Chương 305: Năng lực quỷ dị
"Xẹt!!"
Cả hai lấy tốc độ cực nhanh mà va lao tới để lại từng đạo tàn ảnh.
Đại kiếm trên tay Thường Nguyệt v·a c·hạm trực tiếp với lưỡi kiếm vô cùng mỏng của đối phương, nhưng bất chấp chênh lệch hình thể của hai binh khí, Thường Nguyệt chợt kinh ngạc phát hiện bản thân thể mà không thể chiếm được ưu thế về sức mạnh trong lần giằng co này.
"Keng keng keng keng!!"
Âm thanh kim loại v·a c·hạm liên hồi vang lên.
Thường Nguyệt bật hết tốc lực mà liên tục chém tới đối thủ, nhưng nữ nhân mặc đồ tang dường như sở hữu kiếm thuật tạo nghệ vô cùng cao siêu khi mà đối phương có thể dễ dàng nhìn thấu và sau đó hóa giải từng cú chém của Thường Nguyệt vô cùng ung dung và vẫn còn thừa rất nhiều dư lực để phản kích ngay sau đó.
Đổi lại thì Thường Nguyệt mặc dù thông thạo nhiều loại binh khí nhưng trừ thương thuật và côn thuật ra thì tạo nghệ của nàng đối với các loại binh khí còn lại cũng chỉ có thể xem là hơi ưu tú mà thôi, vì vậy mà đối với kiếm chiêu của nữ nhân trước mắt, nàng không cách nào nhìn thấu được, nhưng dù vậy cũng không thể ngăn cản việc nàng có thể dễ dàng né tránh và ứng đối tất cả công kích của đối phương chỉ bằng vào bản năng chiến đấu siêu phàm của mình.
Thế cục giằng co diễn ra trong giây lát, cả hai nữ nhân đều lần lượt tung ra những kỹ thuật tinh túy nhất của bản thân để chiến đấu, nhưng dù vậy đến cuối cùng ngoại trừ vài lọn tóc bay theo gió sau khi bị cắt mất ra liền không có bất kỳ thương thế nào lưu vết trên thân thể của cả hai.
"Quả là những đường kiếm cao siêu và tinh tế đến cực điểm, cho dù ta có sử dụng "Tự Tại" thì cũng e là khó mà bắt kịp trình độ của đối phương trong thời gian ngắn."
"Tự tại" là bí thuật cho phép nàng thực tiễn hóa tất cả tri thức và cảm ngộ đã có, vì thế mà Thường Nguyệt từng nghĩ rằng bản thân có thể dựa vào một môn bí thuật này để mà thủ thắng trước tất cả đối thủ, tất cả những gì nàng cần làm đó là kéo dài trận chiến thật lâu để bản thân có thể tích lũy thêm cảm ngộ mới là được.
Nhưng trải qua trận đấu dai dẵng vừa rồi Thường Nguyệt mới biết là bản thân quá ngây thơ quá rồi, đối thủ của nàng trước mắt là một bậc thấy kiếm thuật đỉnh cao nhất, có thể nói là bậc thầy trong những bậc thầy cũng không ngoa đâu khi mà nàng càng tích lũy cảm ngộ và trau chuốt từng đường kiếm theo thời gian thì đối phương cũng sẽ đồng dạng nâng cấp kiếm chiêu của bản thân lên để luôn có thể nhỉn hơn nàng chỉ một chút xíu như thế.
Nhưng khoảng cách một chút xíu ấy lại kéo dài từ đầu trận chiến tới giờ mặc cho nàng có mài dũa kiếm chiêu trở nên sắc bén tới cỡ nào đi chăng nữa. Điều này làm cho Thường Nguyệt cảm thấy bản thân đang đứng trước vực thẳm sâu không thấy đáy vậy, dù cho nàng có cố gắng nheo mắt cố nhìn tới cỡ nào đi chăng nữa cũng không cách nào nhìn thấu được bóng đêm mịt mờ trước mắt.
"Chẹp xem ra không thể dùng kỹ để thủ thắng rồi!"
Hạ quyết tâm, Thường Nguyệt dự định khiến trận chiến này càng thêm kịch liệt một chút.
Thôi động "gợn sóng" ngay thời điểm lưỡi kiếm sắp v·a c·hạm, ngay lập tức Thường Nguyệt liền kích hoạt phong nhận, mặc dù không có nắm chắt có thể chém gãy kiếm của đối phương, nhưng Thường Nguyệt dự định lợi dụng vô số phong nhận để trực tiếp công kích tới thân thể của đối thủ, cho dù đối phương có kiếm thuật cao siêu đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể vừa phải đối kiếm trực tiếp với nàng vừa tránh né hàng trăm phong nhận công kích tới từ tứ phía.
"Vút v·út v·út v·út!!"
Liên miên phong nhận như xé rách không gian mà bao phủ lấy tứ phương tám hướng xung quanh nữ nhân mặc đồ tang và hoàn toàn không có bất kỳ một khe hở nào để tránh né.
