Chương 293: Đối thủ khó xơi
(Cảm ơn "mèo xuyên không" đã tặng tác một món quà to bự nhé hê hê hê hê hê.)
"Vút!!!"
Một vệt đen vắt ngang bầu trời và như xé toạc cả không gian để lại một dãi khí lưu như một vết rách giữa trời.
Tại trạng thái di động với tốc độ cao như này, Thường Nguyệt phải gánh chịu lực cản không khí khổng lồ như muốn xé rách thân thể nàng thành từng mảnh.
Nàng ngay lập tức liền nghĩ tới việc vùng vẫy phãn kháng, nhưng còn chưa kịp để nàng có hành động gì, Thường Nguyệt đột nhiên cảm giác lực nắm trên người mình chợt biến mất, ngay sau đấy là cảm giác bản thân như đang bay tự do giữa trời với tốc độ cao.
"Con mẹ nó!"
Chưa kịp chửi bậy xong, Thường Nguyệt liền tại trạng thái quán tính cực cao mà đâm sầm vào một đỉnh núi phía trước.
Một làn khói bụi mịt mù bùng nổ trên không trung, đỉnh núi bị va trúng cũng tại dưới lực trùng kích kinh khủng kia mà hóa thành một đống loạn thạch rơi rụng xuống đất.
"Ầm!"
Hất bay vô số đất đá xung quanh, Thường Nguyệt chui ra với bộ dạng đầy chật vật khi mà nàng giờ đây toàn thân dính đầy bụi đất.
"Không sao chứ?"
Trần Lâm quan tâm hỏi, nghe vậy, Thường Nguyệt gật đầu một cái liền ngắn gọn đáp:
"Không sao, nhiều đây chưa thấm."
Vừa nói, Thường Nguyệt vừa nheo mắt nhìn thiên không, trên đó đang có một con ruồi nhặng liên tục bay qua bay lại khiến cho nàng rất ngứa mắt, chỉ là đối phương biết bay, nàng lại không bay được vì thế nên Thường Nguyệt lúc này đây vô cùng khó chịu và đau đầu không biết phải làm sao bây giờ.
"Phong cách của đối phương rất giống chim cắt lớn, tận dụng gia tốc lúc lao xuống để tạo lực nên là cẩn thận một chút."
"Tốt."
Không có thời gian để trả lời đàng hoàng, Thường Nguyệt chỉ có thể đáp một câu ngắn gọn sau đấy liền cong chân vội nắp sau một gò đất bởi đối thủ lại phát động t·ấn c·ông:
"Rít!!"
Tiếng xé gió lại vang lên, ngay sau đấy là một vệt đen vụt qua, nhưng may mắn đã nấp kỹ, Thường Nguyệt không bị tác động bởi lần công kích lần này.
Chỉ là tình hình tồi tệ cũng không khá hơn chút nào khi mà đối phương đánh hụt liền lập tức rút lên trời không để lộ mảy may sơ hở để nàng cận thân tác chiến.
"Chậc, căng rồi đây."
Tự nhủ một câu, Thường Nguyệt vội vàng di động liên tục, luôn lách qua những khe núi để ẩn dấu thân thể tránh cho lại trở thành bia sống của đối phương.
"Tưởng tượng nào, tưởng tượng ra cảnh tượng ta đ·ánh c·hết đối phương, Thường Nguyệt vừa ẩn nấp vừa nhắm mắt tự nhủ.
Nhưng đầu óc nàng giờ đây lại trống rỗng, dù cho có cố gắng đến nhường nào Thường Nguyệt cũng không thể nghĩ ra một cái cớ để làm tiền đề để mà thủ thắng trước đối thủ hiện tại.
Hiển nhiên khả năng mô phỏng "gợn sóng" này cũng không phải là không có chổ sơ hở đó là người dùng không thể mô phỏng được những thứ không có thực hoặc nói đúng hơn là ngươi không đủ lòng tin là nó có thực.
Và Thường Nguyệt cũng biết bản thân hiện tại cần làm gì để khắc phục thiếu hụt của khả năng mới này.
Nàng cần chứng minh là nàng có khả năng thắng.
"Rít!!!"
Lại một tiếng rít thánh thoát vang lên, nữ điểu nhân kia lại một lần nữa phát động công kích, chỉ là lần này ẩn nấp dường như đã không còn tác dụng nữa khi mà đối phương dường như muốn chơi thật, trực tiếp đâm thủng ngọn núi, đối phương vượt qua chướng ngại vật để nhắm vào Thường Nguyệt mà công kích trực tiếp.
"Cút!!"
Bởi vì cưỡng ép đột phá chướng ngại vật, vì vậy mà tốc độ của nữ điểu nhân cũng bị triệt tiêu đi phần nào khiến cho Thường Nguyệt miễn cưỡng khóa chặt được tung tích của đối phương để mà từ đó tung quyền phản kích, hiển nhiên Thường Nguyệt muốn lấy thương đổi thương, mặc dù không phải lựa chọn sáng suốt lắm nhưng hiện tại nàng cũng không có phương án tốt hơn để làm.
