Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 44




Sau khi một giọng nói đàn ông vang lên, Trần Uyển Ước – người vừa đề cao mấy cậu trai trẻ hơn ông chồng già nhà mình, còn cố ý xúi Thu Đường nên làm theo lời cô – khí thế tắt ngúm, y như vừa lên voi đã xuống chó.

Phản chiếu từ cửa thủy tinh, Trần Uyển Ước nhìn thấy người đàn ông đang từng bước từng bước đi tới, biểu cảm nhanh chóng thay đổi.

Anh kéo ghế ra, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, không biết có phải do ánh đèn hay không mà gương mặt đẹp trai này nhìn lại còn lịch sự nho nhã hơn bình thường. Bởi vì lái xe nên hàng nút áo sơ mi bị bung một cúc, lộ ra yết hầu nam tính quyến rũ. Anh tiếp tục dùng giọng nói như khi nãy hỏi: “Anh nên ngồi hay là đứng hả bà Hạ? Chỉ cần em muốn, anh đều có thể làm.”

Người khác nghe không hiểu nhưng Trần Uyển Ước đương nhiên biết ý nghĩa cái chữ “nũng nịu” của anh không như bình thường.

Trần Uyển Ước nháy nháy mắt với Thu Đường: Sao lúc anh ấy tới cậu không báo cho tớ?

Thu Đường: Tớ dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu rồi mà, tại cậu không nhìn thấy thôi.

Khi nãy cô còn đắm chìm trong cơn bàn luận dài đằng đẵng, không thể tự kềm chế cảm xúc. Nếu có thêm thời gian có lẽ Trần Uyển Ước sẽ viết một quyển chicken soup, phân tích ông chồng già và mấy cậu trai xem cái nào hơn cái nào, cái nào dài cái nào ngắn.

Hửm…? Dài ngắn?

Hơn thua thì cô có thể phân tích được, nhưng mà dài ngắn thì không. Cái này phải dựa vào hành động thực tế, sau quá trình tìm tòi mới biết được. Mà cô chỉ mới đo được mỗi Hạ Kỳ Sâm.

Vừa nghĩ tới chuyện đời này mình chỉ ngủ được với một người đàn ông, Trần Uyển Ước không khỏi tiếc nuối, lắc đầu một cái. Thanh xuân của người ta đều trải qua mấy mối tình yêu nhau như muốn chết đi sống lại, còn cô thì chỉ biết luyện nhảy, sau đó lại vô tình cưới gấp, sau này cũng không thể cảm nhận tình yêu với mấy cậu trai trẻ.

Hạ Kỳ Sâm đột nhiên xuất hiện bất ngờ, Lâm Nhiên cũng không hợp nói chuyện với anh, lấy cớ bận bịu công việc mà đi chỗ khác, trước khi đi còn làm ly cà phê để ở bên này.

Kỹ năng vẽ hình cho món latte của Lâm Nhiên hết sức cao siêu, làm bánh mà cũng ra hình thù đáng yêu, thu hút sự chú ý. Những cậu trai thế này mới đúng là chàng trai cún con. Còn những người mà trẻ tuổi, non nớt, ngây thơ hay nổi giận, không có trách nhiệm, không đáng mặt là cún con, thậm chí còn không phải cún nữa là.

Không kể đến nhửng cái khác, chỉ đơn giản là làm chung tiệm, Hạ Kỳ Sâm đã toát mồ hôi giùm người anh em tốt Từ Nam Chung.

Lấy danh nghĩa là tới chơi với vợ, nhưng thật ra Hạ Kỳ Sâm tới để quan sát tình địch giúp Từ Nam Chung. Sau khi đánh giá, anh nhìn về phía Trần Uyển Ước: “Uyển Uyển, em thích mấy cậu trai hay nũng nịu như cún con à?”

“Sao thế, anh ghen à?” Trần Uyển Ước liếc mắt, “Em giỡn đấy, cún già cũng tốt mà.”

“Vậy em cảm thấy Lâm Nhiên thế nào?”

“Cũng ổn…” Trần Uyển Ước nhún vai, không quan tâm công cụ làm ấm giường kế bên, “Người giống như cậu ta rất được lòng con gái, tuổi tầm này thì rất dễ lung lay, gặp ai thì thích người đó, hơn nữa cha mẹ cậu ta bên kia cũng không dễ. Nói thật lòng, em cũng không thích cậu ta quen Thu Đường lắm.”

“Ừm.”

