Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 31




Cho dù ở đâu cũng không thiếu người tốt, mấy người ngồi hàng ghế VIP vẫn không bỏ được thói quen hóng chuyện. Người đẹp bị uất ức, cánh đàn ông sao bỏ qua được.

Một đống lời chỉ trích ùa tới, Hạ Kỳ Sâm chỉ vòng tay qua eo, kéo cô vào trong ngực. Bị mọi người hiểu lầm là hai người không biết giữ ý tứ nơi công cộng còn đỡ hơn là bị hiểu lầm rằng anh ăn hiếp vợ.

Vành mắt cô vẫn còn đỏ, con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh, trên hàng lông mi còn vài giọt nước mắt đọng lại. Nói rằng khóc cũng không đúng lắm, cô chỉ mủi lòng rớt vài giọt thôi. Thấy người khác hiểu lầm, cô không định giải thích, vùi trong lòng anh, lông mi rũ xuống, dáng vẻ như bị ăn hiếp.

Tiếng chỉ trích nhiều, Hạ Kỳ Sâm không thể không nhíu mày hỏi cô vợ nhỏ: “Em thật lòng thấy có lỗi với anh đúng không?”

Trần Uyển Ước: “Ừ…”

Hạ Kỳ Sâm: “Vậy chúng ta về nhà từ từ nói, khóc thế này người ta cười cho đấy.”

“Không sao.” Trần Uyển Ước: “Bọn họ cười anh mà.”

“…”

Hạ Kỳ Sâm bắt đầu nghi ngờ không biết vừa rồi cô khóc thật hay giả, cô xin lỗi là có phải vì tự thấy có lỗi hay không. Giây trước vừa nói cảm thấy áy náy vì ít quan tâm tới anh, giây sau đã lập tức lấn át, chọc ghẹo anh.

“Ngoan nào, Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm dùng sự kiên nhẫn ít ỏi còn lại, nhỏ giọng dụ dỗ, “Giữ sức đi em, để lên giường rồi khóc tiếp.”

“…”

Cô ngơ ra, sau mấy giây sợ run thì nhanh nhẹn bắn xa khỏi ngực anh. Nếu chó cỏ lên cơn thật, sao cô dám không khép nép chứ!

Trước đó, cái tên cầm thú này còn chọc cô khóc không chỉ 1 lần, dùng giọng nỉ non thì thào bên tai cô. Uyển Uyển, tiếng khóc của em thật khiến người ta… muốn ngừng cũng không được. Buổi tối đó cô khóc không ít. Mệt khóc, đau khóc, khó chịu khóc, dĩ nhiên không hề khóc thoải mái như anh nói, tuyệt đối không có.

Nhìn thấy được ánh mắt người đàn ông, Trần Uyển Ước không ngồi chờ chết, trước cái nhìn soi mói của đám người đứng xem, cô uất ức kêu một câu: “Chồng thân yêu, anh đừng tức giận mà.”

Dừng một chút, cô lại nhỏ tiếng nói: “Em đút anh ăn nho được không?”

Vừa nói vừa cầm lên dĩa nho xanh xanh, nghiêm túc đưa tới bên miệng anh. Cứ như vậy, cô tự hóa trang cho mình thành cô bạn gái bị ăn hiếp nhưng vẫn dịu dàng quan tâm, còn Hạ Kỳ Sâm chính là người bạn trai xấu tính.

Tâm tình của cô vợ nhỏ thay đổi ngay, vừa rồi còn khóc khổ sở như đưa đám, giống như người ta thiếu cô tám trăm ngàn vạn, bây giờ thì lại cười rực rỡ như mùa xuân, đôi mắt cong cong, con ngươi nâu đen phát sáng, sự tủi thân khi nãy đã bay biến.

Biết rõ anh không thích ăn nho còn đút. Nếu Hạ Kỳ Sâm chịu nghe lời thì anh sẽ trúng kế của cô, người khác sẽ nhìn anh như nhìn người bạn trai xấu tính.

“Nào, há miệng ra nào….” Trần Uyển Ước giựt dây, tự mình há miệng trước.

