Chương 32: Hiếu kỳ
"Bộ Hoàng đế diệt tộc ngươi nên ngươi mới g·iết hắn để báo thù sao?"
"Không có, tiểu nhân mồ côi không có cha mẹ."
"Vậy hắn làm gì quá đáng lắm với ngươi sao?"
"Cũng không có, Hoàng đế đối xử rất tốt với tiểu nhân."
Nghe đối phương trả lời lạnh nhạt như thế, Thường Nguyệt không khỏi há hốc mồm hỏi:
"Vậy người vì cớ gì g·iết hắn?"
"Có người muốn hắn c·hết, tiểu nhân chỉ có thể xin cái mạng của hắn."
"..."
Lý do này, ân, nghe rất hợp lý, sát thủ lấy tiền g·iết người, hoàn toàn bình thường.
Chỉ là bất thường ở chổ, bao nhiêu tiền mới thuê được sát thủ như người này? Dù sao thực lực của đối phương chính diện đối cứng tu sĩ hơi khó nói, nhưng nếu là á·m s·át, sơ xuất một chút thì Luyện Khí hậu kỳ bị một đao c·hết tươi tuyệt không nói chơi.
"Ngươi hẵn là được trả nhiều lắm mới dám làm chuyện đáng sợ như vậy."
"Ừm, bà lão kia cho cũng hào phóng, ba chiếc bánh bao đều nóng hổi ăn rất ngon."
"..."
"Ngươi nói gì cơ, ta nghe không rõ, có người trả ngươi ba cái bánh bao để g·iết hoàng đế?"
Nghe vậy, sát thủ Tử Lăng liền lắc đầu nói:
"Đối phương cũng không chủ động thuê ta g·iết Hoàng đế, nhưng bà lão ấy cho ta bánh bao là thật, ta hỏi nàng có điều gì nuối tiếc không, bà ấy liền trả lời "Giá như Cẩu hoàng đế c·hết sớm một chút, để thiên hạ thái bình, con lão cũng không cần phải nhập ngũ nữa mà có thể trở về bên lão" vì vậy ta liền thay nàng làm để xem như tiền bánh bao."
Nghe xong, Thường Nguyệt không khỏi há hốc mồm, nếu lão Hoàng đế dưới suối vàng mà nghe được một đời hoàng đế cao quý như hắn chỉ vì ba chiếc bánh bao mà c·hết oan c·hết uổng thì không biết phản ứng sẽ như nào, có lẽ là bị tức tới mức bật cả nắp quan tài chăng?
"Vậy ngươi đến tìm ta làm gì, hẵn là không có bà lão nào đó dùng bánh bao kêu ngươi đi đâm tiên sư chứ?"
Nghe Thường Nguyệt trêu chọc, Tử Lăng lắc đầu bình tĩnh nói:
"Hôm nay là tiểu nhân chủ động đến gặp tiên sư, tiểu nhân muốn đi cùng ngài để tu tiên."
Nghe vậy, Thường Nguyệt không khỏi có chút bất ngờ, sau đó liền là nghi hoặc:
"Ngươi muốn tu luyện? Ta nhìn ngươi còn trẻ, sao không đợi mai để kiểm tra linh căn, nếu có thiên phú tu luyện ngươi liền sẽ được thu vào tông môn, cần gì làm chuyện màu mè như hiện tại?"
"Tiểu nhân đã tự kiểm tra rồi, tiểu nhân không có linh căn."
Nghe vậy Thường Nguyệt liền im lặng.
Không có linh căn ngươi chỉ có "tu phải đạo" tu tiên thì bỏ đi mà làm người.
Âm thầm chửi tục một câu, Thường Nguyệt liền thẳng thắng nói ra:
"Ngươi tìm nhầm người rồi, ta cũng không có tài cán gì mà có thể giúp người không có linh căn như ngươi tu luyện, có thể làm chuyện đoạt thiên địa tạo họa như thế ta còn chưa nghe qua có ai làm được."
Nghe vậy, Tử Lăng cũng không hề tỏ ra thất vọng, ngược lại vô cùng bình tĩnh và đạm mạc nói:
"Tiên sư không cần phải phiền não việc đó, chỉ cần cho phép tiểu nhân theo ngài là được, biện pháp tu luyện, tiểu nhân sẽ tự tìm cách."
Nghe lời nói cố chấp như thế, Thường Nguyệt cũng không phải chưa từng nghe qua, chỉ là nàng có chút hiếu kỳ hỏi:
"Ngươi muốn tu tiên làm gì, truy cầu trường sinh sao?"
Thường Nguyệt hỏi xong liền chăm chú quan sát phản ứng của đối phương, chỉ là cô gái này vẫn dửng dưng như cũ, sắc mặt lạnh nhạt chưa hề đổi qua, đôi mắt thờ ơ vô hồn, miệng nhỏ khẽ mở đáp:
"Tiểu nhân chỉ là hiếu kỳ thôi, Hoàng đế trước khi c·hết đã sớm trở nên điên cuồng vì truy cầu trường sinh, thậm chí còn bí mật cùng vị tiên sư nào đó làm lễ hiến tế. Dù đến lúc c·hết hắn cũng không hận ta mà ngược lại oán hận ông trời không tác thành cho hắn trường sinh, tiểu nhân hiếu kỳ rốt cuộc thứ đó có thú vị như thế sao, tiểu nhân muốn xem thử "trường sinh" một chút."