“Khoan đã…”

Câu ừm của Hạ Kỳ Sâm khiến Trần Uyển Ước giật mình kịp phản ứng. Chỉ số thông minh của cô bị tuột rồi đúng không? Anh tới giám sát tình địch hả?

Đã lỡ nói rồi thì không thu hồi lại được, Trần Uyển Ước trợn mắt, tức giận nói: “Nhưng mà nếu như Lâm Nhiên có thể kiên trì thì đương nhiên là em chúc phúc cho bọn họ rồi. Thu Đường có quen ai thì vẫn tốt hơn là ở bên tra nam Từ Nam Chung.”

“Nam Chung…”

“Anh đừng nói thay anh ta nữa, anh mà làm vậy thì anh cũng là tra nam đấy.”

Với cái chủ đề này thì hai người sẽ có hai luồng suy nghĩ trái nhau, vì để không rước họa vào thân, Hạ Kỳ Sâm stop kịp thời.

Những câu mà Trần Uyển Ước dùng để mô tả về mấy cậu trai cún con chỉ áp dụng cho một nhóm người, không bao gồm Chu Tứ.

Khi bố mình còn sống, Chu Tứ đã trưởng thành, sau đó tai nạn xảy ra, một mình cậu ta gánh vác cả cái nhà, bờ vai yếu ớt dần dần vững chắc, đôi mắt đen nhánh tỉnh táo quyết liệt.

Mùa xuân ấm áp hoa đua nở, là mùa rất thích hợp để làm đám cưới.

Trước đó Chu Tứ đã bàn bạc với cô Trần, nói sơ qua rằng cậu ta chuẩn bị kết hôn với một cô gái. Cô Trần hỏi, hai người quen nhau bao lâu rồi. Chu Tứ nói, không bao lâu.

Từ khi vừa tiếp xúc, cô Trần cũng biết Chu Tứ là một đứa nhỏ hiểu chuyện nhưng chưa chắc nghe lời, không hề thấy được nét ngây thơ trên người cậu, tác phong làm việc thì nhanh nhẹn, không do dự, không đến mức độc ác nhưng cũng sẽ không nhún nhường hiền từ.

Chu Tứ không có dã tâm quá lớn với tài sản nhà họ Trần, chỉ ở trong khu chung cư của chính mình, lái độc một chiếc xe trong bốn năm, không có dự định thay đổi. Mấy năm qua có không ít cô gái thể hiện sự quan tâm của mình với Chu Tứ, nhưng ánh mắt của cậu vẫn nhìn thẳng, dường như không có độ ấm, cũng không có tình cảm.

Cô Trần luôn lo lắng, sợ Chu Tứ sẽ sống cô độc cả đời, không ngờ cậu lại quyết định kết hôn nhanh như vậy.

Cuộc hôn nhân chớp nhoáng.

“Kết hôn không phải chuyện đơn giản, nhất định phải nghĩ cho kĩ.” Cô Trần cười nói, “Cháu không được học Uyển Uyển, nó trời sinh tốt số, trong mười ngàn người cũng không tìm được người may mắn như nó đâu.”

Ban đầu Trần Uyển Ước lấy chồng mà không cần hẹn hò tìm hiểu, ngay cả hôn lễ cô Trần cũng không thể tham gia. Hai người đều bị thương, lo cho mình không xong còn lo cho đối phương. Cũng may vận mệnh thay đổi, sức khỏe hai cô cháu không có gì đáng ngại, cháu gái lại lấy được một người đàn ông tốt, đúng là may mắn.

Đối với lời khuyên của người lớn, Chu Tứ chỉ nhàn nhạt “vâng” một chữ.

Cô Trần lại hỏi: “Cô gái đó là người như thế nào mà cháu lại quyết định nhanh vậy?”

Chu Tứ: “Bình thường thôi ạ.”

Cô Trần: “Bình thường là tốt, nếu cháu lấy một người vợ ranh mãnh, dì sợ cháu quản không được.”

Chu Tứ: “Có quản lý được cũng không cưới.”

Cô Trần không hiểu ý anh là gì, hai người bày tỏ suy nghĩ của mình rồi lại thôi. Trưởng thành cả rồi, chuyện của mình thì phải biết tự làm chủ, người lớn không thể can thiệp quá nhiều.

