Chương 39: Vu Thiên Sơn
Thường Nguyệt vội vã thu lại ý niệm, để lại một Trần Lâm ngao ngán thở dài.
Trở về hiện thực, Trần Lâm liền thấy được mọi người đã tấp nập thực hiện trao đổi gần xong, những người còn lại không phải không có tiền thì là không có thứ mình cần.
Đến hồi cuối, thấy buổi trao đổi thành công mỹ mãn, Tư Cát Gia Kiệt cũng hài lòng mà đi lên khán đài, lên tiếng nói:
"Hi vọng mọi người đã tìm thấy thứ mà mình hài lòng, hiện tại trao đổi liện tạm ngừng tại đây, chúng ta hiện tại cùng bàn bạc về tương lai một chút."
Nghe vậy, mọi người liền biết tiết mục chính đã tới, tất cả cũng nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn trở lại, dõi mắt nhìn về phía trung tâm chờ đợi Tư Cát Gia Kiệt nói tiếp.
"Trải qua ta cùng các vị sư huynh sư tỷ bàn bạc, chúng ta đã tập hợp thống kê ra được không ít tình báo của đối thủ sắp tới, hiện tại liền sẽ công bố cho mọi người để mtọi người có chuẩn bị trước sau này dễ dàng đạt được thành tích như ý nguyện."
Nghe vậy, Trần Lâm cũng không khỏi chợt hứng thú, không ngờ đối phương lại hào sảng như vậy sẵn sàng công bố tình báo quan trọng của các cá nhân kiệt suất gần đây, bộ không sợ người ta có thành tích tốt sẽ đá bọn hắn khỏi vị trí đầu sao.
"Không đúng, tình báo là bọn hắn đưa, tất nhiên sẽ không ngu ngốc mà đem nội tình của mình cùng một chổ phô trương ra cho mọi người thấy, những tình bào này sợ là đa phần là của chút đệ tử bình dân hoặc người cô đơn, khi ấy mọi người có chuẩn bị trước để ứng phó bọn người ấy liền sẽ không còn ai có tinh lực đi nhắm vào bọn hắn."
Dương mưu "Họa thủy đông dẫn" thể hiện vô cùng trần trụi, chỉ là tất cả mọi người đều không có chút nào để ý, dù biết cũng không quan tâm lắm, dù sao đến lúc đó ai cũng là đối thủ, chuẩn bị thủ đoạn để đối phó đối thủ đã biết nội tình luôn dễ hơn đi chuẩn bị để đối phó đám người Tư Cát Gia Kiệt.
Trần Lâm cũng vậy, hắn mặc dù không thăm dò được chút tình báo quan trọng nhưng cả quá trình đều nghiêm chỉnh nghe đám người Tư Cát Gia Kiệt cung cấp thông tin của từng đối thủ.
Đứng mũi chịu xào tất nhiên là, Ngoại Môn Ngũ Đại Thiên Kiêu.
Mà trong Ngũ Đại Thiên Kiêu, đứng mũi chịu xào nhất không ai khác chính là đệ tử thế gia đệ nhất túc địch, Thường Nguyệt.
"Người này bản tính hung hăng, lỗ mảng, xấc láo, ngang ngược, vô lễ, tiêu cực vô cùng, mọi ngươi nếu gặp nàng nên giữ cái đầu lạnh, chờ đợi đối phương tiến công lỗ mảng chắc chắn để lộ sơ hở, chỉ có giữ bình tĩnh mới có thể lấy được lợi thế trước đối phương..."
Ừm, cũng không sai.
Nghe câu giới thiệu đầu tiên, Trần Lâm liền cho đám người Tư Cát Gia Kiệt một like, nói rất chuẩn hình tượng của cô vợ trẻ.
"Ngoài ra, Tô Thường Nguyệt thuận dùng thương để công kích, thứ này nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nếu mọi người có thủ đoạn công kích từ xa thì tốt, nếu không có thủ đoạn công kích từ xa thì ta khuyến nghị mọi người nên cố gắng cận thân đối phương càng gần càng có lợi, khi ấy có thể hạn chế được tầm sát thương của mũi thương..."
Này thì chỉ đúng một nửa, công kích từ xa là đúng, dám cận thân các ngươi liền c·hết chắc, mặc dù cận thân có thể tránh được mũi thương nhưng nàng dùng cán thương nện cũng có thể nện cho các ngươi quen dần mùi đất.
"Đồng thời, bởi vì Tô Thường Nguyệt linh lực là lôi và hỏa tu luyện công pháp là Tử Vân Quyết, thứ công pháp hàng thải này mọi người đều biết, tu luyện nhanh đột phá dễ, nhưng tiềm lực không cao, linh lực tầm thường không bền bỉ, mọi người nếu có năng lực kiên trì, có thể ráng câu giờ một chút, phong cách chiến đấu của đối phương vô cùng lỗ mãng và manh động, trước giờ không biết kiềm chế là gì, chỉ cần kéo thời gian được đến lúc đối phương nỏ mạnh hết đà, chiến thắng liền đã trong tầm tay."
Ừ, cái này thì sai hoàn toàn, lúc thi đấu cũng không được sử dụng vật phẩm tiêu hao, vì vậy so thể lực không ai so lại Thường Nguyệt, dù sao cô vợ trẻ thế nhưng là có thể "thúc ngựa" một đêm không mệt,...
