không cần giữ kẽ, thoải mái đem bạn gái giới thiệu một chút, rồi hướng mái tóc dài cô gái giải thích nơi này chủ tiệm là hắn nhận một người tỷ tỷ.
Bởi vì biết Thu Đường có một đứa con gái đang học tiểu học, nếu không cô bạn gái nhất định sẽ hiểu nhầm, nhìn cô còn trẻ thế này, ngoại hình cũng là gu của cánh đàn ông.
“Chào chị.” Cô gái có mái tóc dài cũng tự nhiên chào.
Thu Đường mím môi cười đáp lại, lại tặng cho hai người một tấm voucher, hôm sau ghé có thể uống nước miễn phí.
Lâm Nhiên không thể nào có được sự bình tĩnh như cô được.
Tất cả những gì diễn ra giữa hai người trước đó đã được Lâm Nhiên dùng số điện thoại của người khác nhắn tin kết thúc, không nói không rằng chia tay, khiến người ta cảm thấy có gì đó còn day dứt.
Lâm Nhiên nghĩ mình buông bỏ được, không ngờ Thu Đường còn dứt khoát hơn cả cậu.
Cậu hẳn nên nhận ra sự thật từ sớm. Thật ra chị Thu Đường chỉ coi cậu là một đứa con nít, là một phiên bản khác để chị ôn lại thanh xuân thôi.
Có thể thấy cô bạn gái của Lâm Nhiên rất thích mèo, trà chưa lên, cô gái ấy đã ra chơi với đám mèo.
Lâm Nhiên ngồi bên cạnh dùng nhìn cô gái bằng ánh mắt cưng chìu.
Nhà bếp đã làm bánh xong, là món sở trường của Lâm Nhiên. Thu Đường nếm thử, cảm thấy ổn thì cho nhân viên bưng lên.
Mèo ba chiếc bên cạnh, cô gái tóc dài hứng thú chỉ một con mèo Anh lông ngắn: “Chị, em thích con mèo này lắm.”
“Vậy hả?” Thu Đường bỏ mâm buông xuống, nhìn sơ qua.
Trùng hợp, con mèo đó lại là con mà Từ Nam Chung trộm đi hôm trước.
Chú mèo thuần chủng, đáng yêu, lông cũng ngắn và dày hơn mấy con mèo cùng loại, sờ rất đã, đa số khách tới đây chơi với mèo đều rất thích con này.
“Con này bao nhiêu tiền ạ?” Cô gái hỏi.
“Xin lỗi, chị không bán mèo.” Thu Đường áy náy cười cười, “Nếu em muốn mua thì bên đường Giải Phóng có rất nhiều tiệm bán thú cưng.”
“Nhưng mà trong mấy tiệm đó không có con nào đáng yêu như nó cả.”
Nghe vậy, Thu Đường cũng không biết làm sao, chỉ nhún vai.
Cô không bán mèo.
Mấy con mèo ở đây đều được cô lựa chọn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, mỗi con được tẩy giun và tiêm phòng đúng hạn, đầy đủ dinh dưỡng lại khỏe mạnh, cô không đành lòng nhìn người khác mang con mèo cô đã bỏ công nuôi dưỡng đi.
“Ở đây không có bán mèo.” Thấy bầu không khí hơi lạ, Lâm Nhiên cũng nhỏ giọng khuyên, thử dời sự chú ý của bạn gái đi, “Dạo này em thèm ăn ngọt đúng không, có mẻ bánh mới làm…”
Lâm Nhiên chưa nói hết câu thì thấy bạn gái mình vui vẻ rướn người, ôm chú mèo đang chơi đùa trên giá xuống.
Cô gái coi như không nghe thấy bạn trai mình nói gì, không biết bản tính kiêu ngạo sẵn có hay do được nuông chìu mà thành, vừa sờ chú mèo trong ngực vừa nhẹ nói: “Em thích con mèo này lắm, chị, chị bán nó cho em đi.”
Khi nãy Thu Đường đã nói rất rõ rồi, không biết cô gái này không nghe thấy hay là cảm thấy mình nhõng nhẽo thì được chiều theo, không bỏ mèo xuống mà còn ôm nó thật chặt trong lòng mình, không buông tay.
Cô ấy như vậy khiến Lâm Nhiên thấy rất khó xử.
“Xin lỗi em.” Thu Đường vẫn duy trì vẻ ôn hòa, “Con gái chị cũng thích con mèo này lắm, nếu con bé biết chị bán con mèo này rồi thì nó sẽ không vui.”
“Chị có thể mua cho bé một con khác.” Cô gái vẫn chưa từ bỏ ý định, thương lượng, “Con mèo này mà bán chắc cũng có giá bảy tám ngàn chứ. Thế này đi, em mua nó với giá hai chục ngàn.”
