Chương 75: Huy Hiệu Cổ Tích phiên bản ba xu
Một khi trở thành "Tam Tinh Thiên Kiêu" đặc điểm cũng rất rõ ràng.
Bởi đường ngươi đi là đường thật, nó không hư vô phiêu miểu mà thật sự tồn tại giữa thiên địa, là minh chứng không thể chối cãi của "sự thật" về ngươi.
Thứ đấy gọi là "Thế".
Thường nói "Thiên Địa Đại Thế" nhưng ít ai biết người cũng có "Đại Thế".
Chỉ là người quá tạp, cũng quá giả dối, không chân thật, không khách quan như thiên địa, vì vậy không phải người nào cũng có "Đại Thế".
Tiêu chí của "Tam Tinh Thiên Kiêu" chính là bọn hắn có "Đại Thế" bên mình, đồng thời thân thể bọn hắn đủ mạnh mẽ để gánh chịu "Đại Thế" nên vì vậy bọn hắn dù làm gì cũng vững vàng, ngay cả thiên địa cũng dám chống lại.
Mà "Đại Thế" của "Tam Tinh Thiên Kiêu" cũng có rất nhiều loại, bởi vì đó là minh chứng cho "sự thật" về bọn hắn, nên "Đại Thế" của người nào cũng sẽ mang tính biểu tượng đặc trưng của người đó, ví dụ ngươi thích dùng đao, "Đại Thế" của ngươi sẽ có đao ý vô cùng nồng nặc, này gọi là "Đao Thế" ngoài ra còn có "Kiếm Thế" "Quyền Thế...
(Định viết "Thương Thế" mà nghe nó hài quá :)))) )
Mà vừa rồi, ở xa xa hướng kia, nàng cảm giác được, một mảnh thiên địa bị thay bằng "Đao Thế".
Mặc dù diện tích rất nhỏ, thời gian cũng có khoảng chừng nửa giây, chớp mắt liền mất.
Nhưng Hồng Nghê tuyệt đối không nhầm được, đấy quả thật là "Đại Thế" của người nào đấy.
Có thể người này ngộ ra "Chân Ngã" nhưng thân thể không đạt chuẩn, chưa đào móc đủ thân thể mật tàng, gánh không nổi "Đại Thế" của bản thân.
Nhưng dù vậy biết được tin này, Hồng Nghê cũng vui mừng một chút.
Nàng vốn còn lo lắng thế giới này không có "Thiên Kiêu Lộ".
Nhưng hiện tại xem ra là nàng lo xa, có thể an tâm một lần nữa trở lại "Tam Tinh Thiên Kiêu".
Chỉ là nghĩ tới đây, Hồng Nghê liền sầu não.
Nàng ngộ sẵn "Chân Ngã" ở kiếp trước rồi.
Nhưng hiện tại làm sao đào móc thân thể mật tàng mới là vấn đề.
Dù sao thân thể này cũng không phải thân thể kiếp trước, Hồng Nghê không cách nào biết được kinh nghiệm của mình có còn hiệu quả không, đồng thời thân thể mật tàng của mỗi người là khác biệt, có người ít có người nhiều, có người dễ đào móc, có người chày cối vắt ra nước cũng không đào móc được quá sâu.
Mặc dù thiên phú tu luyện không liên quan gì đến thân thể mật tàng, linh căn tệ chưa chắc thân thể mật tàng của bộ thân thể này sẽ ít.
Tuy nhiên nếu mà linh căn đã tệ rồi mà thân thể mật tàng còn khó đào móc, tinh hoa thân thể cũng ít đáng thương thì thật sự, Hồng Nghê cảm giác mình có lẽ nên đi đầu thai thêm lần nữa sẽ tốt hơn.
"Ài, thôi tạm không nghĩ những thứ này, đi sang đó xem thử tình huống một chút đi."
...
Mà lúc này, Thường Nguyệt sau khi kết thúc trận chiến, nàng liền lên đường hướng về nơi tán phát ra "Đao Ý" kinh người kia.
Trên đường đi, Thường Nguyệt trùng hợp gặp được một tên sư đệ đang b·ị t·ruy s·át gắt gao, trên thân đã có nhiều thương thế, tựa như không trụ được lâu nữa.
"Hắc hắc, không chạy nữa à, ngoan ngoãn trở thành Linh Thi... Phốc!"
Không đợi tên đệ tử Vạn Thi Tông này nói hết câu, một thanh phi đao đã xuyên thấu đầu lâu của hắn.
Tên đệ tử kia thấy mối nguy được giải quyết trong nháy mắt, hắn cũng không cách nào hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra, người kia cũng tựa như không muốn xuất hiện, chỉ có thanh phi đao nhuốm thứ dịch đỏ trắng kia còn găm trên mặt đất chứng tỏ đây không phải mơ.
"Người này là ai?"
Thuận tay cứu người, Thường Nguyệt không mảy may để tâm mà tiếp tục chạy hết tốc lực.
Thân thể nàng giờ đây tựa như gió, nhanh chóng thoáng qua từng mảnh rừng xanh biếc, khó mà b·ị b·ắt kịp được.
Không trách Thường Nguyệt vội vàng như vậy, bởi vì chậm thì sinh biến, nàng vừa thử dùng lệnh bài đệ tử để liên lạc với Hà trưởng lão, nhưng đối thương không trả lời, tình huống có lẽ không tốt như nàng tưởng tượng.
"Hắn sẽ không c·hết rồi chứ?"
"Này có thể có có thể không, ngược lại ngươi chạy nhanh thế để làm gì, đến nơi cũng chưa chắc có thể phát huy được tác dụng lớn cỡ nào."