Cha Chu Tứ qua đời đột ngột, không có bất kỳ lời trăn trối nào, nếu như có chắc chắn ông ấy cũng hy vọng con trai mình sau này sống thật hạnh phúc, giống như một người bình thường. Làm cha, ông không hy vọng con mình làm ăn phát đạt thăng quan tiến chức, chỉ mong anh sống cuộc sống bình thường, lấy vợ sinh con, bình an.

Nếu cả chuyện này mà cũng không làm được, cha già ở dưới chín suối cũng không yên tâm.

Màn đêm vô tận xen lẫn với ánh đèn đường, ánh sáng le lói.

Chu Tứ đi tới cạnh xe, phát hiện một cô gái đang ngồi bệch dưới đất.

Người đó mặc một bộ váy đen rộng thùng thình dường như có thể chứa cả hai người, tô điểm bằng ánh tím lấp lánh, bên eo là cái nơ bướm to nhưng trang nhã, hai sợi dây dài bị gió thổi bay lên rơi xuống.

Ánh mắt anh chỉ dừng lại trên người cô gái ấy nửa giây rồi thôi. Ống quần Chu Tứ đột nhiên bị đôi tay nhỏ bé ôm lấy.

Giang Yểu gầy gò, còn nhỏ người hơn cả Trần Uyển Ước, đôi tay nhỏ bé chỉ còn lại xương và da. Cô ôm chân anh, hít thở sâu hồi lâu, “Bây giờ anh cũng không thèm quan tâm em dù chỉ là một chút thôi sao?”

Chu Tứ không lên tiếng. Đại khái là vậy.

Một mối quan hệ yêu đương nhưng không còn tình cảm, đối phương sẽ tiếc rẻ nói vài câu, nhưng khi họ không muốn nói thêm lời nào, thì quan hệ này có thể kết thúc rồi. Một lúc lâu mà Chu Tứ không lên tiếng, Giang Yểu đột nhiên kích động, vụt đứng lên, “Chu Tứ….”

Từ xa nhìn tới chỉ có thể thấy thấp thoáng hai bóng người mờ ảo, thân hình chồng lên nhau, nam cao hơn nữ không chỉ một cái đầu. Dáng người của cô gái gầy yếu, mong manh. Tựa như gió thổi ngang qua là có thể ngã quỵ.

Nhưng mà đây chỉ là ảo giác thôi.

Sau khi đứng dậy, Giang Yểu nhón chân lên, không nói câu nào mà ôm lấy cổ của Chu Tứ, đôi môi rướn lên hôn vào môi anh. Nụ hôn vừa trằn trọc vừa kịch liệt, thế nhưng Chu Tứ vẫn dửng dưng thờ ơ đến tàn nhẫn.

“Anh hãy nói là giả đi, anh không kết hôn với người khác, đúng không?” Giang Yểu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên trông mong nhìn, hô hấp tăng nhanh, mỗi một câu đều như phát ra từ trong kẻ răng.

Thời tiết ấm lên nhưng gió đêm vẫn lạnh thấu xương, bàn tay nhỏ bé của Giang Yểu lạnh như băng, lòng bàn tay áp lên tai anh, chậm rãi di chuyển lên mặt. Sợ móng tay mình sẽ làm trầy mặt Chu Tứ.

“Giang Yểu.” Chu Tứ lấy tay cô ra, mặt không biểu cảm nói, “Có cần tôi nhắc lại lần nữa không?”

“Em…”

“Tôi sắp kết hôn rồi, cô dâu không phải cô, cô hiểu chưa?”

Giang Yểu tìm thấy sự chắc chắn và lạnh lẽo trong mắt anh, người cô ta từ run rẩy chuyển sang phát lạnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió rét và những câu nói vừa rồi của Chu Tứ tát vào, cô ta nhắm rồi lại mở mắt, đôi mắt trong suốt sáng bừng, giọng nói đột nhiên thay đổi, “Em không hiểu.”

Bầu trời như miếng vải đen bao phủ cả không gian, đèn trong nhà truyền ra ánh sáng ấm nóng, thỉnh thoảng lại vọng tới tiếng khóc, ở xa xa còn có tiếng chó sủa. Trong tình cảnh thực tế thế này, vẫn còn có người đắm chìm trong ảo mộng của bản thân, còn nói mình nghe không hiểu.

Chu Tứ chậm rãi cúi người, bàn tay mạnh mẽ nắm cằm cô, gương mặt tuấn tú từ từ lại gần, cúi đầu nói ra mấy chữ bên tai Giang Yểu: “Không hiểu thì cút.”

