Chương 328: Vĩ đại
"Có, năng lực kỳ lạ vừa nãy của ngươi có khả năng ảnh hưởng đến cả thiên địa và thậm chí có thể ảnh hưởng trực tiếp đến cả "Võ Đạo Chân Thân" của ta, không sai đi đâu được, đó cũng là một phương hướng khác để sử dụng "Võ Đạo Ý Chí" nếu như ta không nhầm thì khi ấy dù ngươi có muốn hay không thì bản thân ngươi cũng đã vô thức sử dụng ra tất cả kỹ thuật thao túng "gợn sóng" mà ngươi đã nắm giữ, chỉ là bởi vì còn thiếu hụt hai kỹ thuật nữa là "Siêu Thức" và "Hư Thực" nên ngươi không thể thi triển ra được "Võ Đạo Chân Thân" mà thôi, nhưng dù vậy thì hành động cố gắng sao chép lại "Võ Đạo Chân Thân" của ta cũng đã mang tới một kết quả không tệ đó là những hợp âm kỳ lạ kia, mà kể ra cũng lạ thật đấy, theo lý mà nói ngươi đáng ra phải thất bại mới đúng, làm sao mà ngươi có thể thành công sử dụng ra một loại kỹ thuật biến dị từ "Võ Đạo Chân Thân" mà chưa từng có trước đây chứ?"
Nói xong, Thiên Võ Tôn Giả không khỏi có chút đăm chiêu mà nhìn lấy Thường Nguyệt.
Nghe xong, Thường Nguyệt liền nghĩ ngay đến bí thuật "Tự Tại" cho phép bản thân mô phỏng lại "gợn sóng" của hình mẫu bản thân trong tương lai, nếu không có "Tự Tại" nàng e là cũng không có cách nào làm được chuyện như thế.
Chỉ là dù nghĩ đến Thường Nguyệt cũng không định giải thích mà chỉ cười trừ một tiếng tỏ vẻ chính mình cũng không biết được.
Thấy Thường Nguyệt không có ý định giải thích, Thiên Võ Tôn Giả cũng không có ý định gặng hỏi sâu thêm làm gì, hắn chỉ chợt mở miệng lên tiếng:
"Thế nào, còn nghi vấn khác không?"
"Ách, cũng còn, chỉ là ta không chắc liệu ngươi sẽ trả lời hay không mà thôi."
"Ồ, muốn hỏi gì, nói đi."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền không còn cố kỵ nữa mà trực tiếp nói ra nghi hoặc bấy lâu nay của mình:
"Theo ta thấy hạn cuối của Võ Đạo dường như cũng không thấp, dù cho có thua thiệt về tuổi thọ ở giai đoạn đầu so với Tiên Đạo thì cũng không nên suy sụp đến mức bị xóa sổ gần như hoàn toàn như thế chứ? Liệu sau đó có ẩn khuất gì chăng?"
Nghe xong câu hỏi của Thường Nguyệt, Thiên Võ Tôn Giả ngay lập tức liền trở nên trầm mặc trong giây lát tựa như vừa nhớ lại một vài hồi ức không mấy tốt đẹp lắm.
Chỉ là cũng rất nhanh, hắn liền thở dài một tiếng và một lần nữa bình thường trở lại rồi nói:
"Việc Võ Đạo suy sụp và hoàn toàn thất bại đến từ rất nhiều nguyên do lắm, trong một lúc ta khó mà liệt kê hết được, nhưng để mà nói ngắn gọn thì có thể tóm lại trong một nguyên do đó là "hắn" đã từ bỏ Võ Đạo."
"Hắn? Hắn là ai mà có thể dễ dàng ảnh hưởng đến sự tồn vong của một Võ Đạo to lớn như thế vậy?"
"Hắn sao, đó là từng là kẻ vĩ đại nhất của Võ Đạo, không, thậm chí có thể nói rằng hắn là sự tồn tại vĩ đại nhất của toàn bộ Phần Nguyên Giới khi ấy cũng không phải nói quá đâu khi mà hắn chỉ thiếu một chút nữa liền thống nhất được Tam Đạo, tục danh của hắn đã sớm không còn ai nhớ được bởi đã lâu rồi, nhưng đến giờ hẵn vẫn sẽ còn có người nhớ tới danh hiệu của hắn, kẻ phàm phu tục tử có thể sánh vai với tiên thần, Đế Thích Thiên!"
Mặc dù không thể thấy rõ sắc mặt thật sự của Thiên Võ Tôn Giả, nhưng Thường Nguyệt dường như vẫn lờ mờ cảm nhận được cảm xúc tự hào và đắc chí của đối phương khi nhắc tới cái tên "Đế Thích Thiên" kia, vì vậy mà nàng cũng không khỏi chợt cảm thấy hứng thú với kẻ này.
"Đế Thích Thiên hắn là người thế nào, có thể miêu tả sơ được không?"
"Đế Thích Thiên sao, hắn là một kẻ vĩ đại, đôi câu vài lời thật sự rất khó miêu tả được sự vĩ đại của hắn, ừm, đợi ta giải thích chẳng bằng ngươi tự đọc đi, có khi ngươi sẽ dễ mường tượng ra được sự vĩ đại của Đế Thích Thiên hơn đấy."
Nói xong, Thiên Võ Tôn Giả liền lấy ra quyển sách với vẻ ngoài vô cùng cổ lão mà hắn đọc ngon lành lúc đầu và ném qua cho Thường Nguyệt.
