Chương 321: Diễn
Ngưng tụ tất cả sức mạnh tiềm năng của bản thân rồi giải phóng nó trong một phút, đây là nguyên lý của "Ittou Shura".
Chỉ là kỹ năng này chỉ phù hợp với những cá nhân sở hữu tiềm năng không cao giống Trần Lâm mới có thể phát huy ra được hiệu quả tốt nhất.
Đấy cũng là nguyên nhân mà Thường Nguyệt chỉ sử dụng vài lần "Ittou Shura" trong thực chiến nhưng sau đó liền dần ít dùng lại, bởi tiềm năng của nàng là quá lớn, lớn đến mức khó mà bị nén lại hoàn toàn chứ đừng nói đến chuyện giải phóng nó ra trong một phút, vì vậy mà mỗi lần sử dụng "Ittou Shura" Thường Nguyệt mặc dù vẫn có thể cảm giác được chiến lực của bản thân được tăng phúc nhưng cũng không đáng là bao, giá trị hoàn toàn không xứng đáng với cái giá mà nàng phải bỏ ra khi mà sau đó bản thân sẽ tạm thời rơi vào trạng thái hư nhược trong thời gian ngắn.
Vì thế mà trước giờ nàng vẫn luôn suy nghĩ đến việc tự tạo ra một át chủ bài riêng phù hợp với bản thân bằng vào nguyên lý của "Ittou Shura" chỉ là kết quả cũng không khả quan lắm khi mà nàng liên tục mở khóa "Tiên Thiên Ràng Buộc" khiến cho lượng tiềm năng được phóng đại lên mức vô cùng khoa trương, khoa trương đến mức chính nàng cũng không thể ngay lập tức liền khai thác hết được mà phải có khoảng thời gian như thời gian làm nóng động cơ.
Đây cũng là nguyên do mà các trận chiến của nàng trước đối thủ ngang tài ngang sức luôn phải đánh dài hơi và kéo đến khi đối thủ hoàn toàn kiệt quệ thì nàng mới có thể chiến thắng được, này cũng là bởi nàng không có cách nào khai thác hiệu quả lực lượng tiềm năng của mình để hình thành một đòn bộc phát làm át chủ bài nhằm kết thúc trận đấu sớm.
Thường Nguyệt vốn nghĩ tình huống này của bản thân sẽ kéo dài đến khi "Đấu Chiến Đạo Cơ" của nàng được thành thục và khi ấy cũng là thời điểm nàng đột phá Kim Đan.
Chỉ là hiện tại mọi chuyện hơi chệch đi so với dự tính của nàng một chút.
Bằng vào trạng thái "Chân Ngã" Thường Nguyệt nhanh chóng thấy được vô số tri thức quan trọng ảnh hưởng trực tiếp tới chiến lực của nàng, cảm ngộ về "gợn sóng" cảm ngộ về "võ đạo" cảm ngộ về "bản thân"... tất cả đều đang lấy tốc độ vô cùng khoa trương mà nhanh chóng thành thục.
Và bằng vào bí thuật "Tự Tại" tất cả những sự thành thục kia nhanh chóng được phản ánh vào chiến lực thực tế của nàng.
Tất cả nghi hoặc trong chớp mắt được giải đáp, tất cả chổ khó khăn ngay lập tức liền thông suốt, tất cả những thứ mơ hồ ngay lập tức liền rõ ràng.
"Ittou Shura" từ đây đã không còn chổ khó hiểu trong mắt nàng nữa, và kỹ năng bộc phát chỉ có trong suy diễn của nàng cũng trong nháy mắt liền thành thục và sau đó được sử dụng ra.
""Gợn sóng" làm dẫn, ý chí làm kíp và tiềm năng là đạn, bằng vào tất cả mạnh nhất của ta, ta sẽ hủy diệt tất cả những thứ mạnh nhất của ngươi, ra đi... "Phá Đạo"!"
Thường Nguyệt khẽ nhấc ngón tay chỉ tới, ngay lập tức một viên cầu nhỏ liền hình thành, mang theo tất cả quyết tâm phải thắng, mang theo tất cả cảm ngộ tinh túy nhất của nàng về "võ đạo" và "gợn sóng" viên cầu nhỏ kia ngay lập tức liền được bắn ra và v·a c·hạm với cú đấm của Võ Đạo Chân Thân.
Ngay lập tức hư ảnh khổng lồ màu vàng kim liền như gặp lấy trọng kích mà ầm vang vụn vỡ, ào ạt dư chấn tràn lan ra khắp thiên địa và nhấc lên vô số phong ba.
"Ầm ầm ầm!!"
Từng mảnh vỡ trên hư ảnh khổng lồ vỡ vụn và rơi xuống và nhấc lên một trận khói bụi mịt mù.
Chứng kiến thành quả của mình, Thường Nguyệt không khỏi có chút kinh ngạc bởi thành quả của bản thân.
Át chủ bài này dường như có chút mạnh quá mức đi?
Mà lúc này, khí thế trên người Thường Nguyệt cũng dần dần trượt xuống, giai điệu trong không gian cũng một lần nữa lắng lại, nàng lại trở về trạng thái lúc bình thường.
Cảm giác được thân thể tràn đầy cảm giác mỏi mệt, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể gục xuống, Thường Nguyệt vẫn cố đứng vững sau đó nhấc chân đi tới phía trước.