Đối mặt với sự tàn nhẫn của Chu Tứ, khuôn mặt Giang Yểu vẫn giữ nguyên biểu cảm, chất vấn: “Thế trước giờ chúng ta là gì của nhau?”

“Ý cô là gì?” Chu Tứ giễu cợt, đôi tay nắm cằm Giang Yểu tăng thêm lực, giọng càng tàn nhẫn, “Cô tìm mọi cách đến gần tôi, phí hết tâm tư leo lên giường tôi đúng không?”

Sức anh rất mạnh, không hề nương tay, cằm Giang Yểu đã ửng đỏ nhưng không lên tiếng kêu đau. Nếu không phải vì có lớp trang điểm che giấu thì vẻ ác độc giấu trong khuôn mặt cô ta có lẽ không thua kém gì Chu Tứ.

Có người dắt chó đi dạo, hai người ở đây trò chuyện không thích hợp lắm, Chu Tứ không nói với Giang Yểu nữa, lạnh lùng buông cô ta ra.

Khi Chu Tứ lên xe, Giang Yểu đồng thời cũng ngồi vào ghế phụ, thuần thục cài dây an toàn. Cô ta chưa bao giờ biết xấu hổ là gì. Lúc đầu khi Chu Tứ chưa chấp nhận, cô ta không biết xấu hổ bám theo.

Giang Yểu nghĩ rằng có một số chuyện cô ta nên tự mình hành động, nếu không sẽ không có ai làm. Chuyện của mình thì mình làm.

Lúc cô ta đang cài dây an toàn, Chu Tứ ngồi bên trái nhàn nhạt mở miệng: “Xuống xe.”

Giang Yểu khẽ run.

“Cô nam quả nữ ở chung một chỗ…” Dừng một chút, anh lại nói tiếp, “Tôi sợ tôi nhịn không được.”

“Thế thì anh…”

“Nhịn không được mà ra tay giết cô.”

“…”

Giang Yểu hoàn toàn sửng sốt.

Chu Tứ không nói nữa, thấy Giang Yểu không định xuống xe, anh nổ máy, xoay tay lái, xe quẹo ra ngoài. Chu Tứ lái xe bằng tốc độ nhanh nhất có thể, một bên cửa sổ mở ra, gió vun vút tràn vào, táp vào mặt Giang Yểu, khiến cô ta quên mất việc điều chỉnh tâm trạng mình.

“Thế nên…” Giang Yểu nhẹ giọng nói, “Từ đầu anh đã biết rồi.”

Biết Giang Yểu là ai, cũng biết cô ta có mục đích khi đến gần anh. Chu Tứ tỏ vẻ như mình là một người bạn trai thực thụ, thật ra là giả vờ.

Có lẽ kỹ năng diễn xuất của anh không tốt, nhiều lúc muốn giả vờ nhưng không được, coi thường những lần nịnh nọt của cô ta, coi thường sự mềm yếu và thùy mị của cô ta, anh cứng rắn như đá, không nảy sinh bất kỳ cảm xúc nào.

Đối với Giang Yểu, sự xuất hiện của Chu Tứ là ngoài ý muốn, là cái thí nghiệm thất bại nhất của cô ta.

Giang Yểu thí nghiệm trên những người mất đi thứ quan trọng nhất với mình. Ví dụ như giết chết đứa con mà mèo mẹ vừa sinh ra trước mặt nó, để cho sinh vật rơi vào vực sâu, đau đớn. Đây là mục tiêu mà cô ta luôn muốn theo đuổi từ nhỏ đến lớn.

Thế nên cô ta đến gần Chu Tứ với mục đích là muốn anh yêu cô, sau đó nói anh biết sự thật, cuối cùng vứt bỏ Chu Tứ, khiến anh chịu đựng cảm giác đau thấu xương. Để Chu Tứ muốn yêu mà không yêu được, khiến anh tự trách, dằn vặt bản thân mình khi đã yêu kẻ thù giết cha.

Nhưng Giang Yểu không ngờ Chu Tứ đã biết từ sớm, hơn nữa còn đối xử không hề thật lòng với cô ta. Điểm chết người là, Giang Yểu đã thích Chu Tứ. Đoạn tình cảm méo mó trong bóng tối, vậy mà lại phát triển mãnh liệt, vậy mà không thể khống chế.

Chẳng biết xe đã lên cầu vượt từ lúc nào, bây giờ trên đường không có xe cộ, đèn xe xé nát khoảng không tối om, soi sáng đoạn đường phía trước.