Hạ Kỳ Sâm học theo dáng vẻ của cô, lớp vỏ của trái nho vừa đụng vào môi thì đột nhiên biến mất, trái nho đã bị lấy về. Trần Uyển Ước vừa bỏ nho vào miệng mình vừa cười đùa: “Ủa, anh tưởng là em muốn đút anh thật à?”

Nụ cười này còn rực rỡ hơn khi nãy. Ánh mắt Hạ Kỳ Sâm khẽ chuyển động, “Uyển Uyển.”

Trần Uyển Ước lại cầm thêm một trái nho lên nữa, “Được rồi được rồi, thấy anh tội nghiệp thế, em cũng đút anh một trái, há miệng nào….”

Trái nho thứ hai lại đưa tới bên miệng anh, chờ đợi người đàn ông ăn vào. Nhưng cũng giống khi nãy, lúc Hạ Kỳ Sâm hơi hé miệng, cô lại lấy về, bỏ trái nho vào miệng mình. Cô vui vẻ: “Lại bị lừa rồi, chồng à, anh ngốc quá.”

Hạ Kỳ Sâm: “Lại lần nữa.”

Nghe anh khiêu chiến, Trần Uyển Ước không sợ hãi chút nào: “OK, lần này em sẽ không gạt anh nữa.”

Vừa nói vừa cầm trái nho thứ ba lên. Lần này, Trần Uyển Ước không cười, rất nghiêm túc đưa nho đến trước mặt anh, “Nào, há miệng.”

Lớp vỏ ngoài của trái nho lại đụng phải cánh môi người đàn ông. Thấy anh sắp ăn mất, Trần Uyển Ước lần nữa rụt tay về nhanh như chớp, cô cười đến nỗi không còn sức. Người này sao lại ngốc thế. Bị lừa một lần, hai lần thì thôi, lần thứ ba anh vẫn còn tin. Bây giờ tổng tài ai cũng không có đầu óc à? Tự chơi vui, Trần Uyển Ước hưng phấn lại gần anh, “Chồng, anh ngốc à? Rõ ràng em đang lừa anh mà, sao anh còn tin em?”

Hạ Kỳ Sâm: “Em chơi vui lắm đúng không?”

Trần Uyển Ước: “Hửm… ?”

Anh tỉnh bơ: “Vui là được.”

Nụ cười của cô cứng đờ. Rõ ràng là cô trêu anh mà, thoắt một cái sao anh lại thành người đùa bỡn cô rồi?

*****

Vài phút trước khi buổi biểu diễn kết thúc, Giang Yểu còn ở sau sân khấu. Trần Uyển Ước tạm thời phải dẫn cô đi trước, cô cần sắp xếp chỗ ở cho Giang Yểu. Nếu như Giang Yểu là con trai, Trần Uyển Ước đã không cần lo lắng nhiều như vầy.

Để một cô gái yếu đuối ở bên ngoài cô không yên lòng, huống chi nhà họ Giang còn đang gấp gáp, ai biết bọn họ có lại làm gì cô bé nữa không. Rất lâu trước đây, Trần Uyển Ước đã biết vị trí của Giang Yểu trong nhà không bằng Giang Mạn Nhu.

Trong mắt bọn họ, Giang Yểu là người kỳ quái, tính cách, niềm đam mê khác hẳn mọi người, thích đổ cổ mà lạ, cô bé làm chuyện gì cũng bị mọi người coi là không hợp lẽ thường.

Trước khi đi đón người, Trần Uyển Ước phải tới phòng vệ sinh. Khi nãy lúc lột nho, tay dính mật, nhớp nhúa. Cô khom người dùng nước rửa trôi, lấy khăn giấy từ túi xách ra chuẩn bị lau chùi, một tấm hình cũng theo đó rơi xuống đất.

Trần Uyển Ước cúi người nhặt lên, ánh mắt nhìn tấm hình rất lâu không dời đi. Cô không biết tại sao mình lại luôn giữ bức ảnh mà ông nội Hạ cho trong túi xách. Có lẽ do không có chỗ để giấu, để ở nhà có thể bị người giúp việc tìm thấy lúc quét dọn. Cô không muốn cho Hạ Kỳ Sâm biết mình đã xem tấm hình này. Mặc dù anh biết thì vẫn không có gì khác.