"Này cũng đúng, nhưng đến nhanh cũng đỡ hơn đến chậm không phải sao."
“Ài, thật là hết cách với ngươi.”
Nói vậy, nhưng Trần Lâm vẫn suy tính về bước tiếp theo nên làm gì đây.
Lỡ như tên Trúc Cơ Vạn Thi Quan kia chưa c·hết thì nên làm thế nào, có nên cố liều sử dụng át chủ bài không, hay nên cắm đầu chạy thục mạng, mà nếu muốn sử dụng át chủ bài thì cũng phải dùng lúc đối phương đang trọng thương, làm sao để biết tình trạng của đối phương như thế nào bây giờ.
Hắn hiện tại có rất ít thủ đoạn có thể sử dụng lên Trúc Cơ.
”Trần Lâm, không ấy ngươi mở “Lucky Box” biết đâu lại ra đồ tốt thì sao?”
Lucky Box?
Nghe Thường Nguyệt nhắc nhở, Trần Lâm mới sực nhớ ra hoàn thành nhiệm vụ màu xanh lá xong, ngoại trừ được thưởng cho vật phẩm màu trắng “Lá 3 bích” hết sức phế vật thì hắn còn nhận được một hộp “Lucky Box”.
“Ừm, cũng được, mở thử đi, ít nhất sau đó nếu gặp ngoài ý muốn thì sẽ không hối tiếc.”
Hi vọng không phải là “Phiếu Gacha”.
Phiếu Gacha mặc dù ngon thiệt, nhưng quay số lượng nhiều mới có cơ hội trúng thưởng cao.
Quay chơi một hai vé, kết quả thường thấy nhất là quay ra một đống tạp vật màu trắng.
Nhưng hiện tại cần gấp thực lực, Trần Lâm không muốn quay gacha.
Mặc dù mở “Lucky Box” cũng là một loại gacha, nhưng hắn hết cách.
Hệ thống cute hột me này dường như rất thích mở trò chơi đỏ đen, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ quay thưởng.
“Mở.“
Tiếng nói vừa vang lên, “Lucky Box” trong kho đồ đột ngột phát sáng, sau đó là tiếng nhắc nhở của hệ thống.
“Keng, chúc mừng ký chủ nhận được “Huy Hiệu Cổ Tích phiên bản ba xu(màu tím)””
“Huy Hiệu Cổ Tích”?
Là cái gì thế này, sao nghe cứ quen quen.
Nghĩ một hồi cũng không nhớ ra mình nghe ở đâu, Trần Lâm liền xem phần tác dụng của vật phẩm:
Huy Hiệu Cổ Tích phiên bản ba xu (màu tím): Hàng nhái ba xu của bảo bối “Huy Hiệu Cổ Tích” sử dụng vật phẩm này có thể trải nghiệm một đoạn nhân sinh ngắn hơi giống của nhân vật chính trong tiểu thuyết bất kỳ.
Nghe xong hiệu quả, Trần Lâm tê cả da đầu không biết phải phản ứng thế nào.
Hiệu quả này cũng quá nghịch thiên, trải nghiệm một đoạn nhân sinh gần giống với nhân vật chính, chẳng lẽ là nói hắn muốn lập hậu cung chỉ cần thử trải nghiệm giống “Tiêu Viêm” là được?
“Hả, ngươi muốn lập gì cơ? Nghĩ lại ta coi một chút?”
”Ách, ta muốn mình phải giống như “Vương Lâm” cả đời chỉ yêu một người là ngươi thôi nha, dù sao hai chúng ta đều tên “Lâm”.”
”Nói vậy là ngươi muốn ở bên ngoài trêu chọc hồng nhan tri kỉ, tiện thể làm ra một đứa con hoang giống tên “Vương Lâm” kia chứ gì?”
”...”
Quả nhiên không thể nói lý với nữ nhân, Trần Lâm bắt đầu suy nghĩ xem có vị nhân vật chính tài ba xuất chúng nào một vợ hay không.
Thật ra thì có rất nhiều, nhưng bọn hắn “một vợ” không có nghĩa là bọn hắn không trêu hoa ghẹo nguyệt, lấy tính tình Thường Nguyệt, tuyệt đối sẽ ghen tới hai mắt đỏ bừng cầm thương xiên hắn.
“Hừ, biết thế là tốt rồi đấy, ngươi liệu mà giữ mình, lạng quạng ta đánh gãy chân ngươi.”
Nghe vậy, địa vị vốn cường thế hơn, Trần Lâm giờ đây chỉ có thể ngượng ngùng cười khổ.
Hết cách, hai người bọn hắn ai cũng có riêng ranh giới cuối cùng của mình, một khi ranh giới của người nào bị xúc động, người còn lại buộc phải nhượng bộ.
Giống như Thường Nguyệt mọi ngày chọc hắn phải chửi, nàng chỉ có thể hắc hắc cười trừ.
Hiện tại hắn ngoại trừ hắc hắc cười trừ ra cũng không biết nên làm sao, chỉ có thể đảm bảo nói.
“Ngươi yên tâm, nếu ta có là nhân vật chính của một bộ tiểu thuyết mạng nào đấy, ta tuyệt đối sẽ là nhân vật chính trong sạch nhất, biết giữ mình nhất, tới đại kết cục cũng sẽ chỉ yêu mình ngươi.”
”Ồ, nói vậy thì con nhỏ Trầm Linh Nhi kia là thế nào?”
”Ách, chuyện đấy có thể tính như thế à?”
”Sao lại không?
”...”