Chương 319: Quá cháy
(Cảm ơn bác "mèo xuyên không" đã tặng tác món quà siêu to khổng lồ nhé, tác thật sự rất rất rất là biết ơn và không biết phải cảm ơn sao cho hết đây, thôi thì chỉ có thể chúc cho bác "mèo xuyên không" sẽ được sống bình an, thu tống tam tai, đông toàn đa phước, muôn đời bình an, đời đời sống trong ánh sáng hào quang của mười phương chư Phật ehehehehehehe)
Nhìn hư ảnh khổng lồ trước mắt, Thường Nguyệt ngay lập tức liền cảm giác được bàng bạc áp lực đang đè nặng lên vai.
Nhưng dù vậy, nàng cũng chẳng mảy may để tâm mà chỉ tươi cười, hai mắt tràn đầy chiến ý mà trực chỉ lấy đối thủ.
Thấy vậy, Thiên Võ Tôn Giả liền hừ lạnh một tiếng liền nói:
"Để ta xem sau đó ngươi còn có thể nhảy nữa không!"
Vừa dứt lời, hắn liền thao túng hư ảnh khổng lồ bắt đầu động.
Thân thể thần thánh toát ra bàng bạc hào quang vàng kim kia từ tồn nhấc tay lên sau đó liền là một quyền nện xuống.
Dù quá trình chậm rãi vô cùng nhưng Thường Nguyệt lại cảm giác được nguy hiểm đến từ khắp mọi nơi, vùng không gian này đã hoàn toàn liên kết với hư ảnh khổng lồ kia rồi, trừ khi nàng lập tức có thể thuấn di ra ngoài trăm dặm nếu không thì tuyệt đối tránh không thoát.
Chỉ là tránh không thoát liền tránh không thoát, Thường Nguyệt vốn dĩ cũng không có ý định tránh bởi nàng hiện tại đang trong trạng thái hưng phấn tới tột độ, đã mô phỏng thành công "gợn sóng" của chính mình trong tương lai, kỹ thuật lắng nghe nhịp điệu của nàng đã được mài dũa hoàn mỹ tới mức không thể hoàn mỹ hơn, tới độ mà hiện tại không chỉ giới hạn ở "hơi thở" nữa, nàng giờ đây thậm chí có thể lắng nghe được nhịp điệu từ vạn vật xung quanh.
"Lắng nghe nhịp điệu, thấu hiểu nhịp điệu và... sáng tạo nhịp điệu!"
Hai mắt phút chốc chợt thông suốt, Thường Nguyệt hiện tại tựa như đã giác ngộ.
Bình tĩnh ngắm nhìn nấm đấm khổng lồ từ từ rơi xuống, Thường Nguyệt khẽ vung tay, trong lòng nàng thì khẽ nói:
"Trần Lâm, mở cho ta bản nhạc cháy nhất mà ngươi có đi."
"Cháy nhất sao? Tốt!"
Không nghĩ ngợi nhiều, Trần Lâm liền truyền cho Thường Nguyệt đoạn ký ức về bản nhạc remix đặc sắc nhất mà hắn biết.
"Tay em đang run run nhưng anh thì cứ rót đi..."
Âm thanh du dương của lời đầu bài hát "2 phút hơn" chợt vang vọng khắp không gian, vạn vật trong nháy mắt như đọng lại kể cả hư ảnh khổng lồ kia.
Chỉ là qua vài giây, giai điệu nhẹ nhàng du dương kia chợt biến.
"Một hai ba bốn hai ba hai một, hình như anh nói anh say rồi, một hai ba bốn ba hai một, hình như anh nói anh yêu em rồi..."
Ngay lập tức, âm thanh guitar liền vang lên, ngay khoảnh khắc đoạn cao trào tới, không gian lúc này chợt trở nên sôi động hơn bao giờ hết.
Vạn vật giờ đây chợt rung động như đang nhảy múa theo giai điệu guitar dồn dập kia, ngay cả hư ảnh khổng lồ kia cũng trốn không thoát.
Thiên Võ Tôn Giả lúc này có thể cảm giác được, "Võ Đạo Chân Thân" của bản thân hiện tại vô cùng bất ổn và tựa như ngay lập tức liền có thể giải thể vậy.
"Đây rốt cuộc là giai điệu quái quỷ gì thế này, tại sao ta chưa từng nghe thấy thứ tương tự?"
Thiên Võ Tôn Giả tự nhủ một tiếng, bởi dù là hắn cũng không thể không công nhận giai điệu kia mặc dù vô cùng kỳ quái và bất quy tắc hoàn toàn không phù hợp với kiến thức âm luật mà hắn biết, nhưng nếu hảo hảo nghe một lát, hắn liền bất giác liền bị cuốn theo mà không ngay lập tức nhận ra được.
"Hú yeah, nhạc này đủ cháy đấy!"
Thường Nguyệt cực độ hưng phấn mà hò hét, nàng hiện tại tựa như một nữ DJ thực thụ sử dụng "gợn sóng" như loa phát để phóng xuất ra giai điệu trong đầu và khuấy đảo toàn bộ không gian.
Mặc dù cảm thấy hơi là lạ, nhưng trạng thái này của Thường Nguyệt lại không khiến hắn cảm thấy quá xa lạ, có lẽ đây cũng là hình tượng của nàng trong tương lai mà hắn thường tưởng tượng đi.
"Phải không, nếu ngươi thích những loại nhạc thế này thì để sau đó có dịp ta lại mở cho ngươi nghe vài bản khác nữa, đảm bảo cũng cháy không kém đâu."
