Chương 92: Hôn mê
Sau khi ngồi đàm đạo một lát với Tử Lăng về cách thức "cảm đao" của nàng.
Thường Nguyệt cũng có thêm một chút cái nhìn mới về binh khí.
Vốn còn muốn tiếp tục.
Nhưng nàng vẫn còn việc cần làm nên chỉ đành dặn dò Tử Lăng không nên đi loạn trong tông môn kẻo xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì liền thay lại đồng phục của tông môn xong liền ra ngoài.
Lẩn tránh đi một số chổ thường dễ có người xuất hiện.
Đi vào một khu rừng nhỏ, tới nơi tiêu chí kích hoạt rễ cây, một mật đạo liền sụp xuống, Thường Nguyệt không chút chần chờ liền trực tiếp đi vào.
Thông qua mật đạo để tiến vào động phủ của Trần Lâm.
Thường Nguyệt vội vàng tìm tới giường gỗ nơi hắn đang còn b·ất t·ỉnh.
Không biết vì cớ gì, từ ngày hôm đấy trở đi, Trần Lâm liền hôn mê đã lâu không thể tỉnh lại.
Nếu không phải nàng còn cảm giác được tình thần của đối phương vẫn sinh động như bình thường, thì sợ là giờ phút này đã sớm cuống cuồng hoảng loạn.
"Rốt cuộc là bị gì đấy, ngươi đừng có dọa ta nha."
Mặc dù cảm giác được tình trạng của hắn rất ổn thỏa, nhưng Thường Nguyệt cũng không tránh khỏi bị cảm giác gấp gáp.
Trước giờ chỉ có nàng trọng thương nằm liệt giường để Trần Lâm chăm sóc chứ chưa từng có tình huống ngược lại bao giờ.
"Rốt cuộc phải làm sao để chăm sóc người đang hôn mê đây, lúc trước ta hôn mê hắn làm thế nào?"
Thường Nguyệt tự hỏi một câu như thế liền cố gắng nhớ lại.
Chỉ là lập tức nàng liền không khỏi cười khổ.
Đã hôn mê thì làm sao mà biết được mà nhớ.
"Chắc là... cứ dùng khăn nóng lau người trước đi."
Nhớ lại lúc mới vào tông môn nàng chưa thành tu sĩ Luyện Khí, vẫn còn bị bệnh tật vào thân.
Trần Lâm mỗi khi ấy đều thường dùng khăn ấm giúp nàng lau người.
Mặc dù không biết để làm gì nhưng cảm giác lúc ấy rất thoải mái và nhẹ nhõm, khiến nàng tới giờ vẫn lưu luyến không thôi.
Đáng tiếc sau này thành tu sĩ rồi khó mà bệnh được nữa, nàng liền không cách nào trải nghiệm lại cảm giác ấy.
"Đầu tiên đun nước trước, sau đó nhúng khăn vào, vắt bớt nước ra là có thể dùng được rồi, hah, quá dễ."
Nghĩ xong cách làm, Thường Nguyệt liền tìm chiếc nồi để đun nước.
Chỉ là vừa lên lửa nàng liền khựng lại chợt không biết phải làm thế nào.
"Nước bao nhiêu độ mới là hợp lý bây giờ?"
Nàng lúc được lau người bằng khăn ấm chỉ cảm thấy ấm áp và thoải mái, hình như cũng không biết nhiệt độ lúc ấy là bao nhiêu, Trần Lâm cũng không có nói.
"Mà không biết cũng không sao, từ từ cảm giác nhiệt độ là được."
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt liền vừa đun nước vừa đưa tay vào để cảm giác.
50 độ, quá lạnh, không thoải mái.
100 độ, nah, vẫn không ấm, không phải.
200 độ, hơi ấm rồi. nhưng nhiệt độ này thì nhúng khăn vào lấy ra vắt thì cũng hạ nhiệt gần hết.
300 độ, cũng có chút ấm áp rồi, nhưng so với cảm giác khi ấy thì có hơi chênh lệch, tăng lên một chút đi.
350 độ, đúng đúng, là cảm giác ấm áp như này.
Nhìn nồi nước sôi sùng sục, khói trắng bóc nghi ngút, trên miệng nồi không ngừng có bong bóng nổ tí tách, Thường Nguyệt đưa ngón tay vào ướm thử nhiệt độ liền hài lòng gật đầu sau đó bắt đầu nhúng ướt khăn.
Vắt ráo khô nước xong, nàng liền bắt đầu đem đắp lên người Trần Lâm.
"Xì xèo..."
Một âm thanh khó tả vang lên, sau đó Thường Nguyệt liền thấy được làn da chổ kia của Trần Lâm bắt đầu đỏ ửng và bóng loáng lên.
"Wow, tác dụng nhanh thật, mới lau nhẹ thôi liền có thể khiến khí huyết lưu thông, làn da hồng hào trở lại rồi kia."
Thấy hiệu quả tốt thế, Thường Nguyệt liền tích cực dùng khăn "ấm" lau khắp toàn thân Trần Lâm.
Chẳng mấy chốc, cả người Trần Lâm liền tựa như mới đi tắm nắm trở về, toàn thân đỏ ửng và bóng loáng.
"Phù, cuối cùng cũng xong, như này liền không lo bị cảm lạnh rồi nhá."
