Trời tối thêm chút nữa, sức gió vẫn không giảm, tuyết rơi xuống mái hiên, tan ra thành nước nhỏ tí tách xuống nền, phá vỡ sự yên lặng. Nước chảy từng giọt, tựa như ai đang oán trách lại như đang nhiệt tình vỗ tay. Đêm tối đen, cơ thể người đàn ông nép vào bòng tối, không nhúc nhích, không biết đã đứng bao lâu rồi.
Câu “tôi không thích anh” cứ lảng vảng bên tai.
Trong đầu đột nhiên hiện ra tất cả khoảnh khắc từ trước tới giờ, như một bộ phim, hồi ức chân thật, trong phòng học, trong sân trường, căn tin, quán ăn, còn có mọi ngóc ngách trong ngôi nhà mà bọn họ đã từng ở.
Kí ức quen thuộc rõ ràng bị câu nói “không thích” làm mờ đi. Anh tự dối gạt bản thân mình như chưa từng nghe gì cả.
Lúc cấp 3, Từ Nam Chung và Hạ Kỳ Sâm được coi là hotboy của trường, tỏa sáng, được vô số người yêu mến. Nhưng hai người lại như nhau, không hề ấn tượng với bất cứ cô gái nào. Vào những năm đó, game điện tử, bóng rổ và thể dục mới là chuyện con trai quan tâm.
Mỗi ngày, Từ Nam Chung đều phải nhận vô số quà và bữa sáng. Cô gái nào tặng quà lòe loẹt quá thì món quà ấy sẽ trực tiếp bị ném vào thùng rác, sau đó vì bị các học sinh trực nhật than phiền, Từ Nam Chung thả mọi thứ lên bàn giáo viên, để bạn học lấy đi hoặc để lại cho thầy.
Trong vô vàn những món quà đủ màu sắc, bức thư tình được gửi ngày này qua năm nọ, vốn là thứ tầm thường nhất lại được anh chú ý. Trong thư không có gì, chỉ viết ba chữ “Từ Nam Chung”, ngay cả chữ ký cũng không có, không biết là ai tặng.
Bức thư tình đơn giản, xấu xí nằm giữa một đống quà quý giá, nhạt nhẽo không có gì nổi bật. Bởi vì không có người gửi nên lại vô tình thu hút sự chú ý của anh. Một ngày nào đó, cô gái đưa thư bị bắt khi lén lút tới phòng học.
Giống như anh đoán, cô ấy rất bình thường, cực dễ xấu hổ, bị bắt quả tang thì khuôn mặt đỏ lên, hai tay rụt lại, e sợ muốn chối thư tình là đưa giùm người khác.
Khi đó Từ Nam Chung đẩy gọng kính, môi khẽ nhếch lên, chỉ cần cong nhẹ môi thôi là đã đủ làm mọi người điên đảo. Khuôn mặt anh tuấn tú, khóe mắt nhỏ lại dài, đôi mắt sắc bén lại lạnh lùng, không toát ra vẻ gì là thích thú, gắng gượng cắt ngang lời nói dối của cô gái: “Thích tôi sao không nói thẳng?”
Cô gái chỉ đành: “Ừm…”
Không biết có phải là do bị sợ hay không mà sau đó, Từ Nam Chung không nhận được thư tình nữa, không có cơ hội nhìn thấy nét chữ ngay ngắn đẹp đẽ kia nữa.
Ngay cả bản thân nhân vật chính cũng không ngờ, thiếu gia nhà họ Từ kiêu ngạo chơi bóng rổ xong sẽ dõi mắt nhìn ra bên ngoài, tìm kiếm xem có bóng dáng cô gái kia không.
Sau đó, câu chuyện từ từ phát triển.
Có lẽ từ lúc đầu, hoàng tử và cô bé lọ lem không phải là một đôi, nhưng bọn họ dần thân thiết, khiến lời đồn truyền đi càng ngày càng xa, cuối cùng truyền tới tai bậc phụ huynh nhà họ Từ.
Hoàn cảnh gia đình của cô gái bị điều tra rõ ràng, cha ruột chết sớm, cha ghẻ say rượu, mẹ thích đánh bài, còn có một cô em gái không biết từ đâu xuất hiện.
