Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 29




Bầu không khí trong xe đang vui vẻ, tông giọng lạnh lẽo của Từ Nam Chung cất lên làm không khí trầm xuống, ngón tay siết lấy lưng ghế nên trắng bệch, thậm chí còn đang run nhẹ.

Trần Uyển Ước ngồi ở ghế trước, chỉ có thể nhìn qua kính chiếu hậu mới phát hiện được vẻ khác thường của người ngồi sau. Cô không hiểu Từ Nam Chung nhiều lắm, chỉ dựa vào ấn tượng lần đầu rồi đánh giá anh là một người bạc tình. Người này đột nhiên phản ứng mãnh liệt khiến cô hoảng sợ.

Không nghe thấy Từ Nam Chung nói gì, Trần Uyển Ước nhìn người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Thu Đường thì sao?”

“Cậu ấy muốn tìm một cô gái cũng tên Thu Đường.” Hạ Kỳ Sâm thuận miệng trả lời, phát hiện vợ mình đang trầm mặc, không vui vẻ như khi nãy nữa, anh lên tiếng nhắc nhở người phía sau, “Cậu đừng có mà lộn xộn, hấp ta hấp tấp cứ như một đứa học sinh cấp 3.”

Hạ Kỳ Sâm mới nói bọn họ giống như học sinh cấp 3. Bây giờ trời đất luân hồi, người xấu phải nhận quả báo. Trong giọng nói của Từ Nam Chung lộ ra sự kìm nén và vội vàng: “Cô chắc chắn bạn cô tên Thu Đường?”

Xe đi qua giao lộ, quẹo cua, giảm tốc độ, trong xe, thời gian tựa như cũng chậm lại. Trong bầu không khí bị đè nén này, Hạ Kỳ Sâm là người bình thản nhất, bởi vì vợ mình bị hoảng sợ, anh không mặn không lạt lên tiếng châm chọc, “Cô ấy tên Thu Đường thì sao, trên đời này đâu thiếu người trùng tên.”

Hạ Kỳ Sâm không nói được lời hay ý đẹp, Từ Nam Chung chỉ có thể hỏi Trần Uyển Ước, thái độ khách sáo hơn nhiều: “Thu Đường là bạn của cô à?”

Chưa bao giờ thấy anh ta cúi đầu trước mặt ai, hôm trước khi gặp mặt Trần Uyển Ước thì khách sáo lạnh nhạt hôm nay hiếm có hạ mình, khiến người ta không phản ứng kịp.

Trần Uyển Ước do dự: “Tôi và cô ấy là bạn… Nhưng có lẽ cô ấy không phải là người anh tìm đâu.”

Từ Nam Chung hỏi: “Tại sao?”

Trần Uyển Ước khéo léo nói: “Cô ấy có con rồi.”

Sau khi câu này được nói ra, trong xe lại yên lặng. Có thể còn chưa từ bỏ ý định, Từ Nam Chung lại hỏi: “Cô có hình cô ấy không?”

Trần Uyển Ước lắc đầu: “Không có, cô ấy không thích chụp hình.”

“Vậy cô thử miêu tả xem cô ấy thế nào?”

“Cô ấy có hai con mắt, một cái miệng…”

Từ Nam Chung: “Còn đứa nhỏ?”

Trần Uyển Ước: “Cũng hai con mắt, một cái miệng.”

“…”

Từ Nam Chung phát hiện hai vợ chồng này không có thái độ thành tâm giúp đỡ, hỏi cái gì cũng trả lời cho qua. Từ Nam Chung dùng ánh mắt như nhìn người thiểu năng trí tuệ để nhìn người ngồi trước, giữa chân mày có nếp nhăn, “Cô không thể nói chi tiết hơn chút à?”

“Làm sao chi tiết được?” Hạ Kỳ Sâm chặn lời, dùng tông giọng thản nhiên, “Trên mặt không có gì đặc biệt thì chỉ có thể nói vậy thôi, làm như có đặc điểm khác ngoài mắt to miệng nhỏ thì cậu có thể đoán được người ta thế nào ngay à?”

Từ Nam Chung không để ý tới Hạ Kỳ Sâm, tiếp tục hỏi Trần Uyển Ước: “Cô vẽ ra thử xem.”