Nếu như cô lấy tấm hình ra hỏi có phải anh đã yêu cô từ sớm không, anh nhất định sẽ cười cô tự luyến. Lúc trước Hạ Kỳ Sâm có hỏi, cô không muốn anh biết chuyện mỗi ngày cô đều bị thương ở chân là không hy vọng anh lo lắng hay vì nguyên nhân khác.

Trần Uyển Ước biết mình gạt anh, không chỉ không muốn để anh lo lắng. Trần Uyển Ước còn không muốn đối mặt, vì cô không thể đáp trả cho anh sự lo lắng anh dành cho cô.

Cất tấm hình đi, Trần Uyển Ước chuẩn bị ra ngoài thì nhìn thấy Giang Mạn Nhu đang đi ra từ buồng vệ sinh khác. Giang Mạn Nhu chưa thay đồ diễn, không biết vừa ở đâu khóc lóc om sòm, nhìn vừa bẩn vừa loạn.

Bắt đầu dần khôi phục lý trí, cô ta dùng tay vốc lấy một vốc nước rửa mặt, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy bóng cô phản chiếu trong gương. Cô ta kinh ngạc mấy giây, sau đó lập tức xoay người, cuồng loạn hét: “Trần Uyển Ước ——! ! !”

Giang Mạn Nhu kéo vai Trần Uyển Ước lại, “Cô đúng là độc ác không ngờ, đẩy gia đình tôi xuống địa ngục chưa đủ, cô còn dùng loại thủ đoạn hèn hạ này hại tôi. Thế có phù hợp với tác phong thanh cao tự xưng của cô không hả?”

“Ồ? Nếu cô biết tôi cao ngạo như thế thì chắc cũng hiểu tôi sẽ dùng hèn hạ trị hèn hạ chứ nhỉ?” Trần Uyển Ước khinh thường, “Cũng phải nói, cô đã tự dẫm phải cứ* của mình rồi.”

“Tôi chỉ mua chuộc người khác cho cô uống thuốc tiêu chảy, còn cô thì sao? Cô cho tôi uống cái gì?” Giang Mạn Nhu hận đến mức cắn răng nghiến lợi, “Sai người đem thuốc kích thích thần kinh hại tôi, là phạm pháp đấy. Cô lấy thứ đó từ đâu?”

“Thuốc kích thích thần kinh gì chứ?”

“Hừ, đã đến nước này rồi thì cô cũng không cần giả bộ nữa đâu, cô dám thừa nhận rằng cô không bỏ thuốc đó vào nước để Giai Giai cho tôi uống không? Nếu như không phải vì cô hãm hại, sao tôi có thể bị dè bỉu như thế này chứ? Chuyện này tương đương với việc chôn vùi sự nghiệp cả đời của tôi đó cô biết không?”

Giang Mạn Nhu nói nửa câu sau rất dễ hiểu, Trần Uyển Ước cũng biết hôm nay cô ta làm gì trên sân khấu, nhục mạ người hâm mộ đã làm toàn bộ những chiêu trò, nỗ lực của cô ta sụp đổ hoàn toàn. Không cần người khác đạp một cước, bản thân mình đã tự hủy diệt, ai có thể ngu như cô ta chứ?

Nhưng Trần Uyển Ước không hiểu nửa câu đầu cô ta nói gì. Cô bảo Giai Giai đem chai nước y nguyên về đưa cho Giang Mạn Nhu. Cũng không bỏ thêm gì khác. Giang Mạn Nhu nói cô ta bỏ thuốc tiêu chảy vào chai, như vậy Giai Giai phải đưa cái chai có chứa đúng loại thuốc đó, sao lại có loại khác?

Chẳng lẽ… Giai Giai tự bỏ thêm?

Không thể nào.

Trần Uyển Ước lơ đãng suy nghĩ, vai áo bị Giang Mạn Nhu kéo sắp nhăn nhúm. Cô không vui cau mày, giơ tay đẩy cô ta ra, lạnh giọng: “Giang Mạn Nhu, cô còn giả bộ à, tất cả là do cô nên mới xảy ra chuyện thế này.”

Trần Uyển Ước không biết cô ta đang nói gì. Giai Giai không thể nào làm chuyện đó. Mọi người đều nói cô ấy nhát gan, thường xuyên bị bỏ rơi, dám lấy can đảm giúp Giang Mạn Nhu là vì bị tiền mê muội, cô ấy nào dám giúp Trần Uyển Ước, trong khi giúp cô cũng có ích lợi gì?