Ông nội Từ chỉ đơn giản nói: Ông không đồng ý, nhất định con phải tìm một người môn đăng hộ đối với cái nhà này.
Từ Nam Chung cũng trả lời đơn giản: Ở thành phố A, chỉ có nhà họ Hạ mới đủ điều kiện, ông nội muốn con và Kỳ Sâm thành một cặp… ?
Ông nội Từ tức đến nỗi mém đổ bệnh, cuối cùng ông nói, dù thế nào, ông cũng sẽ không đồng ý. Tìm một cô gái bình thường cũng được, nhưng không phải là người mà cả cha cũng không ruột thịt.
Từ Nam Chung không nghe lời. Từ trước tới nay, anh đã là người bướng bỉnh, không thích nghe lời phụ huynh. Ông nội Từ cũng thế, thế là ông dứt khoát không cấp tiền cho cháu ăn học và trang trải cuộc sống.
Thậm chí, ông còn nói lời độc ác: Tao không tin mày xài tiền của bạn nuôi phụ nữ.
Đối với người quen sung sướng như Từ Nam Chung, không có tiền đúng là chuyện phiền phức. Lúc đó, anh chưa chắc mình thích cô gái kia bao nhiêu, nhưng bởi vì bị gia đình ngăn cản, Từ Nam Chung quyết chống lại.
Để cho người khác không tìm được cô, hai người bắt đầu tình yêu giấu diếm. Từ khi lên đại học bắt đầu ở chung, nơi ở bí mật, không ai biết bọn họ ở đâu, cuộc sống như vậy duy trì rất nhiều năm.
Từ Nam Chung thì quá bận rộn với công việc và học tập, Thu Đường chỉ cần chuẩn bị thức ăn xong trước giờ anh về, hai người hình thành một thói quen vô cùng ăn ý. Thậm chí chỉ cần anh nhìn một cái là cô cũng biết anh muốn làm gì.
Khi đó, trong mắt cô chỉ có bóng dáng anh, nhiều năm qua đi nhưng tình cảm vẫn không thay đổi.
Tài nấu nướng của cô rất tốt, Thu Đường thường xuyên thay đổi thực đơn, cô có thể dọn dẹp nhà gọn gàng ngăn nắp, cũng sẽ nhớ hành động và từng câu anh nói.
Cô là cô gái trong lòng chỉ có anh. Yêu dịu dàng mà mãnh liệt. Lần đầu tiên giữa hai người, Từ Nam Chung nằm đè lên người cô gái, thấp giọng gọi tên cô, lưu luyến quyến rũ.
Mấy người anh em đều nói anh kim ốc tàng kiều, không chịu dẫn cô giới thiệu bạn bè.
Từ Nam Chung chưa cho cô bất kỳ danh phận nào, anh đưa cô thẻ, bên trong toàn là tiền nhưng cô trả lại y nguyên. Thu Đường không mua đồ trang sức xa xỉ, cô thích đi siêu thị lựa chọn hoa quả tươi và thịt cá.
Khi đó Từ Nam Chung không biết, đêm trước khi hai người chia tay, Thu Đường đã bị nhà họ Từ tìm thấy. Không chỉ một lần.
Đã bị người nhà anh phát hiện chỗ ở, cô vẫn làm cơm xong, kiên nhẫn chờ anh về. Có lẽ vì sợ anh lo lắng, cô chưa hề nhắc tới chuyện này, một mình chịu đựng tất cả lời mắng chửi, một mình đối mặt.
Không phải bất đắc dĩ thì cô sẽ không đi. Nhưng cuối cùng, cô vẫn đi. Một lời nhắn cũng không có. Sau khi bị cấm túc, Từ Nam Chung vội chạy tới nơi bọn họ ở, bên trong vẫn sạch sẽ ngăn nắp, chỉ không còn hình bóng cô gái chờ anh về nhà mỗi ngày đâu nữa rồi.
Ông nội Từ định lừa anh, nói cô đã cầm tiền bỏ chạy rồi. Mẹ cô vì tham lam món tiền đã vào túi mình, cũng định lừa gạt anh, nói cô đã đi rồi.