Yên lặng không bao lâu, trong xe lại vang lên giọng nói của Giang Yểu: “Anh có thích em chút nào không?”

“Không.”

“Thật sự anh sẽ kết hôn với người khác sao?”

“Cô nghĩ tôi sẽ lấy cô à?” Chu Tứ nhàn nhạt trả lời, “Trò chơi kết thúc rồi, tôi chả muốn chơi với cô nữa.”

“Em có thai rồi.”

“Tôi đã thắt ống dẫn tinh rồi.”

Thắt ống dẫn tinh ——

Cô ngây thơ quá rồi, vậy mà Giang Yểu cứ nghĩ rằng trên đời sẽ có người bị cô ta nắm trong tay. Chút âm mưu kia của Giang Yểu sao có thể sánh với ý đồ của Chu Tứ. Anh sẽ không cho cô ta lấy trẻ con để uy hiếp đâu.

Chu Tứ nói đúng, từ khi bắt đầu, bọn họ đã bước vào một trò chơi, Giang Yểu tự coi mình là con bọ ngựa đang rình bắt ve sầu, nhưng có một con chim sẻ cũng đang chờ vồ lấy cô ta.

Nực cười.

Lúc ban đầu, Giang Yểu cố điều chỉnh, giữ bản thân tỉnh táo, nhưng từ từ không khống chế nổi. Nỗi niềm biết bao nhiêu năm bị giam trong lồng ngực điên cuồng thoát ra. Cô ta cười thành tiếng, chưa bao giờ bất thường như bây giờ.

Cô ta cười đến nỗi bị sặc, liên tục ho khan, đôi mắt đỏ như máu, mascara tan ra, tràn ngập khóe mắt. Cô ta không giả vờ nữa, để lộ khuôn mặt âm u thăm thẳm.

“Ở đằng trước.” Chu Tứ vẫn luôn bình tĩnh, “Là nơi vụ tai nạn đó đã xảy ra.”

“Anh muốn giải quyết em tại đây?”

“Ừ.”

Lúc tai nạn xảy ra, Giang Yểu không có mặt tại đó. Đây là một vụ tai nạn tưởng tình cờ nhưng thật ra đã được sắp đặt, những người nhận được tờ giấy chữ Y đều là hung thủ giết người, nhưng không có chứng cứ nào chỉ ra được chúng là hung thủ.

Tới nơi, cửa xe mở ra, Giang Yểu bước ra ngoài. Nhìn từ hành động của Giang Yểu là biết, cô ta không sợ chết. Từ ban đầu, Chu Tứ đã không định giết cô ta. Giang Yểu vừa xuống xe, cửa xe đã bị đóng lại, Chu Tứ không nói gì mà lái xe đi ngay.

Đẩy một mình Giang Yểu vào bóng tối vô tận…

*****

Cô Trần đã chọn ngày tốt để cử hành hôn lễ.

Đương nhiên là Trần Uyển Ước sẽ tới dự đám cưới của cậu em Chu Tứ. Sau khi mang thai, dù triệu chứng thai kỳ có phức tạp thế nào cũng không thể ngăn cản cô tham gia tiệc cưới náo nhiệt.

Vợ của Chu Tứ, Trần Uyển Ước đã gặp một lần. Là cô gái bình thường hiền hậu, cười lên trông rất tươi, chu đáo, biết quan tâm chồng mình.

Lúc chưa cử hành hôn lễ, không ai dám chắc người nào sẽ sóng vai với mình bước lên lễ đường, sự quan tâm đó có thể là bài học kinh nghiệm sau vài lần thất bại trong tình yêu. Không một cô gái nào biết cách chăm sóc một người đàn ông ngay từ đầu.

Trước khi đi, Trần Uyển Ước lựa chọn xem mình nên mặc cái gì. Lúc chưa mang thai, cô trùm bao bố cũng đủ đẹp, mang thai rồi, Trần Uyển Ước cảm giác như mình mất sức, mặc cái gì cũng phồng ra, không có eo thì đành chấp nhận, đằng này cứ lâu lâu lại nhứt đầu buồn nôn.

Cô như thế, Hạ Kỳ Sâm không yên tâm để cô đi một mình.

Trong phòng thay quần áo truyền tới giọng nói bối rối của Trần Uyển Ước.

“Em nên mặc gì nhỉ?”

