Chương 53: Giặc cướp
Về lại bên phía Thường Nguyệt.
Nghe xong tin dữ, nàng trằn trọc cả đêm, cuối cùng rạng sáng tinh mơ liền quyết định cuốn gói rời đi, không còn quan tâm kinh doanh khấm khá hay không khấm khá, dưới uy h·iếp của Kim Đan, kiếm linh thạch chỉ là trò đùa.
Đi theo Thường Nguyệt đào tẩu, Tử Lăng mặc dù không hiểu ra sao nhưng vẫn bình tĩnh như mọi khi mà cùng theo Thường Nguyệt rời đi.
Nàng đêm qua đã sớm gửi tin cho Hà trưởng lão, đối phương biết được có bóng dáng Vạn Thi Quan gần đây thì cũng thì cũng trở nên trịnh trọng, lập tức triệu tập nàng chạy tới kinh thành.
Thường Nguyệt vốn cho rằng con đường này cũng không dễ đi.
Nào ngờ, mọi chuyện tựa như là nàng suy nghĩ nhiều quá rồi.
Đi một buổi sáng, không có t·ruy s·át, cũng không có Kim Đan chặn đánh, chỉ có non sông nước biết, rừng thiên nước đọng.
Một hành trình bình thản như này cũng hơi có chút hiếm gặp.
Chẳng lẽ nhiệm vụ tím cứ như thế liền dễ dàng hoàn thành rồi?
Đang lúc Thường Nguyệt nghĩ như vậy, đột nhiên nàng cùng Tử Lăng đồng loạt dừng chân lại, hai đôi mắt lập tức quét ngang hoàn cảnh xung quanh.
Bầu không khí vẫn yên tĩnh và vắng lặng như cũ nhưng Thường Nguyệt nào dễ bị lừa như thế?
Nàng trước giờ đã từng bị phục kích, cũng đi phục kích người khác, kinh nghiệm có thể nói là đầy mình.
Không nhiều lời, Thường Nguyệt từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một nắm phi đao, nhắm tốt mục tiêu liền nhanh gọn phóng ra.
Động tác gọn lẹ nhưng lực ném mạnh vô cùng.
Có ba kẻ phục kích ngụy trang thành lớp đá trên vách núi không kịp phản ứng liền bị phi đao xuyên thấu người lẫn đất đá phía sau.
Hai người kịp lúc sử dụng linh phù bảo vệ được một mạng nhưng cũng vì thế liền lộ vị trí.
"Hắc hắc, thật là một đám lì lợm."
Cười đểu một tiếng, Thường Nguyệt tiếp tục lấy ra năm thanh phi đao chuẩn bị tiếp tục công kích.
Lúc này đám người phục kích đều trốn không được nữa đều đồng loạt lấy ra linh phù nắm sẵn trên tay chuẩn bị kích hoạt kịp thời.
Mặc dù chỉ có năm phi đao nhưng lại dọa sợ tận mười mấy người.
Này cũng bởi vì ván cược này quá thốn, cược Thường Nguyệt không phát hiện bọn hắn, nếu cược đúng thì có thể ẩn nấp tiếp để đánh lén, nhưng cược sai thì nguy cơ cực cao sẽ bị phi đao xuyên người, c·hết oan c·hết uổng.
Mọi người vì tài mà liều mạng đi ăn c·ướp, đều sẵn sàng tinh thần sẽ c·hết, nhưng không ai muốn c·hết biệt khuất như thế.
"Chậc chậc, tận mười chín người định vây công ta sao, thật là hoành tráng quá nha."
Mỉa mai một câu, Thường Nguyệt liền nhe răng cười đồng thời xuất ra Thiết Tinh Thương, khí thế bỗng chốc bùng nổ ngay lập tức lấn át mười chín người.
"Thật mạnh, đây là bản lĩnh của đệ tử tông môn sao?"
Thủ lĩnh đáp kiếp tu thầm nói một câu, ánh mắt vô cùng nghiêm trọng nhìn Thường Nguyệt.
Nếu là bình thường, hắn bị điên mới chọn loại người khó chơi như này là mục tiêu.
Nhưng bất đắc dĩ, lần này được lệnh, hắn không thể không đi chuyến này.
Chỉ là có thể hòa hoãn, thủ lĩnh cũng không định đối cứng ngay mà nói:
"Tiểu bối, ngươi mặc dù là đệ tử tông môn, thực lực hơn xa tán tu bọn ta, nhưng một người địch mười chín chung quy là vẫn thua thiệt nhiều lắm, không bằng làm một cuộc giao dịch thế nào? Sau đó mọi người ai về nhà nấy không liên quan gì nhau nữa."
Nghe vậy, không đợi Thường Nguyệt trả lời, một tên kiếp tu trong đội ngũ liền vội vàng lên tiếng:
"Đại ca không thể như thế, tiện nhân này g·iết bọn tiểu Tứ, nếu để ả bình an rời đi, sau này nếu có xuống suối vàng ta biết ăn nói thế nào với phụ mẫu bọn hắn đây?"
Nghe vậy, thủ lĩnh không khỏi thầm mắng tên tiểu đệ này không biết nhìn tình huống, nếu có thể dễ dàng đắc thủ hắn còn cần thương lượng sao? Không cần đợi đến sau này, hiện tại nếu đối cứng ngươi rất có thể sẽ chuẩn bị nối gót bọn hắn.
Chỉ là không đợi tên thủ lĩnh quát mắng, Thường Nguyệt đã lên tiếng trước.