Tại sao không nói với anh đã đi? Tại sao hai người không cùng nhau đối mặt?
Từ đầu đến cuối Từ Nam Chung không hề biết, đó là vì cô không có cảm giác an toàn. Nhiều năm trôi qua, anh vẫn luôn phát triển một mối quan hệ yêu đương bí mật, chưa từng nói sẽ công bố cho ai biết.
Nếu Thu Đường nói anh biết rằng ông nội đã đi tìm cô, điều này chỉ làm tăng thêm trở ngại của hai người, khiến anh khó xử và làm cho mối quan hệ của họ càng thêm tổn thương. Những chuyện như “nếu em và mẹ anh rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai” xảy ra thật, cô sẽ không để anh lựa chọn, cô sẽ chọn cách chìm xuống nước.
Thay vì dành thêm mười hay hai mươi năm nữa để gỡ nút những mối quan hệ khó chịu, cùng anh đối mặt với những áp lực chưa biết trước của thế giới bên ngoài. Không bằng lúc này cô dứt bỏ, cao bay xa chạy thì hơn.
******
Đêm dài, tất cả cửa tiệm đã tắt đèn đóng cửa.
Có người vùi trong chăn ấm lăn lộn. Có người đứng trong tuyết một lúc lâu. Cũng có người đứng ở cửa sổ nhìn. Còn có người dựa vào ánh đèn, dịu dàng tỏa ra nét quyến rũ.
Trong một chung cư tĩnh lặng.
Tông màu đen pha xám tro khiến người ta cảm giác nhiệt độ trong phòng hạ xuống hai độ, trên giường, chăn không ngừng động đậy.
“A Tứ, anh…” Giang Yểu cười nũng nịu, trở mình, trán tựa lên vai đối phương, hai bàn tay ôm lấy khuỷu tay Chu Tứ giống như ôm búp bê.
Sau khi mây mưa mà làm một điếu thuốc thì sung sướng tựa như thần tiên.
Nhưng Chu Tứ vẫn chưa hút xong điếu thuốc, vẻ mặt anh không có thay đổi gì lớn, giọng lạnh lùng: “Tắt đèn, ngủ.”
Giang Yểu bất mãn: “Anh, anh có biết qua cầu rút ván là gì không?”
Chu Tứ: “Tôi không có rút ra mà bội bạc.”
“…”
Giang Yểu không tức giận, ỷ mình nhỏ người, trượt như lươn đến bên cạnh anh, ngồi xuống ngang hông Chu Tứ. Giữa hai người không có gì che đậy, lúc này mặt đối mặt, ánh mắt bình tĩnh.
“Anh năm nay hai mươi hai rồi.” Giang Yểu bẻ ngón tay đếm, “Có nghĩ đến chuyện kết hôn với em không?”
Chu Tứ: “Ừm.”
Giang Yểu: “Thật không? Vậy anh phải cầu hôn em trước, sau đó đính hôn, cuối cùng…”
Chu Tứ: “Giang Yểu.”
Giang Yểu: “Hả?”
Chu Tứ: “Em vừa động vừa nói.”
Giang Yểu: “…”
Giang Yểu không lớn tuổi lắm nhưng cơ thể trổ mã không tệ, chỗ nào cần lồi thì lồi, khơi dậy hứng thú, đường cong hoàn mỹ, giọng nói nũng nịu ngọt ngào, cất tiếng nghe vui tai lại rung động người nghe.
Huống hồ cô cô còn giỏi trong việc nịnh nọt đàn ông. Làm cho đối phương ngoan ngoãn nghe lời, cầu gì được đó.
“A Tứ…”
“Anh lấy em đi.”
“Em dễ lắm, không cần sính lễ tiền hỏi gì cả, chỉ cần anh nói một câu với em.”
Giang Yểu đong đưa làm giọng Chu Tứ khàn khàn, nhìn một cái: “Nói cái gì?”
Giang Yểu: “Nói anh thích em.”
Chu Tứ: “Ừ, tôi thích em.”
……
Mấy ngày gần xuân là mấy ngày lạnh nhất.