Dễ dàng tiếp lấy quyển sách, Thường Nguyệt dạt dào hứng thú mà mau chóng mở sách ra, nội tâm vô cùng chờ mong sẽ đọc được những chiến công vĩ đại của kẻ được gọi là "Đế Thích Thiên" kia, kẻ mà được tồn tại mạnh mẽ và cổ lão như Thiên Võ Tôn Giả cũng phải kính nể và lấy hắn làm sự tự hào.
Và quả nhiên sau khi đọc lướt qua vài nội dung, không ngoài Thiên Võ Tôn Giả dự đoán, sắc mặt Thường Nguyệt mau chóng xuất hiện biến hóa, hai mắt trừng lớn, miệng hơi mở tựa như không thể tin vào những gì chính mình vừa đọc được.
"Thế nào, nội dung bên trong quá bất khả tư nghị, đến mức ngươi không thể tiếp nhận được sao?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt mới kh·iếp sợ mà ngẩng đầu nhìn lấy Thiên Võ Tôn Giả, da mặt nàng run rẩy trong giây lát sau đó liền chửi ầm lên:
"Bất khả tư nghị? Con mẹ nó, những gì trong sách này viết là thứ đồ gì thế này?"
"Thứ đồ là thứ đồ thế nào, đó đều là sự tích vĩ đại của Đế Thích Thiên đấy, dành tí tôn trọng đi."
"Sự tích vĩ đại cái quỷ, đây đều là vài dòng lung tung tự sướng do một kẻ tự luyến viết lên thì có."
Vừa nói, Thường Nguyệt vừa lật sách ra, cố nhịn cơn xúc động muốn xé sách, nàng bắt đầu giõng giạc đọc to:
"Đế Thích Thiên là tồn tại vĩ đại nhất trần đời bởi những gì hắn làm được là quá vĩ đại và vượt xa lẽ thường, chẳng hạn như:
Khi mang thai Đế Thích Thiên, phụ mẫu hắn đã tìm tới thầy đồ trẻ nhất trong làng để xin tên cho con, thầy đồ đó thật ra là Đế Thích Thiên.
Năm ba tuổi, Đế Thích Thiên biết chạy và hắn đã chạy đua với thời gian, Đế Thích Thiên sớm tới đích trong khi thời gian tới giờ vẫn đang chạy.
Năm bảy tuổi, Đế Thích Thiên có ném một hòn đá lên thiên không, hòn đá ấy hiện tại được gọi là mặt trăng.
Năm mười tuổi, Đế Thích Thiên học đếm và đã từng đếm đến vô cùng hai lần.
Năm mười hai tuổi, Đế Thích Thiên cảm thấy trong nhà quá tối nên đã đốt một ngọn đèn để đọc sách, từ đó mặt trời ra đời.
Khi Đế Thích Thiên hít đất, hắn không đẩy bản thân lên mà thật ra đang đẩy cả lục địa xuống.
Đế Thích Thiên có thể g·iết 2 viên đá bằng 1 con chim
Khi Đế Thích Thiên bắn cung và g·iết c·hết mười tên đại địch, mười giây sau mũi tên mới được bắn ra.
Có một ngày Đế Thích Thiên bị cảm và đã hắt hơi, thế là bão tố được hình thành.
Không có gì có thể đánh bại Đế Thích Thiên, Đế Thích Thiên biết tin nên đã tìm tới "không có gì" và đánh bại nó
Đế Thích Thiên đã từng đấu pháp với phật tổ, ai thua sẽ phải cạo trọc đầu và mặc áo cà sa cả đời.
Đế Thích Thiên đánh nhau với tồn tại mạnh nhất Minh Đạo, Đế Thích Thiên thua còn tên kia thì c·hết.
Khi viên đan dược đầu tiên được luyện ra, tên luyện đan sư kia đã phải phục dụng "Ngộ Tính Đan" của Đế Thích Thiên.
Truyền thuyết kể rằng kẻ đi xa nhất trên con đường trường sinh là một kẻ đến từ Minh Đạo, và tại cuối con đường của mình, tên Minh Đạo kia nhìn thấy sợi tóc Đế Thích Thiên để lại.
...
Đây mẹ nó đều là thứ quỷ gì thế này?"
Càng đọc càng tức, đến cuối cùng Thường Nguyệt liền trực tiếp ném quyển sách trên tay xuống đất, sau đó còn không quên đạp hai cước.
Thấy vậy, Thiên Võ Tôn Giả cũng có chút lúng túng mà nói:
"Thật ra đây là một bản sử thi mà, khúc đầu có vài chổ hơi phóng đại quá cũng là bình thường thôi, thật ra nếu ngươi hơi kiên nhẫn thêm chút để đọc tới nội dung phía sau thì sẽ thấy được sự vĩ đại..."
"Dẹp, đếch đọc nữa, vĩ đại cái quỷ, bộ tên Đế Thích Thiên kia mắc vĩ đại lắm à?"
Nói xong, Thường Nguyệt liền xách theo đại kiếm dự định xoay người đi về phía cánh cửa đen để rời đi.
Thấy vậy, Thiên Võ Tôn Giả liền chợt gọi nàng lại:
"Đợi chút, ngươi không thể mang theo "Long Lân Kiếm" rời đi được đâu.