Ngay khi hàng trăm phong nhận đã áp sát, Thường Nguyệt vốn tưởng chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay thì đột nhiên, nàng chợt nghe được một âm thanh rút kiếm ra khỏi vỏ.
"Làm sao có thể, chẳng lẽ có người thứ hai?"
Còn không đợi Thường Nguyệt kịp nghi hoặc xong thì chợt nhiên không gian xung quanh nàng chợt biến đổi, sắc trời càng trở nên âm u tới cực điểm, tất cả màu sắc đều đã hoàn toàn biến mất ngoại trừ hai màu đen trắng.
Nhìn thế giới giống như một bức tranh bị mất màu, nhưng càng khiến Thường Nguyệt ngạc nhiên hơn là nữ nhân kia chẳng biết từ lúc nào đã đột ngột biến mất.
"Cạch!!"
Một âm thanh quen thuộc chợt xuất hiện, Thường Nguyệt quay đầu nhìn lại thì thấy, bè gỗ kia lại một lần nữa cập bờ.
Từ trong bè gỗ, nữ nhân mặc đồ tang kia một lần nữa nắm kiếm bước ra.
Dáng hình vẫn cao gầy như trước, nhưng ngoại trừ khác biệt đó là đối phương cũng không có màu sắc như không gian xung quanh thì còn một khác biệt nữa đó là thân ảnh của đối phương dường như đã mờ nhạt bớt một chút.
"Vừa rồi là hiệu quả của thanh kiếm kia sao, khiến cho chủ nhân miễn một lần c·hết?"
Thường Nguyệt tự nhủ một câu, nhưng nàng cũng thấy suy đoán của mình dường như không đúng lắm.
Dù vậy, hiện tại cũng không phải thời điểm để hảo hảo suy nghĩ bởi vì nữ nhân kia lại một lần nữa công kích tới.
"Vút!!"
Không chút do dự mà vung kiếm đón đỡ, Thường Nguyệt sau đó lại vận dụng năng lực khống gió của thần kiếm trên tay để phản công.
Cuồng cuộng phong nhận một lần nữa hội tụ và bổ tới nữ nhân mặc đồ tang.
Nhưng ngay lập tức âm thanh rút kiếm ra khỏi võ kia lại một lần nữa xuất hiện, không gian xung quanh Thường Nguyệt chợt như mực nước bị rửa đi sau đó vẽ lại, chỉ là lần này bức tranh thủy mặc liền càng thêm nhợt nhạt, đôi chổ còn bị nhòe đi nghiêm trọng.
Chứng kiến tình thế như vậy, Thường Nguyệt liền chợt nhíu mày, tình thế dường như đang dần trở nên bất lợi hơn với nàng thì phải.
"Cạch!!"
Ngay lúc này, âm thanh kia lại xuất hiện, bè gỗ một lần nữa cập bến.
Nhưng lần này, thân ảnh nữ nhân kia lại không còn xuất hiện nữa rồi, nhưng thanh kiếm của đối phương thì lại ở đó, nhưng một giây sau thanh kiếm chợt lơ lửng trên không trung sau đó lưỡi kiếm từ từ rút ra khỏi vỏ như thể có một người vô hình nào đó đang thực hiện động tác ấy vậy.
"Thì ra là vậy, đây dường như là một vòng lặp đệ quy có điều kiện, ngươi kích hoạt điều kiện càng nhiều thì vòng lặp sẽ càng chạy xuống sâu hơn, mặc dù không biết bất lợi mà hoàn cảnh xung quanh mang lại là gì nhưng tốt hơn hết là tránh kích hoạt điều kiện lặp nữa để không bị kéo xuống các vòng lặp sâu hơn."
Trần Lâm nghiêm giọng nói, nghe vậy, Thường Nguyệt liền như có điều suy nghĩ.
Mặc dù phía trước không có người, nhưng lưỡi kiếm kia lại như đang có người nắm mà vụt tới.
Thường Nguyệt cũng tung kiếm để chặn lại lưỡi kiếm của đối phương.
Nhưng ngay sau đó nàng liền như có cảm ứng mà vội lách người né tránh.
Thường Nguyệt nghi hoặc nhìn khoảng không trước mắt, mặc dù hoàn toàn không có thứ gì cả, nhưng nàng vừa rồi đã cảm giác được nguy hiểm chí mạng xuất hiện.
"Có thứ gì đó ở đó mà ta không biết."
Tự nhủ như vậy, Thường Nguyệt vừa đón đỡ lưỡi kiếm không ngừng chém tới, vừa phải chật vật tránh né mối nguy hiểm vô hình kia.
Tình huống cơ hồ không khác một chọi hai là mấy khiến cho Thường Nguyệt vô cùng chật vật.
Nàng theo bản năng muốn vận dụng năng lực của thần kiếm nhưng ngay lập tức Thường Nguyệt liền như phát giác ra gì đó mà dừng tay lại.
"Thì ra là vậy, điều kiện của vòng lặp là "ta kích hoạt năng lực của thần kiếm" sao?"