Trần Uyển Ước vẫn giữ vững nguyên tắc “ba không mặc” của mình, không mặc đồ mùa thu, không mang giày bông, không mặc áo khoác lông.*
Combo 3 món:
Hạ Kỳ Sâm thì không ngán đấu tranh cho cô nghe.
“Uyển Uyển, em đang chờ mang thai mà.” Hạ Kỳ Sâm thong thả lôi mấy bộ quần áo ấm từ tủ đồ của cô ra, “Nếu bị cảm…”
“Em đang rất khỏe mạnh, anh đừng có trù ẻo.” Trần Uyển Ước nghiêm túc cản lại, “Anh nói đi, anh không thương em đúng không?”
Hạ Kỳ Sâm không nói nhảm với cô nữa, gác lại vấn đề này, ung dung thong thả hỏi, “Em mang vớ màu trắng hay là màu kem?”
“Màu trắng.”
“Áo khoác lông hay áo choàng dài, chọn một trong hai.”
“Áo choàng dài.”
“Em muốn đội mũ và khăn choàng không?”
“Chỉ mang khăn choàng.”
“Đem qua đây, anh giúp em quấn.”
“Anh biết làm không đấy?”
Trần Uyển Ước luôn cảm giác như mình bị anh lừa vậy.
Vốn định mặc trang phục xinh đẹp mát mẻ của thiếu nữ để đi ra ngoài, cuối cùng bị anh ép mặc thành bà cô, hơn nữa cô còn nghi ngờ không biết người đàn ông này có bị lậm về việc kiểm soát cô quá không, sợ cô bị đông đá, lại nhập về một đôi giày lông bên Úc. Chẳng lẽ anh không biết mùa đông mang giày lông là chuyện hiếm có trong đời cô à?
Hơn nữa anh còn lựa đôi giày của búp bê barbie, phong cách rất thẳng nam. Đương nhiên là cô không mang áo khoác lông nhưng cũng không lơ đi lòng tốt của anh, cô nhờ người làm thành áo khoác cho Bảo Bối Bự.
Nghe bảo Hạ Kỳ Sâm giúp cô quấn khăn quàng, Trần Uyển Ước hơi mong đợi, nghe lời anh, đứng ngay ngắn không nhúc nhích như người mẫu.
“Không ngờ anh còn biết quấn khăn quàng cho phụ nữ à nha?” Trần Uyển Ước chậc chậc cảm thán, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, “Nói đi, anh từng làm chuyện này cho cô nào đó rồi đúng chứ?”
“Không có.”
“Nói dối, chắc chắn là làm rồi, nếu không…”
Cô còn chưa nói xong, Hạ Kỳ Sâm đã cắt ngang: “Xong rồi.”
Nghe vậy, Trần Uyển Ước quay đầu nhìn gương.
Bỏ qua chuyện cách ăn mặc của cô giống mấy bà dì nhà quê đi, chỉ nhắc đến chiếc khăn mà anh vừa quấn. Người này quấn khăn quàng cứ như là cột túi mua đồ siêu thị, còn thắt nút nữa.
Nhìn xấu xí đến mức không thể xấu hơn, Trần Uyển Ước thu lại câu chất vấn vừa nãy. Cô nghĩ nhiều rồi. Tên chó cỏ đầu gỗ này làm sao mà biết quấn khăn quàng cho phụ nữ chứ.
“Yên tâm đi, vợ.” Hạ Kỳ Sâm bình thản nói, nhìn vào mắt cô, trả lời một cách chán sống, “Anh chưa quấn khăn cho cô gái nào cả, anh chỉ thắt dây dẫn chó đi dạo rồi thôi, chắc lắm.”
Thế nên, anh dùng cách cột dây chó để giúp cô quấn khăn quàng cổ? ? ?
Trần Uyển Ước bình tĩnh: “Anh vừa nói gì?”
Hạ Kỳ Sâm: “Rất chắc.”
“Câu trước đó.”
“Anh chưa quấn khăn cho cô gái nào cả, anh chỉ thắt dây dắt chó.”
“Câu trước nữa.”
“Yên tâm đi, vợ.”
“Cút, anh không có vợ nữa.”