“Bộ này sặc sỡ quá, không hợp với em.”

“Màu trắng được đó, nhưng đám cưới mà mặc màu trắng thì trùng màu với cô dâu rồi.”

“Có trùng cũng không to tát gì, chỉ sợ người ta tưởng em định chiếm spotlight thôi.”

Bà Hạ cân nhắc rất kỹ lưỡng, vì sợ mình ăn mặc chói mắt lồng lộn, phải khiêm tốn nhưng lại không quá sơ sài. Cuối cùng không lựa được, Trần Uyển Ước mặc thử từng bộ, sau đó đi đến cạnh người đàn ông.

“Chồng, mặc bộ nào đẹp hả anh?”

“Bộ nào cũng đẹp.”

“Bộ này thì sao?”

“Đẹp lắm.”

Đoạn đối thoại này không chỉ diễn ra ở nhà mà còn có thể thấy ở cửa hàng bách hóa, tất cả cửa tiệm lớn nhỏ. Hơn nữa bà Hạ còn không thấy phiền, mặc từng bộ từng bộ vào cho chồng coi thử. Có lúc Hạ Kỳ Sâm còn cảm thấy nể phục nghị lực của cô. Anh mệt mỏi nhưng cô lại không biết mệt.

“Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm thấy không còn sớm, nhỏ giọng thúc giục, “Mình đi được rồi đó.”

“Nhưng em chưa chọn quần áo xong.”

“Em mặc cái gì cũng đẹp cả.”

“Thật không?”

Trần Uyển Ước nghi ngờ, nhìn ông chồng mình một cái rồi lắc eo tiếp tục vào lại phòng thay quần áo, thay một cái váy màu hồng nhạt, hỏi: “Anh cảm thấy bộ này thế nào?”

Hạ Kỳ Sâm thờ ơ liếc nhìn, “Đẹp.”

Trần Uyển Ước vào phòng thay quần áo, lại thay thêm một bộ váy màu hồng nhạt khác, “Vậy còn cái này?”

Hạ Kỳ Sâm: “Cũng đẹp luôn.”

Trần Uyển Ước: “Không được, anh phải nói cái nào đẹp hơn cái nào chứ.”

Nghe vậy, Hạ Kỳ Sâm chỉ đành làm bộ làm tịch quan sát, “Cái em đang mặc đẹp hơn cái hồi nãy.”

Trần Uyển Ước: “Anh chắc không?”

Hạ Kỳ Sâm: “Chắc chắn, bộ này nhìn tôn da hơn.”

Bây giờ anh thông minh hơn trước rồi, lúc đầu chỉ biết khen đẹp, sau này học theo nhân viên mấy cụm từ để nịnh nọt ví dụ như “tôn da”, “nhìn gầy hơn”, “có phong cách”. Nhưng lần này, hiển nhiên không có ích gì.

Trần Uyển Ước đi tới bên cạnh Hạ Kỳ Sâm, ném bộ váy vào ngực anh, tức giận nhưng khuôn mặt vẫn đáng yêu: “Anh toàn trả lời cho có.”

Hạ Kỳ Sâm: “?”

Trần Uyển Ước: “Hai lần em đều mặc mỗi cái váy này, anh còn nói bộ này đẹp hơn bộ kia.”

Hạ Kỳ Sâm giữ yên lặng.

Trần Uyển Ước: “Trả lời không có tâm, phạt anh chép bách khoa toàn thư về nuôi dạy con cái mười lần.”

Hạ Kỳ Sâm: “Hình ảnh thì sao? Cũng phải vẽ lại à?”

Trần Uyển Ước: “Chứ sao nữa.”

Hạ Kỳ Sâm tiếp tục yên lặng. Lòng dạ phụ nữ đúng thật sâu không thấy đáy, muốn bắt anh chép sách thì cứ nói thẳng ra cho rồi.

Hai người ở nhà lần lựa mò một hồi mới tới.

Ở nơi tổ chức hôn lễ, khách đến đông đảo, ồn ào vô cùng. Cô dâu khoác tay Chu Tứ, nở nụ cười điềm đạm, nhìn sơ qua đúng chuẩn người vợ biết lo việc nhà trong mắt người lớn.

Buổi tiệc kết hợp cả phong cách phương đông và phương tây, trong lễ đường đang cử hành hôn lễ theo thông tục. Dâu phụ rể phụ đưa nhẫn, cha mẹ chúc phúc cho hai con, cô dâu chú rể uống rượu giao bôi. Sau đó là thời gian đãi tiệc.