Trần Uyển Ước vẽ không đẹp lắm, cũng ráng làm theo yêu cầu của đối phương, tìm giấy và bút, nhớ thử xem Thu Đường thế nào rồi vẽ xuống. Sau khi vẽ xong, cô đưa tờ giấy cho anh ta.

Từ Nam Chung nhìn bức vẽ, cái cô Trần Uyển Ước này! Trên mặt cũng chỉ có hai con mắt, một cái miệng, lỗ mũi còn bị vẽ lệch. Vẽ cũng như không.

“Uyển Uyển, hay là em đưa phương thức liên lạc cho cậu ta đi.” Hạ Kỳ Sâm không châm chọc, “Người này không tới được sông Hoàng Hà* thì chưa từ bỏ ý định.”

* ý là Từ Nam Chung không nhận được kết quả mong muốn thì sẽ không bỏ cuộc

“Vậy cũng được.”

Trần Uyển Ước tìm Wechat của Thu Đường, chuẩn bị đưa cho Từ Nam Chung thì đột nhiên anh ta có điện thoại gọi tới. Không phải Trần Uyển Ước không muốn đưa, mà là Wechat của Thu Đường không có gì cả, avatar mặc định, trên tường chỉ có loe hoe vài cái hình phong cảnh, rất nhàm chán.

Ba phút nói chuyện điện thoại kết thúc, Từ Nam Chung nói: “Không cần nữa đâu.”

“Sao thế?”

Từ Nam Chung nói, “Mới vừa rồi bọn họ gọi điện thoại nói đã giúp tôi tìm được mấy người tên Thu Đường.”

Hạ Kỳ Sâm hỏi: “Vậy nên?”

Từ Nam Chung: “Bọn họ thuê phòng bao sẵn chờ tôi qua nhận mặt, cậu lái xe đưa tôi qua đó đi.”

Hạ Kỳ Sâm: “Thái độ nhờ vả thế à? Ông đây là tài xế của cậu chắc?”

Từ Nam Chung thản nhiên: “Cô Hạ, cô có muốn biết chuyện chồng cô thời mặc tả không?”

Không đợi Trần Uyển Ước trả lời “muốn”, Hạ Kỳ Sâm đã gằn ra mấy chữ: “Móa, cậu dai như chó già vậy, nói đi, địa chỉ ở đâu?”

Vì chút chuyện mà người này quấy rầy thời gian ăn cơm của hai vợ chồng, còn làm như bậc bề trên sai tới sai lui. Trước khi tới, Hạ Kỳ Sâm đã không ôm hy vọng, bảo mấy tên bạn lông bông đó tìm người, chẳng thà tự mình đi tìm còn hay hơn.

Phòng bao đặt ở Tương Đình, là nhà hàng kiểu Trung cao cấp nhất khu vực, dù không gọi hải sản thì vị chi mỗi ngưởi cũng phải trả 1000. Đám bạn xấu này kêu Từ Nam Chung qua chắc là để trả tiền.

Bọn họ qua đó, đúng thật như dự đoán, gặp mấy người “Thu Đường” cao thấp mập ốm, đều không phải là người Từ Nam Chung muốn tìm.

Anh ta không biểu cảm quét mắt nhìn mấy người “Thu Đường”, đặt câu hỏi cho đám anh em kia: “Mấy cậu có lòng tốt hay là đang muốn dạy dỗ tôi vậy.”

Đám người kia lập tức ồn ào: “Anh Nam, bọn em đều thật lòng thật dạ với anh mà, làm sao có thể dạy dỗ gì anh chứ.”

“Được.” Từ Nam Chung đi tới cạnh “Thu Đường”, từng bước từng bước sàng lọc, “Mấy cậu tìm nữ thì tôi cảm ơn, nhưng… thằng nào dắt một người nam tới đây? ? ?”

Vừa nói vừa lấy tay kéo một người đàn ông trắng trẻo sạch sẽ đi ra. Những người khác bật cười, cười xong rồi lại phát hiện khuôn mặt Từ Nam Chung có hơi đáng sợ, bắt đầu tụ năm tụ ba im lặng.

Một người để đầu trọc ra để giải thích: “Xin lỗi anh Nam, tụi em không biết người tên Thu Đường dáng dấp thế nào, chỉ cần đăng ký là tụi em cho gặp anh ngay.”