Nói xong, Thường Nguyệt liền nhìn khăn "ấm" trên tay giờ đã có một mảnh biến đen, lờ mờ trên khăn còn có thể thấy từng miếng như da c·hết dính trên đó, nàng không khỏi càu nhàu tên này rốt cuộc là bao lâu rồi không tắm, bụi bẩn da c·hết đầy người thế này.
Nếu không phải hôm nay có nàng tẩy rửa thì hắn còn muốn nhịn bao lâu nữa.
"Hừ, suốt ngày càu nhàu ta cẩu thả, chẳng phải ngươi cũng không khác gì sao."
Nói thì nói thế, Thường Nguyệt vẫn lo lắng nhìn Trần Lâm đang hôn mê, hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo bây giờ.
Nàng chỉ có cách ngồi đây trông coi tới khi hắn tỉnh để tránh chuyển biến xấu, và nếu hắn không mau tỉnh lại thì nàng cũng hết cách chỉ có thể trực tiếp bỏ vai mà mau chóng đi cầu người của tông môn tới giúp đỡ.
"Mau tỉnh lại nào, ngươi có kiên nhẫn nằm ngủ ngon lành nhưng ta thì sắp chịu không nổi rồi đấy, lại ngủ nữa thì chuyện chúng ta sẽ bị lộ ra, ngày sau ngươi liền không còn ngủ ngon lành nữa được đâu."
"..."
"Ài, Trần Lâm..."
...
Lúc này đây, ý thức Trần Lâm đang mơ hồ.
Đột nhiên một sự kích thích bất chợt xuất hiện khiến Trần Lâm giật mình tỉnh lại.
“Hồ hồ, cảm giác gì thế này, ta bị hôn mê sao?”
Nhớ lại khi ấy, thấy được Thường Nguyệt nhiệt huyết phấn chiến, thương thế đầy mình, trong lòng hắn gấp rút không gì sánh được.
Nhưng bất lực vì không có cách nào hổ trợ, hắn chỉ có thể vận dụng tối đa công suất đầu não để nghĩ cách.
Trùng hợp, Trần Lâm nhìn cả người Thường Nguyệt máu me be bét, hắn chợt nghĩ đến một đoạn tri thức từng đọc được.
"Lấy máu làm mực, lấy thần làm bút, lấy thân làm giấy, lấy mệnh dẫn linh."
"Hoạt Huyết Sư."
Một chức nghiệp tương tự "Phù sư" nhưng xuất xứ từ ma đạo, cụ thể là từ "Huyết Luyện Thần Tông".
Nói về năng lực vận dụng tạo hóa của sinh mạng thể để làm lợi cho mình, không đâu so được với "Huyết Luyện Thần Tông".
So về độ điên cuồng và diệt tuyệt nhân tính, thuật luyện thi của Vạn Thi Quan chỉ có thể coi là trẻ con nghịch bùn.
Nhưng tạm không nói về những cái này.
"Hoạt Huyết Sư" tương tự phù sư, cũng dùng máu thi triển kỹ nghệ.
Nhưng không giới hạn bởi luyện đan, luyện khí, chế phù...
Hoạt Huyết Sư có thể làm được tất cả những chuyện đó, tương đối toàn năng, nhưng cái giá cũng rất lớn, phải sử dụng không ít mạng người để thực hiện luyện chế.
Hoạt Huyết Sư chế phù bằng cách trích máu của người khác để làm mực, nhưng trong những thời điểm quan trọng thì Hoạt Huyết Sư sẽ sử dụng máu của mình để luyện chế, đó là bởi tinh thần của một người có thể dễ dàng khống chế thân thể của hắn hơn là khống chế vật ngoại lai.
Sử dụng máu của mình có thể vô cùng dễ dàng thao tác, tỷ lệ thành công cực cao, bị cái là hơi hao mệnh thôi.
Trần Lâm mặc dù không có thuật khống huyết của "Hoạt Huyết Sư" nhưng tinh thần hắn mạnh là một, thứ hai là hắn có ".Flut" có thể giúp hắn lập trình linh văn vô cùng thuận tiện.
Không cần thao tác quá phức tạp, hắn cũng có thể dùng máu để thay mực vẽ phù, bị cái là hơi hao ý niệm thôi.
Hắn khi đấy cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần là sẽ chịu không nổi mà gục giữa chừng.
Nhưng có vẻ hắn khá may mắn, Thường Nguyệt lúc điên cuồng chiến đấu rất là vội và nhanh chóng mau khiến cho hắn vừa kịp giúp nàng vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Sau đó...
Không còn sau đó, hắn trực tiếp b·ất t·ỉnh khi đang định tiếp tục vẽ huyết phù.
"Vậy là ta b·ất t·ỉnh khi thân thể đang còn trong động phủ của mình, vậy thì... chổ này là nơi quái quỷ nào thế này?"
Nhìn bầu trời đêm phủ đầy mây khiến cả bầu trời trông mờ mịt vô cùng, chỉ có bóng dáng trăng tròn còn lờ mờ trên kia soi rọi chút ánh sáng lẻ loi xuống khiến hắn không đến mức hoàn toàn mù tịt.
Xung quanh hắn lúc này là một mảnh rừng rậm thâm thẩm, cỏ dại, cây cối um tùm khắp nơi cản trở tầm mắt của hắn khiến hắn không cách nào nhìn xa.
Một thân một mình đứng tại đây, Trần Lâm có thể cảm giác được bầu không khí u ám đến đáng sợ.
"Đây rốt cuộc là đâu, sao ta lại ở đây?"
"Và ngươi đâu rồi... Thường Nguyệt!"