Giang Mạn Nhu lúc này kích động, không nghĩ nhiều như vậy. Cô ta bị đẩy ra vẫn không bỏ qua, nhào qua phía Trần Uyển Ước, quấn chặt lấy cô.

Hai người đều không yếu, đánh nhau không biết ai thắng ai thua, hơn nữa Giang Mạn Nhu còn vừa uống thuốc, cô ta giống như một người điên, hai người lôi lôi kéo kéo một lúc lâu.

“Là do cô hại tôi.” Mắt cô ta đỏ bừng, nghiến răng kêu ken két.

Thấy cô ta như thế, Trần Uyển Ước cũng không cần ôn hòa đứng nói chuyện nữa. Lúc Giang Mạn Nhu chuẩn bị đưa tay ra nắm lấy tóc cô, Trần Uyển Ước đã bóp lấy phía dưới cánh tay cô ta, đẩy xuống đất. Làm xong cô xoay người bỏ đi.

Giang Mạn Nhu bị như ngày hôm nay là đáng đời. Nhưng điều khiến người ta nghi ngờ là, rốt cuộc Giai Giai đã làm gì khiến Giang Mạn Nhu biến thành như vậy.

Trong phòng nghỉ, mấy người tụ năm tụ ba. Màn biểu diễn rất thuận lợi, là một sự khởi đầu tốt đẹp, các cô ấy rất hưng phấn. Hơn nữa tai nạn của Giang Mạn Nhu trên sân khấu là đề tài hấp dẫn, đáng đưa ra thảo luận. Trần Uyển Ước đi vào, câu đầu tiên hỏi là: “Giai Giai đâu rồi?”

Quét mắt nhìn xung quanh, không có bóng Giai Giai ở đó. Mọi người chỉ nhìn nhau, rối rít lắc đầu: “Không thấy ạ.”

Trần Uyển Ước bắt đầu hoài nghi, nếu Giai Giai nghe theo lời cô mà đi trả đũa chắc chắn sẽ lại đòi thưởng chứ không đi liền. Trừ phi người này căn bản có mục đích khác. Nhưng mà mục đích khác của Giai Giai là gì? Hại Giang Mạn Nhu à? Nhìn từ góc độ khác, nếu sau lưng Giai Giai có người xúi giục, vậy mục đích của người kia có lẽ là nhằm vào Giang Mạn Nhu.

Trần Uyển Ước xoa trán, không nghĩ ra kết quả. Mặc dù kỳ lạ nhưng cô vẫn nên tập trung vào những chuyện khác thì hơn.

Ví dụ như bàn bạc với Chu Tứ, nhờ cậu ta sắp xếp chỗ ở cho Giang Yểu. Tối nay có thể để em ấy ở khách sạn, nhưng không thể ở đó mãi được. Trần Uyển Ước nhìn cô gái đang ngồi trên ghế trang điểm chơi máy tính bảng, dù nhìn nghiêng hay nhìn thẳng thì đều giống như trẻ con, trong ngực còn ôm một con búp bê.

“Chị.” Giang Yểu đột nhiên quay đầu, cười nói, “Em đang phát trực tiếp, chị chờ em năm phút được không?”

“Được.”

Nghe nói cô đang livestream, Trần Uyển Ước tò mò đi qua nhìn thử.

Cô biết Giang Yểu đã tự học cách kiếm tiền từ rất lâu. Từng món phụ kiện kèm theo bộ váy trên người cô ấy đều tốn mấy ngàn hoặc hơn, mà số tiền này đều do tự Giang Yểu kiếm được. Nhà họ Giang không cho cô bé tiền, ông cậu Giang và vợ nghĩ công việc của Giang Yểu không chính đáng, cho dù có tiền cũng không cho cô bé.

Giang Yểu nhờ vào vẻ ngoài, trở thành một chị gái đáng yêu trên mạng, giọng nói mềm mại ngọt ngào làm con trai đổ rầm rầm. Hiệu quả của buổi livestream cũng khá tốt, chỉ có điều hơi khác lạ. Giọng nói của cô mềm mại, nhưng khi truyền qua cho người xem thì lại có vẻ con nít.