Đầu Trọc là người đầu tiên biết chuyện, anh ta lập tức truyền cho các anh em, các anh em lại hưng phấn mở công cuộc tìm kiếm trên diện rộng. Không biết tên nào ngu ngốc giúp Từ Nam Chung đăng bài rao vặt, chỉ cần trên thẻ căn cước tên Thu Đường thì có thể tới, cho nên nam nữ hỗn tạp. Có thể nói bọn họ có lòng tốt, cũng có thể nói là nhiệt tình cộng ngu dốt thành phá hoại.

Ngoài dự đoán, hôm nay Từ Nam Chung lại chẳng nổi đóa, anh ta chỉ khách sáo mời “Thu Đường” ra ngoài rồi thôi. Anh ta bình tĩnh im lặng thế này làm những người khác bị khớp, không thích ứng được.

Trong đám bạn thì chỉ có Hạ Kỳ Sâm biết tại sao Từ Nam Chung lại khác thường thế này. Là vì cái câu “bọn em không biết Thu Đường dáng dấp thế nào” làm Từ Nam Chung xúc động.

Là anh em tốt nhất của cậu ta, Hạ Kỳ Sâm cũng chưa từng gặp Thu Đường. Vì để người nhà không phát hiện, bọn họ vẫn luôn yêu đương thầm kính, Từ Nam Chung không dẫn bạn gái ra mắt bạn bè, chưa cho cô ấy bất kỳ danh phận nào.

Nhắc tới chuyện này, lòng Từ Nam Chung giống như vừa bị rạch một nhát. Đám người kia còn đang tiếp tục bày kế tìm người, Từ Nam Chung thờ ơ, yên lặng nghe, hai chân mày nhăn lại.

Thấy vậy, đầu trọc nhỏ giọng hỏi: “Anh Nam, nếu không anh nói sơ qua dáng vẻ của cô gái kia đi?”

Theo bản năng, Từ Nam Chung muốn trả lời, cô gái kia có hai con mắt, một cái miệng. Anh ta không biết nên miêu tả thế nào. Hèn gì Trần Uyển Ước lại miêu tả người ta như thế. Ngay cả chính anh cũng không tìm ra điểm đặc biệt.

“Tôi quên rồi.” Từ Nam Chung trả lời qua loa lấy lệ, sau đó đứng dậy, bỏ lại một câu, “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Từ Nam Chung vừa đi không bao lâu, điện thoại của Trần Uyển Ước đã rung lên. Nhìn thử, thì ra là Thu Đường gửi yêu cầu facetime trên Wechat.

Điện thoại được kết nối, video hiện ra bóng người, không phải Thu Đường mà là khuôn mặt tròn vo của Thu Tự. Đôi mắt cười của cô bé cong thành hình mặt trăng nhỏ, thân thiết chào hỏi.

“Cô Trần, con và mẹ sắp về nước rồi ạ.”

Trần Uyển Ước cười: “Ừm, tới lúc đó cô ra sân bay đón hai mẹ con nhé.”

“Cô Trần, con nhớ cô lắm, cô có nhớ con không?”

“Ừ, cô cũng nhớ con nửa.”

Ở đây ồn ào, Trần Uyển Ước không tiện nói nhiều, thân thiết hỏi vài câu sau đó cúp máy. Cô đặt điện thoại xuống, chuẩn bị cúi đầu ăn cơm thì phát hiện trong chén đều là thịt cá, tôm, cua đã lột sẵn; một chén nước nhỏ, trong đó là rau đang ngâm để bớt đi dầu và muối.

Cô không ăn đồ ăn quá nhiều chất béo, ăn rau cải là chính, bên ngoài dính dầu mỡ thì sẽ tráng qua nước cho trôi bớt, cái thói quen này không biết đã bị Hạ Kỳ Sâm chú ý từ lúc nào.

Trần Uyển Ước nhìn Hạ Kỳ Sâm, muốn nói gì đó nhưng đầu óc lại trống rỗng. Vừa rồi lúc cô gọi video, Hạ Kỳ Sâm đã giúp cô làm những việc này. Lựa xương cá, bóc vỏ tôm, Hạ Kỳ Sâm làm một cách tự nhiên, không hề vội vàng qua loa.