"Khụ khụ khụ!"
Xuyên qua màn khói bụi dày đặc, Thường Nguyệt cuối cùng cũng một lần nữa thấy được thân ảnh của Thiên Võ Tôn Giả.
Chỉ là đối phương khi này dị thường thê thảm, thân thể bị chặn đứt làm đôi và nằm la liệt ở đó, đôi mắt tràn đầy uể oải và thất thần nhìn lấy Thường Nguyệt.
"Không thể tin được ta cũng sẽ có ngày thất bại như thế này, xem ra ta không cách nào giữ ngươi lại ở đây được rồi."
Nói xong, Thiên Võ Tôn Giả liền triệt để gục đầu xuống, đồng thời một cánh cửa từ trong không gian chợt mở ra.
Thường Nguyệt nhìn lấy cánh cửa vài giây sau đó vẫn đứng im bất động mà xem lấy "t·hi t·hể" của Thiên Võ Tôn Giả lúc này.
Mười giây, một phút, rồi tới năm phút trôi qua, bầu không khí hoàn toàn lâm vào tĩnh mịch, Thường Nguyệt vẫn cứ án binh bất động mà đứng đó.
Cuối cùng vẫn là một bên khác không nhịn được nữa, giọng Thiên Võ Tôn Giả một lần nữa vang lên:
"Sao ngươi vẫn không rời đi? Bộ ta diễn có giả tạo thế sao?"
"Thi thể" Thiên Võ Tôn Giả sống lại, ánh mặt lại trở nên bình thản xen lẫn vài phần hiếu kỳ mà xem lấy Thường Nguyệt.
Thấy vậy, cô vợ trẻ chỉ nhún vai một cái mà đáp:
"Cũng không biết nữa, chỉ là cảm giác từ đầu tới giờ nếu ngươi thật lòng muốn chiến thắng thì ta đã thua từ khoảnh khắc đầu tiên rồi mà thôi."
"Chẹp, xem ra vài vạn năm trôi qua, nghề diễn xuất của ta có chút lụt nghề rồi."
Nói xong, hai nửa của Thiên Võ Tôn Giả chợt hàn gắn lại, sau đó đối phương liền bình tĩnh đứng lên như không có chuyện gì xảy ra, khí thế trên người cũng chợt trở nên cao thâm mạt trắc.
"Được rồi, không đùa ngươi nữa, thật ra ngay từ đầu ngươi đã không cần làm thí luyện gì gì đó rồi, chỉ là tương đối hiếu kỳ nên mới mang ngươi tới đây thôi, hiện tại lòng hiếu kỳ của ta đã hết, ngươi có thể chim cút."
Nói xong, Thiên Võ Tôn Giả liền vẫy tay, một bộ bàn trà chợt xuất hiện, hắn lại ung dung ngồi xuống uống trà lật sách.
Thấy vậy, Thường Nguyệt ngẩn ngươi trong vài giây sau đó nàng liền cười nhạt một tiếng.
"Vút!!"
Lưỡi kiếm xẹt qua không gian và chém tới.
Chỉ là đối diện một kiếm ấy, Thiên Võ Tôn Giả chỉ nhẹ nhàng nhấc ngón tay liền kẹp lại lưỡi kiếm sắc bén kia, sắc mặt hắn vẫn đạm mạc mà nhìn lấy Thường Nguyệt rồi hỏi:
"Ngươi đây là lại muốn gì nữa đây?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt bình tĩnh mà nhìn lấy hắn, ánh mắt sắc bén tới tột cùng mà đáp lấy:
"Lòng hiếu kỳ của ngươi có thể đã thỏa, nhưng khao khát chiến đấu của ta còn chưa ngoai đây, đứng dậy và đánh tiếp mau, không diễn kịch, không giả tạo nữa, dùng tất cả những gì tinh túy nhất của võ đạo để đấu với ta!"
Nghe xong, Thiên Võ Tôn Giả không khỏi ngớ người trong giây lát, hắn không khỏi hiếu kỳ nhìn lại sắc mặt của Thường Nguyệt lúc này tựa như đang thắc mắc "Ngươi nghiêm túc à?"
"Ngươi biết là bản thân không có cửa thắng chứ?"
Thiên Võ Tôn Giả không khỏi có chút trầm ngâm mà hỏi lại.
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền hừ lạnh một câu, lực đạo trên tay chợt gia tăng, nàng nhe răng cười đáp:
"Thắng hay không đánh xong mới biết được!"
Cảm giác lưỡi kiếm trước mắt không ngừng trầm xuống, Thiên Võ Tôn Giả ngược lại không có mấy nao núng, hắn vẫn tiếp tục nhìn kỹ lấy Thường Nguyệt, trong ánh mắt không khỏi hiện hồi ức.
"Thật là... quá giống với tên kia..."
Nghĩ vậy, Thiên Võ Tôn Giả liền chợt cười lớn một tiếng, sau đó ngón tay liền dùng lực đem kiếm lẫn người hất ra xa, hắn một lần nữa đứng dậy, vẻ mặt tươi cười mà nhìn lấy Thường Nguyệt rồi đáp:
"Cũng được, nếu ngươi đã muốn thử, vậy ta liền cho ngươi thấy một góc của băng sơn vậy."