“…”
Hạ Kỳ Sâm cứ dặn đi dặn lại, cuối cùng Trần Uyển Ước phải mặc một chiếc áo choàng dài đến đầu gối, khăn quàng quấn quanh cổ, trên đỉnh đầu là một cái mũ mà cô bị ép đội vào trước khi ra cửa, một đôi bao tay giữ ấm, lại thêm một lớp khẩu trang. Vũ trang đầy đủ, cô mới được lên xe.
Cách ăn mặc dày cộm giống như chim cách cụt, mỗi bước đi đều khó khăn.
Đương nhiên, Trần Uyển Ước không dễ từ chối tấm lòng của chồng trước mặt ảnh được, sau khi lên xe cũng ngoan ngoãn mặc, nhưng đến phòng tập thì tiễn con chim cánh cụt này đi mẹ đi, cô phải phải biến thành chim sẻ nhỏ hoạt bát năng động.
Cô tới hơi trễ, mấy chị em đã tụ tập một chỗ, thấy cô tới thì hò hét: “Chị Uyển Ước, chị ăn cơm chưa?”
Trần Uyển Ước trả lời bằng giọng nói cũng vui vẻ như thế: “Chị ăn thịt vịt rồi.”
Về phương diện quần áo, Hạ Kỳ Sâm quan tâm nhiều hơn, chuyện ăn uống anh cứ mặc theo ý cô. Mặc dù cô ăn ít nhưng chỉ số dinh dưỡng đều cân bằng, người nhìn gầy nhưng rất khỏe mạnh.
“Bên này có xí muội chua giảm cân nè, chị muốn ăn thử không?” Mấy chị em cười mời.
“Ngon không?”
Trần Uyển Ước nghe tiếng đi tới, giả bộ thờ ơ lấy một viên kẹo nhỏ từ bọc ra, tiếp tục nói chuyện với mọi người. Liên quan tới những chuyện diễn ra gần đây, ai có chuyện gì thì nói sớm, không vì danh dự mà trì hoãn việc chung.
Lúc nói chuyện, môi của cô đụng phải miếng xí muội chua, vị chua pha lẫn một chút chát chát chạm vào đầu lưỡi, một loại cảm giác kích thích dường như đang nổ tung trong đầu.
Chua quá. Hơn nữa còn khiến người ta thấy buồn nôn. Trần Uyển Ước không nhịn nổi, che miệng nôn hai lần. Thấy vậy, những người khác vây lại: “Chị Uyển Ước, chị sao thế?”
“Tôi không sao….”
Nói chưa xong, cô lại bắt đầu nôn ọe. Mọi người kinh ngạc, rối rít nhìn miếng xí muội trong tay, kỳ lạ, các cô ấy ăn nãy giờ mà đâu có sao, Trần Uyển Ước chỉ ăn một cục mà đã nôn mửa.
Có người đưa khăn giấy, có người vỗ lưng trấn an, còn có người nói: “Chắc không phải chị Uyển Ước đang mang thai đâu nhỉ?”
Vừa nghe câu này, cô lập tức không nôn nữa, mới vừa rồi còn hơi choáng váng, bây giờ tinh thần lại dâng cao, “Đâu có.”
“Nhưng mà…”
“Gần đây chị đâu có sao…” Trần Uyển Ước vừa nói vừa lắc đầu, “Chắc là do tập luyện nhiều quá.”
“Kế bên có tiệm thuốc, ai đó giúp chỉ đi mua que thử thai đi.” Có người đề nghị. Không đợi mọi người đi lấy lòng, Trần Uyển Ước vội xua tay: “Không cần đâu, để chị tự đi.”
Mặt mọi người đầy lo âu: “Thế chị cẩn thận một chút.”
Trần Uyển Ước: “Không sao đâu mà.”
Cô tiện tay bỏ miếng xí muội chua hại mình ói vào thùng rác, giả bộ như mình tươi tắn không sao, mỉm cười đi mất. Cô vừa đi, mấy người chị em nhìn nhau, thảo luận.
“Nếu không mình cũng đi xem thử đi.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, bên ngoài trời lạnh, chị ấy mà bị cảm, tôi sợ Hạ tổng…”
“Hạ tổng thì sao, chị ấy bị cảm có liên quan gì tới chúng ta à, Hạ tổng cũng có bắt chúng ta chịu trách nhiệm đâu?”