“Chậc chậc, anh Nam vừa đi là hai người khoe tình cảm liền.” Đầu Trọc nói nhiều làm mấy người anh em chuyển sự chú ý lên hai vợ chồng.

Trần Uyển Ước đỏ mặt, vội vàng ngăn cản anh, “Không cần đâu, để em tự làm.”

Anh như vậy càng khiến cô giống như một đứa trẻ con. Hạ Kỳ Sâm nói: “Không sao.”

Trần Uyển Ước: “Nhiều người nhìn ngại lắm.”

Hạ Kỳ Sâm: “Em có thể không coi bọn họ là người.”

Mọi người: “…”

Mọi người không bình thản được khi nghe anh nói câu này. Đây không phải chỉ là vấn đề “anh em và phụ nữ ai quan trọng hơn”, nó đã thăng cấp thành “có vợ, anh em không còn là người”.

Đầu Trọc khoanh hai tay trên bàn, quan sát hỏi: “Chị dâu, chị thấy chị và anh Sâm, ai là người đứng đầu trong nhà?”

Trần Uyển Ước ăn rất chậm, nghe vậy cô ăn càng chậm hơn, nuốt rồi mới trả lời: “Anh ấy là đàn ông, đương nhiên là chủ gia đình.”

Đầu trọc: “Cũng đúng, hôm trước anh Sâm kể tối nào chị cũng bưng nước giúp ảnh rửa chân, rất nghe lời ảnh.”

Trần Uyển Ước: “Vậy à?”

Cô nhìn về phía Hạ Kỳ Sâm, định cho anh chút mặt mũi với anh em, hùa theo nói: “Tôi thấy công việc của chồng quá mệt mỏi, giúp anh ấy thả lỏng một chút.”

Đầu Trọc: “Chị dâu bưng nước rửa chân thật à?”

Trần Uyển Ước: “Đúng vậy.”

Đầu Trọc: “Ui trời, em giỡn chơi chị thôi, anh Sâm chưa từng nói vậy bao giờ.”

Trần Uyển Ước ngạc nhiên. Cô nhìn mấy người bàn đối diện, cười gian nhìn bọn họ. Bọn họ đang thử thăm dò cô. Trần Uyển Ước phản ứng rất nhanh, tiếp tục mỉm cười: “Chưa nói không có nghĩa là chưa làm, hai ngày trước tôi còn bưng nước rửa chân cho anh ấy đấy. Anh nói đúng không?”

Câu trả lời thản nhiên của cô nằm ngoài dự đoán của mọi người, Hạ Kỳ Sâm trầm tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mấy giây, ừ một tiếng. Chuyện mà hai vợ chồng ăn ý nhất, không ai bằng là giả bộ tình cảm.

“Chị dâu tốt với anh Sâm thế chắc là hai người rất hiểu nhau nhỉ?” Đầu Trọc lại hỏi.

Trần Uyển Ước: “Đương nhiên.”

“Vậy em có thể hỏi chị mấy chuyện vợ chồng thông thường không?”

“Chuyện này…”

Trần Uyển Ước do dự. Đám bạn thân ai nấy lo này muốn hỏi câu gì cô đều đoán được, đơn giản muốn dò xét cô hiểu Hạ Kỳ Sâm như thế nào, xem thử hai người có tình cảm thật hay đang diễn.

Trần Uyển Ước muốn rút lui, bàn tay đặt dưới bàn lại bị Hạ Kỳ Sâm nắm lấy. Hạ Kỳ Sâm: “Không sao đâu, để bọn họ hỏi đi.”

Trần Uyển Ước nhỏ giọng trả lời: “Vậy nếu em trả lời sai thì làm sao?”

Hạ Kỳ Sâm: “Anh sẽ phụ họa theo, em nói gì anh nói đó.”

Giống như lần trước, Hạ Kỳ Sâm không thích ăn nho nhưng bởi vì là cô đưa nên anh lấy. Trần Uyển Ước dè dặt hỏi: “Chồng, anh sẽ trả lời theo à?”

Hạ Kỳ Sâm: “Ừ.”

Trần Uyển Ước: “Nếu bọn họ hỏi em anh thích mặc cái gì, em nói váy, anh sẽ mặc thật?”

