Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 47: NGOẠI TRUYỆN 2




Cách khoảng năm sáu mét mà Trần Uyển Ước cũng có thể cảm nhận được ý thức sinh tồn mãnh liệt của Hạ Kỳ Sâm, gương mặt đẹp trai vô cùng nghiêm túc, không có vẻ gì là đang đùa giỡn.

Trần Uyển Ước bày ra khuôn mặt khinh khỉnh, xách túi đi tới, ngồi xuống ghế salon đối diện, “Anh nói đi.”

“Anh sai rồi.”

“Sai ở đâu?”

“Chỗ nào cũng sai hết.”

“Cụ thể là ở đâu?”

“Hôm nay anh không nên hung dữ với em.”

“Còn gì nữa không?”

Còn … ? ? ?

Còn gì nữa?

Một dấu chấm hỏi vừa lớn vừa đậm không kiềm được hiện ra trong đầu Hạ Kỳ Sâm, anh không biết ngoại trừ lỗi này thì mình còn làm sai chuyện gì nữa. Nói chính xác, anh cũng đâu có hung dữ với cô.

Chẳng qua là đầu óc hơi muộn phiền, vậy nên cách nói hơi không giống lúc bình thường, người ta nghe thấy sẽ cảm thấy không có gì, nhưng đối với cô vợ nhỏ, chỉ cần không phải là giọng nói dỗ dành thì chắc chắn câu đó sẽ là câu hung dữ.

Thấy Hạ Kỳ Sâm hồi lâu không nói gì, Trần Uyển Ước không có kiên nhẫn chờ đợi, “Ngay cả sai chỗ nào anh cũng không biết mà còn đòi xin lỗi gì nữa. Anh chỉ xin lỗi cho có thôi.”

“Không phải… anh chân thành xin lỗi em, thế em có thể chọn ra lỗi lầm nào đó không, anh sẽ không mắc lỗi nữa.”

“Anh còn bắt em nói ra lỗi sai của anh?”

“…”

Được rồi. Anh cạn lời.

Đã như vậy, Hạ Kỳ Sâm không thể không xuất ra chiêu cuối cùng.

Ánh đèn ấm áp hắt ra đường cong gương mặt rõ ràng mà nghiêm túc của người đàn ông, đôi môi mỏng hơi nhướng lên, thái độ cực kỳ đàng hoàng, chân thành, “Vợ, anh xin lỗi, anh biết anh sai rồi.”

“Sai ở đâu?”

“Anh không nên thở.”

“…”

Đầu tiên cô giật mình, sau đó suy nghĩ lại, hình như cũng có vẻ đúng. Thấy được thái độ nghiêm túc nhận sai của anh, cô tạm thời không so đo nữa.

Nếu cục cưng khóc, có kêu Trần Uyển Ước về cũng vô ích, cô không biết dỗ con như bà vú.

Hai vợ chồng đứng bên ngoài phòng em bé, nhìn bà vú đang ôm em trong lòng, cục cưng cứ lâu lâu lại ư ư, sau đó hai người nhìn nhau.

“Hồi còn bé em rất nghe lời.” Trần Uyển Ước trầm ngâm một phen, “Người lớn đều nói chưa thấy đứa trẻ nào nghe lời như em, không khóc không làm ồn, dỗ một cái là ngủ.”

Hạ Kỳ Sâm: “Em nói chuyện này làm gì?”

Trần Uyển Ước: “Không có gì cả, chỉ muốn cho anh biết tính của con giống bố.”

Hạ Kỳ Sâm: “… Khi còn bé anh cũng không khóc không quậy.”

Nghe vậy, Trần Uyển Ước không thể không nghi ngờ, liếc anh. Cô dựa khung cửa, lười biếng ngáp một cái, đủ khinh thường mà không đánh mất vẻ cao quý, lơ là trần thuật: “Đúng vậy, khi còn nhỏ anh không khóc không quậy, chỉ hơi hẹp hòi thôi, vì câu nói của một cô nhóc mà ghi hận mười mấy năm.”

“Chỉ đơn giản là anh muốn xem chim cánh cụt lần nữa thôi mà.”

“Đó là cá heo cậu em thúi à.” Trần Uyển Ước bật cười, “Còn chim cánh cụt nữa chứ, năm đó anh xem cá heo biểu diễn nhưng toàn bị em hấp dẫn thôi chứ gì.”