Livestream kết thúc, Trần Uyển Ước thuận miệng hỏi: “Sao em thay đổi được giọng nói thế, nghe cứ như giọng trẻ con.”

“Em dùng phần mềm biến đổi giọng.” Giang Yểu giải thích, “Còn có thể chuyển giọng nam thành giọng nữ nữa.”

Trần Uyển Ước kinh ngạc: “Có thể làm được luôn à?”

Hai cô gái chỉ kém nhau vài tuổi nhưng Trần Uyển Ước đã cảm giác được sự khác nhau rõ rệt, cô thì lại nghĩ rằng chỉ có con nít mới chơi trò này.

Trời không còn sớm, Trần Uyển Ước chuẩn bị dẫn Giang Yểu đi tới khách sạn ở tạm. Cô không hỏi Hạ Kỳ Sâm rằng mình có thể dẫn Giang Yểu về nhà hay không, không phải cảm thấy anh sẽ không đồng ý mà là không muốn mất công. Cô luôn cảm giác vì mình mà anh đồng ý nhiều chuyện, ít phiền anh một chút thì tốt hơn.

Trần Uyển Ước định lái xe đưa Giang Yểu đi, không ngờ Hạ Kỳ Sâm đã lái xe đến đón cô. Nhìn thấy anh, Giang Yểu lễ phép nói một câu chào anh rể. Hạ Kỳ Sâm nghe nói cô định đưa Giang Yểu tới khách sạn, anh không nói quá nhiều, chỉ dựa theo địa chỉ cô đưa đi tới đó.

Đến chỗ, Trần Uyển Ước bảo anh ngồi trong xe chờ còn mình đi giúp Giang Yểu thuê phòng. Đã lớn rồi còn bắt chị họ chăm lo từng tí. Hạ Kỳ Sâm không nói ra suy nghĩ của mình, anh châm thuốc, chờ cô trở lại.

“Một mình em ở khách sạn phải cẩn thận, không được mở cửa cho người lạ…”

Trên đường đi, Trần Uyển Ước tỉ mỉ dặn dò. Giang Yểu gật đầu.

Hai người tới một khách sạn, phía sau là phố ẩn thực. Có lẽ do mùi thơm bốc lên đậm đà, Giang Yểu đi được mấy bước thì bụng ọc ọc kêu.

“Em chưa ăn cơm hả?” Trần Uyển Ước hỏi, “Vậy có muốn ăn cái gì không?”

Giang Yểu gật đầu, “Em còn muốn uống trà sữa.”

Trần Uyển Ước định ra phố thức ăn mua vài món cho Giang Yểu đem vào khách sạn, ra tới nơi mới phát hiện rất đông người, chỗ nào cũng phải xếp hàng. Trần Uyển Ước không quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây. Suy nghĩ một lúc, hai người quyết định tách ra xếp hàng đi mua.

“Em qua bên kia xem coi mình muốn ăn cái gì, xếp hàng rồi mua.” Trần Uyển Ước kiên nhẫn nói với Giang Yểu, “Chị giúp em xếp hàng mua trà sữa, được chứ?”

Giang Yểu nghe lời gật đầu.

Trà sữa mà, con gái ai cũng thích. Người xếp hàng ngoài tiệm trà sữa không ít, Trần Uyển Ước chờ một lúc lâu mới tới lượt cô. Nhìn tờ menu hoa cả mắt, cuối cùng gọi một ly trà sữa và một ly trà chanh không đường. Trà chanh được làm xong trước, lúc này, Giang Yểu xách túi thức ăn đi tới, “Chị, chị thích ăn mực không?”

“Chị không ăn đâu.” Trần Uyển Ước vội vàng từ chối, cô không thể ăn đồ nhiều dầu nhiều muối. Cô chỉ có thể miễn cưỡng uống mấy hớp trà chanh.

Rõ ràng nói với nhân viên là không đường, không hiểu sao Trần Uyển Ước lại nếm được vị ngọt. Cô dứt khoát không uống nữa. Thấy Trần Uyển Ước không uống nữa, Giang Yểu tò mò hỏi: “Sao thế chị?”

“Chị…” Trần Uyển Ước lắc trà chanh, “Hơi khó chịu nên không muốn uống nữa.”