Hạ Kỳ Sâm yên lặng. Anh nhặt được cô vợ ác độc này từ đâu vậy nè!

Cũng đỡ, đám bạn này hỏi những câu hỏi rất đơn giản, hai người thường làm gì, ăn cái gì, cô hiểu chồng bao nhiêu. Nhờ sự nhắc nhở lúc nhiều lúc ít của Hạ Kỳ Sâm, Trần Uyển Ước cơ bản có thể trả lời đúng. Sinh nhật chồng là ngày x tháng x âm lịch, không thích ăn ngọt, cao 1m87, mặc quần áo size xxl, vân vân….

Không may, có người hỏi cô thật: “Chị dâu, bình thường chị hay mua cho anh Sâm quần áo gì?”

Câu hỏi này cũng gần giống với câu Hạ Kỳ Sâm thích mặc cái gì. Chữ “váy” đang chạy lộn xộn trong đầu Trần Uyển Ước, cô rất muốn trêu chồng trước mặt đám bạn này, nhưng khi đang định trả lời, cô lại thấy ánh mắt thâm sâu của người đàn ông. Giống như anh muốn nói “em mà không trả lời đàng hoàng là đừng hy vọng buổi tối anh khách sáo với em”.

Cô không thể không sửa chữ “váy” thành “áo sơ mi trắng”. Bọn họ lại hỏi tiếp, Trần Uyển Ước không nhịn được nữa, muốn chạy thoát.

“Được rồi, chúng ta mà còn hỏi nữa là người ta nói mình nhiều chuyện.” Đầu Trọc đập vỏ quả hạch, hưng phấn hỏi, “Thôi thì hỏi nốt câu chủ chốt cuối cùng đi, chị dâu, chị thấy nửa đời sau của chị cái gì là quan trọng nhất?”

“Quan trọng nhất?”

“Chuyện quan trọng nhất đời người.” Đầu Trọc bổ sung, lại trêu Từ Nam Chung vừa vào, “Còn anh Nam thì sao, đối với anh cái gì quan trọng nhất?”

“Anh Nam khỏi trả lời, tụi em đều biết việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra Thu Đường.”

Mấy anh em tự nhận là mình hiểu cả. Từ Nam Chung thản nhiên phủ nhận: “Không phải.”

Bọn họ khẽ run, “Vậy thì là cái gì?”

Từ Nam Chung: “So với việc tìm được người, tôi hy vọng cô ấy sống bình yên hạnh phúc hơn.”

Anh ta vừa trả lời, mọi người yên lặng hẳn đi, lần đầu tiên không khí ngột ngạt như thế này.

“Được, chúng ta cũng mong cho việc đó thành sự thật.” Đầu Trọc cười nói rồi nhìn về phía Trần Uyển Ước, “Còn chị dâu thì sao?”

Nếu cậu ta hỏi người quan trọng nhất với cô là ai thì Trần Uyển Ước khó trả lời, nhưng chuyện quan trọng nhất thì dễ. Không đợi cô trả lời, Đầu Trọc đã đưa giấy và bút tới, “Đây đây, ngại thì chị có thể viết ra.”

Dừng một chút, cậu ta lại xé thêm giấy đưa cho Hạ Kỳ Sâm, “Anh Sâm cũng viết thử đi.”

Viết người hoặc chuyện quan trọng nhất sau này thì đơn giản, chưa được mấy giây cô đã viết xong, sau đó đưa bút cho Hạ Kỳ Sâm. Đầu Trọc cầm tờ giấy cô viết lên nhìn thử, “Chị dâu viết cái gì đây… ủa, nhảy?”

Trần Uyển Ước cười: “Đối với tôi đương nhiên là nhảy nhót, nhảy có đẹp không không quan trọng, có thể tiếp tục nhảy là được.”

Đầu Trọc nhìn về phía Hạ Kỳ Sâm: “Anh Sâm viết gì đó, để tụi em đoán thử xem?”

“Chuyện này mà cần phải đoán nữa à?” Trần Uyển Ước nói như thật, “Anh ấy hả, công việc là quan trọng nhất.”

“Phải không đó?”

Mọi người cũng đồng tình với ý kiến của Trần Uyển Ước, nhưng vẫn muốn xem Hạ Kỳ Sâm rốt cuộc viết cái gì. Nét mặt anh vẫn như bình thường, nhàn nhạt nói: “Câu hỏi nhàm chán.”