Hạ Kỳ Sâm lựa chọn yên lặng. Không cần nói với phụ nữ những chuyện này.

Cô luôn kéo chủ đề đi xa, cuối cùng vẫn là cười anh.

Bà vú dỗ đứa nhỏ say ngủ, Trần Uyển Ước rón rén đi vào, nhìn chằm chằm đứa con mình sinh ra hồi lâu. Người đàn ông đã đến bên cạnh cô từ lúc nào, cũng đứng ngay ngắn như cô. Hai người nửa ngồi ngắm cục cưng ngủ say.

“Chồng, anh có thấy không? Con mình nhìn đẹp y như em vậy.”

“Hửm… ?”

“Đúng thật y như lời người ta nói, con trai giống mẹ không giống bố.”

“Không giống bố?”

“À không phải, lúc khóc thì giống bố.”

Trần Uyển Ước nhỏ giọng tổng kết. Đúc kết lại thành ưu điểm của con thì di truyền từ mẹ, tất cả khuyết điểm thì giống bố, không hề liên quan tới cô.

Trẻ con mau lớn, không bao lâu sau đã trổ mã thành một cậu bé con, đầu tròn mà mặt cũng tròn, ánh mắt giống như viên trân châu đen, da vừa mọng vừa có thịt, như là có thể vắt ra nước, tới lúc ăn dặm được thì cậu đã có thể bắt chước theo người lớn ê ê ư ư.

Thời kỳ cục cưng trưởng thành, Trần Uyển Ước còn cực hơn lúc mang thai. Lúc đầu tuy nói là Hạ Kỳ Sâm chăm con nhưng cô cũng không thể nào không có trách nhiệm. Trừ việc chăm con, ban ngày cô còn phải vận động, tập luyện.

Cô muốn dẫn vũ đoàn tham gia một cuộc thi múa quốc tế mới.

Trước kia Trần Uyển Ước đã từng giành được tất cả giải thưởng lớn nhỏ, nhưng thi cá nhân và thi tập thể khác nhau, cô có thể kiêu ngạo không quan tâm nhưng được nhận thưởng là vinh dự và là sự khẳng định đối với mỗi cá nhân trong đoàn. Nếu Giang Mạn Nhu có thể giúp những người đó đạt được giải thưởng, cô còn có thể dẫn dắt mọi người bay cao hơn.

Việc này có nghĩa là nhiệm vụ chăm con quan trọng phải giao cho bố nó.

Tình cảnh cô hay thấy mỗi tối lúc về nhà chính là, Hạ Kỳ Sâm làm việc trên laptop trong phòng khách, đặt con trong nôi, lâu lâu lại đung đưa một cái.

Một người bố muốn có trách nhiệm nhưng làm vẫn rất đại khái. Cũng may cậu con trai còn nhỏ, không biết gì cả, chỉ bi bô kêu một câu: “Pa pa” lại giơ tay quơ quơ giữa không trung.

Thế là hai cha con đã trao đổi xong.

Một lần hai lần thì không sao, sau nhiều lần như vậy, Nhất Nhất không chịu, trừng đôi mắt to trong veo lên, nhìn bố mình, i a kêu: “Mẹ….”

Nghe vậy, Hạ Kỳ Sâm ngừng làm việc, trầm tư quay lại chăm cục cưng, bắt đầu hoài nghi đời người.

Thằng nhóc con này cố ý. Lúc kêu ba thì chuyển âm thứ tư thành âm thứ hai, nghe có vẻ rất ghét bỏ, nhưng lúc gọi mẹ thì lại tròn vành rõ chữ, bi bô dễ nghe.

Đã đến giờ ăn dặm, bà vú đưa yếm và chén đũa.

Lúc trước bà vú sẽ đảm nhận cả chuyện cho cậu nhóc ăn, nhưng Trần Uyển Ước suy nghĩ thấy dù thế nào thì đây cũng là con của hai người, không thể giao tất cả công việc cho bà vú, thế nên có một số chuyện giao cho Hạ Kỳ Sâm làm. Nói hoa mỹ là giúp hai bố con bồi dưỡng tình cảm.

Thấy Hạ Kỳ Sâm có vẻ như rất bận, bà vú nhẹ giọng đề nghị: “Ông chủ, hay là để tôi cho cậu chủ ăn đi.”