"Về phần pháp thuật, ta chưa từng thấy đối phương sử dụng pháp thuật, có lẽ là đối phương cũng không thiện mảng này, mà cũng đối thôi, chỉ là một kẻ xuất thân ti tiện, nào có tư cách có thể lĩnh hội thứ cao thâm như pháp thuật, nên là người này mặc dù tiếng tăm đáng sợ, nhưng nội tình sao mà yếu kém, hoàn toàn không cần phải lo."
Ừm, các ngươi không cần lo, hậu sự sau đó có gia đình của các ngươi lo là đủ rồi.
Nghe xong tình báo về Thường Nguyệt, Trần Lâm cũng an tâm một chút, đám đệ tử thế gia này mặc dù cũng có chút cẩn trọng, nhưng cũng không nhiều, bình thường mắt cũng cao hơn đầu nên không thăm dò được thực lực hoàn toàn của Thường Nguyệt là chuyện bình thường.
Nghĩ vậy Trần Lâm mang theo tâm tình nhẹ nhõm mấy phần tiếp tục nghe tình báo của các thiên tài khác.
Diệp Vô Nhai là một trong Ngũ Đại Thiên Kiêu, mặc dù cũng có gia tộc là hậu thuẫn, nhưng gia tộc không lớn, lại bài xích bọn hắn, vì vậy nội tình của Diệp Vô Nhai cũng vinh hạnh được công bố luôn.
"Diệp Vô Nhai, thiên tài Diệp gia, linh lực mang thuộc tính kim và thủy, công pháp tu luyện là Hồn Nguyên Quyết, nghe đồn xuất sứ từ Cửu Thiên Hồn Tháp, rất nặng về ôn dưỡng linh hồn, vì vậy đối phương vô cùng tỉnh táo trong chiến đấu, hoàn toàn đối lập với mãng phụ Tô Thường Nguyệt, đối đầu với người này không nên dùng cẩn trọng để thủ thắng, mặc dù linh lực đối phương không đột xuất, nhưng bởi vì linh hồn cường độ hơn xa người thường nên năng lực khống chế linh lực vô cùng tinh vi, bởi vậy không nên để đối phương thoải mái sử dụng pháp thuật, cần đánh phủ đầu để lấy lợi thế, không ngừng dồn ép đối phương vào bước đường cùng."
Nghe vậy, mọi người ở đây đều đột nhiên trở nên nghiêm nghị, mặc dù nói cách khắc chế thì dễ, nhưng muốn thực hiện lại khó vô cùng. Bởi vì trong thi đấu không được phép sử dụng linh đan, linh phù, nên mọi thủ đoạn công kích của bọn hắn đều phải đến từ bản lĩnh thật.
Bởi vì đệ tử thế gia có nội tình tốt, đa phần mọi người đều ưa thích học tập pháp thuật hơn là cầm Linh Khí chặt nhau.
Nếu là đối đầu với Tô Thường Nguyệt, bọn hắn còn có lòng tin có thể dùng pháp thuật tinh diệu để câu kéo, thì với Diệp Vô Nhai, mọi người hoàn toàn không nghĩ ra cách gì để đánh phủ đầu đối phương, dù sao pháp thuật không thi triển nhanh bằng người ta, uy lực cũng chưa chắc bằng được người ta thì lấy cái gì để đánh.
Nên trừ một chút thể tu, hoặc pháp thể song tu như Cao Tuấn, đám người còn lại vô cùng kiêng kị Diệp Vô Nhai, mơ hồ đã xem đối phương là kình địch lớn nhất trong kì thi đấu này.
Trần Lâm cũng không ngờ vị sư huynh mặt tiện trong hèn kia lại có bản lĩnh như thế, trách không được người ta chướng mắt lời mời của hắn, dù sao thiên tài có ngạo khí là chuyện bình thường.
Chỉ tiếc ngạo khí của đối phương cũng không nhiều lắm, vì chút linh thạch liền sẵn sàng ném mặt mũi để mặc cả với hắn.
Sau đó, lần lượt có các lộ thiên tài hoặc cá nhân đột xuất được vinh hạnh đề tên cùng thông tin tương quan khiến Trần Lâm nghe vô cùng chăm chú, đồng thời cũng âm thầm suy tính cách đối phó.
Phải qua hơn hai tiếng, đám người Tư Cát Gia Kiệt mới kể xong.
Mọi người ở đây đều rất hài lòng, trong lòng đều trở nên tự tin hơn mấy phần, dám tranh một chút vị trí cao.
"Hừ, một đám hạng giá túi cơm, nghĩ dùng chút thủ đoạn để thu thập tình báo để an ủi bản thân liền có thể đăng lâm hàng ngũ thiên tài? Tông môn nếu thật đem tương lai dựa vào các ngươi thì đã sớm xong, nào có thể trường thịnh như bây giờ."
Lúc này, một giọng nói trầm thấp lộ rõ vẻ bá khí truyền khắp đại sảnh khiến mọi người chợt trở nên tức giận không biết là tên đuôi mù nào đấy dám phách lối như thế.
Chỉ là khi nhìn tới thân ảnh đừng ngoài cửa lớn, mọi người liền chợt ỉu xuống, các đệ tử thế gia kiệt suất như Cao Tuấn, Tư Cát Gia Kiệt, Doãn Thiên kỳ... sắc mặt chợt trở nên nặng nề cùng nghiêm trọng mấy phần nhìn người đang đứng đó.
Tất cả mọi người phản ứng kỳ lạ như thế, bởi người này là đệ nhất thiên tài của Vu gia, được đồn đoán là thiên tài kiệt suất nhất Thiên Nguyên Huyền Tông trong vòng trăm năm trở lại đây.
Vu Thiên Sơn.