Mọi người nhìn tờ giấy của anh, phía trên trống trơn, không có chữ nào.

“Kỳ lạ.” Có người nhỏ giọng nói, “Em rõ ràng thấy anh Sâm có viết gì đó mà.”

Có thể là nhìn nhầm, mọi người đều không lăn tăn nữa.

Bữa trưa kết thúc, người thì đi bên này người thì đi bên kia, ai cũng bận rộn. Trần Uyển Ước đi theo Hạ Kỳ Sâm tính tiền, phát hiện quên lấy điện thoại nên vòng về.

Trong phòng bao, người phục vụ đang dọn chén dĩa, cô tìm được điện thoại, chuẩn bị đi thì nhìn thấy một tờ giấy bị vo tròn quăng dưới đất. Đây là tờ giấy viết câu trả lời của Hạ Kỳ Sâm. Quỷ thần xui khiến, Trần Uyển Ước đột nhiên ngồi xuống, nhặt nó lên. Phía trên có chữ. Lúc Hạ Kỳ Sâm cho mọi người xem, anh đã lật ngược tờ giấy lại nên mọi người tưởng anh không viết.

Mở tờ giấy nhăn nhúm ra, cô thấy rõ ba chữ “Trần Uyển Ước” trên đó. Cô ngây ra hồi lâu. Đối với anh, thứ quan trọng nhất không phải công việc mà là… cô?

Trần Uyển Ước định đem tờ giấy theo, suy nghĩ rồi lại thôi, ném nó vào thùng rác.

********

Ngồi lên xe, Trần Uyển Ước chưa thắt dây an toàn, cũng không nói gì, cô càng không biết Hạ Kỳ Sâm đang nói chuyện gì với mình.

Sau khi ngẩn người, Trần Uyển Ước đột nhiên nghiêng mình nhìn về phía người đàn ông, đầu óc mất kiểm soát, nhanh như chớp ôm lấy cổ anh, hôn một cái lên cằm của Hạ Kỳ Sâm sau đó buông ra. Hạ Kỳ Sâm sờ sờ nơi cô hôn lên, kinh ngạc hỏi: “Tự dưng lại đột nhiên hôn anh?”

Trần Uyển Ước học vẻ bá đạo, hùng hổ của anh, “Không có gì, em muốn hôn thì hôn thôi.”

******

Khoảng thời gian sau đó, lúc nào Trần Uyển Ước cũng bận rộn, một ngày thì vùi đầu ở phòng tập nửa ngày. Thời gian trôi qua đã quá lâu, cô cần phải học tập nhiều thứ, không thể lười biếng.

Các thành viên mới chưa quen với tiến độ, phải phối hợp với nhau trong một khoảng thời gian dài mới tạo ra được màn biểu diễn hoàn hảo. Trước khi ra sân khấu lớn trình diễn, Trần Uyển Ước đặt cho mình một mục tiêu nhỏ, phải tập luyện xong một bài múa đơn giản. Các thành viên mới cũng rất nghiêm túc, không chia bè phái lớn nhỏ, có người còn hỏi han Trần Uyển Ước.

“Chị Uyển Ước, chị nghỉ ngơi chút đi.”

“Chỉ một ngày mà chị đã nhảy hư bao nhiêu đôi giày rồi này.”

“Tiếp tục nhảy nữa bị thương thì làm sao?”

Trần Uyển Ước đáp lại bằng một nụ cười, tiếp tục tập luyện.

Buổi luyện tập hôm nay sắp kết thúc, chỉ có Trần Uyển Ước và loe hoe vài người còn ở lại, trên sàn là một đống giày lốm đốm vết máu. Trán cô chảy mồ hôi, mồ hôi lại làm tóc dính vào tai, gương mặt đỏ lên vì nóng.

Người cùng tập với cô không chịu nổi nữa, muốn nghỉ ngơi, định dọn dẹp một chút rồi về.

“Mọi người khoan hãy đi.” Một cô gái lấy điện thoại ra, “Chụp tấm hình đã rồi về.”