Chu Tứ khoác lên bộ vest trắng hiếm thấy, sự khó gần vẫn lảng vảng quanh người, nho nhã hơn bình thường nhưng biểu cảm cũng không có gì thay đổi nhiều. Lần kết hôn duy nhất trong đời đối với Chu Tứ chỉ có như thế. Không quan tâm bao nhiêu.

Cô dâu đứng bên cạnh ngược lại y như một chú chim nhỏ, lớp trang điểm tinh xảo khiến khuôn mặt đẹp hơn gấp mấy lần, cười lên lộ ra hai cái răng khểnh, gần gũi lại điềm đạm.

Vừa vào sảnh, Trần Uyển Ước chìa ngón tay út ra, chọc chọc vào áo sơ mi của người đàn ông đứng cạnh bên, “Anh nhìn đám cưới của người ta đông vui bao nhiêu kìa.”

Hạ Kỳ Sâm: “Hửm?”

Trần Uyển Ước: “Đám cưới của chúng ta vắng tanh lạnh lẽo.”

Bởi vì làm lễ ở nước ngoài nên chỉ có vài người dân địa phương và cha nhà thờ tham gia, đám cưới lại làm qua loa vội vàng. Nghi thức cái gì cũng đủ cả, chỉ thiếu tiếng cười nói ồn ào.

Hạ Kỳ Sâm biết ý cô, đề nghị: “Lúc con mình đầy tháng, chúng ta có thể tổ chức lại.”

Trần Uyển Ước: “Thôi bỏ đi.”

Hạ Kỳ Sâm: “Sao thế? Em không muốn làm hai cái lễ hả?”

Trần Uyển Ước: “Chúng ta tổ chức hôn lễ thôi, không làm đầy tháng được không?”

Hạ Kỳ Sâm: “…”

Con còn chưa sinh ra nữa, có chắc cô là mẹ ruột không vậy?

Có tổ chức tiệc đầy tháng không thì cũng tùy vào cha mẹ, phong tục địa phương không bắt ép chuyện này. Trần Uyển Ước chỉ nghĩ bây giờ nói chuyện đầy tháng hơi sớm, đợi con ra đời đã rồi tính sau.

Mọi người xung quanh cũng trò chuyện với nhau, không ai phát hiện điều gì khác thường. Thậm chí ngay cả bảo vệ cũng vậy.

Một cô gái mặc váy phồng đen, mang đôi giày búp bê cùng màu, bước từng bước lên thảm lụa. Đến khi người đó ra giữa sân khấu, mọi người mới để ý thấy có gì đó là lạ.

Người này là ai?

Cô gái này mặc một bộ váy cưới màu đen, nghịch màu với váy trắng của cô dâu, kết hợp với voan cài đầu màu tím đen. Rõ ràng đây là một màu u ám nhưng khi phối hợp với ánh đèn, bộ váy này còn xinh đẹp, lung linh hơn váy cô dâu.

Phát hiện tấm thảm bước lên lễ đường dã bị người lạ mặt chiếm lấy, cô dâu đưa ra câu hỏi: “Cô ta là…”

Chu Tứ đứng bên cạnh nhíu mày, chuẩn bị bước lại đó thì cô dâu đã kéo tay anh lại: “Em đi với anh.”

Tấm thảm dành cho hai người đã bị ba người giẫm đạp lên. Cô dâu chú rể mặc lễ phục màu trắng tinh khiết, người mặc đầm màu đen đứng đối diện họ trông càng có vẻ nổi trội.

Mọi người đứng dưới ai cũng kinh ngạc, bao gồm cả Trần Uyển Ước, cô thấy rõ mặt người đó thì nhỏ giọng nói: “Kia là Giang Yểu mà?”

Tiếng nhạc đột nhiên im bặt. Toàn bộ hiện trường cũng yên lặng theo. Chu Tứ đứng trung tâm nói một câu, ngắn gọn nhưng súc tích: “Cô tự cút hay đợi bảo vệ đuổi đi.”

Người như anh, không cần nói nhiều nhưng vào ngay trọng tâm.

Giang Yểu khẽ cười, coi thường câu uy hiếp của anh. Dưới những đôi mắt kinh ngạc chăm chăm nhìn lên, không biết từ đâu mà cô ta rút ra một cái dao Hà Lan bén nhọn. Mặt dao phản chiếu ánh sáng, chói mắt khiến mọi người không thể nhìn thẳng vào nó.