“Có phải trà bị gì không?” Giang Yểu lo lắng nhìn cô, chủ động tới đỡ, “Chị không sao chứ, chị ngồi xuống trước đi.”

Tiếng Giang Yểu đủ lớn để những người trong tiệm và khách đang xếp hàng nghe thấy.

Vệ sinh an toàn thực phẩm là một vấn đề đáng chú ý của xã hội. Không ai muốn ăn hoặc uống trúng đồ bậy bạ. Có khách hàng sắp đến lượt, nghe vậy thì bỏ đi thẳng. Cũng có người lớn tiếng chất vấn nhân viên tiệm: “Nguyên liệu làm trà sữa ở tiệm mấy người có đảm bảo không vậy?”

Nhân viên trong tiệm chỉ là người làm công, cười xòa nói: “Đảm bảo ạ.”

“Vậy sao có người uống đau bụng?”

“Cái này… Có lẽ dạ dày cô gái kia không tốt.”

Thái độ nhân viên khá lịch sự nhưng bà chủ tiệm ở đằng sau thì không như vậy. Bà ta khinh thường liếc mắt nhìn Trần Uyển Ước đang ngồi trên ghế, “Dạ dày có bị gì đâu, cô ta làm bộ ấy mà.”

Nghe vậy, Trần Uyển Ước hơi nhíu mày. Không đợi Giang Yểu phản bác, Trần Uyển Ước đã cầm ly trà chanh đi thẳng qua đó, ôn hòa nói: “Bà chủ, phiền bà nói lại câu bà vừa nói.”

Bà chủ làm bộ móng tay đính đá vừa dày vừa nặng, lớp makeup đậm không che được một đống nếp nhăn trên khóe mắt, nghe cô nói thì khinh thường liếc mắt, “Được rồi, đừng tưởng tôi không biết cô tới làm gì. Cô đang giả vờ chứ gì?”

Vừa nói vừa cầm tờ một trăm đưa tới, “Cầm đi đi.”

Trần Uyển Ước lạnh lùng: “Bà bị điên à?”

“Ồi, chê ít sao?” Bà chủ dừng một chút, nhìn khách đang sốt ruột đứng xếp hàng, “Mọi người đừng hoảng hốt, việc nhỏ ấy mà. Đâu phải lần đầu tiên tôi gặp người giả vờ ăn vạ đâu.”

Những khách cũ nghi ngờ: “Giả vờ ăn vạ?”

“Thường hay có một số người nghèo đói không có tiền, uống trà sữa xong nói mình đau bụng, tới tiệm chúng tôi giả vờ.” Bà chủ nói năng hùng hồn, “Tôi không muốn phiền phức, hay lấy tiền ra giải quyết. Gặp mà là người khác ấy hả, họ tố cáo cô tội phỉ báng, lên đồn cho tỉnh ra.”

Bàn tay bà ta đè tờ tiền xuống, tiếp tục nói.

“Nguyên liệu làm trà sữa của tiệm được chọn lựa kĩ càng, không xài đồ quá hạn, uống có thể bị gì chứ. Mọi người yên tâm đi.”

Chỉ ngắn ngủi mấy câu, Trần Uyển Ước đã nhìn ra đầu óc người này bị lừa đá mất tiêu. Ngay trước mặt hàng tá khách hàng, bà ta chủ động tiết lộ vài thông tin. Thứ nhất, thường xuyên có người uống trà sữa tiệm này bị đau bụng. Thứ hai, nếu người nghèo tới đây giả bị đau bụng, mỗi người sẽ cầm một trăm tệ ra về. Làm ăn thế này là chê tiền kiếm ra nhiều quá, không có chỗ xài à?

Trần Uyển Ước thong thả đặt ly lên quầy, “Đầu tiên, tôi chưa nói mình uống trà sữa ở tiệm này bị đau bụng. Thứ hai, theo lời bà nói, tôi nghi ngờ tiệm của bà không đạt chuẩn vệ sinh, muốn đi vào xem thử.”

“Ây ây ây… Cô tưởng cô là ai?” Bà chủ xuy xuy, “Giả vờ bị đau bụng thì cứ nói thẳng, lượn qua lượn lại làm gì.”