Dù chú mèo này có thuần chủng cỡ nào nữa thì cũng không đến nổi hai chục ngàn.
Trong một lúc, Thu Đường không biết cô gái này tới để quậy hay là khoe giàu nữa, cách đối phương ôm mèo cũng không giống như là rất thích nó. Đã như vậy thì cô càng không thể bán.
Chắc là cô gái này được cưng chiều từ nhỏ, một khi ưng thứ gì đó thì nghĩ cách lấy cho bằng được, cô ta thấy hai chục ngàn chưa làm Thu Đường đồng ý bán mèo, thế là tiếp tục tăng giá: “Chị chê ít ạ, vậy em ra giá ba chục ngàn.”
Vừa dứt lời, con mèo trong tay cô ta đã bị bàn tay một người đàn ông khác cướp mất.
Không hề có sự chuẩn bị, trong lòng trống không, lúc cô ta phản ứng lại thì sau lưng truyền tới một giọng nói lạnh lẽo: “Cô qua chỗ nào mát mẻ mà ngồi đi, mèo này không bán.”
Từ Nam Chung đến, bầu không khí nóng lên tới mức cao nhất. Nhất là khi anh đứng cạnh Lâm Nhiên, nhìn bố cục như chia hai phe, còn từng giây từng phút cảnh giác và căm thù đối phương.
Thân hình cao ngất đứng tại đó, trong tay ôm một con mèo to bằng bàn tay mình, nhìn vô cùng tự nhiên.
Cô gái không kiềm được đặt câu hỏi: “Anh là… ?”
Mặt Từ Nam Chung không thay đổi, trả lời: “Đây là mèo của tôi.”
“…” Thu Đường ngạc nhiên.
Người này sao mà mặt dày không biết xấu hổ thế? Con mèo này bị anh trộm một lần, sau đó là của anh? Đâu ra vậy.
Từ Nam Chung ôm mèo, nói rõ ràng từng câu từng chữ, nhấn mạnh đó là mèo của anh, cũng như đang chứng tỏ, mèo và chủ của nó cũng là của anh, không được đụng vào.
Cô gái cũng định tranh giành mèo tiếp, chỉ là khi thấy người đàn ông này không nổi giận nhưng sát khí cũng tự toát ra, đột nhiên thấy sợ, không dám giành lấy con mèo trong tay anh nữa.
Cô ta giả bộ như không có chuyện gì, cười cười, “Thế à, vậy… thôi bỏ đi.”
Dù cố che giấu nhưng vẻ lúng túng vẫn lộ rõ trên mặt.
Cô ta không biết mèo quy định trong tiệm, cứ ngỡ là khách có thể mang mèo tới, chỉ có Lâm Nhiên mới biết nãy giờ Từ Nam Chung đang nói dối. Nhưng cậu ta không có cơ hội và lý do để phản bác.
Từ Nam Chung thả chú mèo về chỗ cũ, ánh mắt chiếu thẳng vào Thu Đường. Mấy ngày không gặp, anh không thay đổi gì nhiều, sau khi quan sát cẩn thận, Thu Đường cảm giác được có một sự mệt mỏi qua đôi mắt anh.
Lúc trước làm việc liên tục bảy mươi hai tiếng cũng không mệt mỏi thế này.
Mấy ngày qua anh bận xử lý hậu sự cho ông Từ, chắc là tốn sức tốn công lắm.
Thu Đường cũng không thể khẳng định lại rằng con mèo kia không phải của anh, do dự một hồi, “Anh muốn uống gì không? Cà phê hay trà?”
Khóe mắt hẹp dài nheo lại, mỏi mệt lười biếng cười, “Không cần.”
“Hay là uống trà đi, tôi đi pha cho anh.”
“Anh nói không cần mà.”
Trước khi cô xoay người đi, Từ Nam Chung giơ tay lên, lập tức ôm eo cô xoay lại đối diện mình, bắt bốn mắt nhìn nhau, không thể tránh né.
Hai giây sau, anh ôm lấy cả người cô, giọng trầm khàn: “Cho anh nạp lại năng lượng đi, mấy giây thôi.”
Đột nhiên bị anh ôm lấy, Thu Đường không biết có nên đẩy ra hay không. Xung quanh có khách, lại có Lâm Nhiên và bạn gái của cậu ta nhìn.
Cô không có liên quan gì tới Từ Nam Chung hết, thế này sẽ khiến người khác hiểu lầm thì sao?
Không đợi Thu Đường nghĩ thêm, chỉ mấy giây sau Từ Nam Chung đã buông cô ra, không tham lam, tay xoa trán, nụ cười vừa lịch sự vừa ôn nhã: “Anh đi pha với em.”
Không cần nói rõ quan hệ của bọn họ, nhìn tự nhiên lại hợp lý.
Sau khi hai người đi, Lâm Nhiên vẫn còn nhìn chằm chằm chỗ đó.