"Chậc, mẹ nó ta trước giờ nghe qua có người muốn tu luyện để báo thù, tu luyện để truy cầu trường sinh, tu luyện để chấn hưng gia tộc... đây là lần đầu tiên ta nghe thấy có người muốn tu luyện vì hiếu kỳ đấy..."
Chỉ là cười cợt được một nửa, Thường Nguyệt liền nhận ra thứ gì đó không đúng liền vội hỏi:
"Khoan đã, mới nãy ngươi nói gì cơ, Hoàng đế cùng tiên sư thực hiện lễ hiến tế?"
"Vâng, bọn hắn tại sâu trong mật thất thực hiện hiến tế không ít người, thậm chí ngay cả con cháu của hắn Hoàng đế đều không tha, tất cả đều bị đem làm tế phẩm."
Nghe được tình báo như thế, Thường Nguyệt không khỏi cảm giác đầu chợt nhức một chút.
Mẹ nó đi làm nhiệm vụ an nhàn cũng gặp được đệ tử ma tông, thật đúng là vãi chưởng.
Trong đầu lần lượt lướt qua các loại tình báo về Ma Tông, thích chơi hiến tế thì hình như có Huyết Luyện Ma Tông, Ngự Quỷ Môn, Vạn Thi Quan.
"Không đúng, Vô Danh Đạo cũng có vài tên điên cũng thích chơi hiến tế, mà cũng không nhất định là ma tông, đám tán tu nếu biết thuật hiến tế cũng không ai cản được bọn hắn âm thầm sử dụng, mà nếu không giới hạn tại ma đạo, Cửu Thiên Hồn Tháp cũng có hiềm nghi, chẳng phải bọn hắn có tín ngưỡng Thánh Hồn gì đấy sao, có khi vì tín ngưỡng đi lén lút hiến tế cho thánh thần cũng không phải không được."
Chỉ bằng hành động hiến tế, cũng không thể giới hạn lại được hiềm nghi, nhưng bởi vì thuật hiến tế tương đối trân quý, chỉ có các đại tông môn hoặc thế lực lớn mới có, vì vậy chuyện này tuyệt không đơn giản, dính vào rất có thể sẽ phải đối mặt với phiền phức kinh người.
Thường Nguyệt nhíu mày, âm thầm cân nhắc có nên dây vào vụ này không, mặc dù báo cáo tông môn rất có thể sẽ được ban thưởng, nhưng mà lỡ như, chỉ là lỡ như chuyện này có dính dáng tới cấp trưởng lão trong tông môn, vậy bản thân chẳng phải là gặp phiền phức lớn rồi?
Nghĩ không thông, tạm thời không nghĩ, Thường Nguyệt liếc nhìn cô nàng kỳ quái này, nếu lời nàng nói là thật, vậy đối phương cũng tương đối lợi hại, có thể đột nhập mật thất bí mật, phát hiện bí mật lớn mà không bị người biết, năng lực này cũng rất xuất sắc, không thể không nói, Thường Nguyệt có chút động tâm.
"Câu hỏi cuối, tại sao ta phải mang theo ngươi, hay nói đúng hơn là làm sao để ta tin ngươi không nhân lúc ta lộ sơ hở mà đâm lưng ta?"
Nghe vậy, Tử Lăng liền lộ ra vẻ chân thành vô cùng ngay thẳng nói:
"Tiên sư yên tâm, tiểu nhân sẽ không lấy mạng tiên sư, ai dám thuê ta làm thế ta liền lấy đầu hắn trước."
Mẹ nó, ngươi nói như thế ai dám yên tâm? Ai dám yên tâm, tên đó xứng đáng yên nghỉ sớm.
Trong lòng mỉa mai một câu, Thường Nguyệt liền trực tiếp nói:
"Ta không yên tâm với ngươi nỗi, vì thế ta nếu ta từ chối thì sao?"
"Vậy tiểu nhân sẽ đi theo ngài."
"?"
"Ta nói là ta muốn từ chối."
"Vâng, tiểu nhân bảo là sẽ đi theo ngài."
"Vì sao?"
"Vì tiểu nhân muốn tu luyện."
"..."
"Ta nói cho ngươi biết, kiên nhẫn của ta có hạn, tiếp tục dây dưa nữa sinh tử khó liệu thì chớ trách."
"Tiên sư yên tâm, Tử Lăng không trách ngài."
"Ngươi không s·ợ c·hết?"
"Không sợ."
"Vì sao?"
Nghe vậy Tử Lăng thẩn thờ trong giây lát tựa như cũng không rõ vì sao, cuối cùng chỉ có thể lạnh nhạt trả lời:
"Tiểu nhân cũng không rõ, có lẽ là hiếu kỳ sau khi c·hết thì sẽ thế nào đi, dù sao tiểu nhân cũng chưa thử c·hết bao giờ."
Nghe xong, Thường Nguyệt cũng đơ cả người, lập tức liền bị tức bật cười:
"Hay, rất hay, không s·ợ c·hết vì hiếu kỳ c·hết là gì, tốt lắm, nếu vậy... ngươi liền c·hết thử một lần đi."
Phốc!