"Nào nào, đừng cãi nhau mất đoàn kết như thế, ta cũng không định cùng các ngươi làm giao dịch, lên hết đi để ta giải quyết cho nhanh, dù sao chỉ mười chín tên hạng giá túi cơm, hai bọn ta lo được."
"Hai bọn ta? Ngươi chắc chứ?"
Nghe thủ lĩnh đám kiếp tu nghi hoặc, Thường Nguyệt lúc này mới để ý tới bên cạnh chẳng biết từ bao giờ đã không có bóng dáng người nào đó.
Mặc dù trong lòng liên tục chửi bậy, nhưng ngoài mặt khí thế vẫn chưa từng ngớt, nàng liền nói:
"Không sao, một đánh mười chín cũng được, lên mau đi."
Nghe vậy, sắc mặt thủ lĩnh kiếp tu đã trở nên trầm trọng xuống, hắn lạnh giọng nói lần cuối:
"Ngươi nên cân nhắc cho kỹ, hiện tại chỉ cần nói ra bí cảnh kia lại theo chúng ta đi xác nhận một chút, ngươi liền có thể bình an vô sự, cần gì động tay động chân tổn thương hòa khí."
Bí cảnh? Bí cảnh gì, sao ta không biết?
Mặc dù trong người có một bụng nghi hoặc, bên ngoài Thường Nguyệt cũng giả vờ nghiêm mặt tựa như đang cân nhắc một chút, sau đó liền thu lại khí thế liền nói:
"Tốt."
Nghe vậy, thủ lĩnh kiếp tu hơi sững sờ, chỉ là cũng âm thầm thở dài một hơi, nếu có thể tránh xung đột liền tốt nhất.
Chỉ là dù vậy hắn cũng không mất cảnh giác mà định lên tiếng nói:
"Được rồi vậy ngươi..."
Lời vừa ra, trước mắt thủ lĩnh kiếp tu liền xuất hiện một đầu thương nhọn hoắc đang không ngừng phóng đại.
Khí thế Luyện Khí tầng chín của hắn lập tức bùng nổ không xót chút gì dự định ra tay ngăn cản đòn phủ đầu lần này.
Nhưng đáng tiếc, hắn ngăn không được, hay nói đúng hơn là hắn không kịp ngăn cản.
"Phốc!"
Một thương liền đem đầu của một vị tu sĩ Luyện Khí tầng chín xuyên thủng, đám tiểu đệ phía sau thấy thế đều đồng loạt trở nên ngơ ngác.
Đại ca... đại ca thực lực vô song, mưu trí cái thế... thế mà cứ vậy liền c·hết rồi?
Chỉ là không đợi bọn hắn kịp phản ứng, một bóng người chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh t·hi t·hể, tay nắm cán thương rút ra, đầy giễu cợt nói:
"Ta bảo rồi, cùng lên đi không nghe, dù sao... ài, thôi không nói nữa, nói ít hiểu nhiều, nói nhiều mất hay."
Cười cợt một câu Thường Nguyệt liền thuấn thân tới trước một tên kiếp tu không kịp phản ứng liền giúp đối phương bớt việc, từ nay không cần phản ứng nữa.
Đám kiếp tu thấy lại có thêm huynh đệ b·ị đ·âm lủng đầu, sắc mặt từng tên liền chợt trở nên dữ tợn.
Một tên trong số đó chính là tên tiểu đệ phản đối thương lượng chợt hét lớn lên:
"Mau g·iết con ả!"
Bốn tên kiếp tu gần đó rút trường kiếm ra lao tới từ từ phía muốn vây công Thường Nguyệt, nhưng bọn hắn vừa bước lên hai bước liền chợt khựng lại vì kẻ trước mắt chợt biến mất.
Người đâu?
"AAAA"
Không tới nửa giây bọn hắn liền có đáp án, đối phương chẳng biết từ bao giờ đã đi tới phía sau bọn hắn lại đem vài tên huynh đệ xiên que.
"Ta liều mạng với ngươi!!!"
Một người gần đó phẫn nộ đỏ cả mắt, tranh thủ lúc trường thương trong tay Thường Nguyệt còn chưa rút ra hắn liền áp chế sợ hãi trong lòng, gầm thét lao lên.
Nhưng giây tiếp theo, cảnh tượng đáng sợ hơn liền phát sinh.
Quái vật trước mắt cũng không cần rút thương ra khỏi t·hi t·hể mà cứ thế dùng một tay nhấc lên trường thương như không có chuyện gì quét ngang tới.
Hai tên kiếp tu liền bị t·hi t·hể huynh đệ của bọn hắn đang đính trên trường thương cùng nhau quét ngang, sống sờ sờ bị nện nát xương cốt cùng nội tạng mà c·hết.
"Quái vật, ả không phải người, mau rút lui, phải báo lại tin này với trại chủ cử người mạnh hơn tới báo thù."
Một người phẫn hận hét lớn, sau đó quay người muốn bỏ chạy.
Chỉ là không được mấy bước, thân thể hắn liền ngã xuống, đầu đã trong một khoảnh khắc trước liền bị trường thương quất bay ra xa, cả quá trình tựa như Thường Nguyệt đang chơi bóng chày.
Đám kiếp tu còn lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền ớn lạnh tới tận đỉnh đầu.
Trong mắt bọn hắn, quái vật trước mắt một giây trước còn cách xa mười mấy mét, một giây sau liền xuất hiện sau lưng huynh đệ kia sau đó đem đầu hắn quất bay.
Nếu như không phải còn lờ mờ thoáng thấy được bóng dáng đối phương đang di chuyển, bọn hắn còn cho rằng người này là Nguyên Anh lão tổ nên mới biết dùng thuấn di.