“Tôi sợ Hạ tổng lắp dàn điều hòa ra cả mặt đường.”
“…”
Sau khi thương lượng, mọi người vẫn nghĩ là nên đi theo nhìn thử.
Trần Uyển Ước tính tình dứt khoát, nói là làm, là đàn chị làm việc quả quyết, nhưng điều đó chỉ xảy ra trong phòng tập luyện, khi giải quyết công việc. Các cô gái trong trung tâm nghệ thuật đã từng thấy cảnh cô nũng nịu với chồng chỉ vì một việc cỏn con.
Đi mua que thử thai thôi chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ? Nhìn cô giống như là chưa sẵn sàng có con. Mọi người ôm lo âu và lòng hiếu kỳ, rối rít đi theo.
Trong tiệm thuốc, Trần Uyển Ước ngắm nhìn bốn phía, hỏi thăm người bán một chút, nhỏ giọng nói thứ mình muốn mua.
Chỉ cần nhìn một cái là biết lần đầu dùng que thử thai rồi. Nhân viên tiệm lấy đưa cho cô hai que. Nếu không yên tâm thì có thể thử hai lần.
Trả tiền xong, Trần Uyển Ước xách cái túi nhỏ, nhanh chóng chạy về giống như sợ người ta trộm mất. Mấy chị em lại đứng ngoài cửa, tò mò tiếp tục theo dõi.
Trong phòng vệ sinh, cô nghiên cứu cách sử dụng của que thử thai. Trần Uyển Ước cứ nghĩ là trong nhà vệ sinh không có ai, bao nhiêu suy nghĩ cứ nói ra hết.
“Chắc không phải đâu, lúc này sao lại mang thai chứ.”
“Mình định kết thúc cuộc thi mới có thai mà.”
“Làm sao bây giờ, nếu có thật thì mỗi ngày đều phải chăm con à? Vậy chẳng phải mình sắp trở thành thiếu phụ luống tuổi sao?”
“Không được, cứ quăng đứa nhỏ cho chó cỏ chăm đi.”
Nghe một hồi, mấy cô gái núp ngoài cửa phòng vệ sinh tiếp tục nhìn nhau, suy đoán.
“Chó cỏ là ai?”
“Không biết, chắc là Hạ tổng.”
“Hạ tổng biết chăm con không đấy?”
Tiếng nhỏ to còn chưa kết thúc, các cô ấy lại nghe thấy một tiếng hét từ trong nhà vệ sinh truyền ra, “Hai vạch, không còn nghi ngờ gì nữa! Ha ha ha…”
Các chị em ngoài cửa: “…”
Người bình thường cũng biết hai vạch là có thai mà. Đúng thật, ngay sau đó, bọn họ lại nghe cô thét chói tai lần nữa: “Tại sao lại có thai, vừa nãy trong sách còn nói hai vạch không mang thai mà. Mày đùa tao hả sách?”
Các chị em giữ yên lặng. Các cô gái lắng nghe tâm trạng của Trần Uyển Ước ở bên trong, lúc đầu là đấu tranh vật lộn, cuối cùng là phấn khởi, tự khẳng định sự dũng cảm của mình, đối mặt thực tế.
Trải qua sự phức tạp và rối ren trong lòng, Trần Uyển Ước bắt đầu gọi cho Hạ Kỳ Sâm.
Hạ Kỳ Sâm: “Alo? Uyển Uyển?”
Trần Uyển Ước: “Chồng, em sắp sinh rồi.”
Hạ Kỳ Sâm: “?”
Trần Uyển Ước: “Không phải… em sắp làm ba anh rồi.”
Hạ Kỳ Sâm: “…”
Trần Uyển Ước: “Cũng không phải, anh làm ba mới đùng.”
Hai vợ chồng thẳng thắn trao đổi một lúc Hạ Kỳ Sâm mới hiểu ý cô, không biết bên đây cô thế nào, lo lắng đến nỗi cả một buổi không nói câu nào.