Vừa nói vừa chụp, “tách tách” hai tiếng, chụp ảnh mình qua gương. Cô gái lại chụp đôi giày nhảy thêm một tấm, đăng lên tường nhà, viết cảm nghĩ.

“Chúng ta không cần đăng đâu nhỉ.” Một người trêu ghẹo, “Người ta đăng để bạn trai xem, chúng ta đâu có bạn trai.”

“Đúng vậy, lần trước tôi có đăng một tấm, để chế độ chỉ cho crush xem, kết quả người ta không thèm quan tâm, tôi mất hết ý chí, chỉ đành xóa đi.”

Nói một hồi, đề tài chuyển lên người Trần Uyển Ước, mọi người hưng phấn kéo cô vào: “Chị Uyển Ước, mỗi lần chị tập luyện xong về nhà, chồng chị có đau lòng cho sự vất vả của chị không?”

Chuyện Trần Uyển Ước đã kết hôn không phải là bí mật, mọi người còn biết hai vợ chồng cô rất yêu thương nhau, thường xuyên thấy Hạ Kỳ Sâm lái xe tới đón cô. Xe cô cũng để dưới bãi đậu, mấy chiếc xe thể thao làm ai cũng hâm mộ.

“Đau lòng chứ.” Trần Uyển Ước thờ ơ nói, “Nhưng mà tôi sẽ không nói chồng biết.”

Mọi người đồng thanh: “Tại sao?”

Trần Uyển Ước thuận miệng nói: “Nói làm gì, anh ấy bận rộn, còn mất công lo lắng.”

“Sao có thể mất công lo lắng chứ?” Một cô gái than thở, “Gặp em là em không nhịn được đâu, em phải cho bạn trai em biết, anh ấy đau lòng thì sẽ mua túi xách cho em.”

Nhờ bọn họ nhắc nhở, Trần Uyển Ước nhớ lại chuyện cổ tay mình bị thương. Vết thương có xíu xiu thôi mà chó cỏ đã sốt sắng vậy rồi, nếu để anh biết chuyện mỗi ngày luyện tập chân cô đều chảy máu, chắc là Trần Uyển Ước sẽ bị anh nhốt trong nhà, không cho ra ngoài mất.

“Lần trước tôi chấm một cái túi xách đẹp lắm, tiếc là không mua nổi.”

“Cô nói cái túi hôm qua Giai Giai mang ấy hả, cái kia là hàng nhái đó.”

“Hàng nhái à? Cũng đúng, cô ta nghèo kiết xác, tiền đâu mà mua đồ hiệu chứ.”

“Người như vậy đúng thật là chó vuốt đuôi của Giang Mạn Nhu, người chị thân thiết của cô ta không có ở đây, thế mà bản tính ham danh lợi vẫn không thay đổi.”

Bên này nghị luận, chẳng biết có người tới từ lúc nào.

Vũ đoàn Vãn Nguyệt chưa tìm được biên đạo thay thế, Dung Kỳ vẫn là biên đạo. Vũ đoàn đang trong giai đoạn luyện tập căn bản, tạm thời không cần anh ta xuất hiện nhiều lắm.

Vậy cũng tốt, Trần Uyển Ước không biết làm sao nói chuyện với anh ta, hai người thời gian này nói chuyện với nhau không quá mười câu.

“Thời gian không còn sớm nữa.” Dung Kỳ thúc giục, “Uyển Ước, em về được rồi.”

“Còn mười phút nữa.” Trần Uyển Ước nhàn nhạt nói, “Mọi người về trước đi.”

Chỉ còn mười phút, bọn họ về trước thì không phải phép lắm, biên đạo cũng đang ở đây, thôi thì ôn lại bài tập hôm nay là được.

Ánh nắng chiều rọi xuyên qua khung cửa kính, rơi trên sàn nhà, chiếu ra ánh sáng đỏ ấm áp như màu trái quất, rọi lên người Trần Uyển Ước, tạo nên một cảnh tượng êm đềm đẹp đẽ.

Có thể do mệt mỏi, Trần Uyển Ước xoay tròn xong nhắm mắt lại, mơ màng có cảm giác sâu thẳm, não mất khống chế, chân rối loạn nhịp bước, bộp một tiếng ngã xuống sàn.