Bản "2 phút hơn" remix bởi KAIZ trong kiếp trước đã nổi tiếng toàn cầu bởi giai điệu dồn dập và đặc sắc của nó, vì vậy nên về độ bắt tai là không phải bàn, nhưng bản remix "2 phút hơn" mà Trần Lâm để Thường Nguyệt phát là một bản guitar cover, mặc dù xét về độ nổi tiếng thì không bằng bản remix gốc nhưng theo Trần Lâm, phiên bản này xét về độ cháy đã lên một tầm cao mới, cho dù đã nghe đi nghe lại hàng trăm lần nhưng lúc này khi một lần nữa nghe lại những giai điệu guitar quen thuộc, Trần Lâm vẫn không nhịn được mà bị cuốn theo bởi giai điệu bắt tai kia.
(2 Phut Hon - Phao (KAIZ Remix) GUITAR COVER - Tobee Maguire, bản remix của KAIZ đã hay rồi, nhưng bản phối thêm guitar này thật sự nâng tầm độ cháy của bản remix lên gấp bội, mọi ngươi thật sự nên nghe thử.)
Chỉ là dù nhạc đủ hay, nhưng vẫn còn chưa đủ để khiến Thiên Võ Tôn Giả từ bỏ chống cự.
Mặc dù cảm giác được "Võ Đạo Chân Thân" có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, hắn vẫn liều mình thực hiện công kích.
Nắm đấm như thái sơn áp xuống, chỉ là cái bóng của một quyền kia thôi cũng đủ che phủ một diện tích rộng lớn.
Chỉ là đối diện một quyền kia, Thường Nguyệt vẫn còn tâm trạng để đung đưa theo giai điệu, chỉ khi nấm đấm đã đánh tới, nàng mới chợt mỉm cười sau đấy liền cũng đánh ra một quyền.
"Ầm!!!"
Hai nguồn sức mạnh khổng lồ v·a c·hạm ngay lập tức nhấc lên một cơn chấn động kinh khủng.
Thiên Võ Tôn Giả cũng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng thế này.
"Tay không đối chọi với "Võ Đạo Chân Thân"? Này sao có thể?"
Nhưng chuyện không thể ấy hiện tại đang diễn ra trước mắt khiến cho Thiên Võ Tôn Giả cũng không thể không gượng ép bản thân phải chấp nhận sau đó liền bắt đầu công kích liên tục.
Từng quyền đánh ra, lực lượng mạnh mẽ tới mức có thể khiến cho không gian biến dạng, nhưng tất cả lại đều bị Thường Nguyệt đón đỡ được.
"Ầm ầm ầm ầm!!!"
Âm chấn nổi lên liên tục, thân ảnh nhỏ bé của Thường Nguyệt lúc này đây chỉ tựa như một con kiến nhỏ bé đứng trước "Võ Đạo Chân Thân" nhưng một con kiến nhỏ bé ấy thế mà hiện tại có thể đón đỡ lấy tất cả đòn công kích toàn lực của gã khổng lồ.
Chỉ là dù cảnh tượng trước mắt rất hoành tráng nhưng cũng khó mà kéo dài quá lâu bởi liên tục chống đỡ thế công mãnh liệt kia, Thường Nguyệt cuối cùng vẫn là lực không đủ mà b·ị đ·ánh bay, thân ảnh nàng như viên đạn bắn thẳn về phía sau.
Nhưng mặc dù thua thiệt như thế, cô vợ trẻ vẫn một lần nữa quật cường mà đứng dậy, sắc mặt vẫn tươi cười mà nhìn lấy Thiên Võ Tôn Giả.
"Hừ, ngươi lại còn cười? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không nhận ra được nguyên lý trong chiêu thức của ngươi sao? Nếu ta đoán không nhầm thì lực lượng của ngươi sẽ tăng cao theo giai điệu chói tai kia, và khi giai điệu ấy hạ xuống bớt thì lực lượng của ngươi cũng sẽ suy giảm theo đúng không?"
Mặc dù là hỏi, nhưng sắc mặt Thiên Võ Tôn Giả lúc này dị thường bình tĩnh tựa như hắn đã tìm tới đáp án vậy.
Mà quả thật hắn đã tìm tới đáp án, lực lượng không tưởng của Thường Nguyệt lúc này quả thật đến từ bài hát đang phát hiện tại, và tùy theo giai điệu lên xuống mà lực lượng của nàng cũng sẽ lên xuống không đồng đều, vì vậy mà Thường Nguyệt mới thất thế mà b·ị đ·ánh bay mặc dù nàng trước đó đã dễ dàng đón đỡ mọi đòn công kích.
Nhưng dù cho bị đối thủ biết được nguyên lý trong khả năng của mình, Thường Nguyệt vẫn chẳng có mảy may lo lắng.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó là bởi đến nàng hiện tại còn chưa hiểu hết về khả năng của mình thì đối phương lấy gì mà đòi khắc chế nàng đây?
"Không thể không nói, ánh mắt của lão già ngươi cũng tốt đấy, chỉ là không biết ngươi đã nghe qua câu này chưa?"
Nghe vậy, Thiên Võ Tôn Giả liền nhíu mày mà hỏi lại:
"Câu gì?"
Thường Nguyệt giương kiếm lên, sắc mặt chợt trở nên vô cùng nghiêm nghị mà đáp:
"Sơn kiếm tăng dame, nhạc giật hồi máu!"