“Không sao đâu, tôi làm được.” Hạ Kỳ Sâm nói, “Người làm bố dù có bận rộn đến đâu đi nữa thi cũng nên nhín thời gian cho con mình.”

Nếu ngay cả mười phút mà cũng không bỏ ra được để cho cục cưng ăn, vậy thì còn là bố gì nữa.

Lúc đầu Hạ Kỳ Sâm chưa quen cho cục cưng ăn, sau mấy lần thì cũng đã nắm được mấu chốt. Đôi tay người đàn ông cầm cái muỗng nhỏ như móng tay mình, từ một tổng tài lịch sự nho nhã trở thành người bố bỉm sữa, kiên nhẫn đút con ăn, có lúc còn chưa kịp thay vest, hình tượng thay đổi một trời một vực.

Đã như thế mà không thấy cậu nhóc kêu “ba” một cách đàng hoàng gì cả.

Rất khó uốn nắn cách phát âm cho con nít khi đứa bé đang bì bõm học nói, Nhất Nhất cũng như thế. Nhưng nếu mà cậu nhóc cũng gọi mẹ không đúng tiêu chuẩn như gọi ba thì người làm bố như anh sẽ không hoài nghi đời người rôi.

Trước khi đút con ăn, Hạ Kỳ Sâm tới cạnh ghế con nít, nơi cục cưng đang ngồi, nhịn nhục dịu dàng nói: “Nhất Nhất, gọi ba nào.”

“Pa ba.”

“Không phải pa pa, là âm thứ tư.”

“Pa ~ pa ~ ”

“Ngoan, âm thứ tư, là ba.”

“Pa pa…”

Nhất Nhất ngơ ngẩn chu mỏ, trẻ con tràn đầy lòng hiếu kỳ, cũng không biết người bố trước mắt rốt cuộc đang muốn làm gì.

Kêu sai chữ không phải là lỗi của cậu.

Hạ Kỳ Sâm nghỉ ngơi, đút con hai muỗng, lại tiếp tục dạy dỗ: “Đọc với ba nào, là b-a-b-a, ba.”

Nhất Nhất: “Pa pa.”

Hạ Kỳ Sâm: “Ba, ba.”

Nhất Nhất: “Ưm.”

Hạ Kỳ Sâm: “?”

Anh dạy mãi cuối cùng dạy con mình kêu nó là ba luôn. Mới bây lớn mà thằng nhóc này biết chơi chiêu rồi.

Lúc này, có ánh đèn xe chiếu vào cửa sổ. Trần Uyển Ước về rồi.

Cô vừa vào nhà, Hạ Kỳ Sâm đã thả chén và muỗng xuống, “Vợ, em về rồi à? Có đói bụng không?”

“Không đói, chỉ mệt thôi.” Trần Uyển Ước vừa nói vừa tự đấm vào vai mình, “Anh giúp em đấm vai đi.”

“Không thành vấn đề.”

Sau đó. Hai vợ chồng đi mất.

Đi tới cầu thang, người bố đột nhiên nhớ lại trong kia còn có một thằng cu, quay đầu lại, dặn bà vú: “Cô giúp tôi cho thằng nhỏ ăn hết đồ ăn nhé.”

Bà vú: “… Vâng ạ.”

Nếu mọi người không nghe nhầm thì Hạ tiên sinh vừa thề thốt nói, người làm bố bận rộn đến đâu đi nữa cũng nên nhín thời gian cho con. Bây giờ vợ vừa về là quăng lời mình vừa nói ra sau ngay tắp lự? Đúng thật là bố ruột.

Bận rộn cả một ngày, Trần Uyển Ước về nhà là tẩy trang tắm rửa trước, rửa mặt thay đồ xong, kéo lê dép đi ra mới cảm giác được cả người nhẹ hơn phân nửa.

Không biết có phải vì sinh con không mà bây giờ cô thấy cơ thể mình dễ mệt mỏi hơn trước. Không muốn nhúc nhích chút nào.

Được người chồng thân yêu đấm vai ba phút, Trần Uyển Ước xoay người, trở tay qua ôm Hạ Kỳ Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn dán sát vào người anh, “Chồng chăm con cực khổ rồi.”

Hạ Kỳ Sâm lướt qua ngang người cô, cổ tay vòng xuống dưới đầu gối, ôm ngang người lên, đặt lên giường, như cười như không hỏi: “Biết anh khổ cực vậy rồi có thưởng cho anh gì không?”