“Uyển Uyển, em đừng lo lắng.” Lúc này Hạ Kỳ Sâm đang ngồi tâm sự với Từ Nam Chung ở quán cà phê của anh ta, nhận được điện thoại xong, tim đập bùm bụp, lại phải nhịn xuống để an ủi người đầu kia điện thoại.
Trần Uyển Ước: “Sao không kích động được chứ, em chưa muốn có con nhanh thế này.”
Hạ Kỳ Sâm: “Vậy sao lúc trước em nói định có con?”
Trần Uyển Ước: “Em lừa gạt đứa nhỏ, ai ngờ nó tin, tới thật.”
Hạ Kỳ Sâm: “… Được rồi, em khoan hoảng loạn, nói năng lộn xộn rồi kìa.”
Hạ Kỳ Sâm bảo cô ở đó chờ anh, que thử thai có thể không chính xác lắm, phải đi bệnh viện kiểm tra mới biết. Cúp điện thoại, ông chủ tiệm cà phê Từ Nam Chung dùng ánh mắt như nhìn người điên để nhìn Hạ Kỳ Sâm: “Cậu đi đâu?”
Hạ Kỳ Sâm cầm áo khoác, lạnh lùng nói một câu: “Vợ tôi sinh rồi.”
Từ Nam Chung: “…”
Cậu ta muốn có con đến nỗi điên rồi. Trước khi đi, Hạ Kỳ Sâm không quên dặn dò Từ Nam Chung: “Đúng rồi, đừng quên lời tôi nói, theo đuổi phải cương quyết, đừng rụt rè e sợ.”
Từ Nam Chung: “Biết rồi.”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Hai người bọn họ đều là tay mơ, nhưng Hạ Kỳ Sâm may mắn hơn, há miệng chờ sung cuối cùng sung cũng rụng. Anh lại không giống vậy, phải canh chừng, thỏ mẹ và thỏ con đang bị con thú khác nhòm ngó.
Không được, phải nắm chặt thời gian. Từ Nam Chung đang học hỏi kinh nghiệm của anh em, phải làm thế nào mới khiến Thu Đường biết anh không phải người vô liêm sỉ.
Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề cũng được, nhưng không phù hợp với tác phong của anh.
Người anh em đi rồi, trong tiệm chỉ còn lại một mình Từ Nam Chung.
Tiệm cà phê này không bán cà phê cũng không bán món nào khác, khách bị thu hút bởi thiết kế sang trọng một khi đi vào quán sẽ được đề nghị qua tiệm cà phê mèo kế bên, ở bên đó tiêu bao nhiêu tiền thì cứ cầm hóa đơn qua đây lấy lại.
Tuy cách thức hơi hao công tổn sức, lại không thực tế, nhưng đối với Từ Nam Chung, đây có lẽ là cách duy nhất anh có thể làm mà không phiền tới cô. Anh còn cho mình là thiên tài khi nghĩ ra cách này. Vừa không quấy rầy, lại tốt cho cô.
Khó khăn quá!
Dĩ nhiên, thiên tài cũng có lúc đau đầu, ví dụ như bây giờ anh đang rối rắm với những lời khyên của Hạ Kỳ Sâm. Tỏ tình, sau đó mạnh mẽ theo đuổi? Thế có đường đột quá không?
Suy nghĩ một hồi, cuồi cùng Từ Nam Chung cũng đi tới tiệm cà phê mèo bên cạnh.
“Xin chào quý khách, hoan nghênh quý khách….”
Thu Đường đang bận bịu, chưa thấy mặt khách mà mở miệng chào, khi thấy rõ ràng thì khuôn mặt cứng ngắc. Từ Nam Chung đi thẳng vào, gương mặt đẹp trai, nghiêm túc, nhẹ nhíu mày: “Thu Đường.”
“Gì vậy?”
“Lấy anh đi.”
“…”
……
Trên đường đi, Hạ Kỳ Sâm đeo tai nghe bluetooth, nói từng chữ: “Thế nên, cậu nghĩ tôi bảo cậu thẳng thắn nghĩa là cầu hôn?”
“Không phải à?”
“Con cún ngu nào nhập cậu à?”
“Cậu dạy tôi mà.”
“Ông đây không có dạy cậu nói lời ngu ngốc như vậy.”