Hiện trường xôn xao.

Cô dâu sợ hãi chộp lấy cánh tay Chu Tứ, theo bản năng lui về phía sau. Bây giờ đã rõ, cô gái mặc váy đen này tới để phá đám cưới.

Từ lúc Giang Yểu móc con dao ra, Chu Tứ đã biết cô ta định làm gì, anh chuẩn bị bước lên ngăn cản nhưng cánh tay lại bị cô dâu kéo lại. Người kia không đưa ra hành động tiếp theo, anh vẫn đứng không nhúc nhích.

Giang Yểu nói: “Em không cho phép anh cưới người khác.”

Chu Tứ: “Bỏ dao xuống.”

“Anh tưởng em đang đùa như trẻ con à?”

“Bỏ xuống.”

“Em hại cha anh mất mạng, vậy nếu bây giờ em lại giết vợ anh nữa, có phải anh sẽ hận em không?”

Sau khi nói xong, cô ta lại cười dai dẳng, mất khống chế giống như lần trước ở trong xe vậy, như một người điên. Không chần chừ, Chu Tứ đẩy tay cô dâu ra, bước lên mấy bước, cướp con dao khỏi tay Giang Yểu, ném xuống đất.

Nhìn Giang Yểu không còn vũ khí, đôi mi anh chau lại. Sau khi quăng con dao, Chu Tứ ngược lại cầm cổ tay Giang Yểu như muốn bẻ gãy, cắn răng nghiến lợi, “Giang Yểu.”

Cảm giác đau đớn như bị gãy tay lan khắp người, cô ta cười mà run lẩy bẩy, “A Tứ, anh bảo em nên làm sao bây giờ, sao em có thể để người đàn ông duy nhất của em quen phụ nữ khác chứ, lại còn kết hôn sinh con?”

Chu Tứ không chút nghĩ ngợi, buông cô ta ra, đẩy về phía trước, lạnh nhạt phun ra chữ: “Cút.”

Con dao bị tước mất, cô dâu yên lòng, vội kêu gào bảo vệ tới. Đội bảo vệ đã túc trực sẵn nhưng không dám tùy tiện bước lên, bây giờ nghe vậy thì vén tay áo, đi tới.

Giang Yểu quỳ một chân trên đất, tiếng cười của cô ta làm người khác sợ hãi, giống như mụ phù thủy ác độc trong thế giới phương Tây, làm người ta rợn cả tóc gáy.

Đội bảo vệ còn chưa bước lên thì đã rối rít hoảng sợ lui về phía sau, hô lớn: “Máu….”

Nghe vậy, Chu Tứ xoay người. Giang Yểu đã nằm trên mặt đất, không biết từ lúc nào mà bụng đã cắm thêm một con dao nhọn. Cái dao rơi xuống đất chỉ là đồ giả thôi, cô ta sẽ không tùy tiện lấy ra con dao khi chưa đạt mục đích.

Hiện trường hôn lễ đổ máu, không ai dám bước lên.

Đôi môi đẫm máu của Giang Yểu sáng như hoa anh túc, bộ váy đen nhìn không có vẻ gì là bị nhuộm máu, cán dao thẳng tắp cắm lên bụng chứng minh cô ta muốn tự sát.

Chiếu thẳng vào trong mắt Giang Yểu là gấu quần màu trắng của Chu Tứ. Anh đang ngồi trước mặt cô ta.

Máu chảy càng ngày càng nhiều, Giang Yểu không cười nổi nữa, giọng nói yếu ớt: “A Tứ, em muốn chết trong lòng anh.”

Bàn tay đầy máu của cô ta lướt trên âu phục trắng, động tác êm ái.

“Dù là cách gì, em cũng muốn được ở trong lòng anh cả đời.”

“Giống như ký sinh trùng vậy, anh mãi mãi không thể thoát khỏi em, cho đến chết…”

Mọi người không ai dám thở mạnh nhưng tiếng của Giang Yểu nhỏ đến mức chỉ Chu Tứ mới nghe thấy.

Âu phục màu trắng bị nhuộm lốm đốm vết máu, đáng sợ kinh tởm, Chu Tứ lại như không để ý, cũng không quan tâm đến ánh mắt của mọi người. Không đợi Giang Yểu nói tiếp, Chu Tứ cúi người ôm cô ta lên, khàn giọng kêu người khác: “Gọi xe cấp cứu.”