“Chồng hôm nay giỏi quá, thưởng anh ngày mai chăm con tiếp.”

“… Uyển Uyển.”

“Ừm.”

“Em sinh con cũng cực khổ, chồng sẽ thưởng em một đứa nữa.”

Trần Uyển Ước cười đấm vào ngực anh.

Người ta nói sinh con là một bức rào của phụ nữ, nếu vượt qua được, người đó sẽ thăng cấp thành người con gái chính chắn xinh đẹp thông minh, không vượt qua nổi thì trở thành một thiếu phụ lôi thôi lếch thếch.

Hạ Kỳ Sâm nhìn vợ mình bây giờ, thấy cô càng hấp dẫn hơn, cả người thơm ngát, nét quyến rũ khiến đàn ông dễ dàng bốc hỏa.

Biết được anh muốn làm gì, Trần Uyển Ước nhấc chân chắn trước ngực anh, sâu kín oán một câu: “Khi nãy vừa vào nhà em đã nói rồi mà, hôm nay em mệt lắm, anh không biết bây giờ em bận thế nào đâu.”

Tập huấn là thời điểm cực khổ nhất, cứ một lúc là phải duyệt lại một lần, phải nắm vững được động tác và điểm mấu chốt, không thể mắc sai lầm. Nhất là người múa trung tâm.

Trần Uyển Ước vừa là vũ công chính vừa là người chỉ huy, thỉnh thoảng cô còn phải tranh luận động tác với mấy người biên đạo được mời tới về nội dung vở diễn. Bận bịu cả một ngày, eo muốn gãy luôn, cả tuần chỉ có cuối tuần là được ngủ sớm. Đã vậy sinh em bé xong cô còn dễ bị mệt hơn, hôm trước còn ngủ trong phòng thay quần áo luôn.

“Không sao đau, mai là cuối tuần mà.” Hạ Kỳ Sâm trấn an, “Anh giúp em đấm bóp chân.”

“Anh có biết làm không đấy?”

Cô nghi ngờ.

Động tác đấm bóp vai của anh vừa nãy cũng không chuyên nghiệp, không bằng bà vú làm nữa. Trần Uyển Ước không từ chối là vì không đành lòng phủ nhận ý tốt của anh thôi.

Hạ Kỳ Sâm chỉ nói một chữ “biết” rồi làm bộ nâng hai chân cô lên. Chân vừa bị nâng lên, Trần Uyển Ước nháy nháy mắt, ba giây biết ngay anh muốn làm gì. Làm gì có đấm bóp chân ở đây, rõ ràng là bắt cô vận động đây mà.

Ngày mai là cuối tuần, đúng thật được ngủ nướng nhưng mà bây giờ chưa phải là giờ ngủ.

“Anh làm gì vậy….” Trần Uyển Ước nhỏ giọng nói, “Cục cưng còn ở dưới lầu mà.”

“Không phải có bà vú sao?”

“Nhưng mà…”

Cô chỉ cảm thấy sau khi có cục cưng, làm chuyện này thấy cứ lạ lạ làm sao.

Lần này, Trần Uyển Ước không kịp lên tiếng thì anh đã kéo cổ chân cô trượt xuống, chạm vào anh, hai chân Trần Uyển Ước đè lên đầu vai anh, bàn tay nhỏ nhắn không biết đặt đâu, chỉ đành sờ vào hai bên đầu của Hạ Kỳ Sâm.

Còn chưa bắt đầu, Trần Uyển Ước đột nhiên kêu lên: “Chờ đã, anh có đeo không vậy?”

“Cái gì?”

“Em đoán xem.”

Trần Uyển Ước gần như muốn hét lên với anh.

Lần này cô thật sự muốn tham gia tranh giải, không muốn con cái làm trì hoãn, nếu có thêm đứa nữa, có thể cô sẽ đưa anh tới bệnh viện thiến luôn.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cô vợ, Hạ Kỳ Sâm miễn cưỡng kéo ngăn kéo ra, tìm một cái hộp. Trang bị đầy đủ xong, Hạ Kỳ Sâm không hành động liền mà quét mắt nhìn mặt vợ mình một lần, cười nhạt nói: “Uyển Uyển.”

“Cái, cái gì?”

“Giúp anh mang vào.”