Nhưng mọi chuyện sau đó diễn ra cũng không giống với Thường Nguyệt dự đoán, nữ điểu nhân vô cùng thông minh vì nàng biết bản thân có thể dễ dàng thủ thắng và không có bất kỳ lý do gì để liều mạng cả, vì vậy mà ngay khi thấy Thường Nguyệt phản kích, đối phương liền rẽ hướng lách qua.
"Vút!!"
Từng đạo cuồng phong như từng lưỡi dao gió cắt vào thân thể Thường Nguyệt, nhưng cơn đau nhói trên thân thể cũng không khó chịu bằng việc nhìn thấy đối phương bay ngang qua tầm mắt mình và một lần nữa phóng lên bâu trời.
"Cái đj(%*)#%@_#)%@_@!!!!."
Mở miệng là vô số câu lời hay ý đẹp, văn hay chửi tốt, Thường Nguyệt sau đấy nhanh chóng lùi lại, mặc dù nội tâm vô cùng hậm hực nhưng nàng cố gắng không để cho bản thân mất bình tỉnh.
Thấy đồi núi đã không thể ngăn cản được thế công của đối phương, Thường Nguyệt liền quyết định nhanh chóng lui vào trong rừng rậm, tại nơi đó, trên trời và dưới đất hoàn toàn bị bao phủ bởi một biển tán cây, mặc dù cũng không thể đảm bảo nàng có thể thắng nhưng ít nhất là nàng có thể yên tâm ẩn nấp mà không lo bị khóa chặt tọa độ.
Trên trời, nữ điểu nhân cũng lập tức phát hiện ra được ý định của Thường Nguyệt, vì vậy mà lập tức càng phát động nhiều đợt công kích điên cuồng hơn.
Nhưng khổ làm sao, Thường Nguyệt cũng nhây khi mà nữ điểu nhân vừa muốn công kích, nàng liền lập tức lách mình ẩn sau một sườn núi nào đó, nếu đối phương muốn cưỡng ép đục thủng sườn núi, nàng liền dám trực diện đón đầu để dạy cho đối phương một bài học.
Chỉ là đáng tiếc, nữ điểu nhân cũng không dám làm liều một đợt mà vẫn giữ nguyên chiến pháp vững vàng, tuyệt không mãng hay để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Thấy vậy, Thường Nguyệt dù bất đắc dĩ nhưng cũng không dám ở trong tầm mắt đối phương quá lâu, ngay khi vừa rút tới bìa rừng nàng liền không chút do dự mà lao vào.
Chiến cục sau đó liền bớt căng thẳng khi mà cả hai đều lựa chọn án binh bất động để đợi hành động tiếp theo của đối thủ.
Nhìn con ruồi nhặng c·hết tiệt kia cứ vòng qua vòng lại trên trời, Thường Nguyệt cảm thấy cọc vô cùng nhưng hiện tại nàng con chưa tưởng tượng ra được cách để mà chiến thắng đối phương.
"Ài, trường hợp này khó đây, ngươi có sáng kiến gì không Trần Lâm?"
Nghe vậy, Trần Lâm cũng nhíu mày nhìn nữ điểu nhân đang lượn vòng trên bầu trời, hắn cũng cảm thấy đau đầu mà nói:
"Chịu rồi, trừ khi ngươi biết bay nếu không thì chỉ có thể vĩnh viễn ở thế thủ và chờ đợi đối phương công kích để mà tiến hành phản công."
Hiển nhiên Trần Lâm lần này cũng không có kế sách gì quá tốt.
Nhưng Thường Nguyệt nghe xong lời ấy nàng liền trầm tư trong giây lát sau đó liền nói:
"Ý kiến không tệ đâu, chẳng phải chỉ là bay lên thôi sao, ta không biết bay chẳng lẽ còn không thể học?"
Nói xong, Thường Nguyệt liền vận dụng "gợn sóng" để nhấc một hòn đá lên không, mặc dù không thể tự khiến cho bản thân cũng có thể bay lên, nhưng Thường Nguyệt lập tức nhớ tới ở trận chiến với lão phật tăng mập mạp kia, trước khi c·hết đối phương đã làm gì đó để khiến cho tất cả mảnh vỡ tượng la hán đều đồng loạt bay lên sau đó ghép lại thành gương mặt phật khổng lồ lơ lửng trên trời cao.
Mặc dù không hứng thú với năng lực triệu hồi ra phật tổ, nhưng Thường Nguyệt quả thật rất hứng thú đối với khả năng khống vất bằng "gợn sóng" kia.
Vậy nghi vấn đến rồi, đó là làm sao Thường Nguyệt có thể học được khả năng của phật tăng kia đây?
Câu trả lời rất đơn giản, đó là...
"Tưởng tượng, tưởng tượng nào, nhớ lại trạng thái "gợn sóng" của đối phương khi ấy, sau đó mô phỏng lại nó..."