Chương 30: Tiên lộ trống trãi, bao nhiêu người lấp cũng không đủ
"Chậc chậc, xem ra ta đánh giá nhầm, Hồng Nghê sư muội thế mà thật là thiên tài luyện đan nha."
Nhìn năm viên đan dược đỏ như ngọc, Thường Nguyệt không thể tặc lưỡi cảm thán.
Có thể tại lần thứ ba liền luyện thành đan, mặc dù đan dược này giá trị không cao, cũng không khó luyện chế, nhưng bởi vì vậy mà đan dược này mới được đem đi làm bài kiểm tra thiên phú luyện đan.
Vượt qua được bài kiểm tra này, Hồng Nghê sư muội sau này chỉ cần không bê tha lười biếng, tay nghề luyện đan của nàng tuyệt đối sẽ không thấp.
Đồng thời lúc này, Thường Nguyệt nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng ấy, Hồng Nghê đột ngột thay đổi thủ pháp, mặc dù làm vậy không nhất định sẽ thất bại, nhưng rủi ro quá lớn, bình thường không ai lại mạo hiểm đi làm như vậy cả, trừ khi... nàng nhận ra vấn đề gì đó.
Chỉ là Thường Nguyệt nghĩ một chút liền không còn xoắn xuýt nữa, vì dù cho thuật luyện đan trong tay nàng có vấn đề hay không cũng không ảnh hưởng đến việc nàng và Trần Lâm không biết luyện đan là thật, không giải quyết vấn đề cốt lõi, dù cho bọn hắn thuật luyện đan thật cũng không có cách nào nhập môn, hoặc là tiêu hao quá nhiều tài nguyên mới nhập môn được, hoàn toàn không đáng.
"Hôm nay còn đa ta sư tỷ, không có ngài, có khi đến khi c·hết Hồng Nghê cũng không biết bản thân lại thật có thiên phú luyện đan, thật sự rất cảm ơn sư tỷ vì đã cho ta cơ hội"
Nhìn thấy vị sư muội này dù biết bản thân có thiên phú luyện đan không thấp, nhưng thái độ vẫn chân thành và lễ phép như trước khiến cho Thường Nguyệt càng xem càng hài lòng, vì vậy liền nói:
"Không cần cảm ơn ta, kết quả này đều là do nổ lực của ngươi, đây là nguyên bộ truyền thừa của luyện đan sư kia ngươi cầm lấy đi, ráng học tập cho tốt đừng cô phụ thiên phú của mình và cả kỳ vọng của ta nữa, có khi sau này sư tỷ ngươi thật có chuyện cần tìm đến ngươi để luyện đan đấy."
Nói xong, Thường Nguyệt liền từ trong túi trữ vật lấy ra mười mấy quyển sách để trước mặt Hồng Nghê.
Nhìn thấy tri thức mà mình hằn mong ước bấy lâu nay liền dễ dàng xuất hiện trước mặt như thế.
Hồng Nghê không khỏi cảm thấy tràn đầy hạnh phúc cùng ấm áp, ánh mắt tràn đầy chân thành nói:
"Sư tỷ đừng lo, Hồng Nghê sẽ cố gắng học luyện đan thật giỏi, sau này có bất cứ việc gì, dù không phải luyện đan thì cũng xin cứ nói với Hồng Nghê, Hồng Nghê thề sẽ giúp đỡ sư tỷ đến cùng."
Này cũng không phải nói suông, dù sao nàng chỉ cần vượt qua giai đoạn trắc trở này, một thân bản lĩnh sớm muộn cũng sẽ tìm lại, đến lúc đó che chở ngược lại đối phương hoàn toàn là chuyện nhỏ.
Mà Thường Nguyệt nghe xong liền biết tiểu sư muội là hoàn toàn chân tâm thật ý hứa hẹn, nàng liền cảm thấy cảm động cùng hài lòng, dù sao bản thân đầu tư cho đối phương chẳng phải cũng vì mong đợi một lời hứa hẹn như thế sao.
"Sư muội có lòng là được rồi, không cần câu nệ như thế."
Nói xong Thường Nguyệt liền nhìn sắc trời bên ngoài một chút liền thở dài nói:
"Ài, được nói chuyện giao lưu cùng sư muội quả nhiên rất thoải mái, nhưng thời gian dường như còn không nhiều, sư tỷ cần phải đi tới thành trì tiếp theo để kiểm tra linh căn rồi, chắc phải hẹn gặp lại sư muội lúc quay về vậy."
Nghe vậy Hồng Nghê cũng mỉm cười đáp:
"Sư tỷ không cần thất vọng, thời gian sau này còn nhiều mà, ngược lại thì nhiệm vụ của tông môn mới là ưu tiên hàng đâu, hôm nay là sư muội làm phiền sư tỷ rồi, đây là bí pháp gia truyền của gia tộc ta, còn xin su tỷ nhận lấy xem như tấm lòng của sư muội muốn cảm tạ cùng bù đắp cho sư tỷ."