Cô té đã thành quen, không để trong lòng, chuẩn bị đứng dậy thì Dung Kỳ đi tới phụ một tay, cau mày nói: “Anh đã nói rồi, thể lực của em có hạn, em không chịu nghe. Có gì đâu mà gấp, chỉ cần một câu nói của em, anh có thể ở cạnh giúp đỡ em….”

Anh ta còn chưa đỡ Trần Uyển Ước dậy thì cổ áo đột nhiên bị nắm lấy, ngay sau đó bị xách lên như xách con gà con chó quăng qua một bên, đang chuẩn bị mắng chửi thì nhìn thấy người tới là Hạ Kỳ Sâm, Dung Kỳ nuốt lời chửi xuống bụng.

Hạ Kỳ Sâm đến, thật không ngờ. Trần Uyển Ước kinh ngạc nhìn người đàn ông đã đợi mình lâu ngoài cửa, “Sao anh tới đây?”

Theo lẽ thường, buổi chiều anh rất bận, sẽ không tới đón cô về nhà. Lần này đúng là ngoài ý muốn, Hạ Kỳ Sâm nhìn thấy người vợ mà mỗi ngày về đến nhà đều hoạt bát nhảy loạn xạ, hai chân cô giờ đây đã tróc da tróc vẩy, vết máu chưa kịp rửa, nhìn vô cùng thê thảm.

Bắt gặp ánh mắt của anh, theo bản năng cô giấu đôi chân chảy máu ra sau, người lại bị anh ôm ngang lên.

“Anh làm gì vậy….”

“Ôm em đi thay quần áo, về nhà, ăn cơm.” Dừng một chút, Hạ Kỳ Sâm lại quét ánh mắt nhìn Dung Kỳ vừa bị đẩy qua một bên, bổ sung hai chữ, “Ngủ.”

Trần Uyển Ước: “…”

Tự nhiên lại cảm thấy kiểu ghen của anh hơi ngây thơ.

Dung Kỳ bị khinh thường đã lâu, lần này không nhịn được nữa, đúng lúc nên bày ra khuôn mặt trà xanh điển hình, nói từng câu từng chữ: “Hạ tổng, anh đừng hiểu lầm, tôi và Uyển Ước chỉ là quan hệ hợp tác.”

Không giải thích còn đỡ, giải thích xong rồi còn thấy mờ ám hơn. Hạ Kỳ Sâm ôm Trần Uyển Ước tiếp tục bước đi, lúc đi ngang qua Dung Kỳ, anh nhắc nhở, “Cậu làm người đi.”

Dung Kỳ: “?”

Hạ Kỳ Sâm: “Đừng làm chó nữa.”

Dung Kỳ: “…”

Má!

**************

Trần Uyển Ước tựa vào lòng anh, yên lặng nghĩ. Hồi nãy lúc nhảy nhót, cô không cảm thấy hai chân đau chút nào. Bị anh ôm lên, cô đột nhiên cảm giác chân đau đến nổi không đi được.

Đến phòng thay quần áo cá nhân, Hạ Kỳ Sâm thả cô xuống, đưa quần áo cho cô, nhìn cô mặc, vẻ mặt từ đầu đến cuối không thay đổi. Anh yên lặng như thế khiến Trần Uyển Ước hơi luống cuống, cô yếu ớt nói: “Anh không muốn nói gì sao?”

Hạ Kỳ Sâm: “Em muốn anh nói gì?”

Trần Uyển Ước: “Không có gì.”

Lại một hồi yên lặng.

Trần Uyển Ước ngồi trên ghế, hai chân chạm vào khoảng không, trên chân lốm đốm máu, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người khác phát rét. Bởi vì có người ở đây, Trần Uyển Ước không làm việc trôi chảy được, cột tóc cũng chậm rãi, còn lỡ làm rơi dây cột xuống đất. Cô định nhặt lên thì Hạ Kỳ Sâm đã thay cô làm chuyện này, anh ngồi xổm dưới đất, một tay nắm cổ chân cô, nhíu mày nói: “Uyển Uyển.”

Trần Uyển Ước: “… Hả ?”

Hạ Kỳ Sâm: “Ngoại trừ việc chọc anh lo lắng, em còn có thể làm gì nữa?”

Qua một lúc lâu sau, Trần Uyển Ước nhỏ giọng nói: “Chọc anh cứng lên.”