“Bà vừa nói có nhiều người bị đau bụng tới đây, sao không nghĩ là trà sữa của tiệm có vấn đề mà lại nghĩ là họ giả vờ?”

Trần Uyển Ước ném cái vấn đề này ra, khách hàng cũng bị cuốn vào suy luận. Có lý. Một người giả vờ cũng bình thường, hai người cũng bình thường, nhưng tám người mười người nói thì không còn bình thường nữa.

“Tôi đã nói là trà sữa tiệm này không có vấn đề.” Bị nghi ngờ, bà chủ thẹn quá hóa giận, “Nếu bọn họ không phải giả vờ thì sao lại cầm tiền của tôi bỏ đi?”

“Bởi vì đó là tiền mà, tặng không thì ai mà không lấy?”

Hai bên đều có lý lẽ riêng, tranh chấp một hồi. Trần Uyển Ước từ đầu đến cuối đều bình tĩnh. Sự hùng hồn của bà chủ đã biến đi đâu hết, nhiều khách hàng thế này, bà ta không dễ giải thích.

Lúc này, cửa dành cho nhân viên bị mở ra, ông chủ mập mạp chạy tới, nhìn thấy Trần Uyển Ước thì nói xin lỗi trước.

“Xin lỗi cô gái.” Thái độ ông chủ chân thành, “Tính vợ tôi như thế, mong cô đừng để ý.”

Ông chủ ra sàn, Trần Uyển Ước mím môi, nụ cười rất tự nhiên, “Chào ông chủ.”

Không biết tại sao khi nghe cô gọi thế này, ông ta lại chột dạ. Ông chủ vừa xin lỗi vừa cầm ly trà chanh trên bàn lên, chuẩn bị đi vứt thì đột nhiên thấy phía trên có một tờ giấy.

“Cái gì đây?”

Nghe vậy, Trần Uyển Ước và Giang Yểu cùng nhìn qua. Trong tay ông chủ có một tờ giấy, trên đó chỉ viết duy nhất một chữ “Y”. Tờ giấy hình như là dính vào ly trà, bị ông chủ cầm lên.

Đôi chân mày của cô nhíu lại, vẻ mặt không bình thản như khi nãy nữa nhưng cũng không có biểu cảm gì quá trớn. Cô thấy ông chủ vo tờ giấy lại, ném nó và cái ly vào thùng rác.

“Xin lỗi cô gái, nhân viên tiệm có lẽ làm ly trà chanh quá nhiều đá.” Ông chủ cúi đầu, thật lòng nói, “Thế nên cô uống thấy khó chịu, hay là để tôi làm một ly trà ấm ấm cho cô nhé?”

Ông chủ nói thế này thành khẩn hơn nhiều so với cách quăng một trăm tệ ra của bà chủ. Tiệm trà sữa này làm ăn được là nhờ ông chủ khéo léo. Tiệm này mà trông cậy vào bà vợ không có đầu óc thì chỉ bán một tuần là dẹp.

May là ông chủ có tâm duy trì cửa tiệm, thế nhưng bà chủ vẫn không bỏ qua. Bà ta nghe nói chồng làm lại ly trà mới cho cô thì cáu gắt, “Tại sao ông phải làm ly trà mới cho cô ta? Loại người giả vờ này đưa tiền là xong.”

Nói xong lại cầm tờ một trăm tệ lên. Thấy Trần Uyển Ước và Giang Yểu bên cạnh không định lấy, bà ta nghĩ hai người chê ít, mắng mấy câu rồi lại lấy chìa khóa ra mở tủ, cầm mấy tờ tiền đỏ đỏ khác ra.

“Cầm tiền rồi thì lần sau đừng có mà xuất hiện trước mặt tôi.” Bà chủ cầm mấy tờ tiền đi thẳng tới trước mặt cô, trợn mắt lên, “Đồ làm giá, uống có một ly trà lạnh đã đau bụng, không biết ai cưng chiều cô quá tới cái dạng này nữa.”

Móng tay dài của bà ta nhắm thẳng vào mặt Trần Uyển Ước, sắp đụng vào mặt cô thì một bàn tay đàn ông đột nhiên từ trên trời hạ xuống, đẩy tay bà ta ra. Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tôi nuông chiều cô ấy đó, thì sao?”