Nhìn mấy quyển sách Hồng Nghê đưa tới, Thường Nguyệt mặc dù không coi trọng lắm nhưng vẫn đưa tay nhận lấy. Lần này không giống trước đó, khi đó từ chối là vì không muốn chuyến này trở thành cuộc giao dịch, nếu vậy thì rất dễ gây ra bất mãn và xung đột lợi ích. Nhưng hiện tại thì chỉ đơn thuần là cả hai chủ động rút ngắn quan hệ, trọng tâm là ở chổ tình cảm, chút quà nhỏ này nhận lấy cũng không sao, ngược lại còn có thể khiến đối phương cảm thấy an tâm.
Vì vậy, Thường Nguyệt nhận lấy ba quyển bí tịch liền cất vào nhẫn trữ vật đợi khi nào rảnh thì nhìn sau, liền nói lời cảm ơn:
"Sư muội đã nhiệt tình như thế thì sư tỷ đành nhận vậy, cảm ơn sư muội nhé."
"Không không, Hồng Nghê mới là người phải cảm tạ sư tỷ, mấy bí pháp ấy chỉ là chút thủ đoạn nhỏ, hoàn toàn không sánh được đại ân của sư tỷ đối với ta."
Này cũng là nói thật, mặc dù truyền thừa luyện đan này vừa xem liền biết không phải hàng cao cấp, nhưng cũng có ý nghĩa quan trọng đối với nàng, chỉ cần dùng đó làm bàn đạp để sơ bộ thấu hiểu quy tắc luyện đan của thế giới này, nàng liền có lòng tin đem thủ pháp của bản thân điều chỉnh lại cho phù hợp, một lần nữa tái hiện lại trên thế gian.
Vì cảm tạ, nàng cũng không để đối phương thua thiệt, ba bộ bí pháp thẳng tới khi thành Đế nàng vẫn còn sài, giá trị có thể thấy được một chút.
Nếu người khác vừa xem thì có lẽ sẽ tưởng nàng cho quá nhiều, nhưng theo Hồng Nghê, này hoàn toàn vừa đủ.
Thứ nhất là vì đối phương khẳng khái giúp nàng, nếu tính toán chi li thì chẳng phải trông như thể Nữ Đế như nàng lại đi chiếm tiện nghi của người khác.
Thứ hai là vì nàng cho là bí pháp mà không phải công pháp hay pháp thuật. Bí pháp đặc biệt ở chổ không có phân chia bí pháp mạnh hay bí pháp yếu, cũng không có bí pháp thần cấp hay bí pháp phàm cấp. Uy lực bí pháp như nào hoàn toàn dựa vào thiên tư và lĩnh ngộ riêng của người học, một bí pháp nhưng hai người học lúc dùng ra cũng có thể tương tự nhưng cũng có thể khác nhau một trời một vực, vì vậy mấy môn bí pháp nàng cho, đối phương có thể học được bao nhiêu, khai phá đến mức nào, đào móc được giá trị to lớn hay không hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của đối phương, nếu vì không lĩnh ngộ được mà cảm thấy bí pháp gân gà sau đó coi nhẹ, hoàn toàn không thấy được chút giá trị nào, vậy cũng không trách nàng được, dù sao nàng chỉ là tiểu sư muội đến từ gia tộc nhỏ nào đó ở trong ngõ ngách nào đó, truyền thừa của gia tộc nhỏ không có giá trị cũng là chuyện thường.
Ngược lại nếu đối phương thấy được giá trị trong đó, thì cũng sẽ chỉ cảm thấy bởi vì bản thân lợi hại, thiên tư hơn người mới ngộ ra được giá trị cốt lõi của mấy bí pháp ấy mà sẽ không nghi ngờ nàng có bí mật gì đó mới cho ra được đồ tốt như vậy.
Nói chung dù là tình huống nào thì nàng cũng không thiệt.
Chỉ là nếu có thể, Hồng Nghê vẫn mong nữ oa trước mắt có thể lĩnh ngộ được một chút, để không cô phụ tâm ý của nàng.
"Sư tỷ đi đây, Hồng Nghê sư muội nhở bảo trọng, lên Linh Chu chúng ta lại gặp."
Nhìn bóng lưng đối phương ngày càng nhỏ, Hồng Nghề trầm tĩnh dõi theo, ánh mắt từ chân thành dần dần trở lại vẻ lạnh nhạt như thường, trong lòng không khỏi suy tư.
"Này vừa có thể xem như một lần đầu tư, vừa có thể xem như một lần thử, nếu như nàng thật nhìn ra được giá trị cốt lõi của ba đạo bí pháp ấy, vậy thì không nghi ngờ gì nữa, đối phương tuyệt đối cũng có tư chất đạp lên "Thiên Kiêu Lộ" tương lai miễn cưỡng có tư cách làm bạn đồng hành của ta cùng vấn đỉnh tiên lộ."
Hoặc cũng có thể là kình địch trên con đường vấn đỉnh tiên lộ.
Hồng Nghê biết, nhưng cũng không ngại, dù sao tiên lộ rộng lắm, bao nhiêu người lấp cũng không đủ, ai cũng không có tư cách tự nhận là mình đã đi tới cuối.
Dù là nàng cũng thế...