Hạ Kỳ Sâm bảo thẳng thắn nghĩa là dũng cảm theo đuổi, không trốn tránh không rút lui, sửa chữa sai lầm của mình, chứ không phải đi show cái chỉ số IQ thẳng nam của anh ta.
Như dự đoán, Từ Nam Chung bị đuổi ra khỏi tiệm cà phê mèo.
Nếu là bình thường, Hạ Kỳ Sâm sẽ bày mưu giúp bạn. Nhưng bây giờ, anh phải mau xem vợ thế nào. Cô vợ nghe anh nói em ở yên đó, đúng thật đứng không nhúc nhích. Cô giống như một đứa ngốc, đứng bên ngoài nhà vệ sinh, giấy hướng dẫn đã bị cô nhàu muốn nát.
Tại sao hai vạch lại mang thai TT?
Hạ Kỳ Sâm tới, nhìn thấy cô vợ yên lặng đứng trong góc tường, giống như là làm gì sai rồi chịu phạt.
“Uyển Uyển.”
Nghe được tông giọng quen thuộc, Trần Uyển Ước từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy đầu sỏ phạm tội, cái miệng nhỏ của cô nhếch lên, tức giận đấm anh hai đấm. Mặc dù không có ích gì.
Hạ Kỳ Sâm giữ tay cô lại, không nén được nụ cười, “Em có thai thật à?”
“Ừ TT.”
Mặc dù cổ tay bị anh cầm lấy rồi, Trần Uyển Ước vẫn chậm rãi ngồi xuống, dáng ngồi như một đứa con nít đang ăn vạ, “Nhưng em không muốn có con.”
Triệu chứng lo âu khi mang thai, có thể hiểu.
“Chưa chắc chắn mà Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm kéo cô đứng lên, nửa nâng nửa đè ở trên tường, để cô nhìn mình, “Em nói muốn có con mà đúng không?”
“Em chỉ nói vậy thôi.” Trần Uyển Ước cúi đầu, “Không ngờ lại có nhanh vậy.”
Lúc nhìn thấy hai vạch kẻ, đầu óc cô choáng váng, hơn nữa còn thét ra hai tiếng kêu nhỏ, tự gạt mình là nhìn nhầm thôi. Nhưng thực tế, lúc nếm được vị chua và cảm giác dạ dày muốn nôn, trong tiềm thức cô đã có tính toán sẵn.
Vào khoảnh khắc đó, hàng ngàn suy nghĩ cùng ùa ra, rối như một mớ bòng bông. Bàn tay Hạ Kỳ Sâm nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, an ủi, “Chúng ta đi kiểm tra đã nhé?”
Dưới cái nhìn của anh, Trần Uyển Ước chậm rãi gật đầu, “Ừm.”
Lúc chuẩn bị đi, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, dừng lại, “Vậy anh có thể đồng ý trước ba chuyện không?”
“Em nói đi.”
“Thứ nhất, chăm con.”
“Ừ.”
“Thứ hai, không được hung dữ với em.”
“Được.”
“Thứ ba, em có thể mặc mỏng hơn không?”
Hạ Kỳ Sâm không trả lời.
Trần Uyển Ước nói câu không liên quan: “Bây giờ cũng không còn lạnh lắm, em mặc đồ cứ như chim cánh cụt vậy.”
Mấy mùa đông trước cô toàn chỉ mặc độc một cái áo mỏng, một cái áo khoác lại thêm đôi giày ống cao là ra ngoài ngay. Bây giờ bị anh trông chừng như con nít.
“Uyển Uyển.” Người đàn ông nghiêm túc nói, “Nếu em muốn mặc ít thì chúng ta về nhà từ từ cởi, muốn cởi bao nhiêu anh đều giúp em.”
“…”
“Nhưng ở bên ngoài em phải mặc đàng hoàng cho anh.”
Vừa nói, Hạ Kỳ Sâm vừa gài nút áo choàng dài giúp cô, gài đến tận nút trên nhất, sau đó quấn một cái khăn quàng, thắt một nút thắt đầy mùi thẳng nam, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt đang tức giận của cô, “Ngoan, đi bệnh viện nào.”